Mộ Dung Hoa nhíu mày nhìn Tiểu Thất y phục không gọn gàng, tóc tai cũng lộn xộn vừa nhìn liền biết mới ngủ dậy đã xông tới đây. Nếu như ngày thường hắn sẽ rất vui vẻ mà trêu chọc y có phải vừa mở mắt đã thấy nhớ muốn gặp hắn hay không. Nhưng nhớ lại chuyện đêm qua lại nhìn bộ dáng không đàng hoàng của người trước mặt hắn liền nổi giận.

“Lỗ mãng, vào phòng không biết gõ cửa à. Ngủ dậy y phục còn chưa thay đã chạy ra ngoài, ngươi có còn cần mặt mũi nữa không.”

Tiểu Thất còn chưa bước vào trong phòng đã bị một lời này của Mộ Dung Hoa làm cho cơn tức vừa rồi bị nghẹn lại. Y nắm chặt mép tay áo chờ Chu Mẫn chỉnh trang y phục cho Mộ Dung Hoa xong mới bước vào nhẹ giọng nói.

“Chu tỷ tỷ ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với huynh ấy.”

“Không cần phải ra, ngươi muốn nói gì cứ trực tiếp nói ra đi.”

Y nén giận không đáp lời hắn mà vẫn nhìn Chu Mẫn đang như có như không cười khiêu khích.

“Chu tỷ tỷ, ra ngoài đi.”

“Không…”

“RA NGOÀI.” Tiểu Thất lớn tiếng cắt ngang lời của Mộ Dung Hoa khiến hắn cũng phải sửng sốt. Hắn chưa từng thấy Tiểu Thất lớn tiếng như vậy lần nào.

Chu Mẫn nhìn qua Mộ Dung Hoa liền biết ý lui ra ngoài cũng không quên khép cửa lại.

Đợi Chu Mẫn đi rồi trong phòng chỉ còn lại hai người Tiểu Thất mới mở miệng hỏi hắn.

“Vì sao đánh Tiểu Lục? Huynh ấy là người thân của ta không phải hạ nhân của huynh.”

“Hừ. Ngươi còn hỏi ta vì sao, chuyện tốt của ngươi và Mục Vĩnh Kì đêm qua ngươi không nhớ?”

Tiểu Thất ngơ ngác khó hiểu.

“Ta cùng Vĩnh Kì làm sao? Giữa bọn ta thì có chuyện gì được chứ.”

“Chính mắt ta nhìn thấy ngươi còn không nhận, chẳng nhẽ phải bắt ngay trên giường mới tính là có chuyện à.”

Tiểu Thất khó tin mà nhìn Mộ Dung Hoa.

“Huynh…huynh nói cái gì, huynh cho rằng ta là dạng người gì hả? Là nam kĩ đi quyến rũ nam nhân?”

Hắn bị Tiểu Thất nói đến cứng họng nhất thời không kịp phản ứng, hắn không có ý này nhưng hình như lời hắn nói ra lại chính là ý này thì phải. Hôm qua Tiểu Thất uống say không nhớ được chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc là hắn đã hiểu nhầm giữa y và Mục Vĩnh Kì có gì đó. Tiểu Thất không biết cái mà Mộ Dung Hoa gọi là tận mắt nhìn thấy là gì nhưng y cũng không quá quan tâm, y chỉ biết hắn không hề tin tưởng mình.

“Mộ Dung Hoa ta là nam nhân không phải bình hoa huynh dùng để trưng bày trong nhà cho đẹp mắt. Ta chưa từng nghĩ sẽ cùng với nam nhân chung sống cả đời cho đến khi ta gặp huynh. Ta không quan tâm người khác đánh giá mình thế nào chỉ để ý trong lòng huynh ta có bao nhiêu quan trọng. Nhưng hình như ta đã quá đề cao bản thân rồi.” Tiểu Thất rũ mi ánh mắt luôn nằm trên hà bao đỏ được treo trên thắt lưng hắn. Y nói xong lời này mới ngẩng đầu lên đối diện tầm mắt hắn lời nói kiên định cũng đầy bi thương.

“Mộ Dung tướng quân, ta nói lại một lần nữa Tiểu Lục là người của ta, huynh ấy làm sai có đánh có mắng cũng là ta làm không phiền người khác bận tâm dạy dỗ. Còn nếu ngài cho rằng Tiểu Lục không xứng ở lại đây hay là ta không giữ trọn đạo nghĩa làm mất mặt đại tướng quân vậy thì… ngài nói một lời Tiểu Thất sẽ không nán lại đây sang ngày thứ hai.”

Hô hấp Mộ Dung Hoa bắt đầu dồn dập sắc mặt xám xịt vô cùng không tốt, hắn không phải tức giận mà lúc này cũng chẳng dám tức giận nữa. Hắn hoảng hốt và sợ hãi theo bản năng muốn giữ tay Tiểu Thất nhưng y lại tránh ra cách hắn mấy bước chân.

“Không được, không được đi ta không cho phép. Tiểu Thất ta sai rồi, đều là lỗi của ta ngươi đừng giận. Ta không nên hiểu lầm ngươi, không nên xung đột với Vĩnh Kì cũng không nên vì tức giận mà xuống tay với Tiểu Lục. Ta…ta không thể khống chế được cảm xúc của mình, ta…”

“Huynh cẩn thận suy nghĩ lại đi.”

Mộ Dung Hoa nhìn bóng lưng Tiểu Thất đi khuất mới hoàn hồn tự cho bản thân một cái tát. Chuyện đêm qua đúng là hắn có phần nóng vội, chỉ vì nhìn thấy Vĩnh Kì từ trong phòng Tiểu Thất bước ra mà nổi giận lôi đình cùng Vĩnh Kì xảy ra xung đột. Tiểu Lục sợ bên ngoài ồn ào làm Tiểu Thất tỉnh dậy mới lên tiếng trách cứ vài câu nào ngờ càng chọc giận Mộ Dung Hoa bị hắn đánh đến sưng cả mặt.

Tiểu Thất từ sau lần đó đối với Mộ Dung Hoa cũng rất lãnh đạm, y vẫn luôn mỉm cười dịu dàng nhưng tuyệt nhiên không còn si mê cùng ngọt ngào ấm áp như lúc đầu. Mộ Dung Hoa thở dài bất lực, hắn có cảm giác khoảng cách giữa hai người bọn họ đang ngày càng xa.

Trần Tố Tố thấy hai người giận hờn đã hơn một tháng vẫn chưa có dấu hiệu hoà hoãn cũng sốt ruột không chịu được. Bà bảo Mộ Dung Hoa đưa Tiểu Thất ra ngoài đi chơi một chuyến tiện thể dỗ dành người ta một chút. Hắn cũng không phải không nghĩ tới nhưng mà…hắn thở dài bảo Tiểu Thất không muốn cùng hắn ra ngoài.

Bà hiếm khi thấy nhi tử tỏ ra bất lực như vậy cũng trách cứ hắn đáng đời, sau cùng vẫn là thay hắn nhỏ nhẹ nói chuyện với Tiểu Thất mấy câu. Bà không khuyên cũng chẳng trách, cả buổi chỉ ngồi kể chuyện lúc nhỏ của Mộ Dung Hoa. Bà nhìn thấy trong ánh mắt của Tiểu Thất ngập tràn ý cười mới yên lòng.

“Tiểu Thất lâu rồi nương không thấy con ra ngoài, tối mai đi cùng với A Hoa ra phố đi đừng ở mãi trong phủ.”

Y đối mặt với ánh mắt đầy mong chờ của bà lời cự tuyệt một chữ cũng không nói được đành gật đầu đồng ý.

Tối hôm đó Mộ Dung Hoa vẫn lì lợm trèo lên giường đòi ngủ cùng Tiểu Thất, lần này y không kiếm cớ đuổi hắn đi nữa cũng không cự tuyệt cái ôm của hắn. Mộ Dung Hoa mừng phát điên trong lòng không ngừng cảm thán mẫu thân nương nương quả nhiên lợi hại. Hắn nằm bên cạnh y lảm nhảm nói dự định tối mai của mình trong lời nói không giấu nổi kích động lẫn chờ mong.

Tiểu Thất không chịu nổi cái con người này giở trò trẻ con liền bật cười, đe doạ còn không chịu ngậm miệng đi ngủ liền đá hắn ra khỏi phòng. Mộ Dung Hoa nghe thấy lời đe doạ dịu dàng của y thì vô cùng thỏa mãn mỉm cười ôm y chặt chẽ rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng dự định vẫn chỉ là dự định, hai người còn chưa kịp ra khỏi phủ thì trùng hợp lại có chuyện xảy ra. A Quế là nha hoàn luôn bên cạnh hầu hạ Chu Mẫn lúc này vừa chạy tới trước mặt hai người vừa thở hổn hển nói không ra hơi. Cô thở ra mấy hơi tay vuốt ngực để ổn định hơi thở mới nói:

“Tướng quân, phu nhân có chuyện rồi.”

Mộ Dung Hoa nhíu mày không kiên nhẫn.

“Có chuyện gì? Nếu không quá quan trọng thì để khi khác lại nói.”

“Dạ là Chu di nương đột nhiên bị ngất, phu nhân người mau tới xem di nương thế nào đi ạ.”

Hai hàm răng hắn nghiến chặt chân mày cũng nhíu lại càng sâu. Sớm không ngất muộn không ngất lại vào đúng lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài liền xảy ra chuyện, nữ nhân này thật là quá phiền phức.

Hắn rõ ràng không tình nguyện nhưng vẫn phải theo chân Tiểu Thất tới xem tình hình Chu Mẫn. Cô đã tỉnh lại nhưng sắc mặt đúng là rất kém.

Tiểu Thất bắt mạch một hồi sau đó liền gượng cười nhìn qua Mộ Dung Hoa.

“Nàng có thai rồi.”

Trong phòng thoáng chốc im lặng sau đó là lời nói kích động lẫn vui mừng của Chu Mẫn.

“Là thật sao? Ta thật sự đã hoài thai sao?” Từ khoé mắt Chu Mẫn chảy ra hai hàng lệ, cô đặt tay lên bụng mình lại âu yếm nhìn qua Mộ Dung Hoa.

“Tướng công, chúng ta có con rồi thật tốt quá.”

Hắn từ đầu đến cuối chẳng buồn để ý cô ta chỉ tập trung trên người Tiểu Thất nghe y căn dặn A Quế một vài điều cần lưu ý khi chăm sóc cho Chu Mẫn.

Thấy hắn không để ý mình lại còn muốn cùng Tiểu Thất ra ngoài Chu Mẫn liền vươn tay níu lấy vạt áo hắn.

“Tướng công, chàng muốn có con trai hay con gái? Thiếp thì mong là con trai, nó khẳng định sẽ rất anh tuấn và tài giỏi giống như chàng vậy.”

“Ừm”. Hắn lạnh nhạt đáp lời, khi Tiểu Thất khuất bóng sau cánh cửa mới chậm rì rì chuyển tầm mắt sang phía Chu Mẫn. “Cố gắng nghỉ ngơi.”

“Chàng không thể vì con mà quan tâm thiếp một chút sao.”

Hắn bất đắc dĩ phải ngồi lại, tuy rằng hắn không nói cũng không làm gì nhưng chỉ cần được nhìn thấy hắn cô đã hạnh phúc lắm rồi.

Hắn cũng không ngồi quá lâu liền rời đi, hắn vẫn còn buổi hẹn với Tiểu Thất không thể vì chuyện này mà bỏ lỡ. Ấy vậy mà ông trời lại phụ lòng người, lúc hắn hỏi hạ nhân mới biết Tiểu Thất cùng với Thuần Hi đã ra ngoài từ lâu. Hắn có chút không thể tin được hai người này từ khi nào lại thân thiết như vậy. Hắn muốn ra ngoài tìm hai người bọn họ lại có người từ trong cung tới truyền chỉ hoàng thượng triệu kiến hắn vào cung gấp.

Mộ Dung Hoa thở dài cảm giác những người xung quanh đang cố ý muốn tách hắn với Tiểu Thất ra vậy.

Tiểu Thất cũng không hiểu công chúa tại sao muốn gọi mình ra ngoài, công chúa không nói y cũng không có ý định hỏi nên hai người cứ im lặng như vậy đi trên phố.

Liên Nhi đi phía sau hết nhìn Tiểu Thất lại nhìn công chúa biểu cảm khó nói thành lời, cô kéo tay Tiểu Lục nhỏ giọng thầm thì:

“Lục ca huynh có thấy công chúa với phu nhân đi cùng nhau thật ra cũng rất xứng đôi không?”

Tiểu Lục chỉ cười cười không đáp lời, Liên Nhi lại tiếp tục nói.

“Hai người tốt như vậy lại vì cùng yêu một người mà trở mặt thật là đáng tiếc, nếu như không có tướng quân có khi hai người vẫn có thể trở thành bằng hữu.”

Thuần Hi đi phía trước nghe rất rõ ràng lời nói của Liên Nhi, nàng thầm tặc lưỡi thật không hiểu nổi mạch suy nghĩ của nha đầu này mà.

Nàng nhìn Tiểu Thất không tỏ thái độ gì cũng thấp giọng nói.

“Người mong Mộ Dung gia có người thừa tự là ngươi, người đi khuyên nhủ Mộ Dung Hoa cũng là ngươi, giờ hắn thật sự có rồi ngươi lại không vui. Tiểu Thất ngươi như vậy có phải quá mâu thuẫn không?”

Tiểu Thất suy nghĩ rồi lại bật cười tự giễu.

“Chính ta cũng cảm thấy thật buồn cười, nhưng mà công chúa người nói sai rồi. Huynh ấy có con ta mới có thể an tâm chung sống cùng huynh ấy.”

“An tâm sống cùng hắn sao? Nếu như có một ngày ngươi phát hiện Mộ Dung Hoa không phải là người như trong suy nghĩ của ngươi vậy ngươi có còn muốn bên cạnh hắn không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện