Thuần Hi theo sau Mộ Dung Hoa vào thư phòng, vừa vào tới sắc mặt nàng bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, lên tiếng trước hỏi Mộ Dung Hoa.

“Cao Cảnh Điền vẫn chưa chết, lúc chàng cứu Tiểu Thất có bắt được hắn không?”

Lúc Mộ Dung Hoa tới nơi đó quả thực không hề chú ý tới nơi này còn một người khác. Cao Cảnh Điền bị Bạch Thái Thiên đánh ngất rồi trói lại ngay tại góc phòng, hơn nữa tình hình khi ấy hắn hoàn toàn chỉ chú ý đến hai người trên giường làm gì còn tâm trí để tâm chuyện khác. Mãi cho đến khi Cao Cảnh Điền lén lút bỏ chạy bị binh sĩ bắt được Mộ Dung Hoa mới hay tên này vậy mà vẫn chưa chết.

“Đang nhốt ở nhà lao của hình bộ. Lần này ta sẽ cho hắn biết lần trước thoát chết chính là một sai lầm.”

“Chàng tính xử lí thế nào?”

Mộ Dung Hoa âm trầm nheo mắt, nếu có gan động tới người của hắn thì phải có gan gánh chịu trừng phạt.

“Hắn muốn chơi thì ta chơi với hắn một ván vậy. Không chỉ có Cao Cảnh Điền còn có vị quý phi nương nương kia, bọn họ dám tính kế Tiểu Thất cũng phải nhìn xem y là người của ai.”

Lời của hắn làm cho người nghe là Thuần Hi cũng lạnh sống lưng, hắn đã nói thì nhất định sẽ làm, mà một khi hắn làm thì khẳng định người kia sống không bằng chết. Hắn chính là một con quỷ, cũng chỉ có một người như Tiểu Thất mới có thể cho rằng hắn là người tốt.

Thuần Hi cảnh giác lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách với hắn mới bình tĩnh nói tiếp.

“Tối hôm qua ta cũng không nghĩ tới Tiểu Thất lại liều lĩnh chạy đi cứu ta như vậy. Tình hình lúc đó thật sự rất nguy hiểm, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ.” Nàng rùng mình xoa xoa hai cánh tay, rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó vội vàng chuyển chủ đề.

“À phải rồi, lúc bị nhốt trong phòng ta có nghe Cao Cảnh Điền sẽ giao cho đám đạo tặc kia một loại thuốc, có vẻ như loại thuốc này rất quan trọng với bọn chúng.”

Mộ Dung Hoa nghi hoặc gật đầu bảo rằng sẽ cho người điều tra.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp cùng với tiếng nói có hơi lớn hơn bình thường của Liên Nhi.

“Tướng quân, công chúa, phu nhân…”

Lời còn chưa nói xong cửa đã nhanh chóng mở ra.

“Phu nhân làm sao?” Mộ Dung Hoa hỏi xong liền vội vàng chạy đi như một làn gió để lại Liên Nhi mang vẻ mặt ngơ ngác nói nốt câu còn lại.

“Phu nhân tỉnh lại rồi.”

Lúc Tiểu Thất tỉnh lại cảm giác như cơ thể này không còn là của mình nữa vậy, ngoại trừ thần trí cực kỳ tỉnh táo thì toàn thân đều bủn rủn mệt mỏi. Bên tai vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, Tiểu Thất đưa mắt nhìn sang mới thấy Liên Nhi đang nhẹ tay nhẹ chân lau chùi dọn dẹp.

“Liên Nhi.” Tiểu Thất thều thào gọi.

Thấy phu nhân đã tỉnh, Liên Nhi kích động chạy lại miệng không ngừng hỏi thăm.

“Phu nhân người thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không? Người có đói bụng không? Phu nhân đợi một lát nô tì phải đi báo cho tướng quân mới được.”

Tiểu Thất mở miệng lại chẳng có cơ hội nói từ nào trong phòng đã không còn người nữa.

Không lâu sau cửa phòng lại lần nữa được mở ra, người bước vào là Mộ Dung Hoa. Hắn vội vàng bước vào lại chần chừ không tiến lại gần.

Tiểu Thất nghe thấy tiếng động bèn nghiêng đầu nhìn sang. Hai người bốn mắt nhìn nhau lại không ai lên tiếng. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau lại tựa như người xa lạ. Cuối cùng vẫn là Tiểu Thất nhỏ giọng lên tiếng trước.

“Tướng quân ngài có chuyện gì sao? Hay vẫn cho rằng ta là nội gián Bắc Triều muốn bắt ta tới hình bộ điều tra.”

Mộ Dung Hoa mím môi trầm mặc không nói gì, hắn không có can đảm mở miệng cầu sự khoan dung của Tiểu Thất càng không dám bào chữa cho chính mình, chỉ sợ càng nói càng sai. Nô tài đúng lúc mang thuốc tới giúp Mộ Dung Hoa hợp tình hợp lý bỏ qua lời chế giễu vừa rồi của Tiểu Thất. Hắn mang chén thuốc tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.

Mộ Dung Hoa lấy một muỗng thuốc đưa lên miệng thổi vài hơi, cảm thấy bớt nóng mới đưa đến bên miệng Tiểu Thất. Y nghiêng đầu né tránh lại bị Mộ Dung Hoa cưỡng chế giữ chặt miệng đổ thuốc vào. Tự biết chính mình có cố cũng không chống lại được hắn nên Tiểu Thất mặc kệ để Mộ Dung Hoa muốn làm gì thì làm.

Chỉ là uống đến muỗng thuốc thứ ba nước từ khóe mắt Tiểu Thất bắt đầu chảy ra. Mộ Dung Hoa khựng lại bàn tay đang giữ lấy cằm Tiểu Thất, hắn bối rối nhìn hai hàng nước mắt y cứ lăn dài. Chẳng biết từ khi nào Tiểu Thất lại vì hắn mà rơi nhiều nước mắt tới như vậy.

Mộ Dung Hoa thở dài giúp Tiểu Thất lau nước mắt.

“Ngươi đừng như vậy, thái y nói phải uống thuốc đúng giờ thì sức khỏe mới nhanh bình phục.”

“Tiểu Thất… ta không phải cố ý làm ngươi tổn thương. Cũng không phải không tin tưởng ngươi… Chỉ là ta…”

Tiểu Thất im lặng một hồi không nghe thấy Mộ Dung Hoa nói gì nữa mới quay đầu nhìn hắn. Tiểu Thất sững sờ khi thấy một người cao ngạo lãnh đạm như Mộ Dung Hoa vậy mà giờ khắc này đang lặng lẽ vì y mà rơi nước mắt. Khoé mắt hắn đỏ au, cắn chặt răng kìm chế cơn xúc động đang tràn ra trong lồng ngực.

“Huynh…” Tiểu Thất gọi một tiếng lại không biết nên nói gì nữa nên dứt khoát im lặng.

“Ta sẽ gọi Tiểu Lục tới, ngươi chú ý giữ gìn sức khỏe. Tiểu Thất… rất xin lỗi. Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

Mộ Dung Hoa rời khỏi phòng sắc mặt lập tức thay đổi, tựa như người vừa dằn vặt đau khổ vừa rồi cùng với người âm trầm hiện tại là hai người hoàn toàn không liên quan tới nhau. Hắn gọi một thị vệ tới lạnh giọng phân phó.

“Chuẩn bị ngựa, tới nhà lao hình bộ.”

Bên trong nhà lao của hình bộ không khí ẩm mốc u ám hoà lẫn cùng với mùi máu tanh làm cho người ta bất giác cảm thấy sợ hãi. Tiếng la hét, tiếng mắng chửi, tiếng dụng cụ tra tấn liên tục vang lên không ngừng trong không gian nồng đậm tử khí.

Trong gian phòng cuối cùng của dãy một nam nhân bị tra tấn đến mặt mũi không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu. Cả tay và chân gã đều bị xích lại bằng những sợi xích to, gã nằm co ro dưới đất như một con chuột vừa bị nhúng vào thùng nước sôi, thảm hại vô cùng.

Mộ Dung Hoa mang theo khí thế áp bách bước vào gian phòng lại ra lệnh cho toàn bộ lính gác ra ngoài. Không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ, hắn lúc này mới hững hờ lại gần tù nhân đang nằm kia. Mộ Dung Hoa nắm chặt mái tóc đã trở nên rối bời của người kia kéo mạnh buộc gã phải mặt đối mặt với mình mới nở một nụ cười nửa miệng.

“Lâu rồi không gặp, Cao đại nhân.”

Cao Cảnh Điền nhìn thấy hắn thì như gặp quỷ hoảng loạn co rụt người lại, miệng liên tục phát ra những tiếng cầu xin khàn khàn.

“Ngươi không phải là tài giỏi lắm à, còn dám động tới người của ta. Sao giờ lại như con chó bị cắt đuôi thế này.”

Mộ Dung Hoa vừa nói vừa vỗ vỗ lên một bên mặt tạm xem như lành lặn của gã. Cao Cảnh Điền sợ hãi đến phát khóc liên tục cầu xin.

“Ta sai rồi, tướng quân cầu xin ngài đại nhân đại lượng hãy giết ta đi.”

Mộ Dung Hoa có vẻ không hài lòng hơi nhíu mày.

“Ta chẳng phải đã thành toàn cho ngươi được chết một lần rồi à, là ngươi không muốn cũng không thể trách ta được.” Dừng một chút hắn mới tiếp tục nói.

“Nhưng nếu ngươi thành thật khai báo ta có thể suy nghĩ để lại cho ngươi một con đường sống.”

Cao Cảnh Điền nghi hoặc mấp máy môi, gã biết cái được gọi là thành thật khai báo kia chẳng qua cũng là cho Mộ Dung Hoa một cái cớ để có thể giết mình. Thế nhưng gã hiện tại còn có thể lựa chọn sao? Thấy Cao Cảnh Điền thất thần Mộ Dung Hoa cũng không vội vã thúc giục, hắn đứng thẳng người rút khăn tay từ trong người cẩn thận lau qua lau lại hai bàn tay. Hắn ghét bỏ nhìn qua chiếc khăn tay rồi dứt khoát ném vào trong lò lửa đỏ rực không nhanh không chậm lên tiếng.

“Tiểu hoàng tử của Cao quý phi cũng gần 1 tuổi rồi nhỉ, ngươi có muốn gặp mặt cháu trai mình một lần không?”

Cao Cảnh Điền giật mình khỏi cơn mộng mị cố lết từng bước lại gần Mộ Dung Hoa nhưng bị xích ở chân tay ngăn cản chỉ có thể ở tại chỗ chắp tay liên tục xá lạy.

“Đừng đụng tới đứa nhỏ, muốn chém muốn giết cứ nhắm vào ta đi. Cầu xin ngươi. Ta sẽ nói hết, xin ngươi tha cho nương nương với tiểu hoàng tử. Van ngươi…”

Cao Cảnh Điền bắt đầu kể từ khi gã thoát chết sau đó được một đoàn người cứu sống rồi theo bọn họ tới Sầm Châu. Lần quay trở lại kinh đô vốn chỉ muốn cùng công chúa ân ái một đêm để trả thù chuyện trước đây sau đó sẽ cao chạy xa bay ngay. Không nghĩ tới giữa chừng lại phát sinh biến cố khiến gã một lần nữa lại rơi vào tay Mộ Dung Hoa.

Mộ Dung Hoa càng nghe sắc mặt càng trở nên âm trầm khó coi, đến cuối cùng không nhịn được mà đạp cho Cao Cảnh Điền một cái vào bụng.

“Ngươi biết cũng không ít nhỉ, đã không quản nổi miệng mình vậy thì sau này không cần dùng đến nó nữa.”

Hắn nghiến chặt khớp hàm bóp miệng Cao Cảnh Điền rồi đổ hết một lọ chất lỏng vào trong miệng gã ép gã nuốt cho bằng hết.

“Lại còn thích dùng xuân dược, đã vậy hôm nay ta cho ngươi được nếm thử cái cảm giác ấy như thế nào.”

Mộ Dung Hoa gọi thị vệ áp giải mấy tên tù nhân bị giam giữ lâu nhất ở đây nhốt chung phòng giam với Cao Cảnh Điền. Sau khi bồi một câu “cho các ngươi thưởng thức đại học sĩ một đêm” mới xem như chưa xảy ra chuyện gì mà rời khỏi nhà giam.

Hai thị vệ canh gác bên ngoài đưa mắt nhìn nhau đến thở cũng không dám thở mạnh, bọn họ mặc dù ở bên ngoài nhưng vẫn nghe được những gì xảy ra trong này. Đại tướng quân được người người ca tụng thoạt nhìn thì đạo mạo khí chất hơn người thế nhưng từ trong sâu thẳm lại chính là một con quỷ, đáng sợ vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện