Edit: Beom, Cá Cháp
Beta: Cá Cháp
Ô
n Dư kinh ngạc.
Cô đoán không sai mà.
Không nhìn ra người đàn ông này còn có bạn gái ở Giang Thành.
Nhưng mà người của giới thượng lưu Giang Thành cô đều quen biết, nói cách khác ——
Nếu bạn gái của anh là người ở Giang Thành, chắc chắn Ôn Dư và cô ấy có quen biết.
Vậy thì lúng túng lắm.
Lỡ như anh trai đưa người yêu về thì đứa em gái giả này sẽ bị lộ đấy? Phải làm sao bây giờ?
Chuyện Chu Việt lúc trước ngoài ý muốn có thể vài ba câu là cho qua, nhưng vị tiểu thư Triệu này không thể chỉ hai câu là có thể biện minh được.
Đây chính là người Tưởng Vũ Hách thích đó.
Hình như vấn đề này hơi khó giải quyết.
Cơm nước xong trở lại phòng là hơn 9 giờ tối, Tưởng Vũ Hách trực tiếp trở về phòng, còn Ôn Dư mặt dày ở lại hỏi Lệ Bạch một hồi lâu, thì ra vị tiểu thư Triệu này không phải bạn gái, nhưng là ——
Tưởng Vũ Hách tìm cô ấy rất lâu, có cảm giác đặc biệt với cô ấy.
Đến nỗi có thể trở thành bạn gái hay không, qua ngày mai sẽ xem mọi chuyện phát triển thế nào.
Thì ra là lần gặp đầu tiên.
Đóng cửa lại, Ôn Dư suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Cô nghĩ đến tất cả các thiên kim tiểu thư họ Triệu của Giang Thành dù là thân phận cao hay thấp. Nhưng tạm thời cũng không biết được trong bảy tám người đó, ai là người Tưởng Vũ Hách thích.
Một lát sau, Ôn Dư chợt nhớ tới gì đó, mở cửa xuống lầu quan sát động tĩnh.
Cửa phòng Tưởng Vũ Hách khóa chặt, Lệ Bạch cũng không giữ cửa. Vào buổi tối, hình như mọi người đều tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Cơ hội hoạt động của cô lại tới rồi.
Mở WeChat ra, tìm Vưu Hân:
【 Tớ đã trở về, hiện tại ở khách sạn Duyệt Gia phòng 1903, cậu có rảnh tới gặp tớ không? 】
Vưu Hân rất nhanh trở lời: 【 Thật hay giả? Cậu đừng gạt tớ, tớ lập tức liền tới! 】
Thật tốt quá.
Ôn Dư tê dại đánh chữ: 【 Tới rồi thì nhắn tin cho tớ, tốt nhất đội mũ đeo khẩu trang, đừng bị ai phát hiện. 】
Tuy không biết Ôn Dư đã trở về vì sao không ở trong nhà, cũng không biết tại sao bạn thân gặp nhau lại thần thần bí bí giống như băng đảng ngầm chạm trán. Nhưng hai mươi phút sau, Vưu Hân vẫn là dựa theo yêu cầu xuất hiện ở khách sạn.
Ôn Dư vô cùng cẩn thận đưa người tới phòng mình.
Đóng cửa lại, lập tức khóa trái: "Trên đường tới không bị ai phát hiện chứ?"
Vưu Hân thật mê mang: "Phát hiện thì làm sao, tớ tới gặp bạn bè, lại không phải tới yêu đương vụng trộm."
"Nếu như bị ai phát hiện cậu ở chỗ tớ, kết quả có thể còn nghiêm trọng hơn yêu đương vụng trộm."
"..."
Khác với khi đi gặp Ôn Dịch An, bạn thân gặp mặt hết sức nhẹ nhàng.
Ôn Dư làm trò diễn kịch ở chỗ Tưởng Vũ Hách gần một tháng, ở trước mặt Vưu Hân rốt cuộc có thể tháo mặt nạ xuống, trở lại là chính mình.
"... Cho nên là, mọi chuyện trước sau chính là thế này." Ôn Dư thở phào một hơi, "Phá sản, ngoại tình, tai nạn xe cộ, cậu nói xem có phải là ông trời cố tình làm tớ thành như vậy không."
Vưu Hân nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới mấy ngày này Ôn Dư đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô dừng lại một lúc, mới phát ra một tiếng xúc động: "Thật không nghĩ tới..."
"Đúng không, lúc trước tớ cũng không nghĩ tới Thẩm Minh Gia là người như vậy."
"Không phải." Vưu Hân lắc đầu, "Tớ thật không nghĩ tới vậy mà cậu ở cùng một chỗ với đại boss tớ rất rất rất sùng bái. Ban ngày tớ còn nóng lòng tham gia kế hoạch tuyển chọn diễn viên của công ty bọn họ, buổi tối cậu lại nói cho tớ đại boss biến thành anh trai cậu... Đợi một lát, để tớ bình tĩnh đã."
Bốn năm giây sau —— "Nhưng trước kia tớ đóng phim ở phim trường nghe nói đại boss Tưởng rất lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, thật hay giả? Giả nhỉ? Sao cậu có thể chịu đựng được?"
"..."
Ôn Dư im lặng, không muốn trả lời vấn đề này.
"Có phải cậu nhầm trọng điểm không? Hiện tại chị em cậu bị Thẩm Minh Gia đội mũ xanh, cậu không lộ ra chút xúc động oán giận nào hả?"
Vưu Hân dừng lại, lập tức vỗ đùi mở Weibo ra: "Con mẹ nó, đồ chó Thẩm Minh Gia, tớ đây sẽ giúp cậu lên mạng bóc phốt anh ta!"
Diễn xuất này thật sự quá mức cường điệu.
"Được rồi được rồi,"
Ôn Dư ngăn Vưu Hân lại: "Cậu làm vậy có ích lợi gì, không có bằng chứng sẽ bị fans anh ta chửi bịa đặt, không chừng còn cắn ngược lại kiện cậu tội phỉ báng."
Vưu Hân nghĩ nghĩ, cũng là đạo lý này, giới giải trí chính là như vậy. Nhà nào càng nhiều fans thì sức mạnh nhà đó càng lớn.
Cô là một diễn viên tuyến mười tám, đi phốt tên Thẩm Minh Gia đã sắp bước lên con đường trở thành lưu lượng hot này, quả thật là trứng chọi đá.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Ôn Dư khinh thường nhìn: "Yên tâm, tớ đã lên toàn bộ kế hoạch, về Bắc Kinh liền bắt đầu sắp xếp."
"Được." Vưu Hân gật đầu, bỗng nhiên hưng phấn sát lại gần: "Chúng ta vẫn là tiếp tục trò chuyện về đại boss Tưởng đi."
"..."
"Bình thường hai người ở chung thế nào, quan hệ hai người thế nào?"
Ôn Dư suy nghĩ vài giây: "Thật ác liệt."
Vưu Hân không tin lắm: "Không thể nào."
Mới vừa nói xong, tầm mắt Vưu Hân vô tình nhìn tới màn hình di động đang sáng lên của Ôn Dư.
"Kìa, WeChat cậu có người tìm."
Ôn Dư nghiêng đầu vừa thấy, danh sách hiển thị có yêu cầu kết bạn mới.
Số WeChat này của cô xài tới nay cũng chỉ thêm Vưu Hân, nghĩ thầm có thể là tài khoản rác rưởi gì đó, cũng không để ý, thuận tay click mở lại thấy ——
Jyh yêu cầu thêm bạn tốt.
Đến từ danh bạ.
Ôn Dư: "..."
Vưu Hân: "???"
Người thứ nhất phản ứng lại vẫn là Vưu Hân, "Jyh? Tưởng Vũ Hách? Không thể nào, hai người ở chung lâu như vậy ngay cả WeChat cũng chưa thêm?"
Đây là một câu chuyện dài.
Ôn Dư chống cằm tự hỏi, không biết đêm hôm khuya khoắt Tưởng Vũ Hách đột nhiên muốn thêm WeChat cô làm gì.
Hai người là anh em plastic, trao đổi số điện thoại là được, không cần thiết phải tiến thêm một bước nhỉ?
Ngay khi Ôn Dư dự định làm lơ yêu cầu này, ném điện thoại đến một bên, ngón tay Vưu Hân ấn một chút, giúp cô ấn chấp nhận.
"Nghĩ gì vậy, chẳng lẽ cậu còn có lập trường cự tuyệt."
Ôn Dư: "..."
Hình như vậy.
Kệ, thêm bạn tốt thì thêm bạn tốt.
Trên màn hình rất nhanh hiển thị một hàng chữ ——【 Bạn đã thêm Jyh làm bạn tốt, nhanh chào hỏi một câu đi! 】
Nhưng mà đợi vài phút, cửa sổ đối thoại không hề có động tĩnh.
Vưu Hân: "Cậu không chào hỏi người ta một câu sao?"
Ôn Dư lắc đầu: "Thôi bỏ đi, quan hệ chúng tớ thật ác liệt."
Dừng một chút, nghĩ đến cũng không cần giấu giếm bạn thân làm gì, thở dài nói: "Vẫn luôn là tớ chịu khổ mang gánh nặng, chua xót làm liếm cẩu*."
*liếm cẩu: nịnh bợ.
"Thảm như vậy?" Vưu Hân rất không lương tâm nghe rồi cười, cầm lấy di động, "Vậy đêm nay nhiệm vụ liếm cẩu giao cho tớ đi, tớ muốn nịnh bợ đại boss Tưởng ha ha ha ha ha!"
Ôn Dư: "..."
Chỉ thấy Vưu Hân lấy điện thoại đi, ngón tay ấn nhanh như bay, không biết đang đánh cái gì.
Ôn Dư đứng dậy đoạt lại, "Cậu làm gì, đừng nói chuyện lung tung, anh ấy rất thông minh, đừng lộ tẩy."
"Tớ khẳng định không làm xằng bậy." Vưu Hân đưa điện thoại qua, “Không phải tớ giúp cậu diễn một chút sao, giúp cậu chia sẻ một hồi chua xót và ác liệt."
Ôn Dư rũ mắt.
Thật ra không nói gì bậy, cũng chỉ đánh hai chữ anh trai.
Nhưng icon liên tiếp phía sau có hơi nịnh nọt quá mức.
yuyu: Anh trai ~ [ nhe răng ][ hôn nhẹ ][ hôn nhẹ ][ hôn nhẹ ][ hôn nhẹ ][ hôn nhẹ ]
Kệ đi, dù sao bình thường mình cũng giống dạng này.
Nhưng mà chủ động nhắn một hồi lâu, Tưởng Vũ Hách vẫn không có phản ứng gì hết.
Vưu Hân nhíu mày: "Sao anh ta vẫn chưa trả lời cậu?"
Ôn Dư cũng cảm thấy có chút xấu hổ, rầu rĩ chôn mặt vào trong chăn: "Tớ đã nói quan hệ chúng tớ thật ra rất ác liệt, toàn dựa vào một mình tớ chống đỡ, cậu lại không tin."
"Phải không?" Bỗng nhiên màn hình chợt lóe, tầm mắt Vưu Hân lạc qua, dừng hai giây: "Quào, ác liệt như vậy tớ cũng muốn."
"?" Ôn Dư sửng sốt, mở mắt ra, thấy Vưu Hân giơ điện thoại lên trước mặt mình.
【Jyh chuyển khoản cho bạn ——】
???
Ôn Dư cẩn thận đếm, không sai, là sáu chữ số.
10 vạn!
Ôn Dư kinh ngạc, lập tức phát một chuỗi dấu chấm hỏi: 【??? 】
Nhưng mà bên kia lại không trả lời, như kiểu đặc biệt thêm bạn tốt với cô chỉ để chuyển số tiền này.
"Xuất sắc*." Vưu Hân khịt mũi, "Hai người có ý gì?"
*cụm gốc là 秀儿啊, cvt là “Tú nhi a”. Tui chưa biết edit nên để nghĩa của một từ trước, có gì mng giúp tui zới :>
Ôn Dư cũng chưa hoàn hồn: "Hả?"
"Bắt nạt tớ không có anh trai không có đàn ông, tớ thật xa chạy tới khách sạn để xem hai người đáng ghét ác liệt như thế này?"
Ôn Dư mở miệng, đang muốn giải thích vài câu, điện thoại lại vang lên.
Lần này là tin nhắn ngắn.
Vưu Hân cho rằng vẫn là Tưởng Vũ Hách, bát quái dựa gần nhìn xem, lẩm bẩm thì thầm theo tin nhắn ——【 Cô không sao chứ, trở về an toàn sao? 】
Đọc xong hỏi: "Lại là ai đây?"
Ôn Dư vừa đánh chữ vừa trả lời: "Thư ký của ba tớ."
Vưu Hân nghĩ tới, "Ồ lúc tớ đi thăm ba cậu có gặp qua anh đẹp trai đó, thế nào, anh ta có ý với cậu?"
Ôn Dư cũng không biết nói như thế nào: "Dù sao tớ cũng không có ý kia với anh ta."
"Đó là đương nhiên, thư ký Chu tuy cũng có thể, nhưng so sánh với Tưởng tổng vẫn là kém chút."
"Cậu nghĩ gì vậy, tớ và Tưởng Vũ Hách sao có thể."
"Sao không có khả năng được? Hai người lại không phải anh em thật, lâu ngày sinh ——"
"Tưởng Vũ Hách có thích một cô gái." Ôn Dư một câu trực tiếp ngắt lời Vưu Hân: "Hơn nữa rất có thể là người tớ quen."
Vưu Hân hoàn toàn sửng sốt: "Hả? Này... Tớ chưa từng nghe qua!"
Ôn Dư trả lời Chu Việt xong, xóa tin nhắn, sau đó nghiêm túc ngồi dậy:
"Hân Hân, tớ gọi cậu lại đây cũng vì chuyện này."
...
Lá gan Ôn Dư cực kì lớn, cứ vậy giấu Vưu Hân ở trong phòng, nhằm vào vị tiểu thư Triệu thần bí này, hai cô bạn thân trao đổi phương án đến ba giờ đêm mới ngủ.
Nhưng thật ra Ôn Dư ngủ không sâu lắm, rốt cuộc sau khi trời sáng cô liền gặp phải vấn đề nghiêm trọng - nên tiếp tục ở lại bên cạnh Tưởng Vũ Hách hay không.
Buổi sáng, rất sớm Ôn Dư đã nghe được âm thanh Tưởng Vũ Hách và Lệ Bạch nói chuyện với nhau ở lối đi nhỏ, cô đoán có lẽ là đi ăn sáng trên lầu. Nhưng Ôn Dư chờ trong phòng đến 10 giờ Tưởng Vũ Hách cũng chưa quay lại.
Cô không nhịn được ra cửa hỏi Lệ Bạch mới biết được, hóa ra Tưởng Vũ Hách đã sớm rời khỏi khách sạn.
"Không phải 11 giờ anh ấy mới hẹn tiểu thư Triệu sao?"
"Ông chủ còn có chuyện khác."
"..."
Ôn Dư ngáp một cái, nói trở về phòng tiếp tục ngủ nướng, sau khi đóng cửa lại lập tức đánh thức Vưu Hân: "Dậy thôi, nhanh, làm việc!"
Hai người vội vội vàng vàng thu dọn trang điểm, Vưu Hân dùng đồ trang điểm của Ôn Dư hóa trang đơn giản, nhìn thấy bình nước hoa nhỏ trên bàn, ngửi ngửi: "Ủa, đây là nước hoa cậu xịt đêm đi hội âm nhạc với tớ đúng không? Cho tớ xịt một chút, tớ rất thích mùi này."
"Tùy tiện tùy tiện." Ôn Dư không để trong lòng, tìm một cái kính râm đeo trên mặt, "Tớ xong rồi, cậu nhanh lên."
Vưu Hân trả lời lại, lấy ra nước hoa xịt trên người mình, vừa lòng đứng dậy: "Đi!"
Bởi vì Ôn Dư nói trở về phòng ngủ, Lệ Bạch cũng không coi chừng, các loại thiên thời địa lợi nhân hòa, Ôn Dư và Vưu Hân thuận lợi rời khỏi khách sạn.
Hai người gọi một chiếc xe chạy thẳng đến nhà hàng MIO.
Ban đầu Ôn Dư muốn để Vưu Hân tới nhà hàng nhìn xem tiểu thư Triệu là ai. Nhưng sau đó hai người thương lượng lại, người Ôn Dư quen chưa chắc Vưu Hân đã quen, nhà hàng lại không cho chụp ảnh. Vì thông tin chính xác, chuyện nhìn người vẫn là Ôn Dư làm.
Nếu thật sự là người quen, Ôn Dư ngay lập tức chuẩn bị chạy trốn.
Lúc các cô đến là 10 giờ rưỡi, cách 11 giờ chỉ nửa tiếng.
Trong nhà hàng có rất ít người, chỉ có một hai bàn có người ngồi, Ôn Dư đeo kính râm nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện người nào cô quen biết.
Càng không phát hiện mục tiêu khả nghi nào.
Vì an toàn, cô và Vưu Hân không ngồi cùng nhau mà ngồi chỗ khuất cạnh cửa sổ, hai vị trí mặt đối mặt.
Hai người tựa như người xa lạ, nhìn cửa nhà hàng một lúc rồi lại nhìn ngoài cửa sổ.
10 giờ 40, trong tiệm loáng thoáng vài người khách tiến vào, Ôn Dư nhìn qua, đều không quen biết.
10 giờ 45, tất cả bình thường.
Có lẽ là chờ đến nhàm chán, Vưu Hân gửi một cái WeChat tới Ôn Dư, là một tấm ảnh trên vòng bạn bè.
【 Gần đây Triệu Văn Tĩnh đội danh hiệu thiên kim tiểu thư số một Giang Thành đi khắp nơi, ngay cả sinh nhật cũng làm giống như của minh tinh. Thật là hận không thể cho người trong toàn thành phố biết cô ta thay thế được vị trí của cậu. 】
Ôn Dư click mở hình ảnh, chính là một đoạn Triệu Văn Tĩnh khoe ở vòng bạn bè cô ta mời được ban nhạc Versailles nổi tiếng đến biểu diễn trong tiệc sinh nhật ngày mai .
Ôn Dư cười, đang chuẩn bị tìm một cái icon trợn mắt gửi Vưu Hân, bỗng một giọng nói vang lên bên tai:
"Ôi, đây không phải Vưu Hân sao, đã lâu không gặp."
Thanh âm điêu ngoa và hống hách này Ôn Dư nhắm mắt lại cũng biết là ai.
Cô nhanh chóng nhìn về phía Vưu Hân, hai người trao đổi ánh mắt không dám tin.
Không thể nào không thể nào không thể nào.
Chẳng lẽ tiểu thư Triệu thần bí là Triệu Văn Tĩnh?
Người thứ nhất bị Ôn Dư gạt rớt - đối thủ một mất một còn Triệu! Văn! Tĩnh??
Ôn Dư đỡ đỡ trán, có chút khó tin.
Vưu Hân trả lời qua loa với Triệu Văn Tĩnh: "Ồ, thật trùng hợp."
Triệu Văn Tĩnh hoàn toàn không nhận ra Ôn Dư ngồi ở vị trí bên cạnh, một loại giọng điệu quan tâm hỏi Vưu Hân: "Sao cô lại rời khỏi hội? Chúng tôi đá Ôn Dư, không muốn đá cô, nếu không thì trở về đi?"
"Không cần." Thái độ Vưu Hân rất thờ ơ.
Triệu Văn Tĩnh ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Vưu Hân: "Thật ra tôi cảm thấy cô mạnh hơn Ôn Dư nhiều. Ít nhất biết mình ôm đùi lạnh, còn có chút hiểu biết, biết chủ động rời khỏi, so với người cô ôm đùi kia tốt hơn nhiều. Trước kia phong cảnh kiêu ngạo, hiện tại phá sản cũng không dám lộ mặt chút nào."
Vưu Hân mím môi, nhìn Ôn Dư đối diện muốn nói lại thôi.
"Tại sao không nói lời nào? Không thì như vậy đi, về sau cô chơi với tôi, tôi còn có thể giới thiệu tài nguyên cho cô." Triệu Văn Tĩnh nhẹ nhàng cười, "Vưu Hân, hẳn là cô cũng biết Tưởng Vũ Hách là ai chứ?"
Vưu Hân thân thể hơi hơi động, tầm mắt kết nối với Ôn Dư.
Một ánh mắt, hai người đều hiểu.
Tiểu thư Triệu thần bí, chính là Triệu Văn Tĩnh.
Sét đánh giữa trời quang cũng không đủ hình dung tâm tình Ôn Dư giờ phút này.
Dựa theo dự đoán trước đó, xác định là người quen, Ôn Dư lập tức chạy trốn.
Cũng không biết vì cái gì, bây giờ cô đột nhiên rất tức giận.
Tưởng Vũ Hách bị mù sao? Thích ai không thích sao lại thích Triệu Văn Tĩnh?
Không được! Không cho phép! Không thể!
Người phụ nữ này trào phúng mình, trào phúng bạn thân mình, hiện tại còn muốn cướp đi anh trai tiện nghi?
Cô. Đừng. Nghĩ.
Vào lúc đó, Ôn Dư giống như đột nhiên biến thành một con dã thú nhỏ hung mãnh, lý trí bị xúc động đến một đi không trở lại.
Cô đứng dậy vòng đến phía sau Triệu Văn Tĩnh , tay chống trên bàn Vưu Hân, nhẹ nhàng cười nói: "Tìm tôi à?"
Triệu Văn Tĩnh hoảng sợ, quay đầu lại, sau khi thấy rõ Ôn Dư thì rõ ràng sửng sốt, mặc dù cố gắng che giấu, nhưng chút biểu tình nhỏ một cái chớp mắt hoảng loạn vẫn là bị Ôn Dư thấy được.
Ôn Dư không chút hoang mang tháo kính râm xuống, "Vội vã muốn tôi lộ diện như vậy. Làm sao? Lại không biết mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì?"
Triệu Văn Tĩnh tuy cũng là phú nhị đại, nhưng ở Giang Thành, trước khi Ôn gia phá sản vẫn luôn bị người ta so sánh với Ôn Dư.
Mà cô ta vĩnh viễn đều không sánh bằng.
Học vấn, vẻ ngoài, phẩm vị, khí chất, bất kì cái nào cũng theo trào lưu bắt chước Ôn Dư.
Hiện tại Ôn gia mất thế, trong giới gió chiều nào theo chiều nấy, nâng cô ta lên.
Cuối cùng Triệu Văn Tĩnh cũng ngồi trên vị trí thiên kim số một Giang Thành, mấy ngày này đi ngoài đường kiêu ngạo hẳn. Thật vất vả mới thấy Vưu Hân, vốn dĩ muốn nhân cơ hội chế nhạo Ôn Dư hai câu, không nghĩ tới lại nhảy đến trên đầu chính chủ.
Quan trọng nhất chính là, Ôn Dư trông rất tốt đang đứng trước mặt cô ta.
Cả người đồ hiệu, gọn gàng xinh đẹp, không hề có bộ dạng phá sản nghèo túng như trong tưởng tượng.
Chút tự tin Triệu Văn Tĩnh mới có như biến mất từng chút trước mặt Ôn Dư, nhưng vẫn cố hết sức làm ra bộ dáng bình tĩnh: "Cô trở về khi nào."
Trước tiên Ôn Dư cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với Vưu Hân, sau đó chờ Vưu Hân đứng dậy rời khỏi nhà hàng mới không để ý nhìn cả người Triệu Văn Tĩnh, cười nói: "Tôi không ở Giang Thành một tháng mà thôi, cô liền nhìn chằm chằm vào trang phục của tôi tháng trước sao?"
Triệu Văn Tĩnh mặc chiếc váy nhung tơ dài màu rượu đỏ, tóc xoăn dài sau lưng, hoàn toàn copy bộ dáng hội âm nhạc đêm đó của cô.
"Cái gì thiên kim số một Giang Thành, tôi nghĩ là người copy số một Giang Thành mới đúng." Ôn Dư cười nhàn nhạt, không hề che giấu trào phúng.
Triệu Văn Tĩnh có chút bực bội: "Ôn Dư cô là vịt chết mà mỏ vẫn còn cứng nhỉ. Cậy tài sản trong nhà, giả bộ bình thản ở chỗ này làm gì."
"Liên quan cái rắm, đồ copy."
"...."
"Mặt đỏ lên rồi kìa, tức giận à? Chậc chậc." Ôn Dư khinh miệt nhếch môi, "Triệu Văn Tĩnh, cô sợ tôi đúng không? Nếu không sao tức giận đến vậy mà vẫn nhát gan bất lực?"
"Cô ——"
Điện thoại trong túi cuối cùng cũng rung lên.
Ôn Dư biết là Vưu Hân gửi tới, cũng biết tín hiệu này có ý nghĩa gì.
Cô bình tĩnh tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Chỉ chút năng lực nhỏ đó, làm Ôn Dư số hai còn không được, nằm mơ gì mà thiên kim tiểu thư số một. Cô rửa mặt xem có xứng không?"
Vừa dứt lời, Ôn Dư thoáng thấy thân ảnh Tưởng Vũ Hách xuất hiện ở hành lang dài bằng đá cẩm thạch bên ngoài cửa sổ nhà hàng.
Mà Triệu Văn Tĩnh đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không biết.
Phổi của cô ta như nổ tung, cuối cùng không nhịn được, không hề chú ý lễ nghi của nhà hàng cao cấp hung hăng đẩy Ôn Dư một cái, "Tự mình đa tình, ai muốn làm Ôn Dư số hai!"
Làm hay lắm.
Chờ cô ra tay thôi đấy.
Tuy Ôn Dư bị đẩy mạnh nhưng khóe môi cô khẽ nhếch lên không nhận ra được.
Bởi vì Tưởng Vũ Hách ngừng lại.
Có nghĩa là anh thấy được mình.
Ôn Dư cúi đầu, thay đổi sắc mặt nhanh chóng giả bộ hèn mọn, "Vậy được rồi, tôi không quấy rầy cô."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Triệu Văn Tĩnh: …???
Ôn Dư bước nhanh ra khỏi nhà hàng, cô vẫn luôn cúi đầu, thân hình lại cố ý đi về phía Tưởng Vũ Hách, giả bộ tình cờ gặp mặt.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy là anh, lập tức xuất hiện ba cảm xúc kinh ngạc, muốn nói lại thôi, ủy khuất bất lực.
Cuối cùng một câu cũng không nói, cúi đầu chạy đi.
Tưởng Vũ Hách nhìn bóng dáng cô, dưới chân đã có xúc động muốn cất bước đuổi theo, nhưng vẫn nhịn xuống.
Anh nhíu mày, quay đầu lại nhìn bên trong nhà hàng.
Triệu Văn Tĩnh ngồi ở một cái ghế dài bên cửa sổ, cầm gương trang điểm lại cho mình.
Không biết vì sao Ôn Dư lại ở đây, càng không biết tại sao hai người phát sinh xung đột. Suy xét một lát, Tưởng Vũ Hách vẫn đi về phía nhà hàng.
Người trong nhà hàng không nhiều lắm, Tưởng Vũ Hách mới vào đã ngửi thấy hương hoa hồng nhàn nhạt quen thuộc.
Khi đến gần Triệu Văn Tĩnh, mùi hương trong không khí tựa như càng đậm.
Mà người phụ nữ này, mặc váy nhung tơ có kiểu dáng không khác lắm so với đêm đó, tóc xoăn dài cũng xõa ở sau lưng.
Nghiêm túc nói, cũng gọi là xinh đẹp.
Nhưng lại có một loại cố gắng quá mức, bắt chước bừa phong cách.
Không giống cô.
Có vẻ như vốn dĩ không phải cô.
Cảm giác khát vọng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tưởng Vũ Hách, cảm giác nhớ mãi không quên đó đã biến mất không còn tăm hơi khi anh đứng trước mặt người phụ nữ này.
Hoặc là rời khỏi ánh đèn và tình huống đêm đó, cô chính là như vậy.
Tưởng Vũ Hách bắt đầu do dự nên ngồi xuống hay không.
Nhưng Triệu Văn Tĩnh ngẩng đầu thấy anh, ánh mắt sáng ngời, ngượng ngùng đứng lên: "Chào anh, Tưởng tổng, mời ngồi."
Triệu Văn Tĩnh rất nhiệt tình, cô ta vừa mới trang điểm lại, môi son đỏ rực thấy Tưởng Vũ Hách không khỏi ồn ào.
Anh do dự nhưng vẫn ngồi xuống, muốn hỏi một câu về chuyện vừa rồi.
"Triệu tiểu thư, vừa nãy ——"
Lời nói còn chưa nói xong, điện thoại vang lên.
Trực giác Tưởng Vũ Hách bảo là Ôn Dư gửi tin nhắn tới, lấy ra xem, quả nhiên ——
【 Anh trai, buổi chiều em muốn ra ngoài chơi với anh nên đến nhà hàng để chờ trước, thuận tiện lén xem bạn gái của anh... Ai dè mới vào cửa, em không cẩn thận đụng trúng chị gái kia, em đã xin lỗi nhưng chị ấy vẫn nói em làm dơ quần áo hàng hiệu của chị ấy... Em thật sự không biết chị gái này chính là bạn gái anh. Em không cố ý, anh giúp em nói thật xin lỗi với chị ấy nhé, em không quấy rầy hai người hẹn hò. 】
Tiếp theo là vài icon khóc.
Khi biết Triệu Văn Tĩnh chính là người Tưởng Vũ Hách muốn gặp, Ôn Dư đã quyết định đánh canh bạc này.
Dù sao hôm nay nếu không phải Triệu Văn Tĩnh cút đi, chính là Ôn Dư cô rời đi.
Nếu có cảm giác đặc biệt với cô ta, vậy cô lập tức xóa luôn cảm giác này giúp anh.
Không biết phân biệt tốt xấu, vẫn còn cảm giác sao?
Đầu bên kia, Tưởng Vũ Hách xem tin nhắn xong, khẽ cau mày.
Tầm mắt thoáng nhìn ra bên ngoài, Ôn Dư đang đứng nhìn lén, thấy anh nhìn ra ngoài lập tức núp vào.
Tưởng Vũ Hách thu hồi điện thoại, khẽ kéo kéo môi.
Lúc này phục vụ đã tới: "Hai vị gọi đồ ăn sao?"
"Không cần."
"...?" Triệu Văn Tĩnh hơi giật mình, mở miệng: "Tưởng tổng, anh?"
"Xin lỗi, còn có việc đi trước." Tưởng Vũ Hách trực tiếp đứng dậy rời khỏi ghế, mới vừa đi hai bước đột nhiên quay lại, "Triệu tiểu thư."
Anh dừng một chút, liếc cô ta từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Quần áo này của cô dơ hay không dơ, thật ra không khác nhau."
Cũng giống như cô ta, nhạt như nước ốc, đần độn không thú vị mà thôi.
Hồi nãy Triệu Văn Tĩnh còn tính toán chụp ảnh ăn cơm với người đàn ông này để phát lên vòng bạn bè, kết quả hiện tại cơm cũng chưa gọi đã đi rồi??
Cô ta vẻ mặt mờ mịt nhìn theo bóng dáng Tưởng Vũ Hách rời đi, chỉ thấy anh đi ra ngoài không bao lâu ——
Ôn Dư?!
Anh kéo tay Ôn Dư?
Ngoài cửa sổ ——
Tưởng Vũ Hách bắt được Ôn Dư ở sau biển quảng cáo: "Còn trốn?"
Ôn Dư bất an vặn đầu ngón tay, thật cẩn thận hỏi: "Anh trai, anh không hẹn hò với tiểu thư Triệu sao?"
Tưởng Vũ Hách không trả lời vấn đề này, ngược lại liếc cô: "Người khác đẩy em, em cũng không biết đánh trả?"
Ôn Dư hơi dừng lại, liếm cánh môi, "... Em, em sẽ không đánh nhau."
Uầy uầy uầy, em là bé đáng thương cần anh trai bảo vệ đó.
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được cảm xúc của cô.
Vài giây sau, anh vừa đi vừa kéo cà vạt ——
"Tới tìm tôi làm gì?"
"Tôi rất rảnh à? Có nhiều thời gian đi chơi với em lắm à?"
"Lại muốn đi Vọng Giang Kiều?"
"Không đi."
"Em thật sự rất phiền."
"... Nhiều nhất một giờ."
Ôn Dư đi từng bước nhỏ theo sau Tưởng Vũ Hách. Đến lúc sắp rời khỏi nhà hàng, cô mới lặng lẽ quay đầu lại, nhướng mày với Triệu Văn Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ đứng bên cửa sổ, cười nghiền ngẫm.
Nếu Triệu Văn Tĩnh thông minh một chút, lý trí một chút. Hôm nay người bị lộ tẩy phải rời đi chính là Ôn Dư cô.
Vậy nên nói đầu óc là thứ tốt, nhưng Triệu Văn Tĩnh không có.
Trở lại trên xe ngồi xuống, Ôn Dư lặng lẽ gửi tin nhắn rút lui cho Vưu Hân. Điện thoại của thư ký Ninh ngồi ở ghế phụ vang lên, cô bắt máy nghe xong hai câu, quay đầu lại hỏi Tưởng Vũ Hách:
"Tưởng tổng, là tiểu thư Triệu gọi tới, cô ấy có chuyện muốn nói với ngài."
Ôn Dư không nghĩ tới Triệu Văn Tĩnh còn có thể quay ngựa*. Cô sửng sốt, lập tức khẩn trương nhìn Tưởng Vũ Hách, tim đập như trống đập vào lòng, một chút lại một chút.
*quay ngựa: quay trở lại và tấn công bất ngờ.
Không lẽ người đàn ông muốn tiếp điện thoại?
Tiếp theo liền xong rồi.
Cô nhảy xe chạy trốn cũng không kịp.
Thời điểm khẩn cấp, Ôn Dư giả bộ giống như bị cái gì đụng trúng, nhẹ nhàng “A” một tiếng, sau đó kéo cao tay áo nhìn về phía khuỷu tay mình, lẩm bẩm nói:
"Sao chỗ này bầm tím hết rồi?"
Vừa nãy bị Triệu Văn Tĩnh đẩy, thân thể cô thăng bằng là nhờ khuỷu tay chống trên bàn duy trì.
Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nhìn thoáng qua, dừng hai giây, nói với thư ký Ninh:
"Sau này không cần tiếp điện thoại của vị tiểu thư Triệu này nữa."
Ôn Dư cúi đầu, một nụ cười cực nhẹ lan ra khóe miệng, đang muốn buông tay áo xuống, nửa cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh túm chặt.
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu.
Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, nhìn cô. Một lúc lâu sau mới trầm giọng nhàn nhạt nói:
"Chút thông minh này của em, nghĩ tôi không nhìn ra đúng không?"
🐽: tui xin loi, dao nay tụi tui mê game bỏ bê các nàng 🥲 xíu tui cách dòng sau nha, tại cop bên mail nó lỗi á