Sau hơn một tuần vừa uống thuốc vừa châm cứu An Khánh đế cũng dần tỉnh lại sau cơn hôn mê.

An Khánh đế sắc mặt tái nhợt cơ thể yếu ớt vẫn còn đang mơ màng không rõ tại sao mình chỉ ngủ một giấc mà lại có cảm giác sức lực toàn thân như bị rút đi cạn kiệt.
Thuần Hi vẫn luôn túc trực bên cạnh khi thấy hoàng thượng tỉnh lại thì mới an tâm nói lại toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây cho hoàng thượng.

An Khánh đế trầm tư rồi yếu ớt nói với Thuần Hi và Mộ Dung Hoa :
"Thời gian này vất vả cho hai người rồi, giờ trẫm đã tỉnh nhưng chuyện phê duyệt tấu thư e là vẫn chưa thể giải quyết.

Thuần Hi, làm phiền muội thêm một chút thời gian nữa vậy."
"Hoàng huynh muội chỉ là phận nữ nhi sao dám phê duyệt tấu sớ, muội sẽ giúp huynh xem xét tấu sớ quan trọng cần được xử lý trước còn những chuyện khác hoàng huynh vẫn là tự ra mặt giải quyết đi."
An Khánh đế thở dài, ủy khuất nhìn muội muội :
"Ta đang là bệnh nhân đấy Thuần Hi ? Giờ bảo ta ngồi suy nghĩ giải quyết mớ tấu sớ kia khác nào bảo ta chết đi.

Muội nhẫn tâm như vậy thật sao? Hơn nữa chẳng phải còn có phò mã vẫn bên cạnh muội hả?"
Hai người không hẹn mà đồng thời nhìn nhau, Mộ Dung Hoa chắp tay cúi đầu với hoàng thượng :
"Thần sẽ cố hết sức giúp đỡ cho Hi Nhi, bệ hạ cứ an tâm tĩnh dưỡng."
An Khánh đế nghe hắn gọi muội muội thân mật như vậy liền an tâm gật đầu còn Thuần Hi lại sững người.

Mặc kệ cho hắn là vì lý do gì nhưng chỉ cần một chút thân mật đã khiến cho Thuần Hi thực tâm vui vẻ.
Cao quý phi không biết nghe được từ đâu tin hoàng thượng đã tỉnh thì vội chạy đến, vừa đúng lúc đụng phải Thuần Hi và Mộ Dung Hoa rời khỏi Cảnh Minh cung.


Cao Ân Ân từ xa nhìn thấy Mộ Dung Hoa cũng không ngại bản thân đang mang thai mà xông tới chửi bới :
"Chính là ngươi hại phụ thân và ca ca của ta.

Ngươi chỉ là con của một kẻ loạn đảng giờ trèo cao lên làm phò mã thì tưởng bản thân đã thành phượng hoàng à.

Ta cho ngươi biết bệ hạ sẽ không bị các ngươi lừa gạt đâu..."
Cao Ân Ân còn định nói tiếp lại ăn phải một cái tát như trời giáng của Thuần Hi.

Nàng đứng chắn trước mặt Mộ Dung Hoa chỉ vào mặt Cao Ân Ân nói :
"Cao Ân Ân, cô còn đứng ở đây đều là nhờ vào long thai mà cô mang trong bụng.

Giờ còn không biết bảo vệ cái kim bài miễn tử này đợi nó mất rồi mới chịu giữ đúng không?"
Cao Ân Ân lấy tay che đi bên má đã in hằn năm dấu ngón tay uất ức đến bật khóc.

Mộ Dung Hoa nhìn nữ nhân yếu đuối chỉ biết khóc lóc không có lấy nửa phần thương cảm mà chỉ toàn là chán ghét và thiếu kiên nhẫn.

Hắn đứng đằng sau nhìn bóng dáng mảnh mai nhỏ bé lại kiên cường của Thuần Hi không tự chủ được mà đem ra so sánh.

Đều là nữ nhi sao lại khác nhau đến như thế, thật đau đầu.

Nhìn thế nào vẫn thấy Tiểu Thất khiến hắn thoải mái hơn, y sẽ không náo loạn khiến người ta chê cười như vậy.
Mộ Dung Hoa liếc mắt qua Cao Ân Ân rồi dừng trên người Thuần Hi giọng nói âm trầm chậm rãi vang lên cũng chẳng rõ là nói cho ai nghe :
"Náo như vậy đã đủ chưa, còn sợ chưa đủ mất mặt ? Ồn ào như vậy không sợ ảnh hưởng bệ hạ nghỉ ngơi hay sao?"
Cao Ân Ân nghe hắn nói xong cũng im bặt không không khóc nữa.

Đúng lúc này Vương công công đi ra truyền Cao quý phi vào Cảnh Minh cung bệ hạ đang đợi.

Cao Ân Ân như được ân xá mà vội rời đi.
Thuần Hi đi bên cạnh Mộ Dung Hoa lúc không có người mới lén hỏi hắn:
"Chàng có nghĩ hoàng huynh sẽ vì Cao Ân Ân mà tha cho Cao Bình không? Huynh ấy rất sủng ái nàng ta."
Tha? Muốn tha cho Cao Bình sao? Hoàng thượng có thể tha nhưng hắn sẽ không để ông ta sống.

An Khánh đế quá nhu nhược làm việc không dứt khoát lại quá cảm tính.

Mộ Dung Hoa cũng chẳng hi vọng quá nhiều vào việc An Khánh đế có thể thay hắn rửa hận.

Thuần Hi cũng đã giúp hắn một tay chuyện còn lại hắn sẽ đích thân xử lý.
Mộ Dung Hoa không trả lời nàng nhưng cái sự im lặng ấy đã nói cho Thuần Hi biết Cao gia sớm muộn cũng sẽ bị nhuốm máu giống như Mộ Dung gia và Trần gia năm đó.


Lệnh phán quyết về tội trạng của Cao Bình và Cao Cảnh Điền đã được chiếu cáo thiên hạ.

Hai phạm nhân đều lãnh án tử hình, lập tức áp giải tới nhà lao Sầm Châu tới lập đông sẽ hành quyết.

Còn về nữ nhi Cao gia từ đầu đến cuối đều do phụ thân lừa gạt hoàn toàn không hề hay biết đến tội ác của cha và ca ca.

Hiện tại lại đang mang long thai nên bị giam lỏng trong cung không được phép rời khỏi hoàng cung nửa bước.
Mộ Dung Hoa ngồi trong sảnh đường phủ tướng quân sau khi xem xong cáo thị về lãnh án của Cao gia thì cười lạnh.

Thẩm Tri Minh nhìn nụ cười quỷ dị của hắn bất giác lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách an toàn mới lên tiếng :
" Tướng quân giờ người định thế nào ? Ý tứ của bệ hạ đã rõ ràng như vậy rồi, phán như vậy có khác nào tha cho Cao Bình đâu."
Mộ Dung Hoa uống một ngụm trà sau đó bóp chặt làm ly sứ vỡ nát.
Quả nhiên không thể trông cậy vào An Khánh đế.

Một hoàng đế bất tài như vậy bảo hắn làm một trung thần thật sự là làm khó hắn rồi.
"Ta sẽ tự giải quyết chuyện này ngươi không cần quan tâm tới nữa." Nói xong liền cầm theo trường kiếm đi ra ngoài.
Thẩm Tri Minh thấy tâm tình tướng quân không ổn liền bí mật đi theo sau.
Đoàn người áp giải Cao Bình và Cao Cảnh Điền lặng lẽ khởi hành đến Sầm Châu ngay trong đêm hôm đó.

Mang tiếng là áp giải phạm nhân nhưng lại được đi bằng xe ngựa rộng rãi thoạt nhìn trông giống như đưa người đi thưởng ngoạn thì đúng hơn.

Binh lính áp giải khoảng hơn 50 người đều là tinh nhuệ của cấm vệ quân.
An Khánh đế hao tâm khổ tứ bảo vệ người đã hại mình chỉ vì một nữ nhân thật khiến người khác phải xem thường.

Sớm đoán được ý của hoàng thượng nên Mộ Dung Hoa mặc trên người một thân hắc y còn bịt mặt đã đợi sẵn ở bìa rừng.
Cho tới khi đoàn người đã vào sâu trong rừng thấy trời đã khuya nên dừng chân nghỉ ngơi ở đây một đêm.


Cao Cảnh Điền ngồi trong xe ngựa vừa ăn trái cây vừa uống rượu nhàn nhã nói với Cao Bình :
"Bệ hạ đúng là rất sủng ái Ân Ân nhà chúng ta, con bé chỉ khóc lóc kể khổ một chút là bệ hạ đã mềm lòng rồi.

Mộ Dung Hoa kia mà biết kế hoạch của hắn bị chúng ta phá nát thế này chắc là tức chết.

Hắc hắc hắc."
"Hừ, một tên nhãi ranh mà dám đấu với ta sao? Đợi một thời gian nữa ổn định lại ta sẽ trả món nợ này cho hắn."
"Cha, vậy chúng ta phải ở Sầm Châu bao lâu ?"
"Cứ tới đó trước rồi tính, giờ nghỉ ngơi chút đi mấy ngày nay không được ngủ ngon rồi."
Hai người còn chưa kịp đưa mình vào giấc ngủ thì đã nghe thấy tiếng động chém giết bên ngoài.

Hai cha con giật mình nhìn nhau.
"Chuyện gì vậy?"
"Con nghe có người đánh nhau."
Giữa khung cảnh tĩnh mịch của núi rừng âm thanh trường kiếm chạm vào nhau quá đỗi vang vọng và rùng rợn.

Một hắc y nhân đối đầu với hơn 50 cấm vệ binh lại không có lấy một chút yếu thế.

Hắn vung kiếm, sải chân, xoay người đều rất nhanh nhẹn, hắn vừa công vừa thủ ra chiêu dứt khoát và mạnh mẽ.

Không lâu sau nửa số binh đã gục dưới lưỡi kiếm của hắc y nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện