Thân người nhỏ bé của cô đơ ra. Cô không hiểu tại sao Mộ Dạ Bạch lại đột ngột hôn mình, có thể là do cảm xúc nhất thời.

Nhưng cái khí thế đàn ông cuồng nhiệt của anh, sự mạnh mẽ áp đảo đó khiến cô như mụ mị, cảm giác cả người mình bị một trận cuồng phong lốc xoáy cuốn lấy không cách nào rút ra.

Vị thuốc nồng nồng còn lưu lại trong miệng anh, đắng chát, thanh thuần khiến trong giây lát lý trí của cô trỗi dậy một chút, cô giằng co cự tuyệt liền bị anh dùng lực đè xuống. Một lúc sau, nụ hôn ngày càng sâu hơn, chiếc lưỡi nóng ẩm bá đạo tiến sâu vào miệng cô. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh trêu đùa của cô đêm qua, vì vậy càng hôn mạnh mẽ hơn.

Đêm qua cô ta rõ ràng chỉ coi mình là một người đàn ông để trả thù Cảnh Nam Kiêu, cho dù có là Mộ Dạ Bạch hay là người đàn ông nào khác đi chăng nữa.

Nghĩ đến điều này, mắt anh tối sầm lại. Anh đưa lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, mạnh mẽ, hung hãn, ngậm, mút. Để cô nếm thử dư vị đắng ngọt của thuốc trong miệng anh.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận rõ ràng được sự ham muốn cuồng nhiệt của anh, Cố Thiên Tầm chỉ thấy não mình như có dây thần kinh nào đó bị chạm mạch, khiến cô không thể nghĩ ngợi được gì, tim cô như bị kéo căng ra sợ rằng chỉ cần kéo một cái cũng có thể bị đứt phựt.

Hơi thở trở nên gấp gáp, loạn nhịp....

Toàn thân cô mềm rũ, mất hết sức lực.

Người đàn ông này, hóa ra lại bá đạo, điên cuồng như vậy....

Rõ ràng là cô muốn cự tuyệt, thế nhưng không hiểu tại sao lại bị ngập chìm vào trong nụ hôn của anh, khiến người cô không còn sức chống cự lại nữa.

Đúng vào lúc cả hai thần hôn điên đảo, hơi thở loạn nhịp, thì Mộ Dạ Bạch thả cô ra. Tay anh vẫn tóm chặt lấy tay cô, đôi mắt như đang rực lên những ngọn lửa cuồng vọng đó khiến Cố Thiên Tầm tim đập loạn nhịp. Sức nóng tỏa ra từ đôi môi khiến cô cảm thấy máu nóng trong người mình như cũng muốn trào ra.

“Đây là cô nợ tôi, bây giờ chúng ta hòa rồi.” Anh nói, giọng trầm trầm, cảm giác đầy dụ hoặc.

Đầu óc Cố Thiên Tầm vẫn đang lơ lửng như trên mây, cô nằm trên chiếc giường mềm rũ xuống, có chút chưa kịp định thần lại, căn bản chưa kịp hiểu ra anh đang nói gì.

Mộ Dạ Bạch ngược lại có phần vui, nhìn cô một cái, anh ngồi dậy bước xuống khỏi giường. Vừa ung dung đi về phía nhà tắm vừa nói: “Ở đây đợi tôi.”

Đợi anh mới lạ! Ai mà biết được anh lại định làm gì!

Cửa phòng tắm đóng lại, Cố Thiên Tầm định thần lại, lật đật bò xuống giường, lập tức bước lại phía ghế sopha tìm điện thoại và túi xách, định rời đi ngay lập tức. Nhưng lật tung mọi thứ rồi mà vẫn không thấy túi và điện thoại của cô đâu.

Lẽ nào để quên trên xe anh, vẫn chưa mang vào phòng? Cô ảo não cắn cắn môi, nhìn về phía phòng tắm. Có lẽ thật sự đành phải đợi anh ta một lúc rồi.

Không dám nghĩ về cái hôn khiến cô thần hồn bấn loạn vừa nãy, nhân lúc anh ta đang trong nhà tắm, cô cũng chỉnh trang lại một chút đầu tóc trang phục, rồi mới dọn dẹp sơ sơ phòng của anh ta.

Căn chung cư của anh diện tích không lớn, hơn 100 mét vuông, ở một mình thật ra cũng hơi trống trải. Căn phòng được thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải, tất cả đồ dùng trong nhà đều một màu xanh phong cách Địa Trung Hải, bức tường xanh lam bích vừa khiến người ta có cảm giác đang ở giữa bầu trời xanh thẳm, lại có cảm giác như đang bồng bềnh giữa biển khơi.

Thanh tĩnh hào sảng, giống như khí chất con người anh.

Với kinh nghiệm làm việc nhiều năm trong ngành kiến trúc của cô trước đây, vừa nhìn cô đã biết ngay rằng trong căn nhà này của anh, mỗi một vật dụng đều có giá trị không tầm thường, đến cả chiếc cửa gỗ khắc hoa cũng đều là loại gỗ thượng phẩm.

Có vẻ như yêu cầu về chất lượng cuộc sống của người đàn ông này không hề đơn giản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện