Ba ngày sau Cảnh Nhân đế mới tỉnh lại, lúc này hắn đã được đưa vào trong thành Mạc Bắc. Thái y mà Cảnh Nhân đế mang theo từ kinh thành đến bắt mạch, xác định sinh lực của hắn dồi dào, không chỉ không có bất cứ thương tổn gì, ngược lại thân cường thể tráng, chiếu theo tình trạng thân thể này thì coi như hắn có sống đến tám mươi chín mươi tuổi vẫn sẽ tráng kiện như thanh niên bình thường, đúng là gặp họa lại được phúc.

Mọi người từ miệng Tô Hoài Linh biết được việc Hô Diên Hi bắt cóc Cảnh Nhân đế vì muốn tìm được Thiên Đàm Tuyết Liên, nói Thiên Đàm Tuyết Liên là thần vật lại nở vì Cảnh Nhân đế, từ xưa đến nay chưa ai được thấy qua Thiên Đàm Tuyết Liên thật sự như thế nào. Việc này nghe như truyền thuyết, nay lại xảy ra ngay thực tại.

Tiêu Cẩm Thư lập tức lan truyền tin này, nói Cảnh Nhân đế là chân long thiên tử, có thể khiến Thiên Đàm Tuyết Liên nở rộ vì mình. Ngay lúc Cảnh Nhân đế đi vào thành Mạc Bắc trời còn xuất hiện dị tượng, cao thủ Mục tộc Hô Diên Hi bị sét đánh trọng thương, bỏ lại đại quân Mục tộc mà chạy trốn, để Định Bắc quân toàn thắng, đánh cho quân Mục tộc mấy chục năm sau nhấc không nổi đầu. Hạ quốc có chân long thiên tử như vậy là phúc cho giang sơn, là phúc của lê dân.

Khi tin Cảnh Nhân đế bị bắt cóc truyền đến kinh thành thì trong kinh từng một lần bất ổn, hoàng thất vẫn có không ít người không an phận, trong triều rất nhiều người có ý định bất chính mà Hoài Nam vương căn bản không thể trấn áp được, huống chi dưới tay hắn còn có một đám người cả ngày xúi giục hắn đăng cơ. Thẩm Quân Nghị nghe tin Cảnh Nhân đế có khả năng xảy ra chuyện thì như bị hù chết, mỗi ngày đều cùng vài vị nương nương trong hậu cung thương lượng đối sách, bọn này chỉ muốn tự sát rồi về thế giới thực cho nhanh, rồi lại sợ nhân vật chính có chuyện đồng nghĩa với hệ thống trục trặc nên tự sát sẽ không thể quay về. Mỗi ngày nhân tâm hoảng sợ, nào có tâm trí đi quản chuyện soán ngôi.

Hứa Khanh Dương mỗi ngày đều khuyên Hoài Nam vương phái người đi tìm kiếm Cảnh Nhân đế, tìm được liền trực tiếp giết chết rồi đổ tội lên người Hô Diên Hi. Trước khi đi Cảnh Nhân đế từng có khẩu dụ, một khi hắn xảy ra chuyện, Hoài Nam vương sẽ đường hoàng nối ngôi, chỉ cần Cảnh Nhân đế chết…

Hứa Khanh Dương một lòng vì chủ, chỉ tiếc hắn nói còn chưa nói xong đã bị Hoài Nam vương bắt giam vào ngục, ở trong ngục giam của Hoài Nam vương phủ qua ngày đoạn tháng lại nghe tin Cảnh Nhân đế bình an, rốt cục triệt để tuyệt vọng.

Tình hình trong triều vốn không lạc quan nhưng sau khi tin tức của Tiêu Cẩm Thư truyền đến hoàng thành thì hết thảy những tên ủ mưu bất chính đều phải câm miệng. Hiện tại cả nước trên dưới đều tin Cảnh Nhân đế chính là đế tinh chuyển thế, có thần khí anh vương Nghiêu Thuấn, thanh thế như vậy, ai dám làm loạn nước miếng người trong thiên hạ có thể làm hắn chết đuối.

Khi tin đồn bay đầy trời, Cảnh Nhân đế rốt cuộc hoàn toàn hấp thu hết dược lực của Thiên Đàm Tuyết Liên, chậm rãi mở mắt.

Mỗi ngày đều có người coi sóc hắn, thái y, Tỉnh Tây Hiến, Tiêu Cẩm Thư. Nhưng vẫn là Tô Hoài Linh thấy Cảnh Nhân đế thức tỉnh trước tiên, nàng kích động thét chói tai, bị Tỉnh Tây Hiến lấy khăn nhét vào miệng ném ra khỏi phòng.

Tô Hoài Linh: “…”

Cảnh Nhân đế mở mắt ra cũng không nói gì, trước tiên nhìn khắp xung quanh, chỉ muốn thấy thân ảnh cao lớn của hoàng hậu làm hắn cảm thấy an toàn như khi hắn bị đụng đầu một năm trước, lòng trĩu nặng.

“Hoàng… Tiêu tướng quân đâu?” Cảnh Nhân đế mở miệng hỏi, do mấy ngày không được uống nước nên giọng nói khàn khàn, rất khó nghe, nhưng đối với những người vẫn luôn chờ đợi hắn tỉnh dậy thì nghe như tiếng của trời.

“Bệ hạ…” Tiêu Cẩm Thư tuy vui mừng vì Cảnh Nhân đế tỉnh lại, nhưng lòng lại buồn việc muội muội cao lớn mình yêu chiều, nói không ra lời.

Tỉnh Tây Hiến quỳ gối trước giường Cảnh Nhân đế, bẩm báo: “Bệ hạ, Tiêu tướng quân vì cứu bệ hạ, cùng Hô Diên Hi đồng quy vu tận, rơi vào khe tuyết sơn, ngay cả xác cũng tìm không được.”

Đồng tử của Cảnh Nhân đế co rút, hắn lẳng lặng mà nhắm mắt lại, rõ ràng thân thể thoải mái như vậy, mà lòng hắn lại cực kỳ mỏi mệt, chỉ muốn cứ như vậy nằm xuống, không bao giờ đứng lên nữa.

Tỉnh Tây Hiến sắp xếp từ ngữ một lúc, đem chuyện ngày ấy mình cùng Tiêu Cẩm Ý đồng thời trải qua thất thất bát bát mà nói hết, chỉ giấu đi chuyện Tiêu tướng quân uống thuốc tăng công lực sau đó thất khiếu chảy máu mà chết, chỉ nói y cùng với Hô Diên Hi đồng quy vu tận. Tiêu Cẩm Ý từng ra lệnh cho gã không được để Cảnh Nhân đế biết chuyện này. Tỉnh Tây Hiến là người trung quân, lại kính nể Tiêu Cẩm Ý, cuối cùng dùng hết khả năng giải thích làm sao cho Cảnh Nhân đế không quá thương tâm, không quản quá trình như thế nào, kết quả đều là Tiêu tướng quân dùng tính mạng cứu bệ hạ.

“Bệ hạ” Tỉnh Tây Hiến nói: “Lúc Tiêu tướng quân bỏ đi có làm rớt một mặt dây chuyền, thần đã nhặt được.”

Đó là sau khi Tiêu Cẩm Ý biến mất trên núi, Tỉnh Tây Hiến phát hiện nó trên tuyết. Gã biết mặt dây chuyền này là của Cảnh Nhân đế, liền thu hồi định giao lại cho hắn.

Cảnh Nhân đế mở to hai mắt đang nhắm chặt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, hắn bị đói lâu ngày nên đầu hơi choáng váng, còn lại không có chỗ nào khó chịu.

Hắn vươn tay nói: “Đưa nó cho trẫm.”

Tỉnh Tây Hiến đặt mặt dây chuyền nhiễm máu trên khay trình lên, Cảnh Nhân đế cầm lấy, nhẹ nhàng lau máu dính trên nó. Nhưng vết máu kia lau thế nào cũng không sạch, giống như nó vốn đã có trên mặt dây chuyền từ trước.

“Bệ hạ, sau khi thần nhặt được mặt dây cũng đinj lau rửa sạch sẽ nhưng vết máu kia… lau hoài không được.” Tỉnh Tây Hiến thực khó xử nói.

“Nếu vậy thì không cần.” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói.

Hoàng hậu ngay cả cái mặt dây chuyền này cũng không giữ lại, còn cùng Hô Diên Hi đồng quy vu tận, đại khái là nhiệm vụ hoàn thành nên trở về rồi. Cảnh Nhân đế cười khổ một tiếng, muốn ném mặt dây chuyền đã không còn hữu dụng này đi, nhưng trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng hoàng hậu hai lần nó cho mình, chung quy không nỡ buông tay vứt bỏ.

Thôi, coi như có một thứ lưu niệm vậy. Hắn thầm nghĩ.

Mở dây ra, không cần người khác giúp đỡ, Cảnh Nhân đế tự mình đeo lên cổ. Nhưng không giống như hai lần trước, lúc này mặt dây chuyền ở trên người Cảnh Nhân đế liền tỏa ánh sáng mỹ lệ, mặt dây vốn xám tro mờ nhạt bây giờ lại trong suốt, còn có ánh sáng lung linh như giữ thứ chất lỏng kì diệu bên trong.  Cảnh Nhân đế gặp qua vô số bảo vật cũng chưa thấy được vật nào xinh đẹp như vậy, nhất thời những người có mặt trong phòng đều sững sờ.

Một luồng ánh sáng lưu ly bao bọc lấy Cảnh Nhân đế, từng vòng từng vòng cứ thế siết lại, cuối cùng tất cả đều tiến vào trong cơ thể của Cảnh Nhân đế, sau đó mặt dây chuyền mới không tiếp tục sáng lên nữa, nhưng nó vẫn mỹ lệ như thế. Chính giữa mặt dây chuyền có một tia sáng màu hồng, nó tỏa sáng giữa chất lỏng nhìn đặc biệt xinh đẹp.

“Đây là…” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tiêu Cẩm Thư như có điều suy nghĩ mà nhìn mặt dây chuyền kia.

“Đây là vật gì?” Cảnh Nhân đế nhìn thấy thái độ của Tiêu Cẩm Thư liền hỏi: “Tiêu tướng quân đã từng đã nói với trẫm, đây là bảo vật gia truyền của y, có công dụng phòng thân.”

“Thần, thần… hình như… Có chút ấn tượng…” Tiêu Cẩm Thư cau mày nói, bảo vật này gã cảm giác mình không có ấn tượng, nhưng ngay lúc nhìn thấy cái mặt dây chuyền này gã lại giống như nhớ rõ. Cảm giác như gã đã biết nó từ rất lâu về trước lại như chỉ vừa mới biết thôi …

Tiêu Cẩm Thư không rõ tại sao ký ức của mình lại xuất hiện loại vấn đề này, đơn giản không suy nghĩ thêm nữa, hồi đáp: “Bẩm bệ hạ, thần có ấn tượng, tựa hồ như lời Tiêu tướng quân nói. Có lẽ mặt dây này lúc màu xám sẽ không có ích lợi gì, nhưng một khi nhận chủ thì không chỉ biến thành xinh đẹp dị thường, còn có thể bảo hộ chủ nhân không bị thương tổn.”

“Phải không?” Cảnh Nhân đế nhìn mặt dây không chớp mắt: “Vậy trẫm đúng là phải thử một chút.”

Hắn ra lệnh cho Tỉnh Tây Hiến lấy một con dao găm ra, để gã cầm dao đâm vào chân mình.

“Bệ hạ, việc này chỉ là lời đồn, thỉnh Tỉnh thống lĩnh cẩn thận…” Tiêu Cẩm Thư lo lắng nói.

Nhưng mà gã còn chưa nói hết, Tỉnh Tây Hiến đã dùng dao đâm vào chân Cảnh Nhân đế, dao vừa đâm tới bỗng dưng dừng lại, không phải do gã cố tình dừng lại, mà là có một luồng lực không thể đối kháng bảo hộ Cảnh Nhân đế.

Tỉnh Tây Hiến thử mấy lần, phát hiện cho dù gã có vận đủ nội lực cũng không thể thương tổn một góc áo của Cảnh Nhân đế, đổi thành tú xuân đao cũng không được. Ngược lại thái giám hầu hạ bên người Cảnh Nhân đế giúp Cảnh Nhân đế thay y phục lại có thể dễ dàng mà đụng vào Cảnh Nhân đế, không có bất cứ trở ngại gì.

“Vật này quả nhiên là thần kỳ, còn có thể phân biệt đâu là thương tổn đâu là đụng chạm” Tỉnh Tây Hiến quỳ xuống nói: “Chúc mừng bệ hạ có được thần vật!”

Mọi người trong phòng đều quỳ xuống hô “Vạn tuế”, Cảnh Nhân đế lại chăm chú nhìn mặt dây chuyền, lộ ra một nụ cười thản nhiên.

“Bệ hạ, thần thiếp sẽ vĩnh viễn bảo vệ người.” Mặt dây chuyền nhiễm huyết sắc mỹ lệ giống như có sự sống đang không ngừng lặp lại những lời này với Cảnh Nhân đế.

“Ừ, trẫm biết.” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói.

Hắn biết, vẫn luôn biết. Hoàng hậu của hắn, là một nam tử đội trời đạp đất, cho dù vĩnh viễn không còn ở thế giới này vẫn sẽ luôn bảo hộ hắn, hoàng hậu chưa từng lừa gạt hắn, hoàng hậu là một nam tử nhất ngôn cửu đỉnh. Đó là một hoàng hậu anh tuấn, cường tráng lại vô cùng mỹ lệ.



Chuyện về mặt dây này, Cảnh Nhân đế hạ lệnh không cho phép nói ra. Đây cũng chính là ứng với câu “thất phu vô tội nhưng ngọc bích có tội”, loại bảo vật ai cũng muốn trộm như nó phải âm thầm giữ bên mình mới tốt. Để mặt dây chuyền vào trong áo, Cảnh Nhân đế ở thành Mạc Bắc tĩnh dưỡng vài ngày liền khải hoàn hồi triều.

Lần này lên đường bình an vô sự, Hoài Nam vương nhìn thấy Cảnh Nhân đế trở về, liền “phù phù” quỳ xuống trước mặt quần thần, kích động khóc to. Gã ôm đùi Cảnh Nhân đế gào khóc, miệng nói linh tinh “Hoàng huynh rốt cuộc cũng trở lại, hoàng huynh ta thật lo lắng cho ngươi, hoàng huynh ngươi chết ta cũng không muốn sống”, Cảnh Nhân đế cố nén mới không một cước đá văng thằng này.

“Tâm ý của hoàng đệ trẫm minh bạch” Cảnh Nhân đế thực bình tĩnh, hắn nói với Tỉnh Tây Hiến: “Hoài Nam vương quá mức kích động, chỉ sợ đứng cũng không vững, ban tọa, các ngươi đỡ Hoài Nam vương ngồi xuống nghỉ ngơi.”

Tỉnh Tây Hiến lập tức cho hai tên Cẩm Y vệ đem kéo Nam vương từ trên đùi Cảnh Nhân đế xuống dưới, ấn vào ghế rồi còn lưu lại một Cẩm Y vệ giữ  chặt không cho Hoài Nam vương đứng dậy, sợ gã lại nhào vào người hoàng thượng.

Sau khi trở về, việc đầu tiên Cảnh Nhân đế làm là ra ý chỉ ca ngợi Định Bắc quân và Tiêu gia, thăng Trấn Bắc hầu làm nhất đẳng công thần, tước vị Trấn Bắc công ngang với Quốc công, có thể thừa kế, hiện giờ do Tiêu Cẩm Thư thừa tước. Tiêu gia lục tử Tiêu Cẩm Nghị hộ giá có công, truy phong Nguyên soái, có thể từ trong Tiêu gia chọn một người làm con thừa tự, vì Tiêu Cẩm Nghị kéo dài hương hoả.

Quân dân ở Mạn Bắc người người đều được ban thưởng, Tô Hoài Linh được phong làm phó thống lĩnh Cẩm Y Vệ, ban cho nàng rất nhiều tiền bạc.

Sao khi phong thưởng hoàn tất, Cảnh Nhân đế trở về nghỉ ngơi, một đêm này hắn đến ngủ ở Tê Phượng điện, chăn đơn gối chiếc khó mà yên giấc.

Một tháng sau, hoàng hậu bạo bệnh qua đời, cả nước đau thương. Cảnh Nhân đế xây dựng đế lăng, táng nhập hoàng hậu, để hắn trăm năm sau cùng hoàng hậu hợp táng.

Ba năm sau, Cảnh Nhân đế vẫn không có con nối dòng, lại bắt đầu tuyển tú. Thái hậu tạm giữ quyền điều hành hậu cung, phụ trách công việc tuyển tú. Thái hậu mắt mờ tay run, tuyển toàn tú nữ xấu xấu đen đen, còn có một nử tử thân hình cao to cường tráng..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện