Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn vào mắt cô, ánh mắt xao xuyến, vừa có phần chiều chuộng rõ rệt: “Hóa ra là vì anh dễ bắt nạt.”

Ánh nhìn đó, giọng nói đó thật dịu dàng, vừa nhẹ nhàng như lông vũ vừa ấm áp như tơ, bao trùm lấy cô, khiến trái tim lạnh giá của cô được sưởi ấm.

Cô nhìn anh một cái rồi nói nhỏ: “Em xin lỗi...”

“Sao phải xin lỗi?”

“Là em làm anh vướng phải những rắc rối này, khiến anh mất mặt trước bao nhiêu người, khiến cho anh bị mọi người hiểu lầm.” Việc Cảnh Nam Kiêu làm ầm ĩ ngày hôm nay, khiến anh cũng bị liên đới.

“Là hiểu lầm sao?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô với ánh mắt khác lạ, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của anh, anh đột ngột ngồi sát lại, kề mặt sát vào cô, lúc này mũi của hai người dường như sắp chạm vào nhau rồi. Cô không dám thở mạnh, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hỏi lại lần nữa: “Em cho rằng đó là hiểu lầm sao?”

Cô cắn cắn môi, giờ phút này tim cô đã mệt mỏi rã rời, đầu óc đờ đẫn, thật sự không còn tâm trí hơi sức đâu mà nghĩ đến những chuyện tình cảm nữa.

“Hôm nay có thể không nói chuyện này nữa được không? Haizz...”

Mộ Dạ Bạch cũng không nỡ dồn ép cô thêm nữa, chỉ nói: “Cố chịu đau một chút, anh xức thuốc cho em nhé.”

Nói xong anh cầm lấy chiếc khăn nóng chạm nhè nhẹ lên những chỗ sưng đỏ trên mặt cô, động tác nhẹ nhàng chậm rãi. Những vết thương của cô khiến anh cảm thấy phẫn nộ. Cảnh Nam Kiêu thật ra tay quả thật quá tàn độc!

“Anh đừng nhìn nữa...” Cố Thiên Tầm đưa tay ra giành lấy chiếc khăn trong tay anh rồi tự đưa lên những chỗ đau trên mặt mình, sau đó cô miễn cưỡng ngồi dậy, tựa người vào thành giường.

Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Cô mở ra xem, màn hình hiện lên hai chữ “Ông xã”, tức thì mũi bắt đầu cay cay. Mộ Dạ Bạch cũng nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ mở hộp đựng thuốc ra.

Hít vào một hơi, Cố Thiên Tầm ấn nút nghe rồi áp vào tai. Mô Dạ Bạch lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thoáng sẫm lại.

“Thiên Tầm, em đang ở đâu? Có phải ở khách sạn Hoàn Vũ không? Anh đến Lai Nhân không thấy em!” Giọng nói của Cảnh Nam Kiêu hiện rõ sự lo lắng bất an.

“Đừng tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện cho tôi nữa.” Cô tiếng lạnh lùng đến mức không hề có chút biểu cảm nào. Ai nghe thấy chắc cũng đều cảm nhận được sự bình tĩnh đến đáng sợ đó. “Cảnh Nam Kiêu, chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Không! Anh không chấp nhận kết thúc gì hết!” Cảnh Nam Kiêu lớn tiếng: “Thiên Tầm, anh xin lỗi em! Anh thừa nhận chuyện hôm nay là anh sai, nhưng đó chẳng qua là vì anh quá bức xúc, anh quá quan tâm đến em nên mới lỡ tay!”

Quan tâm? Vào giây phút đó, Cố Thiên Tầm cảm thấy chắc mình đang nghe nhầm. Người đàn ông đó đã bao giờ biết mảy may quan tâm đến mình? Nếu anh ta mà biết quan tâm đến mình dù chỉ là một chút thôi thì đã không đến bước đường ngày hôm nay.

Cô bật cười thành tiếng: “Cái mà anh quan tâm chỉ là những thứ “không có được” và những thứ “đã mất đi” mà thôi. Sau khi cuộc họp Hội đồng quản trị kết thúc, tôi sẽ đưa đơn ra tòa đề nghị ly hôn.”

“A lô, Thiên Tầm! Em....”

Cố Thiên Tầm quả quyết dập máy, vừa đặt điện thoại xuống bên cạnh chưa đầy 2 phút sau thì chuông lại bắt đầu kêu. Cô lập tức với tay tắt nguồn.

Đến lúc này mọi thứ mới được yên tĩnh trở lại. Cô thở hắt ra, tay vẫn còn hơi run.

Mộ Dạ Bạch đã lấy tăm bông chấm vào thuốc, đợi cô tắt máy xong anh chẳng nói chẳng rằng, dùng hai ngón tay giữ yên cằm cô rồi đưa tăm bông chấm thuốc lên những chỗ sưng đỏ trên mặt cô. Thuốc chạm lên mặt man mát, làm dịu đi đau đớn của vết thương. Ở khoảng cách gần kề đó, Cố Thiên Tầm nhìn anh, anh đang chăm chú cẩn thận xức thuốc cho cô từng chút một, đôi lông mày hơi nhíu lại đầy xót thương, thỉnh thoảng hơi chớp mắt, hai hàng lông mi dài phủ bóng xuống mắt anh.

Thấy Cố Thiên Tầm vẫn chăm chú nhìn mình, anh hỏi: “Nhìn gì thế?”

“Không có gì...” Lúc này cô mới nhìn đi chỗ khác, hỏi: “Mặt em bị sưng trông kinh lắm phải không?”

“Hai ngày nay tốt nhất đừng soi gương.”

Cô cười chua xót, trong lòng nghĩ chắc cái mặt mình giờ sưng to như cái đầu heo rồi.

“Cảnh Nam Kiêu làm vậy vì ghen tuông.” Mộ Dạ Bạch đột nhiên hạ giọng nói. Anh đóng nắp lọ thuốc lại, ngón tay dài mảnh khảnh cất lọ thuốc vào trong hộp. Cố Thiên Tầm nheo mắt: “Anh ta chẳng qua chỉ là không cam tâm, hậm hực mà thôi.”

“Cho dù là vì anh ta không cam tâm hay là vì thật sự bắt đầu để ý đến em thì có thể nhận thấy rằng bây giờ anh ta đã có ý muốn tìm em để tái hợp.” Mộ Dạ Bạch ngừng một lát, thăm dò thái độ của cô. “Gần đây Tần Tư Lam toàn ở một mình trong khách sạn, đi dạo một mình ngoài bờ biển, có lẽ Cảnh Nam Kiêu thực sự có ý muốn rút lui rồi.”

Cô trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên, nhìn anh nói một cách nghiêm túc: “Có vẻ như anh đang khuyên em tái hợp với anh ta nhỉ. Anh muốn em quay về với anh ta phải không?”

“Em lầm rồi.” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn lại cô, tiến sát lại gần hơn, nói rõ ràng từng chữ một: “Anh hy vọng em và anh ta ký lập tức ly hôn, càng sớm càng tốt.”

.........

Hai người họ ở tầng 18.

Còn lúc này, Cảnh Nam Kiêu đang ở tầng 19.

Ngồi trên sofa, nhìn cả căn phòng trống trải, anh ta cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng như vậy, đau không nói nên lời. Cả căn phòng, đâu đâu cũng là những thứ liên quan đến cuộc sống hàng ngày của Cố Thiên Tầm, nhưng không hề có gì dính dáng đến đàn ông.

Không có dao cạo râu, không có dép đi trong nhà nam, càng không có bất cứ quần áo hay đồ dùng gì của nam giới.

Cho dù là một chút dấu vết cũng không hề có.

Anh ta chợt nghĩ liệu có phải mình đã nghi oan cho cô rồi không? Nhưng trong đoạn ghi hình, hai người thân mật như vậy, anh ta khó mà có thể lừa dối bản thân nữa.

Lần đầu tiên biết được...

Cảm giác bị phản bội nó khó chịu như vậy...

Anh rút điện thoại ra một lần nữa, dẫu biết rằng cô đã tắt nguồn điện thoại rồi nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ nhấn gọi, hết lần này đến lần khác nghe thấy giọng nói vô cảm của tổng đài, nghe nhiều đến mức chán chường, cuối cùng không còn cách nào khác, anh ta vứt điện thoại vào một góc còn mình thì co người lại nằm trên sofa.

Trái tim trống rỗng, đau khổ....

...Cố Thiên Tầm, nếu anh không chấp nhặt chuyện em và Mộ Dạ Bạch thì liệu em có thể nào cũng bỏ qua những lỗi lầm ngày trước mà quay về bên anh như cũ được không?

............

Phía bên kia.

Mộ Dạ Bạch đóng hộp đựng thuốc lại rồi nói với cô: “Cái hộp thuốc này từ khi mua đến giờ mới mở ra dùng có hai lần, mà cả hai lần đều là vì em.”

Cố Thiên Tầm ôm gối ngồi trên sofa, như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi anh: “Chứng đau đầu của anh... là sao vậy? Lần trước anh đau đến phát sốt, nếu không phải nhìn thấy lọ thuốc ở trong ngăn kéo thì thật em không biết phải làm thế nào.”

Cô đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến anh hơi khựng lại, cuối cùng chỉ trả lời đại khái: “Bệnh vặt thôi. Chứng đau nửa đầu này đã có từ lâu rồi, chỉ cần uống vài viên thuốc giảm đau là ổn, không có gì đáng ngại đâu.”

“Thật sao?” Cố Thiên Tầm bán tín bán nghi.

“Ừm.” Mộ Dạ Bạch gật đầu khẳng định lần nữa. Lúc này cô mới thở phào: “Bệnh vặt thì tốt. Mấy lần trước em cũng định hỏi anh rồi mà sợ là...”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm đổi chủ đề: “Hay là em ngủ một lát đi. Hôm nay không cần đi làm nữa, Vượng Thần sẽ không ý kiến gì đâu.”

Cố Thiên Tầm nằm trên giường, nhìn lên tường một cách vô định. Không cần nói cũng biết bây giờ công ty đang hỗn loạn, cũng có thể hình dung ra được những lời nói cay độc từ các đồng nghiệp ở sau lưng cô. Thật ra thì những chuyện đó không làm cô hề hấn gì.... chỉ là tự nhiên Mộ Dạ Bạch vô duyên vô cớ bị kéo vào những chuyện rắc rối này....

Đầu óc suy nghĩ lung tung, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Trên chiếc giường đó đầy ắp hơi thở và mùi của Mộ Dạ Bạch. Mặc dù cô biết rõ lúc này trên danh nghĩa mình vẫn đang là người phụ nữ đã có chồng, không nên đắm mình trong suy nghĩ về người đàn ông khác, nhưng thật sự khi con người ta đang trong hoàn cảnh yếu đuối mệt mỏi thì thật khó để có thể chối từ được nó.

Mộ Dạ Bạch ngồi trên sofa, nhìn cô ngủ từ đằng xa, lông mày anh khẽ nhíu lại. Sau khi chắc chắn rằng cô đã ngủ rồi mới đi đến bên cửa sổ, rút điện thoại ra gọi cho Lý Vũ Sâm.

Chưa kịp mở lời, ngược lại Lý Vũ Sâm vội vàng nói trước: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cuộc họp hôm nay anh bất ngờ vắng mặt không thông báo trước, đây đâu phải tác phong làm việc thường ngày của anh?”

“Ừm, tôi bận việc khác.” Anh chỉ giải thích qua loa, rồi hỏi: “Tôi nhớ là Hoàn Vũ chúng ta có hợp tác với bên Cảnh thị về thực phẩm, hợp đồng hình như cũng sắp hết hạn rồi phải không? Cậu xem lại giúp tôi xem.”

“Đúng vậy, cuối tháng này hết hạn hợp đồng. Hôm qua Cảnh Thanh Phong có đến để bàn bạc về chuyện ký tiếp hợp đồng, cũng gần xong xuôi rồi.”

“Tạm thời hoãn việc ký hợp đồng này lại.” Mộ Dạ Bạch nói.

“Hoãn lại? Hoãn đến khi nào ạ?” Lý Vũ Sâm thắc mắc.

“Hoãn đến khi nào bọn họ không thể bình tĩnh được nữa mà phải đến cầu cạnh tôi. Cậu cứ làm như những gì tôi bảo.”

“Không vấn đề gì ạ. Với số lượng dự trữ của khách sạn chúng ta thì hoãn phía bọn họ một tháng lại cũng không vấn đề gì. Nhưng mà...” Lý Vũ Sâm như đánh hơi được mùi kỳ lạ trong chuyện này, bắt đầu ba láp: “Sao vậy? Mộ tổng đại thiếu gia, anh có phải vì chuyện của Cảnh thiếu phu nhân mà ghen tuông đến mức kéo theo cả việc công vào không vậy?”

Mộ Dạ Bạch nhìn theo dòng người và xe lũ lượt trên phố, nói: “Tôi thể hiện rõ vậy sao?”

“Không phải chứ? Anh làm thật đấy hả?” Lý Vũ Sâm đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác: “Trước đây anh đâu phải người có sở thích kỳ quặc như vậy. Tôi thấy lạ đấy, cho dù anh có muốn chơi bời thì cũng không đến mức chọn phụ nữ có chồng mà thử thách bản thân chứ?”

Mộ Dạ Bạch hắng giọng: “Ừ đấy, dù gì thì tôi cũng không kỳ quặc bằng cậu đâu, trâu già thích gặm cỏ non!”

Vài tháng trước mấy người bọn họ đi đến một câu lạc bộ chơi, kết quả là Lý Vũ Sâm để mắt đến một cô bé chơi đàn violin mới 16 tuổi, trong khi đó Lỹ Vũ Sâm lớn hơn người ta hẳn một giáp.

“Anh đừng có chĩa mũi nhọn lại tôi như thế! Nói thật đi, anh tiếp cận Cố Thiên Tầm có phải là vì Tần Tư lam không. Ây da, nghe tôi nói này, cho dù anh có muốn làm cho cô ta mất mặt thì cũng không cần thiết phải hy sinh thân mình, gây thiệt hại lớn vậy đâu!”

“Được rồi, cậu bớt mồm lại đi, tôi có nói thì cậu cũng không hiểu được đâu, cứ làm như những gì tôi bảo là được rồi. Nếu ông Cảnh Thanh Phong có đến cầu cạnh tôi thì cậu cứ bảo ông ta gọi Cảnh Nam Kiêu trực tiếp đến bàn chuyện với tôi.”

Lý Vũ Sâm cười nham hiểm: “Anh đúng là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác. Ta khinh! J Anh và Tần Tư lam đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.”

Mộ Dạ Bạch hạ giọng: “Đừng có so sánh tôi với cô ta.”

“Vâng vâng vâng! Không nhắc đến cô ta nữa là được chứ gì? Mỗi lần nhắc đến cô ta là anh sa sầm mặt lại, anh xem anh chấp nhặt với phụ nữ như vậy có mất phong độ đàn ông không hả?”

Mộ Dạ Bạch trầm giọng hắc ám nói: “Hôm nay cậu rảnh quá nhỉ? Rỗi việc vậy chi bằng đi xem hết tất cả những báo cáo trên bàn cho tôi đi?”

Lý Vũ Sâm lập tức cúp máy, đến thở cũng không dám thở nữa.

.........

Cố Thiên Tầm vừa ngủ một giấc đã trưa trầy trưa trật ra rồi. Cô bị cơn đói đánh thức dậy, lờ mờ mở mắt ra liền xộc vào mũi một mùi thơm phưng phức. Cô hồ nghi nhìn về phía nhà bếp, nhìn thấy bóng người dang đứng trong bếp, cô sững người, tưởng mình nằm mơ.

Là... Mộ Dạ Bạch?

Anh đã cởi áo vest ra, trên người là chiếc áo sơ mi hàng thiết kế cao cấp. Tay áo xắn cao, những hình hoa văn thêu tay bằng chỉ vàng in trên áo sơ mi trắng bị ánh sáng ngoài cửa sổ nhà bếp chiếu vào càng hiện rõ thêm phần phóng khoáng, sang trọng.

Trước khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này và nhà bếp có thể có gì đó dính dáng đến nhau được, càng không thể hình dung ra cảnh anh đứng trong bếp.

Anh là đại thiếu gia con nhà quyền quý, chào đời đã ngậm chìa khóa vàng, người như vậy có lẽ nào lại biết nấu cơm?

Cố Thiên Tầm bò dậy khỏi giường, đi về phía bếp. Cô không bước vào mà chỉ đứng ngoài thò đầu vào nhìn anh từ phía sau lưng. Không nhìn rõ anh đang làm gì chỉ cảm giác anh nấu cơm rất thành thục, mỗi một động tác đều vô cùng “chuyên nghiệp”. Cho dù là vào bếp thì người đàn ông này cũng vẫn đẹp trai đến mức không chê được điểm nào, chỉ là so với con người thường ngày thì Mộ Dạ Bạch lúc này càng khiến người ta có cảm giác gần gũi hơn.

“Anh vào bếp trông lạ lắm à?”

Anh không quay đầu lại mà vẫn chăm chú vào “kiệt tác” của mình.

Cố Thiên Tầm cười một cái rồi bước vào: “Đúng là rất lạ lẫm.Nhà anh chắc chắn phải có người giúp việc chứ nhỉ, sao anh lại biết nấu cơm vậy?”

“Anh từng sống một thời gian khá dài ở nước ngoài, dòng đời xô đẩy không còn cách nào khác phải tập nấu ăn để sống sót thôi.” Mộ Dạ Bạch tắt bếp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô đầy dịu dàng: “Thuốc có vẻ tác dụng tốt, vết sưng đã giảm đi nhiều. Em ra bên ngoài ngồi đi, anh sắp xong rồi đây.”

Cố Thiên Tầm sờ lên má rồi ngoan ngoãn đi ra ngồi vào bàn.

Có lẽ sống ở nước ngoài lâu năm nên nếp sống và thói quen sinh hoạt của Mộ Dạ Bạch có phần hơi Tây hóa. Vì thế nên thức ăn anh làm cũng chịu ảnh hưởng theo.

Anh làm món mỳ Ý.

Từng sợi mỳ vàng óng tách biệt được bày trên đĩa, các nguyên liệu khác như tương cà, hành tây, gia vị... đều được rải lên, màu sắc đẹp mắt giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

“Anh làm em bất ngờ quá. Em cứ tưởng là đại thiếu gia như anh thì chắc chỉ biết ăn chơi và công việc, không ngờ rằng anh không những biết sửa điện mà còn biết vào bếp. Mộ Dạ Bạch, anh thật là người đàn ông hoàn hảo của gia đình. Vẫn là câu nói cũ, ai làm bạn gái anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Cô nói đầy ngưỡng mộ.

“Vẫn là câu nói cũ...” Anh dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp với vẻ đầy dụ dỗ: “Hay là em tự mình trải nghiệm xem sao?”

Cố Thiên Tầm bật cười, rồi nói nhỏ: “Không đùa nữa...”

Làm sao để trải nghiệm đây? Giờ cô đã như thế này rồi, còn có thể nghe theo tiếng gọi của trái tim mà đi tìm hiểu một người đàn ông khác hay sao? Có lẽ một người phụ nữ sau khi trải qua một cuộc hôn nhân, bị tổn thương, kiệt sức rồi thì sẽ theo bản năng mà co người lại vào trong vỏ ốc của mình. Chỉ có nơi đó là an toàn nhất, cho dù cảnh vật bên ngoài có tươi dẹp dụ hoặc đến mức nào thì cô cũng sẽ cẩn thận đề phòng, sợ lại một lần nữa mình lại lao vào lửa như thiêu thân.

Cô biết Mộ Dạ Bạch đối với mình rất quan tâm chăm sóc, rất cẩn thận chu toàn, anh làm mang đến cho cô cảm giác bình yên.

Nhưng cô biết về anh được bao nhiêu chứ?

Đối với cô, người đàn ông trước mặt luôn luôn sâu xa khó đoán.

Cô cúi đầu xuống, cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dạ Bạch đang nhìn mình chăm chú.

Cô vờ như không hay biết điều đó, giả bộ bình thản dùng dĩa cuốn mì lên, ăn một miếng. Mùi vị của món mì trước mặt khiến cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh mỉm cười mang chút đắc ý, hiển nhiên là rất tự tin vào tay nghề của mình: “Thế nào hả?”

“Em còn tưởng là chỉ có hình thức đẹp thôi, không ngờ mùi vị cũng ngon như vậy, sợi mì cũng rất vừa.” Cố Thiên Tầm nỏi, giọng không hề che giấu sự ngưỡng mộ, sau đó lại ăn thêm vài miếng nữa. Cô ăn nhanh quá, chạm phải vết thương trên mặt, đau nhăn nhó đưa tay lên che một bên má, không dám cử động mạnh. Mộ Dạ Bạch nhíu mày cười: “Từ từ thôi, có ai ăn tranh của em đâu.”

Cô cố tình làm như không có gì, cười nhẹ, chỉ có thể khẽ há miệng: “Lâu rồi không được ăn mỳ Ý nên thèm đó mà.”

“Đây là món tủ của anh, cũng là món duy nhất anh biết làm, em hãy nể mặt anh mà ăn hết nhé.”

“Vâng.”

......

Đến chiều thì Cố Thiên Tầm lên tầng 19. Sau khi mở cửa vào phòng thì căn phòng đã trống rỗng, Cảnh Nam Kiêu không còn ở đó nữa, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trên bàn còn để lại một mẩu giấy, chỉ ngắn gọn 3 từ: “Anh xin lỗi.”

Cố Thiên Tầm cười nhạt, vo tròn mẩu giấy lại rồi ném vào thùng rác.

Lời xin lỗi của anh ta, cô đã không cần từ lâu rồi. Sau khi bị anh ta đánh cho ngã sõng soài dưới đất ngày hôm qua thì có hàng ngàn vạn câu xin lỗi cũng không thể chữa lành được vết thương của cô nữa rồi.

Cô bật nguồn điện thoại, Dương Mộc Tây gọi đến đầu tiên.

“Tắt máy cả ngày, thật là làm người ta sợ chết khiếp. May mà còn có Mộ tổng, không thì thật không biết cậu đã xảy ra chuyện gì.”

Cố Thiên Tầm bước vào nhà tắm, nhìn mình trong tấm gương treo trên tường, có chút sợ hãi. Cô thở hắt ra, cố gắng nói một cách bình tĩnh: “Cậu yên tâm đi, mình đâu có yếu đuối như vậy, chỉ là hai cái bạt tai thôi, mình không sao cả.”

Cô nói, giọng nhẹ như bẫng, Dương Mộc Tây nghe mà xót xa.

Thực sự thì đây đâu phải là chuyện của hai cái tát không thôi đâu? Cô vốn dĩ là người có lòng tự tôn cao, Cảnh Nam Kiêu gây chuyện ầm ĩ như vậy khiến cô khó mà đối diện được với mọi người ở công ty, nhất là trước mặt những kẻ cười trên nỗi đau người khác như đám người Hà Tâm Nhu.

“Sếp nói cho cậu nghỉ hai ngày để giải quyết chuyện riêng, ngày mai cậu không cần đi làm đâu nhé.”

Cố Thiên Tầm hiểu ý của Ngô Ca, hai ngày nay cô không xuất hiện ở công ty thì những lời đàm tiếu dị nghị kia cũng phần nào lắng xuống. Nhưng trốn tránh như vậy thì giải quyết được gì cơ chứ, chuyện cần phải đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt.

“Mình không có chuyện riêng gì cần giải quyết cả, sáng mai mình sẽ đi làm như bình thường.”

“Cậu thật cứng đầu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện