“Mình thua cậu rồi, cậu đừng có làm bậy!” Cố Thiên Tầm ấn chặt Mộc Tây xuống ghế, trừng mắt nhìn cô: “Cậu ngồi im đấy, mình đi!”
Cô không hề vì cái dự án kia, chỉ là dù sao người ta cũng từng giúp mình, vô tình gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, ít nhiều cũng nên chào hỏi cảm ơn một tiếng mới phải.
Nghĩ vậy, cô liền đứng lên, đi về phía anh. Ánh mắt anh cũng chăm chú nhìn cô không rời. Nhìn cô tiến lại gần, ánh mắt anh càng sâu hơn, đến mức khiến Cố Thiên Tầm kinh ngạc, tim đập nhanh hơn, cả người cảm giác không tự nhiên.
“Tiền bối!” Đột nhiên sau lưng có một tiếng gọi mềm mại ngọt ngào vang lên.
Vẫn chưa đến gần cô đã khựng lại. Cái giọng nói này... rất quen thuộc! Chỉ là bình thường đâu có mềm mại ngọt xớt như vậy? Cô hồ nghi quay đầu lại, đập vào mắt cô là một dáng người mặc đầm đỏ rực rỡ kiêu sa – Không ai khác chính là em chồng cô, Cảnh Dao. Hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ càng. Bận bộ váy ngắn bằng lụa màu đỏ rực vừa quyến rũ lại không mất đi vẻ đáng yêu. Mái tóc ngang vai xõa xuống sau lưng, lộ ra đôi hoa tai trân châu nhỏ, xinh đẹp lạ thường.
Trong mắt cô ta chỉ có người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ kia thôi. Không đợi Cố Thiên Tầm kịp định thần lại, cô ta đã bước đến trước mặt Mộ Dạ Bạch.
Mộ Dạ Bạch đưa mắt nhìn Cố Thiên Tầm đang đứng trước mặt mình một cái mới khoan thai đứng dậy.
“Tiền bối có phải đã đợi rất lâu rồi không ạ? Xin lỗi nhé, tắc đường hơi lâu ạ.” Cảnh Dao xin lỗi với giọng mềm mại có chút nũng nịu, trong mắt cô ta hiện lên rõ mồn một vẻ sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh ta.
“Không sao.” Anh điềm đạm đáp lại. “Ngồi xuống đi.”
Hai người ngồi xuống, hạ thấp giọng nói chuyện, có vẻ rất vui vẻ. Với trí thông minh của anh ta, sự mến mộ mà Cảnh Dao giành cho mình, có lẽ anh cũng hiển nhiên cảm nhận được. Chỉ là anh ta rõ ràng là không hề có ý định từ chối....
Trong giây phút đó, hai người họ dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của Cố Thiên Tầm. Cô đột nhiên nhận thấy mình đứng lặng ở đây rất vô duyên.
Hóa ra, anh ta và Cảnh Dao...
Không muốn nghĩ thêm về cái sự khó chịu vừa dậy lên trong lòng mình nữa, cô thở hắt ra một cái, quay người đi về chỗ của mình.
“Chị dâu?” Lúc này Cảnh Dao lại như đột nhiên nhìn thấy cô, “Sao chị lại ỏ đây?”
Cố Thiên Tầm từ từ quay người lại, cho dù không nhìn về phía Mộ Dạ Bạch thì cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn vào người mình. “Trùng hợp thật, tôi đến ăn cơm cùng đồng nghiệp.”
“Hóa ra chị đi làm rồi à?” Giọng Cảnh Dao ngọt xớt, ra sức giữ gìn hình tượng ngọt ngào trước mặt Mộ Dạ Bạch. Cô ta tươi cười giới thiệu: “Tiền bối, đây là chị dâu em, Cố Thiên Tầm. Chị dâu à, đây là tiền bối học khóa trên em hồi còn đi du học, hiện nay là tổng giám đốc của khách sạn Hoàn Vũ đó.”
Lúc giới thiệu đến Mộ Dạ Bạch, vẻ mặt cô ta không che giấu được vẻ đắc ý và kiêu ngạo, như thể đang khoe bạn trai của mình vậy.
Cố Thiên Tầm không diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, cũng không bóc mẽ cô ta, chỉ là hướng về phía Mộ Dạ Bạch khách sáo nói: “Chào anh.”
Không biểu lộ một chút động thái gì là quen biết trước đó, anh cũng điềm tĩnh nhìn cô: “Chào cô, tôi là Mộ Dạ Bạch.”
Tình huống lúc này, chỉ có thể vờ như không quen biết mới là cách tốt nhất để không gượng gạo cho cả hai. Cố Thiên Tầm hiểu rất rõ điều đó, thế nhưng... cảm giác thất vọng trong lòng như giọt mực rơi vào mặt nước, cứ lan dần lan dần từng vòng ra.
Cô không hề vì cái dự án kia, chỉ là dù sao người ta cũng từng giúp mình, vô tình gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, ít nhiều cũng nên chào hỏi cảm ơn một tiếng mới phải.
Nghĩ vậy, cô liền đứng lên, đi về phía anh. Ánh mắt anh cũng chăm chú nhìn cô không rời. Nhìn cô tiến lại gần, ánh mắt anh càng sâu hơn, đến mức khiến Cố Thiên Tầm kinh ngạc, tim đập nhanh hơn, cả người cảm giác không tự nhiên.
“Tiền bối!” Đột nhiên sau lưng có một tiếng gọi mềm mại ngọt ngào vang lên.
Vẫn chưa đến gần cô đã khựng lại. Cái giọng nói này... rất quen thuộc! Chỉ là bình thường đâu có mềm mại ngọt xớt như vậy? Cô hồ nghi quay đầu lại, đập vào mắt cô là một dáng người mặc đầm đỏ rực rỡ kiêu sa – Không ai khác chính là em chồng cô, Cảnh Dao. Hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ càng. Bận bộ váy ngắn bằng lụa màu đỏ rực vừa quyến rũ lại không mất đi vẻ đáng yêu. Mái tóc ngang vai xõa xuống sau lưng, lộ ra đôi hoa tai trân châu nhỏ, xinh đẹp lạ thường.
Trong mắt cô ta chỉ có người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ kia thôi. Không đợi Cố Thiên Tầm kịp định thần lại, cô ta đã bước đến trước mặt Mộ Dạ Bạch.
Mộ Dạ Bạch đưa mắt nhìn Cố Thiên Tầm đang đứng trước mặt mình một cái mới khoan thai đứng dậy.
“Tiền bối có phải đã đợi rất lâu rồi không ạ? Xin lỗi nhé, tắc đường hơi lâu ạ.” Cảnh Dao xin lỗi với giọng mềm mại có chút nũng nịu, trong mắt cô ta hiện lên rõ mồn một vẻ sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh ta.
“Không sao.” Anh điềm đạm đáp lại. “Ngồi xuống đi.”
Hai người ngồi xuống, hạ thấp giọng nói chuyện, có vẻ rất vui vẻ. Với trí thông minh của anh ta, sự mến mộ mà Cảnh Dao giành cho mình, có lẽ anh cũng hiển nhiên cảm nhận được. Chỉ là anh ta rõ ràng là không hề có ý định từ chối....
Trong giây phút đó, hai người họ dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của Cố Thiên Tầm. Cô đột nhiên nhận thấy mình đứng lặng ở đây rất vô duyên.
Hóa ra, anh ta và Cảnh Dao...
Không muốn nghĩ thêm về cái sự khó chịu vừa dậy lên trong lòng mình nữa, cô thở hắt ra một cái, quay người đi về chỗ của mình.
“Chị dâu?” Lúc này Cảnh Dao lại như đột nhiên nhìn thấy cô, “Sao chị lại ỏ đây?”
Cố Thiên Tầm từ từ quay người lại, cho dù không nhìn về phía Mộ Dạ Bạch thì cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn vào người mình. “Trùng hợp thật, tôi đến ăn cơm cùng đồng nghiệp.”
“Hóa ra chị đi làm rồi à?” Giọng Cảnh Dao ngọt xớt, ra sức giữ gìn hình tượng ngọt ngào trước mặt Mộ Dạ Bạch. Cô ta tươi cười giới thiệu: “Tiền bối, đây là chị dâu em, Cố Thiên Tầm. Chị dâu à, đây là tiền bối học khóa trên em hồi còn đi du học, hiện nay là tổng giám đốc của khách sạn Hoàn Vũ đó.”
Lúc giới thiệu đến Mộ Dạ Bạch, vẻ mặt cô ta không che giấu được vẻ đắc ý và kiêu ngạo, như thể đang khoe bạn trai của mình vậy.
Cố Thiên Tầm không diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, cũng không bóc mẽ cô ta, chỉ là hướng về phía Mộ Dạ Bạch khách sáo nói: “Chào anh.”
Không biểu lộ một chút động thái gì là quen biết trước đó, anh cũng điềm tĩnh nhìn cô: “Chào cô, tôi là Mộ Dạ Bạch.”
Tình huống lúc này, chỉ có thể vờ như không quen biết mới là cách tốt nhất để không gượng gạo cho cả hai. Cố Thiên Tầm hiểu rất rõ điều đó, thế nhưng... cảm giác thất vọng trong lòng như giọt mực rơi vào mặt nước, cứ lan dần lan dần từng vòng ra.
Danh sách chương