“Ngồi yên, thắt dây an toàn vào.” Mộ Dạ Bạch ra lệnh.

“Anh không cần tiễn tôi đâu.” Cảm giác trầm luân, không thể tự chủ ban nãy khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất giác muốn bỏ chạy. Mình là người đã kết hôn rồi, lại để cho người đàn ông khác ngoài chồng ôm hôn.

Không những không phản cảm, ngược lại càng lún sâu vào. Đây là điều không thể được!

Làm như không nghe thấy lời từ chối của cô, anh tự tay thắt dây an toàn vào cho cô. Thân người cao lớn của anh nghiêng về phía cô, cô cứng đờ người ra, đến thở cũng cảm thấy gượng gạo. Cô chỉ còn biết ngồi im không nhúc nhích trên ghế, tròn mắt nhìn góc nghiêng mặt anh.

Người đàn ông này, bất luận thời điểm nào, góc độ nào cũng đẹp trai đến mức phi thực tế.

Cô cảm giác mình sắp ngừng thở đến nơi rồi thì chiếc dây an toàn cuối cùng cũng tạch một tiếng đóng vào. Anh ngồi thẳng lưng, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, lái xe ra khỏi hầm rồi hỏi: “Đi đâu?”

Cho nên là...

Hiện giờ căn bản không để cho cô bất cứ cơ hội cự tuyệt nào? “Tôi... tôi đi công ty xây dựng Lan Điền, ở bên chỗ đường Kiến Thiết.”Cô vén tóc bên má lên, khó khăn hô hấp trở lại. Thế nhưng tim cô vẫn không chịu sự điều khiển của lý trí, cứ đập thình thịch. Cái cảm giác này... thật kỳ lạ...

“Cô làm việc ở đó?” Anh hỏi, giọng bâng quơ.

“Vẫn chưa chính thức đi làm.” Cố Thiên Tầm trả lời, đột nhiên nghĩ đến Mộc Tây nói qua về dự án xây dựng khu giải trí Hoàn Vũ, không biết Lan Điền có trúng thầu không.

Cô định hỏi tình hình ra sao, nhưng cuối cùng kềm lại được. Đây vốn dĩ là chuyện nội bộ cơ mật của Hoàn Vũ, giữa cô và Mộ Dạ Bạch cũng không thân thiết đến mức có thể hỏi điều đó...

Nhưng cô vẫn không kềm lòng được lén nhìn anh, như cảm giác được ánh mắt của cô, anh quay mặt lại nhìn thẳng vào cô như bắt được trộm.

Mặt Cố Thiên Tầm đỏ bừng lên, giật mình nhìn sang chỗ khác, trong lòng thầm sỉ vả bản thân.

..........

Có lẽ do nụ hôn lúc sáng mà suốt trên đường đi, hai người không nói năng gì, không khí trở nên vô cùng ngại ngùng. Cố Thiên Tầm nghĩ lại chuyện đau đầu đêm qua của anh, vốn định hỏi, nhưng sau đó cũng lại im lặng. Thôi bỏ đi, đấy là chuyện riêng của anh ta, đâu có liên quan gì đến cô?

Cho đến khi đến cửa công ty Lan Điền anh mới dừng xe lại. Sau khi cảm ơn, Cố Thiên Tầm khoác túi lên quay đầu đi. Nhìn dáng người bước đi vội vã của cô, Mộ Dạ Bạch bất giác nhớ lại sự dịu dàng của cô và những ngón tay ấm áp lúc bóp đầu cho anh tối qua....

Cố Thiên Tầm....

Nếu như cô ấy không phải....

Ý nghĩ dừng đến đây liền bị lý trí quả quyết cắt ngang. Trên đời này vốn không hề tồn tại hai từ “nếu như”.

Anh lấy lại tinh thần, quay đầu đi, lái xe hòa vào dòng xe trên đường....

...........

Cố Thiên Tầm đã bước đến cửa xoay trước tòa nhà Lan Điền, đẩy cánh cửa nặng nề ra, không kềm lòng được, ngoái đầu nhìn anh một cái. Nhưng lúc đó chiếc xe đã đi từ lâu rồi.

“Thiên Tầm!” Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi giật lại. Hóa ra là Dương Mộc Tây đang ôm một chồng giấy tờ chạy về phía cô, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi.

“Sao cậu lại ở ngoài này vậy?” Thiên Tầm mở túi lấy giấy ăn đưa cho cô.

Dương Mộc Tây vừa lau mồ hôi vừa nói: “Mình vừa từ xưởng đặt nguyên vật liệu về. Phải rồi, người đàn ông vừa nãy là ai vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện