Đầu óc cô trống rỗng, không nói gì chỉ dùng sức giữ lấy cửa. Mộ Dạ Bạch kéo cô lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Bên ngoài còn chưa đủ loạn à? Còn muốn chạy ra ngoài để bọn họ vây lấy phỏng vấn tiếp à?”

Cố Thiên Tầm không giãy ra nữa. Anh ta nói đúng, bây giờ mà xông ra ngoài, gặp phải đám phóng viên thì sẽ bị vây lấy hỏi các kiểu. Với trạng thái hiện giờ của cô, cô thật sự không biết phải làm thế nào!

“Đi tắm một lúc, rồi bình tĩnh lại đi. Đợi trợ lý Trần và Cận Vân thu dọn tàn cuộc xong rồi cô đi ra cũng không muộn.” So với cô thfi thái độ của anh ung dung bình thản, như thể những chuyện này không đáng để bận tâm.

Cố Thiên Tầm ngồi lặng trên sopha hồi lâu, cũng không đi tắm, cô cứ ngồi đơ ra trên ghế.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một lúc, cũng không thúc giục cô, chỉ quay người đi vào nhà tắm. Đến khi anh tắm xong bước ra thì thần sắc cô cũng ổn định hơn phần nào. Anh mặc chiếc áo tắm lông, ngồi xuống đối diện cô.

Cố Thiên Tầm ngước mắt nhìn anh, rồi mím môi lại, nói: “Còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh...”

Mộ Dạ Bạch chỉ trầm ngâm nhìn cô, không hề có ý dịnh trả lời. Cô lại nói: “Thật ra... anh không cần thiết phải nói thế, như vậy đối với anh và sự nghiệp của anh đều không có lợi gì.”

“Cô ám chỉ câu nói nào?” Mộ Dạ Bạch hỏi.

“Anh biết rồi còn hỏi.” Nghĩ đến câu nói đó, tim Cố Thiên Tầm đập nhanh hơn. Lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh và sự kiên quyết đó.

Mộ Dạ Bạch vừa lau tóc vừa nhìn cô, hỏi một cách nghiêm túc: “Vì vậy, em nghĩ như thế nào về câu nói đó?”

“Tôi nghĩ như thế nào?” Cố Thiên Tầm nhìn anh thở hắt ra: “Cho dù có là vì giải vây cho tôi thì anh cũng không cần nói đến mức như thế, tôi là gái đã có chồng, còn anh? Anh là ai? Anh nói anh theo đuổi tôi thì ai tin cơ chứ?”

Đến bản thân cô cũng không tin.

“Vì vậy em cho rằng, những chuyện xảy ra trong phòng tối hôm nay...”

“Dừng lại!” Cố Thiên Tầm đưa tay ngăn anh nói tiếp. Anh vừa nhắc đến cô không kiềm lòng được lại nghĩ về cảnh tượng xảy ra lúc tối, những nụ hôn nóng bỏng đó phảng phất như vẫn còn lưu trên người cô, thậm chí cảm giác lúc anh liếm lên da cô cô vẫn còn nhớ như in, khiến miệng cô khô khốc, khó lòng biện bạch: “Đừng nhắc nữa... đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn...”

“Chuyện ngoài ý muốn?”

Ánh mắt anh lạnh tanh tức khắc, dừng luôn việc lau tóc lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Hiển nhiên anh rất không đồng ý với cách mà cô gọi chuyện đó.

Tim cô đập mạnh, Cố Thiên Tầm bị anh nhìn đến mức gượng gạo. Cô đứng dậy đi về phía phòng tắm, vội vàng nói: “Tôi đi tắm trước đã, lát nữa ra rồi nói rõ ràng mọi chuyện với anh sau.”

Nhưng...

Lúc đi ngang qua chỗ anh, anh đưa tay ra kéo cô lại. một giây sau đó cả người cô đã ngồi trong lòng anh.

“Này...” cô kinh ngạc kêu lên một tiếng.

“Bây giờ em hãy nói luôn đi!” Giọng anh bá đạo.

Tuy giữa họ có ngăn cách bởi quần áo nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cái phần-thuộc-về-đàn-ông trên đùi anh.

Những tế bào giác quan không ngừng công kích cô, tim và cơ thể cô đều căng cứng lại, hai tay chặn trước ngực anh, nói: “Anh để tôi đứng dậy đã, cả người tôi đang sũng nước...”

Mộ Dạ Bạch nắm lấy eo cô, ra lệnh: “Nhìn tôi đi!”

Ba từ đó như có ma lực khiến cô không khống chế được bản thân mà nhìn thẳng vào anh.

“Nếu như những lời tôi nói là thật lòng thì cô nghĩ thế nào?” Mộ Dạ Bạch lên tiếng, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn vào cô như muốn hòa tan cô ra vậy.

Cô thở gấp: “Cái gì... nghĩ gì cơ?”

Anh ta... có lẽ nào là thật? Không phải chỉ đơn thuần là vì muốn giúp cô thôi sao? “Những chuyện xảy ra trong phòng tối ngày hôm nay, em có thể xem như chưa từng xảy ra hay sao?”

Cô rất muốn túm lấy chút lý trí cuối cùng để nói với anh rằng bọn họ làm như vậy là sai trái, cả hai đều nên quên chuyện đó đi. Nhưng với khoảng cách gần như vậy, từng hơi thở của anh đều như quyện vào cùng cô, quấy nhiễu những dây thần kinh có thể suy nghĩ được của cô.

“...Tôi không biết.” Cô nhìn anh, mắt hiện rõ vẻ mơ hồ, “Nếu không coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy chúng ta... được coi là gì? Còn chuyện đó nữa, bị xem là gì? Đó là vụng trộm!”

“Ừ!” So với “chuyện ngoài ý muốn” thì anh thà chấp nhận cái định nghĩ “vụng trộm” này hơn.

Còn cô thì không.

“Nếu là như vậy thì tôi và Cảnh Nam Kiêu có khác gì nhau?” Cô hận người đàn ông đó tận xương tủy, vì vậy không thể chấp nhận được việc mình trở thành người vô liêm sỉ, không có nguyên tắc sống như anh ta, nếu vậy thì cô sẽ ghét chính bản thân mình. Hơn nữa... giống như Tần Tư Lam nói, cô và Mộ Dạ Bạch vĩnh viễn không thể ở bên nhau được. Nếu đã sớm liệu trước được kết cục như vậy, sao còn không nhân lúc vẫn chưa đắm chìm trong đó mà lập tức rút lui? Cô không phải đứa trẻ lên ba nữa rồi, không phải chưa từng có kinh nghiệm, sao có thể ngu ngốc đến mức lao vào như thiêu thân được chứ?

Vừa nghĩ đến đây thì Cố Thiên Tầm bất giác cảm thấy trong lòng nhói đau.

Lý trí dần quay trở lại. Cô cúi đầu: “Không được, Mộ Dạ Bạch, chúng ta không thể như vậy được... không thể được...”

Mộ Dạ Bạch có vẻ rất không thích việc đột ngột thay đổi thái độ của cô hiện giờ, ngón tay anh khẽ nắm lấy cằm cô, định hôn cô. So với dáng vẻ lý trí của cô thì anh thích dáng vẻ lúc cô mất đi ý thức, mê hồn loạn ý hơn.

Cô phát giác ra ý đồ của anh, hít vào một hơi sâu, hai tay nắm lấy vai anh, quay mặt đi cự tuyệt.

Anh dừng lại, cau mày một cái, nhận thấy cô đang dùng hết sức để cự tuyệt mình.

“Cho tôi một lý do không được.” Anh nói, “Nếu như lý do là em đã kết hôn thì em có thể không trả lời.”

Người chồng như vậy, anh không cảm thấy có bất kỳ lý do gì để cô phải thủ tiết vì chồng cả.

Lông mi khẽ rung, Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu rồi nói: “Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đối với tôi mà nói là đã phá vỡ giới hạn mà tôi có thể chấp nhận được rồi. Tất cả thực sự chỉ có thể xem như chuyện ngoài ý muốn...”

Cô nói nghiêm trọng như thể muốn thuyết phục chính bản thân mình vậy. Bàn tay kẹp trong cánh tay anh dần dần nắm chặt lại.

Ánh mắt anh trở nên đượm vẻ lạnh lẽo.

“Anh luôn xuất hiện vào lúc tôi bị bỏ rơi, đem cho tôi những bất ngờ và ấm áp, khiến tôi cảm thấy mình thật sự không đến mức bi thảm như vậy. Vì vậy anh có thể dễ dàng vượt qua giới hạn đề phòng yếu ớt của tôi. Lúc đó tôi thực sự không thể từ chối anh được... tôi tiếp nhận anh, chỉ là một loại bản năng... giống như một người vào lúc lạnh lẽo nhất theo bản năng sẽ không thể từ chối ngọn lửa vậy....”

Giờ phút này cô không ngừng nhắc nhở bản thân, ngọn lửa có thể sưởi ấm xua đi cái lạnh nhưng nếu không cẩn thận thì cũng có thể sẽ làm mình bị bỏng.

Nói xong cô cảm thấy bên cạnh mình có luồng khí lạnh, khiến cô cũng thấy lạnh theo. Đến cả bàn tay đang đặt trên lưng cô cũng dần nguội lạnh. Lúc này cảm giác ấm áp hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng...

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Vậy nên ý của em là... chỉ cần là bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện vào những lúc đó em đều sẽ không từ chối? Tất cả những gì em đáp lại lúc đó đều chỉ là bản năng, không hề có một chút tình cảm nào?”

Không khí giữa hai người lúc này đột nhiên âm u lạnh lẽo.

Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy tim mình thắt lại đến khó thở. Không! Không đơn thuần chỉ là bản năng chứ không có tình cảm đáp lại!

Những lời này dường như muốn thoát khỏi miệng cô nhưng môi khe động đậy lại nói ra điều ngược lại: “Đúng, ý tôi là vậy đấy...”

Đúng vậy đấy! Hay cho câu đúng vậy đấy!

“Nói lại lần nữa!” Anh ra lệnh. Mỗi chữ đều như đông cứng, lạnh toát như những viên đá ném vào tim cô. “Nhìn vào mắt tôi, lặp lại một lần nữa những điều em vừa nói!”

Cô nhắm mắt lại như hạ quyết tâm. Sau đó mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt anh, “Chúng ta từ lúc quen nhau đã là sai lầm, đó là chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy... đừng sai lầm thêm nữa.”

Lời vừa dứt, tim liền có cảm giác quặn thắt nặng nề. Nhng cô không cho phép bản thân có một chút hối hận nào, cắn chặt môi, cố tình lạnh lùng đẩy anh ra, “Mộ tổng, xin anh hãy bỏ tôi ra!”

Mộ Dạ Bạch đau đớn thì cô một lúc, cuối cùng buông tay. Hơi ấm trên lưng dần tan biến khiến cô không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, nhưng cô không còn muốn nghĩ đến nữa.

“Cố tiểu thư nói không sai, từ đêm đầu tiên cô xông vào phòng tôi đã là một sai lầm!” Anh lên tiếng, giờ phút này mặt đã không còn bất cứ biểu cảm nào, đến ngọn lửa giận dữ ẩn nhẫn đó cũng đã bị chôn giấu đi. “Đi tắm đi, quần áo ở kia, tắm xong tự khắc sẽ có người đưa cô về nhà.”

Ngữ khí đã lạnh nhạt hơn, cũng xa lạ hơn, rõ ràng là muốn vạch rõ giới tuyến với cô, như thể là tất cả những gì xảy ra trong phòng tối và cả những kiên quyết của anh trước báo giới chỉ như áng phù vân, trôi đi là hết, không còn gì sót lại nữa...

Cô đờ đẫn đứng dậy khỏi lòng anh, cúi xuống nhìn anh một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cầm quần áo sạch đi về phía nhà tắm.

Chiếc điện thoại trong túi xách cô đột nhiên kêu lên, cô cầm lên xem, là số của Cảnh Dao. Không nghĩ gì liền nhấc máy. Còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tràng chửi rủa của Cảnh Dao: “Cố Thiên Tầm, chị là đồ đê tiện! Bây giờ chị đang ở đâu? Có phải đang ở cạnh tiền bối không hả?”

“Cảnh Dao, cô...”

Lời nói của Cố Thiên Tầm bị Cảnh Dao tạt ngang,: “Tiền bối là của tôi! Tôi nói cho chị biết, chị đừng hòng quyến rũ anh ấy! Chị nói đi, rốt cuộc chị đã làm gì hả?”

Cô không nói gì, để mặc Cảnh Dao trút giận.

“Cố Thiên Tầm, chị đã có chồng rồi, tôi là em chồng chị, sao chị có thể đối xử như vậy với tôi hả? Chị... có thể vô liêm sỉ đến mức đấy cơ à...”

Cô ta nói một thôi một hồi rồi ôm điện thoại khóc òa lên, khóc đến xé ruột xé gan, như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi vậy.

Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch bên cạnh. Giọng Cảnh Dao không hề nhỏ, từ điện thoại phát ra, cô tin chắc rằng Mộ Dạ Bạch cũng nghe thấy rõ ràng. Thế nhưng lúc này mặt anh vẫn đang đăm đăm cau mày, chẳng hề có chút phản ứng nào, như thể chuyện mà hai người phụ nữ đang bàn luận căn bản không liên quan gì đến mình vậy.

Cô thật sự bái phục sự điềm tĩnh trầm mặc của anh.

“Cảnh Dao, cô đừng khóc nữa!” Cố Thiên Tầm bị tiếng khóc của cô ta làm cho bực bội.

“Tôi có thể không khóc không? Cô bám lấy anh ấy, là ai có lỗi... là chị! Cố Thiên Tầm, tôi thua một người đã có chồng, hơn nữa lại còn là chị, chị bảo tôi có thể cam tâm được không! Tôi hận chị, hận chị! Chị biết không?”

“Tôi và anh ta không phải như cô nghĩ đâu!”

“Tôi chưa mù!”

Cố Thiên Tầm không biết nên giải thích thế nào với cô ta, cuối cùng cắn môi, “Chúng tôi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

Quay mắt nhìn anh một cái, sắc mặt anh càng lạnh hơn, như phủ lên một lớp băng vậy. Anh đã khôi phục lại dáng vẻ Mộ Dạ Bạch cao cao tại thượng, cách xa người khác ngàn dặm như thể không ai đến gần được.

“Cảnh Dao, những việc này sau này sẽ không xảy ra nữa!”

Cô nói với Cảnh Dao như một lời hứa, vừa giống như tự hứa với bản thân mình. Nói xong, không đợi Cảnh Dao nói gì nữa, quả quyết tắt điện thoại, tắt luôn máy đi.

Lúc này mới cầm quần áo bước vào nhà tắm. Vừa kéo cửa nhà tắm liền nghe thấy tiếng Mộ Dạ Bạch gọi điện thoại, giọng lạnh nhạt, “Mười ohuts nữa đến phòng tôi, đưa Cố tiểu thư đi. Đi đâu à? Đấy là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến tôi, chỉ cần đưa cô ta đi đến nơi cô ta muốn là được... ”

Không nghe tiếp, Cố Thiên Tầm bước vào nhà tắm, đóng cửa lại. ôm quần áo tựa vào cửa, nhắm mắt lại. Cô không hiểu giữa cô và Mộ Dạ Bạch đã xảy ra sai sót ở đoạn nào, lúc trước vẫn còn bình thường như vậy, mà giờ đây...

Đi đâu không liên quan đến anh ta...

Hóa ra có những người, không trở thành người tình thì chỉ có thể làm người xa lạ...

Anh ta có thể cắt đứt nhanh như vậy, quả quyết như vậy, không chút lưu luyến. Đây thực ra cũng là chuyện tốt, đối với người phụ nữ có chồng như cô thì nên như vậy, nhưng cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng khiến cô không thể nào gạt đi được.

...........

Tắm xong thay quần áo bước ra, chỉ thấy Mộ Dạ Bạch đang ngồi trên sopha xem giấy tờ. Anh thật sự là một người đàn ông hoàn hảo, 360 độ không góc chết, dù nhìn từ hướng nào thì cũng đều thu hút như vậy, không thể chê được vào đâu.

Mặc chiếc áo tắm trắng tuy đơn giản mà trông anh càng lôi cuốn hơn.

Người đàn ông như vậy thật là nguy hiểm. Chỉ cần anh ta nhích lại gần, có lẽ sẽ không có người phụ nữ nào cưỡng lại được sự hấp dẫn đó. Vì vậy Cảnh Dao thích anh ta như vậy, cô hoàn toàn có thể thấu hiểu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện