“Cô còn dám nói nữa à?” Cảnh Nam Kiêu nghiến răng ken két, “Cố Thiên Tầm, tôi không ngờ cô lại là loại người độc ác như vậy, vật như thế mà cô cũng đem tặng người khác được! Cô không có được thứ mình muốn thì cô nguyền rủa người ta chết đi phải không?”
Không có được thứ mình muốn? Cố Thiên Tầm cười nhạt, “Cảnh Nam Kiêu, thứ gì tôi muốn mà không có được? Anh đang nói mình sao? Anh đừng quên hiện giờ anh đang là của tôi – Anh đang là chồng tôi đấy! Người không có được mới là cô ta!”
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô cười giễu cợt: “Điều Tư Lam có được là linh hồn và thể xác của tôi một cách trọn vẹn! Còn cô, cứ ôm cái danh nghĩa vợ chồng hão đấy mà sống hết đời đi!”
Ánh mắt của nhiều người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía họ, Cố Thiên Tầm hít một hơi sâu, nén chặt lại những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cuối cùng cô chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không có hứng thú cãi nhau với anh, anh tránh ra đi.”
Cô cúi đầu đẩy tay anh ta ra nhưng anh không hề nhúc nhích, cô liền buông tay ra, đứng im đó nhìn anh cười nhạt: “Nếu anh đã không muốn buông tay. Vậy thì được! Chúng ta cứ đứng kéo dài thời giờ như vậy đi, dù gì tôi cũng rảnh. Thế nhưng lát nữa Tần tiểu thư có đến hỏi thì đang trong trạng thái say rượu như thế này, tôi không dám chắc là mình sẽ không nói ra quan hệ giữa chúng ta đâu đấy.”
Cô ta đang uy hiếp mình!
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô đầy căm thù, ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cũng bỏ tay ra.
Sức nóng trên những ngón tay của anh dần rời khỏi da cô, Cố Thiên Tầm thở ra một hơi như trút bỏ gánh nặng. Hừ, quả nhiên, Tần Tư Lam chính là tử huyệt của anh ta!
...............
Cố Thiên Tầm đi về nhà họ Cảnh, khi cô về đến nhà thì hai anh em họ vẫn chưa về. Cô lên phòng tắm, lúc sấy tóc, nhìn mình trong gương, bất giác cô đưa tay khẽ chạm lên môi mình.
Ở đó cảm giác như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Mộ Dạ Bạch.
Vừa chạm nhẹ một cái thì tim cô liền đập liên hồi, cô lập tức bỏ tay ra như phải bỏng.
Rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Tại sao trong đầu toàn là hình ảnh và nụ hôn của anh ta? Trải qua chuyện ầm ĩ tối nay, lẽ ra bây giờ cô nên nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, suy nghĩ xem những ngày tháng tiếp theo sau này sẽ ra sao mới phải.
Thế nhưng đầu óc cô bây giờ căn bản dính đặc như keo, không nghĩ được rõ ràng cái gì cả.
Sấy tóc xong thì cô nhận được một cái mail, là thỏa thuận ly hôn do luật sư gửi đến. Cô chuyển nó vào điện thoại, đem theo dây cáp rồi đi ra khỏi phòng định đi đến thư phòng in ra. Cửa phòng vừa mở cô đã nghe thấy tiếng mở cửa của Cảnh Dao và giọng hí hửng của bà Trần Di: “Tiểu Dao, người vừa đưa con về là ai thế? Mẹ nhìn thấy cả rồi nhé, phong độ phi phàm, khí chất hơn người. Dáng vẻ cậu ta hào hoa phong nhã không hề kém cạnh anh con.”
“Mẹ, anh ấy là tiền bối mà con từng kể với mẹ đấy.” Nghe thấy mẹ hết lời khen ngợi người tình trong mộng của mình, Cảnh Dao tự nhiên là trong lòng nở hoa, trước mặt mẹ ruột mình thì hoàn toàn không còn e dè gì nữa.
“Gia đình cậu ta như thế nào? Nhà cửa ra sao? Nhìn cái xe cậu ta đi thì ắt hẳn gia thế cũng không tầm thường rồi.”
“Đấy là điều tất nhiên rồi, người bình thường mà lọt được vào mắt xanh của con gái mẹ à? Mẹ ơi, anh ấy chính là người thừa kế của tập đoàn Á Minh đấy, hiện nay đang làm tổng giám đốc điều hành của khách sạn Hoàn Vũ.” Cảnh Dao tự đắc đến mức mũi sắp bay lên giời.
“Ôi trời, mẹ không nghe nhầm đấy chứ, cậu ta chính là người thừa kế của tập đoàn Á Minh à? Thảo nào vừa nhìn đã thấy không phải con cái nhà bình thường rồi!” Bà Trần Di kích động ôm chầm lấy con gái.
Không có được thứ mình muốn? Cố Thiên Tầm cười nhạt, “Cảnh Nam Kiêu, thứ gì tôi muốn mà không có được? Anh đang nói mình sao? Anh đừng quên hiện giờ anh đang là của tôi – Anh đang là chồng tôi đấy! Người không có được mới là cô ta!”
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô cười giễu cợt: “Điều Tư Lam có được là linh hồn và thể xác của tôi một cách trọn vẹn! Còn cô, cứ ôm cái danh nghĩa vợ chồng hão đấy mà sống hết đời đi!”
Ánh mắt của nhiều người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía họ, Cố Thiên Tầm hít một hơi sâu, nén chặt lại những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cuối cùng cô chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không có hứng thú cãi nhau với anh, anh tránh ra đi.”
Cô cúi đầu đẩy tay anh ta ra nhưng anh không hề nhúc nhích, cô liền buông tay ra, đứng im đó nhìn anh cười nhạt: “Nếu anh đã không muốn buông tay. Vậy thì được! Chúng ta cứ đứng kéo dài thời giờ như vậy đi, dù gì tôi cũng rảnh. Thế nhưng lát nữa Tần tiểu thư có đến hỏi thì đang trong trạng thái say rượu như thế này, tôi không dám chắc là mình sẽ không nói ra quan hệ giữa chúng ta đâu đấy.”
Cô ta đang uy hiếp mình!
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô đầy căm thù, ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cũng bỏ tay ra.
Sức nóng trên những ngón tay của anh dần rời khỏi da cô, Cố Thiên Tầm thở ra một hơi như trút bỏ gánh nặng. Hừ, quả nhiên, Tần Tư Lam chính là tử huyệt của anh ta!
...............
Cố Thiên Tầm đi về nhà họ Cảnh, khi cô về đến nhà thì hai anh em họ vẫn chưa về. Cô lên phòng tắm, lúc sấy tóc, nhìn mình trong gương, bất giác cô đưa tay khẽ chạm lên môi mình.
Ở đó cảm giác như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Mộ Dạ Bạch.
Vừa chạm nhẹ một cái thì tim cô liền đập liên hồi, cô lập tức bỏ tay ra như phải bỏng.
Rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Tại sao trong đầu toàn là hình ảnh và nụ hôn của anh ta? Trải qua chuyện ầm ĩ tối nay, lẽ ra bây giờ cô nên nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, suy nghĩ xem những ngày tháng tiếp theo sau này sẽ ra sao mới phải.
Thế nhưng đầu óc cô bây giờ căn bản dính đặc như keo, không nghĩ được rõ ràng cái gì cả.
Sấy tóc xong thì cô nhận được một cái mail, là thỏa thuận ly hôn do luật sư gửi đến. Cô chuyển nó vào điện thoại, đem theo dây cáp rồi đi ra khỏi phòng định đi đến thư phòng in ra. Cửa phòng vừa mở cô đã nghe thấy tiếng mở cửa của Cảnh Dao và giọng hí hửng của bà Trần Di: “Tiểu Dao, người vừa đưa con về là ai thế? Mẹ nhìn thấy cả rồi nhé, phong độ phi phàm, khí chất hơn người. Dáng vẻ cậu ta hào hoa phong nhã không hề kém cạnh anh con.”
“Mẹ, anh ấy là tiền bối mà con từng kể với mẹ đấy.” Nghe thấy mẹ hết lời khen ngợi người tình trong mộng của mình, Cảnh Dao tự nhiên là trong lòng nở hoa, trước mặt mẹ ruột mình thì hoàn toàn không còn e dè gì nữa.
“Gia đình cậu ta như thế nào? Nhà cửa ra sao? Nhìn cái xe cậu ta đi thì ắt hẳn gia thế cũng không tầm thường rồi.”
“Đấy là điều tất nhiên rồi, người bình thường mà lọt được vào mắt xanh của con gái mẹ à? Mẹ ơi, anh ấy chính là người thừa kế của tập đoàn Á Minh đấy, hiện nay đang làm tổng giám đốc điều hành của khách sạn Hoàn Vũ.” Cảnh Dao tự đắc đến mức mũi sắp bay lên giời.
“Ôi trời, mẹ không nghe nhầm đấy chứ, cậu ta chính là người thừa kế của tập đoàn Á Minh à? Thảo nào vừa nhìn đã thấy không phải con cái nhà bình thường rồi!” Bà Trần Di kích động ôm chầm lấy con gái.
Danh sách chương