“Hạnh phúc là một thứ đôi lúc cần phải tự bản thân mình giành lấy. Nếu em cứ giữ mãi cái trạng thái sợ sệt rồi trốn chạy như thế này thì hạnh phúc cũng sẽ rời xa em.” Giọng anh bình thản, chậm rãi, rồi đưa mắt nhìn sang cô: “Hiểu ý anh không? Cố Thiên Tầm trầm ngâm. Hạnh phúc là thứ cần phải giành lấy, nhưng chí ít cũng phải biết được hạnh phúc đang ở đâu thì mới tính đến chuyện có giành được hay không chứ. Liệu Mộ Dạ Bạch có phải là hạnh phúc của cô không? Cô không chắc chắn chút nào. Nếu như anh không phải là người đàn ông hoàn hảo như vậy, nếu như anh không xuất thân từ gia đình danh giá giàu có như vậy, thì anh thật sự là người thích hợp nhất...
Không phải cô tự hạ thấp bản thân mình, mà chỉ là vì cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô không thể giống như những cô gái trẻ, ngây thơ, tự tin khác được. Biết rõ phía trước là bức tường mà vẫn cố lao đầu vào thì chỉ có toác đầu chảy máu...
“Hôm nay em đã gặp Tần Tư Lam ở Hoàn Vũ.” Cô đột nhiên nói.
Đôi mắt Mộ Dạ Bạch không hề có bất cứ biểu cảm nào, chỉ lặng yên nhìn đường. “Sao vậy? Em thấy thế nào?”
Cố Thiên Tầm cười xòa: “Còn thế nào được chứ? Chỉ thấy cô ấy gầy đi khá nhiều, tinh thần cũng có vẻ không được tốt lắm. Cô ấy nói Cảnh Nam Kiêu rất lâu rồi không đến đó, câu này có vẻ không phải là nói dối.”
Mộ Dạ Bạch bật cười: “Xem ra khả năng bình phẩm của Cảnh Nam Kiêu đã dần trở về bình thường rồi.”
“Không lẽ thích Tần Tư Lam thì nghĩa là khả năng bình phẩm không bình thường sao?” Cố Thiên Tầm khó hiểu, hỏi lại.
Nếu đứng trên lập trường của một người đàn ông mà nói thì Tần Tư Lam tuyệt đối là loại hình mà đàn ông sẽ thích. Nhưng không biết có phải là cô nghĩ quá nhiều không mà cô cứ có cảm giác rằng Mộ Dạ Bạch rất có thành kiến đối với cô ta.
Mộ Dạ Bạch không trả lời câu hỏi này của cô, chỉ hỏi tiếp: “Bây giờ em định thế nào?”
Cố Thiên Tầm thở dài, đáp: “Ly hôn.”
Cô đưa mắt nhìn về phía xa xa đằng trước, nhẹ giọng nói: “Hai năm nay em đã mệt mỏi lắm rồi, hiện giờ điều em muốn duy nhất là thoát khỏi cái cuộc hôn nhân này.”
“Kể cả bây giờ Cảnh Nam Kiêu muốn quay lại với em, anh ta chấp nhận chấm dứt quan hệ với Tần Tư Lam, em cũng vẫn ly hôn sao?” Ánh nhìn thăm dò của Mộ Dạ Bạch quét qua cô một cái. Cô trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Có một số người đã lạc trôi rồi thì không thể nào quay lại được nữa, không có ai ở chỗ cũ chờ đợi ai cả đời được.”
Thần sắc Mộ Dạ Bạch tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt đen trầm của anh thoáng qua một tia cười, như chiếc lá đón ánh mắt trời vào buổi sớm, sau đêm đen mịt mù vậy. Có vẻ giống như bị “lây nhiễm” con virus tươi tỉnh này mà tâm trạng Cố Thiên Tầm cũng vui vẻ hơn, cô nói đùa: “Ông Mộ, tôi vừa nói quyết định ly hôn xong, đấy chẳng phải tin tốt lành gì. Ông có cần thiết phải vui mừng như vậy không hả?”
Đúng lúc đèn đỏ, anh dừng xe lại.
“Anh biểu hiện rõ vậy sao?” Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn cô cười.
“Vâng, quá rõ luôn ý.” Cô gật đầu.
Anh chăm chú nhìn cô một lát rồi đột nhiên giơ tay lên gõ chóc một cái vào trán cô: “Xem ra em cũng không đến nỗi ngốc lắm. Đây chính là bước đầu tiên mà em cần phải làm để có được hạnh phúc!”
Cô đưa tay lên xoa đầu, không đau mà ngược lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ấm áp. Cô tiện mồm hỏi: “Vậy sau khi ly hôn thì bước tiếp theo là gì?”
Anh nhìn cô đầy nham hiểm: “Bước tiếp theo mà em cần làm đó là giao mình cho anh.”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong không gian chật hẹp trong xe đột nhiên trở nên gợi cảm lạ thường, khiến người ta có cảm giác lâng lâng như say rượu. Cố Thiên Tầm nghĩ lại chuyện tối hôm đó anh nói với mình, sau khi ly hôn sẽ giành lấy cô, tim cô bỗng đập loạn nhịp, cô vội nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa...”
Anh đưa tay đặt lên cổ cô, cô giật mình quay mặt lại theo bản năng, không ngờ vừa quay lại liền đụng trúng ánh mắt của anh, mặt hai người như sắp chạm phải nhau, cô giật mình định lùi ra thì anh đã ôm chặt lấy cổ cô khiến cô không cách nào lùi ra được.
Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm như muốn hòa tan ra, “Từng câu từng lời anh vừa nói ra đều là thật lòng. Hãy giao mình cho anh! Thứ mà anh muốn không phải chỉ là cơ thể của em, mà còn... đây nữa!”
Ngón tay dài mảnh mai của anh đặt lên ngực trái cô, nhẹ nhàng ấn một cái. Giây phút đó cảm giác như thể dễ dàng đi xuyên qua mọi lớp phòng bị để bước vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô vậy.
“Thỉnh thịch... thình thịch... thình thịch...”
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.....
Anh là người đàn ông bá đạo và độc tài. Anh muốn có được trái tim cô, đó không phải là ngữ khí thương lượng, càng không có ý gì là muốn hỏi cô có đồng ý hay không.
Anh nói dõng dạc tự tin, thản nhiên như thể đó là thứ sớm muộn gì cũng thuộc về mình vậy. Cái cảm giác hoàn toàn bị động này khiến cô kinh ngạc, nhưng lại không kiềm lòng được mà muốn đầu hàng trước cái khí chất bẩm sinh này của anh.
Có phải từ trước đến giờ những thứ mà anh muốn đều không gì là không có được?
.............
Ngày hôm sau.
Cố Thiên Tầm nhận được điện thoại của bên nhà máy sản xuất nguyên vật liệu thành phố A, cô lập tức xách đồ dùng cá nhân rồi đi công tác.
Cô ngồi chuyến tàu chiều, một mình xách vali, nghe tiếng tàu hỏa xình xịch chạy, cô mơ hồ ngủ thiếp đi. Điện thoại rung mấy hồi mới tỉnh dậy, lôi từ trong túi ra xem một cái, cô khẽ mỉm cười rồi áp lên tai.
“Tối nay anh về muộn một chút, em nấu cơm không cần để phần anh đâu.” Giọng Mộ Dạ Bạch truyền đến. Cố Thiên Tầm bật cười, nghe câu này cảm giác như thể hai người họ đang sống chung với nhau vậy?
“Thật trùng hợp quá, tối nay em cũng không ở nhà.” Cô vừa tỉnh dậy, giọng nói vẫn còn chút ngái ngủ.
“Sao bên em ồn thế? Đang trên xe à?” Mộ Dạ Bạch hỏi.
“Ừm, đang trên tàu hỏa! Em đi công tác đến thành phố A.”
“Sao hôm qua không thấy em nói gì?”
“Sáng nay mới quyết định đi công tác gấp ạ.”
“Em đi đến đấy thì ở khách sạn nào? Hay anh đặt phòng cho em ỏ Hoàn Vũ nhé.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, công ty đã đặt phòng cho em rồi. Ở khách sạn Tư Mạc, ngay gần nơi em đến nên đi lại thuận tiện.”
Nghe cô nói vậy, Mộ Dạ Bạch cũng không ép, chỉ “ừ” một tiếng, anh ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Lúc nào thì em về?”
“Nếu mọi chuyện thuận lợi thì chắc ngày mai sẽ về.”
“Ừm.” Anh đáp lại một tiếng sau đó trầm mặc nói thêm một câu: “Vậy anh đợi em.”
Chỉ bốn từ đơn giản mà khiến cô tim đập nhanh hơn một nhịp, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Anh đợi mình...
Biết có một ai đó đợi mình, cái cảm giác này mới đặc biệt làm sao....
“Vậy em... sẽ cố gắng về sớm.” Cô cũng đáp lại một câu, cảm giác hồi hộp, giọng nói mềm mại hơn. Nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia, cô thấy hơi xấu hổ, liền nói: “Vậy em cúp máy đây.” rồi vội vàng tắt điện thoại.
Tim cô lúc này đang đập liên hồi... mặt nóng bừng lên....
.............
Đến khách sạn Tư Mạc vào lúc hơn 5 giờ chiều. Cố Thiên Tầm sắp xếp đồ đạc xong bước ra khỏi phòng, định đi gặp người phụ trách bên nhà máy sản xuất cùng dùng cơm tối. Vừa mới khóa cửa lại cô liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn chạy từ phía hành lang lại gần.
“Có người chết! Có người chết! Tầng trên có người chết rồi!” Một cô gái mặt trắng bệch kêu lên thất thanh, chạy lại. Lập tức có nhiều người mở cửa phòng ra vây lấy cô ta, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trên tầng trên... trong bể nước, có người chết...” Cô gái đó do quá sợ hãi nên nói năng luống cuống. “Là oan hồn đòi mạng... đáng sợ quá! Huhu!”
“Làm gì đến mức kinh dị như thế nhỉ? Tôi đã ở đây 1 tháng rồi!”
“Hay là cô ta tự mình rơi vào bể nước? Cô đừng có nói ma quỷ linh tinh, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ.”
“Tôi không ở đây nữa... các người không tin thì cứ đợi đấy mà xem!” Cô gái đó rẽ dám đông, đi về phòng vơ lấy đồ đạc rồi lập tức đi khỏi.
Dù Cố Thiên Tầm trước giờ vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng vừa mới đến đây đã có một người chết, cô chợt cảm thấy rợn tóc gáy. Cô nghĩ giờ mà trả phòng rồi tìm khách sạn khác thì không kịp, hơn nữa sắp đến giờ hẹn với bên nhà máy rồi, mình không còn thời gian rườm rà lâu hơn nữa.
Lần đầu gặp mặt cô không thể đến muộn được.
Dù gì thì khách sạn cũng không nhỏ, còn nhiều nhân viên làm việc, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nghĩ vậy cô liền tự trấn an bản thân, đành chấp nhận không trả phòng nữa, vội vàng đi ra.
............
Ăn cơm cùng đối tác, loáng một cái đã đến hơn 10 giờ.
Về đến khách sạn, bước vào thang máy cô thấy một cặp vợ chồng.
“Chồng ơi, em sợ lắm! Bọn họ nói nghe ghê rợn lắm, nào là oan hồn đòi mạng, cả ma trong bể nước kéo chân nữa...”
“Đừng sợ, không phải còn ông xã em đây à? Ma quỷ gì gặp anh cũng đều chạy mất dép hết thôi.”
“Anh đừng có mà chém gió!” Cô vợ nũng nịu đấm vào ngực chồng, “Nếu có ma thật thì đêm nay chúng mình toi đời mất. Hic.”
Cố Thiên Tầm nghe xong toát mồ hôi lạnh, một mình bước ra khỏi thang máy, nhìn ánh đèn vàng vọt mờ ảo bao trùm hành lang, cô thấy nổi cả da gà. Mặc dù bụng bảo dạ trên đời này làm gì có ma quỷ, nhưng vẫn cứ tim đập chân run. Cô hít vào một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi cố lấy hết sức bước thật nhanh về phía phòng mình. Sau khi cắm chìa khóa vào ổ, cô mở cửa và bước nhanh vào phòng.
Đóng sầm cửa lại, cô dựa vào cánh cửa thở hồng hộc, bật hết tất cả các đèn trong phòng lên mà vẫn cảm thấy âm khí nặng nề, khiến cô bất an trong lòng, đứng ngồi không yên.
“Cố Thiên Tầm, không được sợ, không có gì phải sợ cả! Mình là người có học hành tri thức, không được tin mấy chuyện mê tín dị đoan này!” Cô vừa tự trấn tĩnh bản thân vừa lôi quần áo ngủ trong vali ra, giờ phút này chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ ngay lập tức, chỉ cần ngủ rồi thì sẽ không còn thấy sợ nữa.
Cô ôm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt nước nóng, cô nhìn bồn cầu rồi lại nhìn mình trong gương, đầu óc lại không chịu nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa mà nghĩ lại những bộ phim kinh dị của Nhật. Cô hận bản thân lúc đó tò mò, đã xem bao nhiêu bộ phim ma quỷ cùng với Dương Mộc Tây. Bây giờ từng cảnh một cứ hiện ra quấn lấy những dây thần kinh của cô khiến tim gan cô rối bời, cô cảm thấy mình như muốn lên cơn đau tim đến nơi.
Rõ ràng là nước nóng mà cảm giác càng tắm lại càng lạnh sau đó cô không dám tắm lâu thêm nữa, cũng không kịp mặc quần áo lên người liền trùm chiếc khăn tắm lên người rồi ôm đống quần áo bước ra ngoài.
Chân ướt nhẹp nước, cô lập tức xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà để ở cửa. Xỏ chân vào dép xong, mới bước được một bước thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô sợ phát run.
Ngoài cửa....
Sao lại có một đôi dép đi trong nhà?!
Lúc cô đi vào nhà tắm rất vội vàng, rõ ràng là chưa từng động đến dép của khách sạn! Đôi dép này... ở đâu ra vậy? Ai đã đặt nó ở đây?
Trời!!!
Là... là ma?
“Aaa....” Cô sợ hãi thét lên, trùm khăn tắm ôm lấy đầu, mở cửa chạy ra ngoài. Dường như sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo mình, cô chạy bán sống bán chết, đụng trúng phải người khác cũng không dừng lại, tiếp tục chạy. Chẳng ngờ có một bàn tay ở đâu ra nắm lấy lưng cô, cả người cô bị túm trở lại.
“Đừng! Đừng động vào tôi! Đừng chạm vào tôi!” Cố Thiên Tầm sợ đến mức mặt mũi tái mét, toàn thân run bần bật.
Cô nhắm chặt mắt lại, một tay giữ lấy khăn tắm trên người, tay kia giơ loạn lên: “Tránh ra! Tôi không sợ ma đâu! Đừng có kéo tôi! Tránh ra! Huhu...”
“Là anh, Thiên Tầm! Em mở mắt ra!”
Cố Thiên Tầm khựng lại, không giãy giụa nữa, nhưng cô vẫn đang ngập chìm trong sự sợ hãi, không dám mở mắt ra.
Mộ Dạ Bạch thở dài, xoa xoa gương mặt vẫn còn ướt nước của cô, nhìn cô nói: “Là anh! Mộ Dạ Bạch!”
Lúc này cô mới mở mắt ra, nhìn anh rồi òa khóc lên như đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, không sao kìm được nước mắt lại! Cô dang tay ra ôm lấy cổ anh mà khóc nức nở, không thèm giữ hình tượng gì nữa.
Cô thật sự sợ chết khiếp, đến giờ được anh ôm vào lòng rồi vẫn run rẩy.
“Không sao, không sao rồi...” Mộ Dạ Bạch dỗ dành cô, khẽ vỗ nhẹ lên vai cô, an ủi: “Có anh ở đây rồi, đừng sợ...”
“Trên tầng trên có người chết... bọn họ đều nói là oan hồn đòi mạng...” Cô nghẹn ngào giải thích, tim vẫn đang đập thình thịch.
Có lẽ nghe thấy tiếng cô, dãy hành lang có vài người mở cửa ra xem, Mộ Dạ Bạch nghĩ đến việc giờ trên người cô chỉ có mỗi tấm khăn tắm mỏng tang, liền dùng thân người cao lớn của mình che cho cô, ôm chặt cô vào lòng, nói khẽ: “Vào phòng trước đã rồi nói.”
Có anh ở đây, Cố Thiên Tầm đã yên tâm phần nào. Cô đột nhiên cảm thấy dù là ma quỷ hay kẻ giết người gì đi chăng nữa cô cũng không sợ. Chỉ là vừa bước vào phòng nhìn thấy đôi dép kia, cô lại phát hoảng.
Đứng ở cửa phòng, cô nép vào người anh, không dám nhìn thẳng vào đôi dép đó, mà đưa tay chỉ, giọng run run: “Vừa nãy.. em... tự nhiên ở cửa có đôi dép xuất hiện. Mộ Dạ Bạch, mình đổi khách sạn đi được không?”
Mắt cô rơm rớm nước, hỏi anh với giong cầu cứu hệt như một đứa trẻ.
Nhất là lúc này, cô không ngừng nép vào người anh, không hề để ý đến việc trên người mình không mặc gì chỉ có độc một chiếc khăn tắm che chắn, cô cũng không biết rằng dáng vẻ lúc này của cô quyến rũ người khác như thế nào.
Nếu như không phải đã hiểu khá rõ về cô, Mộ Dạ Bạch thực sự nghi ngờ cô gái ngốc này đang dụ dỗ mình.
Hai tay Mộ Dạ Bạch ôm lấy lưng cô, nhìn cô cười: “Hóa ra em nhát như vậy.”
“Em đã sợ chết khiếp đi rồi, anh còn cười em nữa!” Cô tức giận đấm vào vai anh. Anh tóm lấy tay cô, giữ chặt: “Đừng sợ, làm gì có chuyện ma quỷ gì chứ, đôi dép đó là phục vụ phòng mang vào đấy. Lúc anh đến thì vừa hay gặp nhân viên thu dọn từ phòng em bước ra.”
“Thật sao?” “Ừ, ừ.” Mộ Dạ Bạch gật đầu, véo nhẹ mũi cô một cái: “Đúng là nhát như thỏ đế, tự mình dọa mình!”
Lúc này cô mới hoàn hồn, vỗ nhẹ lên ngực mình, thở phào: “Đúng là em tự mình dọa mình! Em thật là ngốc!”
Mộ Dạ Bạch nhìn bộ dạng cô thì bỗng động lòng.
Tay anh ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt quét một lượt trên người cô khiến cô giật thót người: “Ăn mặc như thế này mà em còn dám chạy ra ngoài hả?”
Anh nói cô mới để ý, phát hiện ra bộ dạng thảm hại hiện tại của mình.
Trời ạ!
Chỉ độc một chiếc khăn tắm quấn quanh người, đến cả đồ lót cũng không có!
Mặt cô đỏ bừng, một tay che trước ngực, một tay đẩy anh ra: “Anh mau bỏ em ra! Em... em phải đi mặc quần áo!”
Bộ dạng cô lúc đó như thế này: vừa tắm xong, làn da trắng muốt tắm nước nóng xong phảng phất màu hồng hoa đào. Tấm khăn trên người vốn chỉ được cuốn tạm, sau một hồi cử động nhiều đã lỏng, trễ xuống. đường rãnh ngực sâu để lộ ra một nửa bầu ngực như trái đào tươi mọng nước, thật là một sự cám dỗ chết người!
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch không ngừng dán chặt vào người cô, cảm giác máu nóng trong người trào dâng.
Anh không buông tay ra mà ngược lại cúi đầu xuống, đôi môi anh dán lên khuôn ngực mềm mại của cô, một giây sau anh há miệng ngậm lấy hơn một nửa.
“A....” không ngờ anh sẽ làm như vậy, Cố Thiên Tầm kinh ngạc kêu lên, theo bản năng lùi về một bước nhưng cánh tay đã bị anh nắm lấy, kéo cô quay trở lại. Cả người cô bị anh tóm chặt.
Không phải cô tự hạ thấp bản thân mình, mà chỉ là vì cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô không thể giống như những cô gái trẻ, ngây thơ, tự tin khác được. Biết rõ phía trước là bức tường mà vẫn cố lao đầu vào thì chỉ có toác đầu chảy máu...
“Hôm nay em đã gặp Tần Tư Lam ở Hoàn Vũ.” Cô đột nhiên nói.
Đôi mắt Mộ Dạ Bạch không hề có bất cứ biểu cảm nào, chỉ lặng yên nhìn đường. “Sao vậy? Em thấy thế nào?”
Cố Thiên Tầm cười xòa: “Còn thế nào được chứ? Chỉ thấy cô ấy gầy đi khá nhiều, tinh thần cũng có vẻ không được tốt lắm. Cô ấy nói Cảnh Nam Kiêu rất lâu rồi không đến đó, câu này có vẻ không phải là nói dối.”
Mộ Dạ Bạch bật cười: “Xem ra khả năng bình phẩm của Cảnh Nam Kiêu đã dần trở về bình thường rồi.”
“Không lẽ thích Tần Tư Lam thì nghĩa là khả năng bình phẩm không bình thường sao?” Cố Thiên Tầm khó hiểu, hỏi lại.
Nếu đứng trên lập trường của một người đàn ông mà nói thì Tần Tư Lam tuyệt đối là loại hình mà đàn ông sẽ thích. Nhưng không biết có phải là cô nghĩ quá nhiều không mà cô cứ có cảm giác rằng Mộ Dạ Bạch rất có thành kiến đối với cô ta.
Mộ Dạ Bạch không trả lời câu hỏi này của cô, chỉ hỏi tiếp: “Bây giờ em định thế nào?”
Cố Thiên Tầm thở dài, đáp: “Ly hôn.”
Cô đưa mắt nhìn về phía xa xa đằng trước, nhẹ giọng nói: “Hai năm nay em đã mệt mỏi lắm rồi, hiện giờ điều em muốn duy nhất là thoát khỏi cái cuộc hôn nhân này.”
“Kể cả bây giờ Cảnh Nam Kiêu muốn quay lại với em, anh ta chấp nhận chấm dứt quan hệ với Tần Tư Lam, em cũng vẫn ly hôn sao?” Ánh nhìn thăm dò của Mộ Dạ Bạch quét qua cô một cái. Cô trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Có một số người đã lạc trôi rồi thì không thể nào quay lại được nữa, không có ai ở chỗ cũ chờ đợi ai cả đời được.”
Thần sắc Mộ Dạ Bạch tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt đen trầm của anh thoáng qua một tia cười, như chiếc lá đón ánh mắt trời vào buổi sớm, sau đêm đen mịt mù vậy. Có vẻ giống như bị “lây nhiễm” con virus tươi tỉnh này mà tâm trạng Cố Thiên Tầm cũng vui vẻ hơn, cô nói đùa: “Ông Mộ, tôi vừa nói quyết định ly hôn xong, đấy chẳng phải tin tốt lành gì. Ông có cần thiết phải vui mừng như vậy không hả?”
Đúng lúc đèn đỏ, anh dừng xe lại.
“Anh biểu hiện rõ vậy sao?” Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn cô cười.
“Vâng, quá rõ luôn ý.” Cô gật đầu.
Anh chăm chú nhìn cô một lát rồi đột nhiên giơ tay lên gõ chóc một cái vào trán cô: “Xem ra em cũng không đến nỗi ngốc lắm. Đây chính là bước đầu tiên mà em cần phải làm để có được hạnh phúc!”
Cô đưa tay lên xoa đầu, không đau mà ngược lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ấm áp. Cô tiện mồm hỏi: “Vậy sau khi ly hôn thì bước tiếp theo là gì?”
Anh nhìn cô đầy nham hiểm: “Bước tiếp theo mà em cần làm đó là giao mình cho anh.”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong không gian chật hẹp trong xe đột nhiên trở nên gợi cảm lạ thường, khiến người ta có cảm giác lâng lâng như say rượu. Cố Thiên Tầm nghĩ lại chuyện tối hôm đó anh nói với mình, sau khi ly hôn sẽ giành lấy cô, tim cô bỗng đập loạn nhịp, cô vội nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa...”
Anh đưa tay đặt lên cổ cô, cô giật mình quay mặt lại theo bản năng, không ngờ vừa quay lại liền đụng trúng ánh mắt của anh, mặt hai người như sắp chạm phải nhau, cô giật mình định lùi ra thì anh đã ôm chặt lấy cổ cô khiến cô không cách nào lùi ra được.
Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm như muốn hòa tan ra, “Từng câu từng lời anh vừa nói ra đều là thật lòng. Hãy giao mình cho anh! Thứ mà anh muốn không phải chỉ là cơ thể của em, mà còn... đây nữa!”
Ngón tay dài mảnh mai của anh đặt lên ngực trái cô, nhẹ nhàng ấn một cái. Giây phút đó cảm giác như thể dễ dàng đi xuyên qua mọi lớp phòng bị để bước vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô vậy.
“Thỉnh thịch... thình thịch... thình thịch...”
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.....
Anh là người đàn ông bá đạo và độc tài. Anh muốn có được trái tim cô, đó không phải là ngữ khí thương lượng, càng không có ý gì là muốn hỏi cô có đồng ý hay không.
Anh nói dõng dạc tự tin, thản nhiên như thể đó là thứ sớm muộn gì cũng thuộc về mình vậy. Cái cảm giác hoàn toàn bị động này khiến cô kinh ngạc, nhưng lại không kiềm lòng được mà muốn đầu hàng trước cái khí chất bẩm sinh này của anh.
Có phải từ trước đến giờ những thứ mà anh muốn đều không gì là không có được?
.............
Ngày hôm sau.
Cố Thiên Tầm nhận được điện thoại của bên nhà máy sản xuất nguyên vật liệu thành phố A, cô lập tức xách đồ dùng cá nhân rồi đi công tác.
Cô ngồi chuyến tàu chiều, một mình xách vali, nghe tiếng tàu hỏa xình xịch chạy, cô mơ hồ ngủ thiếp đi. Điện thoại rung mấy hồi mới tỉnh dậy, lôi từ trong túi ra xem một cái, cô khẽ mỉm cười rồi áp lên tai.
“Tối nay anh về muộn một chút, em nấu cơm không cần để phần anh đâu.” Giọng Mộ Dạ Bạch truyền đến. Cố Thiên Tầm bật cười, nghe câu này cảm giác như thể hai người họ đang sống chung với nhau vậy?
“Thật trùng hợp quá, tối nay em cũng không ở nhà.” Cô vừa tỉnh dậy, giọng nói vẫn còn chút ngái ngủ.
“Sao bên em ồn thế? Đang trên xe à?” Mộ Dạ Bạch hỏi.
“Ừm, đang trên tàu hỏa! Em đi công tác đến thành phố A.”
“Sao hôm qua không thấy em nói gì?”
“Sáng nay mới quyết định đi công tác gấp ạ.”
“Em đi đến đấy thì ở khách sạn nào? Hay anh đặt phòng cho em ỏ Hoàn Vũ nhé.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, công ty đã đặt phòng cho em rồi. Ở khách sạn Tư Mạc, ngay gần nơi em đến nên đi lại thuận tiện.”
Nghe cô nói vậy, Mộ Dạ Bạch cũng không ép, chỉ “ừ” một tiếng, anh ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Lúc nào thì em về?”
“Nếu mọi chuyện thuận lợi thì chắc ngày mai sẽ về.”
“Ừm.” Anh đáp lại một tiếng sau đó trầm mặc nói thêm một câu: “Vậy anh đợi em.”
Chỉ bốn từ đơn giản mà khiến cô tim đập nhanh hơn một nhịp, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Anh đợi mình...
Biết có một ai đó đợi mình, cái cảm giác này mới đặc biệt làm sao....
“Vậy em... sẽ cố gắng về sớm.” Cô cũng đáp lại một câu, cảm giác hồi hộp, giọng nói mềm mại hơn. Nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia, cô thấy hơi xấu hổ, liền nói: “Vậy em cúp máy đây.” rồi vội vàng tắt điện thoại.
Tim cô lúc này đang đập liên hồi... mặt nóng bừng lên....
.............
Đến khách sạn Tư Mạc vào lúc hơn 5 giờ chiều. Cố Thiên Tầm sắp xếp đồ đạc xong bước ra khỏi phòng, định đi gặp người phụ trách bên nhà máy sản xuất cùng dùng cơm tối. Vừa mới khóa cửa lại cô liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn chạy từ phía hành lang lại gần.
“Có người chết! Có người chết! Tầng trên có người chết rồi!” Một cô gái mặt trắng bệch kêu lên thất thanh, chạy lại. Lập tức có nhiều người mở cửa phòng ra vây lấy cô ta, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trên tầng trên... trong bể nước, có người chết...” Cô gái đó do quá sợ hãi nên nói năng luống cuống. “Là oan hồn đòi mạng... đáng sợ quá! Huhu!”
“Làm gì đến mức kinh dị như thế nhỉ? Tôi đã ở đây 1 tháng rồi!”
“Hay là cô ta tự mình rơi vào bể nước? Cô đừng có nói ma quỷ linh tinh, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ.”
“Tôi không ở đây nữa... các người không tin thì cứ đợi đấy mà xem!” Cô gái đó rẽ dám đông, đi về phòng vơ lấy đồ đạc rồi lập tức đi khỏi.
Dù Cố Thiên Tầm trước giờ vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng vừa mới đến đây đã có một người chết, cô chợt cảm thấy rợn tóc gáy. Cô nghĩ giờ mà trả phòng rồi tìm khách sạn khác thì không kịp, hơn nữa sắp đến giờ hẹn với bên nhà máy rồi, mình không còn thời gian rườm rà lâu hơn nữa.
Lần đầu gặp mặt cô không thể đến muộn được.
Dù gì thì khách sạn cũng không nhỏ, còn nhiều nhân viên làm việc, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nghĩ vậy cô liền tự trấn an bản thân, đành chấp nhận không trả phòng nữa, vội vàng đi ra.
............
Ăn cơm cùng đối tác, loáng một cái đã đến hơn 10 giờ.
Về đến khách sạn, bước vào thang máy cô thấy một cặp vợ chồng.
“Chồng ơi, em sợ lắm! Bọn họ nói nghe ghê rợn lắm, nào là oan hồn đòi mạng, cả ma trong bể nước kéo chân nữa...”
“Đừng sợ, không phải còn ông xã em đây à? Ma quỷ gì gặp anh cũng đều chạy mất dép hết thôi.”
“Anh đừng có mà chém gió!” Cô vợ nũng nịu đấm vào ngực chồng, “Nếu có ma thật thì đêm nay chúng mình toi đời mất. Hic.”
Cố Thiên Tầm nghe xong toát mồ hôi lạnh, một mình bước ra khỏi thang máy, nhìn ánh đèn vàng vọt mờ ảo bao trùm hành lang, cô thấy nổi cả da gà. Mặc dù bụng bảo dạ trên đời này làm gì có ma quỷ, nhưng vẫn cứ tim đập chân run. Cô hít vào một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi cố lấy hết sức bước thật nhanh về phía phòng mình. Sau khi cắm chìa khóa vào ổ, cô mở cửa và bước nhanh vào phòng.
Đóng sầm cửa lại, cô dựa vào cánh cửa thở hồng hộc, bật hết tất cả các đèn trong phòng lên mà vẫn cảm thấy âm khí nặng nề, khiến cô bất an trong lòng, đứng ngồi không yên.
“Cố Thiên Tầm, không được sợ, không có gì phải sợ cả! Mình là người có học hành tri thức, không được tin mấy chuyện mê tín dị đoan này!” Cô vừa tự trấn tĩnh bản thân vừa lôi quần áo ngủ trong vali ra, giờ phút này chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ ngay lập tức, chỉ cần ngủ rồi thì sẽ không còn thấy sợ nữa.
Cô ôm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt nước nóng, cô nhìn bồn cầu rồi lại nhìn mình trong gương, đầu óc lại không chịu nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa mà nghĩ lại những bộ phim kinh dị của Nhật. Cô hận bản thân lúc đó tò mò, đã xem bao nhiêu bộ phim ma quỷ cùng với Dương Mộc Tây. Bây giờ từng cảnh một cứ hiện ra quấn lấy những dây thần kinh của cô khiến tim gan cô rối bời, cô cảm thấy mình như muốn lên cơn đau tim đến nơi.
Rõ ràng là nước nóng mà cảm giác càng tắm lại càng lạnh sau đó cô không dám tắm lâu thêm nữa, cũng không kịp mặc quần áo lên người liền trùm chiếc khăn tắm lên người rồi ôm đống quần áo bước ra ngoài.
Chân ướt nhẹp nước, cô lập tức xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà để ở cửa. Xỏ chân vào dép xong, mới bước được một bước thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô sợ phát run.
Ngoài cửa....
Sao lại có một đôi dép đi trong nhà?!
Lúc cô đi vào nhà tắm rất vội vàng, rõ ràng là chưa từng động đến dép của khách sạn! Đôi dép này... ở đâu ra vậy? Ai đã đặt nó ở đây?
Trời!!!
Là... là ma?
“Aaa....” Cô sợ hãi thét lên, trùm khăn tắm ôm lấy đầu, mở cửa chạy ra ngoài. Dường như sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo mình, cô chạy bán sống bán chết, đụng trúng phải người khác cũng không dừng lại, tiếp tục chạy. Chẳng ngờ có một bàn tay ở đâu ra nắm lấy lưng cô, cả người cô bị túm trở lại.
“Đừng! Đừng động vào tôi! Đừng chạm vào tôi!” Cố Thiên Tầm sợ đến mức mặt mũi tái mét, toàn thân run bần bật.
Cô nhắm chặt mắt lại, một tay giữ lấy khăn tắm trên người, tay kia giơ loạn lên: “Tránh ra! Tôi không sợ ma đâu! Đừng có kéo tôi! Tránh ra! Huhu...”
“Là anh, Thiên Tầm! Em mở mắt ra!”
Cố Thiên Tầm khựng lại, không giãy giụa nữa, nhưng cô vẫn đang ngập chìm trong sự sợ hãi, không dám mở mắt ra.
Mộ Dạ Bạch thở dài, xoa xoa gương mặt vẫn còn ướt nước của cô, nhìn cô nói: “Là anh! Mộ Dạ Bạch!”
Lúc này cô mới mở mắt ra, nhìn anh rồi òa khóc lên như đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, không sao kìm được nước mắt lại! Cô dang tay ra ôm lấy cổ anh mà khóc nức nở, không thèm giữ hình tượng gì nữa.
Cô thật sự sợ chết khiếp, đến giờ được anh ôm vào lòng rồi vẫn run rẩy.
“Không sao, không sao rồi...” Mộ Dạ Bạch dỗ dành cô, khẽ vỗ nhẹ lên vai cô, an ủi: “Có anh ở đây rồi, đừng sợ...”
“Trên tầng trên có người chết... bọn họ đều nói là oan hồn đòi mạng...” Cô nghẹn ngào giải thích, tim vẫn đang đập thình thịch.
Có lẽ nghe thấy tiếng cô, dãy hành lang có vài người mở cửa ra xem, Mộ Dạ Bạch nghĩ đến việc giờ trên người cô chỉ có mỗi tấm khăn tắm mỏng tang, liền dùng thân người cao lớn của mình che cho cô, ôm chặt cô vào lòng, nói khẽ: “Vào phòng trước đã rồi nói.”
Có anh ở đây, Cố Thiên Tầm đã yên tâm phần nào. Cô đột nhiên cảm thấy dù là ma quỷ hay kẻ giết người gì đi chăng nữa cô cũng không sợ. Chỉ là vừa bước vào phòng nhìn thấy đôi dép kia, cô lại phát hoảng.
Đứng ở cửa phòng, cô nép vào người anh, không dám nhìn thẳng vào đôi dép đó, mà đưa tay chỉ, giọng run run: “Vừa nãy.. em... tự nhiên ở cửa có đôi dép xuất hiện. Mộ Dạ Bạch, mình đổi khách sạn đi được không?”
Mắt cô rơm rớm nước, hỏi anh với giong cầu cứu hệt như một đứa trẻ.
Nhất là lúc này, cô không ngừng nép vào người anh, không hề để ý đến việc trên người mình không mặc gì chỉ có độc một chiếc khăn tắm che chắn, cô cũng không biết rằng dáng vẻ lúc này của cô quyến rũ người khác như thế nào.
Nếu như không phải đã hiểu khá rõ về cô, Mộ Dạ Bạch thực sự nghi ngờ cô gái ngốc này đang dụ dỗ mình.
Hai tay Mộ Dạ Bạch ôm lấy lưng cô, nhìn cô cười: “Hóa ra em nhát như vậy.”
“Em đã sợ chết khiếp đi rồi, anh còn cười em nữa!” Cô tức giận đấm vào vai anh. Anh tóm lấy tay cô, giữ chặt: “Đừng sợ, làm gì có chuyện ma quỷ gì chứ, đôi dép đó là phục vụ phòng mang vào đấy. Lúc anh đến thì vừa hay gặp nhân viên thu dọn từ phòng em bước ra.”
“Thật sao?” “Ừ, ừ.” Mộ Dạ Bạch gật đầu, véo nhẹ mũi cô một cái: “Đúng là nhát như thỏ đế, tự mình dọa mình!”
Lúc này cô mới hoàn hồn, vỗ nhẹ lên ngực mình, thở phào: “Đúng là em tự mình dọa mình! Em thật là ngốc!”
Mộ Dạ Bạch nhìn bộ dạng cô thì bỗng động lòng.
Tay anh ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt quét một lượt trên người cô khiến cô giật thót người: “Ăn mặc như thế này mà em còn dám chạy ra ngoài hả?”
Anh nói cô mới để ý, phát hiện ra bộ dạng thảm hại hiện tại của mình.
Trời ạ!
Chỉ độc một chiếc khăn tắm quấn quanh người, đến cả đồ lót cũng không có!
Mặt cô đỏ bừng, một tay che trước ngực, một tay đẩy anh ra: “Anh mau bỏ em ra! Em... em phải đi mặc quần áo!”
Bộ dạng cô lúc đó như thế này: vừa tắm xong, làn da trắng muốt tắm nước nóng xong phảng phất màu hồng hoa đào. Tấm khăn trên người vốn chỉ được cuốn tạm, sau một hồi cử động nhiều đã lỏng, trễ xuống. đường rãnh ngực sâu để lộ ra một nửa bầu ngực như trái đào tươi mọng nước, thật là một sự cám dỗ chết người!
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch không ngừng dán chặt vào người cô, cảm giác máu nóng trong người trào dâng.
Anh không buông tay ra mà ngược lại cúi đầu xuống, đôi môi anh dán lên khuôn ngực mềm mại của cô, một giây sau anh há miệng ngậm lấy hơn một nửa.
“A....” không ngờ anh sẽ làm như vậy, Cố Thiên Tầm kinh ngạc kêu lên, theo bản năng lùi về một bước nhưng cánh tay đã bị anh nắm lấy, kéo cô quay trở lại. Cả người cô bị anh tóm chặt.
Danh sách chương