Tiểu Thất tỉnh dậy vào sáng hôm sau người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, trên giường một mảng lạnh băng.
Tiểu Thất mơ màng nhớ lại hôm qua vốn tính đợi Mộ Dung Hoa về mới ngủ vậy mà lại ngủ quên mất, hắn có về ngủ không Tiểu Thất cũng không biết.
Cạnh giường đặt một chậu nước, y rửa mặt xong thấy tinh thần vô cùng tốt, chân cũng có thể đi lại không còn đau như hôm qua nữa.
Trên bàn trà đặt sẵn một phần điểm tâm, Tiểu Thất cảm động đến không thể tả được.
Một người mới gặp mặt không lâu lại luôn chu đáo lo cho y từng chút, mặc dù bên ngoài luôn tỏ ra lãnh đạm không quan tâm nhưng Tiểu Thất biết hắn đối với mình vô cùng dịu dàng và quan tâm.
Tiểu Thất ăn vài miếng bánh rồi mới mở cửa ra ngoài, ánh nắng sáng sớm cùng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, y tham lam hít thở nhiều một chút bầu không khí trong lành này, trên miệng cũng vô thức nở nụ cười tươi.
Chu Mẫn đứng ngay gần đó nhìn thiếu niên đứng ở hành lang vừa nhắm mắt vừa nở nụ cười ngây ngô, cô nhìn đến thất thần.
Nhìn kĩ Tiểu Thất thêm một chút Chu Mẫn càng không thể rời mắt, cô cũng được người khác khen là một cô nương xinh đẹp nhưng khi so sánh với thiếu niên kia cô cảm thấy thật xấu hổ.
Nếu để so sánh thì Chu Mẫn như nước giếng mát lạnh nhưng rất bình thường còn Tiểu Thất lại như hạt sương sớm, vừa trong lành tinh khiết vừa mỏng manh yếu đuối lại đẹp động lòng người càng khiến cho người khác cảm giác muốn yêu thương bảo vệ y.
Chợt nhớ lại cử chỉ thân mật mà Mộ Dung dành cho Tiểu Thất lại nghĩ đến đối tượng trong lời nói của Mộ Dung hôm qua, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Chu Mẫn, cô ta giấu đi ánh mắt đầy toan tính mỉm cười nhẹ đi lại gần Tiểu Thất cúi đầu hành lễ:
"Tiểu Thất đệ đệ, công tử đang cùng phu nhân trò chuyện ở chính phòng, công tử căn dặn tiểu nữ khi nào đệ dậy thì dẫn tới chính phòng gặp người."
Tiểu Thất cũng cúi đầu đáp lễ:
"Đa tạ Chu tỷ tỷ, vậy làm phiền tỷ dẫn đường."
Hai người đi qua hành lang rẽ tới sân trước rồi đi đến chính phòng, Chu Mẫn gõ cửa hai tiếng, nói:
"Công tử, Tiểu Thất đệ đệ đã tới."
Lời vừa dứt cửa đã được mở ra, Mộ Dung mặc một thân y phục đen tuyền, đai lưng siết lại vòng eo rắn chắc càng tôn lên thân hình cao lớn của hắn, hắn đứng thẳng tắp ở ngay cửa nhìn Tiểu Thất từ trên xuống dưới trầm giọng lên tiếng:
"Vết thương thế nào rồi? Điểm tâm trên bàn đã ăn chưa?"
Đang mải nhìn cảnh đẹp trước mặt khi nghe tiếng Mộ Dung nói Tiểu Thất mới hồi thần:
"Hả...À...ổn rồi, điểm tâm cũng ăn rồi."
"Uhm, vào đi mẫu thân đang ở bên trong."
Tiểu Thất "Ồ" một tiếng rồi theo sau Mộ Dung Hoa đi vào, hắn trước sau cũng không hề cho Chu Mẫn đứng bên cạnh một cái liếc mắt mà chỉ một mực dừng trên người Tiểu Thất.
Tiểu Thất chắp tay cúi đầu hành lễ với Mộ Dung phu nhân:
"Vãn bối Tiểu Thất bái kiến Mộ Dung phu nhân."
Mộ Dung phu nhân nghe giọng Tiểu Thất có chút nghi hoặc hỏi Mộ Dung Hoa:
"Nhi tử, bằng hữu của con là một tiểu cô nương sao?"
Mộ Dung Hoa nhìn người kia đang nhăn nhó thì bật cười:
"Nương, cậu ấy là nam không phải nữ."
Bà cười ngại ngùng:
"À.
Giọng nghe trong trẻo êm tai quá làm ta cứ tưởng...!Tiểu Thất ngồi đi không cần đa lễ.
Con là bằng hữu của A Hoa vậy cứ xem đây như nhà con đừng ngại."
"Dạ thưa bá mẫu."
Tiểu Thất nhìn ánh mắt đục ngàu không có tiêu cự của Mộ Dung phu nhân đoán được mắt bà chắc có vấn đề nên mở miệng hỏi thăm:
"Bá mẫu, con có thể xem qua mắt của người không?"
Bà có chút không dám tin:
"Con biết bắt mạch xem bệnh à?"
"Sư phụ con là đại phu, từ nhỏ con cũng có học qua một ít."
Mộ Dung Hoa ngồi cạnh Tiểu Thất nhìn qua mẫu thân ánh mắt thoáng chút bi thương:
"Mắt nương ta đã một thời gian dài không nhìn thấy gì, đã mời qua không ít đại phu nhưng bọn họ đều lắc đầu bảo không chữa được."
Tiểu Thất nghiêm túc bắt mạch rồi kiểm tra mắt một lượt thật kĩ, y quay qua Mộ Dung:.
Có gì hot?
"Lấy một cây đèn cầy qua đây."
Hắn vẫn chưa kịp thích ứng được với một Tiểu Thất nghiêm túc và chuyên nghiệp như vậy, cứ như trước và sau khi xem bệnh là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Thất thấy hắn vẫn ngồi yên thì nhíu mày:
"Sao vẫn còn chưa đi, lấy cả giấy và bút tới đây nữa."
"Đợi một lát ta đi liền."
Kiểm tra xong một lượt chân mày nhíu chặt của Tiểu Thất vẫn chưa giãn ra, Mộ Dung lên tiếng an ủi:
"Không cần quá áp lực, không được cũng không sao."
Tiểu Thất không để ý hắn, nhắm mắt lại ngón tay gõ nhẹ lên mặt trang giấy, một lát sau mới mở mắt viết đơn thuốc cùng một số đồ cần rồi đưa cho Mộ Dung:
"Không phải không chữa được chỉ là thời gian chữa trị khẳng định sẽ rất dài, huynh đi chuẩn bị theo những gì ta ghi, phải chuẩn bị đầy đủ không được thiếu thứ gì."
Tiểu Thất nhìn Mộ Dung phu nhân đang kích động trấn an bà:
"Bá mẫu, thời gian điều trị sẽ kéo dài hơn nữa lúc đầu sẽ hơi đau người chịu được chứ."
"Được....! được....!ta vốn cho rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa, nghe con nói vậy ta thực sự rất vui.
Đa tạ con, Tiểu Thất."
Mộ Dung Hoa nhìn Tiểu Thất đầy yêu thích, hắn giấu đi nỗi kích động muốn ôm người này vào lòng, người này giống như một tiểu tiên nhân đi lạc xuống trần và bị hắn vô tình tìm được.
Thật kiến hắn mê luyến không rời.
Buổi tối Tiểu Thất lăn lộn trên giường mãi mà vẫn không ngủ được, Mộ Dung Hoa chưa quay lại.
"Hắn đợi mình ngủ rồi mới quay về sao." y khẽ lẩm bẩm rồi bước xuống giường.
Tiểu Thất đi qua hậu viện chợt nghe tiếng xối nước ở cạnh giếng vội lén lút lại nhìn thử.
Thấp thoáng nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng cạnh giếng nước, hắn đang tắm.Thân trên hoàn toàn trần trụi toàn bộ cơ bắp đều lộ thiên, quần bị nước thấm ướt dán chặt vào đôi chân dài và rắn chắc của hắn.
Tiểu Thất nuốt nước miếng chẳng hiểu sao mặt lại thấy vô cùng nóng, y nhìn qua Mộ Dung rồi nhìn lại chính mình tự đau lòng:"Đều là nam nhi sao lại chênh lệch nhau nhiều thế nhờ."
Nhìn lại phía giếng nước lại không thấy hắn ở đâu nữa, y xoa xoa mắt:"Chẳng lẽ gặp ảo giác, vừa nãy rõ ràng....á..."
Tiếng Mộ Dung vang lên có chút trêu chọc làm y giật nảy mình:
"Lén lén lút lút ở đây rình người khác tắm thật không giống quân tử lắm."
Khoé môi Tiểu Thất giật giật thật muốn đào cái lỗ để chui xuống..