“Cố Thiên Tầm, cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa! Cô và Mộ Dạ Bạch có quan hệ như thế nào?” Nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy, anh bất chợt cảm thấy ngực đau tức, một tay bóp lấy cằm cô, một tay dùng lực kéo cô vào lòng.

Cô đưa tay đẩy anh ra, giữ khoảng cách giữa hai người.

“Quan hệ như thế nào? Anh và người phụ nữ kia có quan hệ như thế nào thì tôi và Mộ Dạ Bạch có quan hệ như thế! Cảnh đại thiếu gia, câu trả lời như vậy anh hài lòng chưa?”

Ánh mắt anh vằn lên một tia nhìn đau nhói, Cảnh Nam Kiêu cũng không hiểu mình đang bị ma nhập hay sao nữa, bàn tay anh ôm lấy vai cô, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô. Mùi rượu nồng sực nức kèm theo sự phẫn nộ tột cùng, cô đều cảm nhận rõ ràng. Ngón tay anh ta bóp chặt cô như thể muốn bóp vào tận xương tùy vậy.

Cố Thiên Tầm dùng nắm tay đấm anh. Con người này sao lại quá quắt như vậy chứ? Vừa nãy có khi anh ta còn hôn cô gái kia! Giờ anh ta dựa vào đâu mà đòi hôn cô? Thế nhưng sức của cô nào có thể đẩy được anh ta. Vừa uống rượu xong thân thể cô mềm nhũn không còn sức, đẩy vài cái không được, ngược lại bị anh ta hôn, chiếc lưỡi ẩm ướt đưa vào miệng cô.

Cố Thiên Tầm không nén được cảm giác nghĩ rằng ban nãy anh ta cũng hôn cô gái kia như vậy, thấy buồn nôn. Cô đưa chân đá anh ta một cái, chính vào lúc đó, ánh đèn xe từ bên đường chiếu vào.

............

Chiếc Maybach từ trong nhà để xe đi ra, ánh đèn sáng rọi phía trước, Mộ Dạ Bạch nhanh chóng nhìn rõ hai bóng người đang dính vào nhau đó.

Ánh mắt anh tối sầm lại, chân anh vốn đặt trên thắng xe, nhưng khi nhìn thấy cảnh cuối cùng, chân anh lỏng ra khiến chiếc xe lao thẳng đi.

......

Ánh đèn chói mắt khiến hai bóng người đang giằng co đều khựng lại. Cố Thiên Tầm nhanh chóng định thần lại, phát hiện Mộ Dạ Bạch không có ý định muốn dừng xe lại, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì, cả người cô đột ngột lao đi.

Cô dang hai tay ra, chắn trước xe anh không sợ chết.

“Két....” một tiếng lớn, chiếc Maybach dừng xuỵch lại. Mộ Dạ Bạch ngồi ở đó, đôi mắt nhìn nhìn chặt vào cô qua lớp kính chắn.

Chỉ cách một tấc nữa thôi là đâm phải cô rồi.

Đợi anh dừng hẳn xe lại, cô mở cửa xe ngồi xuống cạnh anh. Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, cô đóng cửa xe lại, nhanh tay khóa chặt, mặc kệ Cảnh Nam Kiêu nghiến răng nghiến lợi gào tên cô bên ngoài.

“Làm phiền anh lái xe nhanh một chút!” Cô kiên quyết không quay đầu nhìn người bên ngoài xe, chỉ thắt dây an toàn lại, tay có chút run rẩy.

Mộ Dạ Bạch cũng không gấp gáp, lãnh đạm nhìn người ngoài xe, nói: “Chuyện của hai vợ chồng cô, tôi không muốn can dự vào.”

“Sao con người anh lại có thể vô tình như vậy được?” Cô nói như sắp khóc. Cho dù hai người họ không được coi là bạn thì dù gì cũng được coi là một nửa người quen. Hiện giờ cô bị bức ép như vậy, anh nên giúp một tay mới đúng.

Ánh nhìn của anh lướt qua khuôn mặt nhỏ của cô, trong xe không có đèn, đôi mắt đó sâu thẳm sắc lạnh: “Hai người hôn nhau quấn quít như vậy, còn đi gì nữa?”

“Quấn quít? Tôi bị cưỡng hôn, cưỡng hôn anh có hiểu không?” Cô tức giận lấy tay lau lau môi, ánh mắt đỏ hoe nhìn trừng trừng anh, nói giọng bất chấp: “Tôi không cần biết, dù gì thì tôi cũng bị anh đưa ra đây rồi, tôi không thể bị anh bỏ lại được. Anh đi đâu tôi đi đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện