Cái dáng vẻ yếu đuối khiến người khác muốn che chở bảo bọc đó là thứ mà Cố Thiên Tầm không bao giờ có được. Ít nhất là trước mặt Cảnh Nam Kiêu cô không bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy!

“Sao em ra ngoài này vậy?” Cô nghe thấy Cảnh Nam Kiêu nói, giọng dịu dàng, so với vừa lúc nãy nhìn thấy cô thì cái giọng đó có thể hình dung rằng mềm đến mức khiến người ta chảy mỡ được.

“Anh đi ra ngoài rồi, một mình em ở trong đó cũng chán, những người đó em chẳng quen ai cả, nên là em đi theo anh. Anh có cảm thấy em phiền phức không?” Cô ta khoác lấy tay anh làm nũng.

“Tất nhiên là không rồi.”

Cố Thiên Tầm cảm thấy khó thở.

“Cô ấy là ai vậy? Hai người quen nhau à?” Ánh mắt của cô ta nhìn liếc cô một lần nữa. Ánh mắt nhè nhẹ, đáy mắt long lanh.

“Cô ta? Không phải người quan trọng gì, không đáng để em bận tâm đâu.” Cảnh Nam Kiêu cười, liếc mắt về phía cô, ánh mắt đó chứa đựng cả sự cảnh cáo và ra hiệu. Cô hiểu rõ anh ta muốn gì.

Vừa nãy còn đứng thẳng, giờ đã xìu xuống rồi. Cô say thật, cả người khso chịu bồng bềnh như dẫm trên mây. Câu nói: “Không phải người quan trọng gì” như tát vào mặt cô, khiến cô khó chịu cùng cực.

Cố Thiên Tầm cảm giác khó thở đến mức tim như không muốn đập nữa. Cô muốn nói gì đó nhưng phải nói gì mới có thể trả đũa được bây giờ? Cho dù bây giờ có nói cô là vợ Cảnh Nam Kiêu thì cô cũng chỉ là kẻ thua cuộc.

Cô đang nghĩ thì cánh cửa phòng mà cô bám vào nãy giờ đột ngột mở ra. Cô thoáng giật mình, không kịp rút tay lại, cánh cửa to nặng đột ngột bị kéo ra sau khiến cô loạng choạng lao người về trước.

Không kịp phản ứng thân người mỏng manh của cô như muốn ngã sấp, cô còn tưởng rằng mình sẽ vồ ếch một cái mất mặt thì không ngờ lại va phải một khuôn ngực rắn chắc.

Mùi hương thoảng nhẹ phảng phất hương thơm của cỏ cây xộc vào mũi cô.

“Cố Thiên Tầm?”

Giọng nói đàn ông quen thuộc vang lên nghi hoặc, mặc dù trong không gian ồn ào này cũng vẫn quyến rũ vô cùng. Cô ngẩng đầu lên, chính là anh ta.

Mộ Dạ Bạch!

Thân người cao lớn của anh đứng giữa cửa, những tia sáng từ ánh đèn trong phòng hắt rọi ra, bóng người anh phản chiếu lại, đôi mắt đen thẫm nhìn cô từ trên xuống dưới, thâm tàng bất lộ, khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.

Cũng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy anh, mắt Cố Thiên Tầm đã đỏ lên, như thể nơi mềm yếu nhất trong trái tim bị người ta châm kim vào. Cũng có thể là vì cái chuyện ngu ngốc xảy ra ở bệnh viện anh là người duy nhất biế được.

Cũng không biết dũng khí từ đâu ra, cô dựa nép vào lòng anh, hai cánh tay khoác lấy vai anh, cảm giác rõ rệt thân người cao lớn của anh có chút khựng lại.

“Dạ Bạch, em đợi anh lâu lắm rồi.”

Dạ Bạch? Xưng hô thân mật như vậy, sắc mặt Mộ Dạ Bạch không thay đổi, nhìn về hướng bên kia. Có hai người.

Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện