Động tác xúc kem của Dương Nguyệt khựng lại, một lát, mới như là không suy nghĩ gì nói: “ Ở phòng họp số 1 của khách sạn Hoàn Vũ.”
Hướng Nam cũng dừng lại, cô cũng giống Dương Nguyệt nghĩ ngay tới Lý Vũ Sâm.
Quấy kem lên, Hướng Nam hỏi: “ Hai người còn liên lạc với nhau sao? ”
“…… Từ lâu đã không còn liên lạc nữa rồi.”
Dương Nguyệt trả lời nhẹ nhàng vô cùng, thậm chí Hướng Nam còn nghe được rõ ràng sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô.
“Đã hai năm rồi, bây giờ chắc hẳn anh ấy đã kết hôn rồi…… ”
“Kết hôn ư? Không thể nào, dù sao mấy năm nay mình cũng chưa thấy anh ấy thông báo tin tức gì. Có thể là không kết hôn, hoặc cũng có thể là thông báo rồi mà mình không để ý.”
“……” Dương Nguyệt không nói gì nữa, có chút nặng trĩu trong lòng.
Tính ra, anh đính hôn với Diệu Vi cũng gần hai năm rồi, không có chuyện không kết hôn được.
.....................
Buổi chiều, một mình cô đến khách sạn Hoàn Vũ.
Bởi vì cẩn thận, cô đến khách sạn sớm hơn một tiếng. Mang theo đàn violon đi vào trong sảnh lớn của khách sạn, cô không kìm được lòng dừng chân. nhìn về phía khu hành chính.
Có lẽ……
Người kia, đang ở đây
Cô lần lượt đếm số tầng, tưởng tượng ra giờ phút này có lẽ anh đang ở trong một tầng nào đó, nghiêm túc làm việc.
Cô có thể hình dung ra được dáng vẻ anh cúi đầu lật xem báo cáo cùng hình ảnh anh gõ máy tính ở trước mặt.
Xa cách hai năm, gương mặt của đối phương, thậm chí một cảm xúc rất nhỏ vẫn còn rất rõ ràng trong trí nhớ của cô.
Chỉ là……
Tất cả đều do thời gian trôi đi mà thay đổi! “Dương Nguyệt?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau làm cô giật mình. Quay đầu lại thì thấy một người đàn ông tuấn tú hai tay đút trong túi quần, nghi ngờ nhìn cô.
“ Đúng là cô sao?”
Là Lam Tiêu. Phía sau anh còn có hai trợ lý hay thư kí gì đó đi theo.
“Đã lâu không gặp.” Dương Nguyệt chủ động bước đến, chào hỏi anh.
“Nghe nói cô đi du học, quay về khi nào thế?” Lam Tiêu hỏi.
“Vừa mới về thôi.”
Lam Tiêu liếc nhìn cô một cái, lại nhìn theo tầm mắt lúc trước của cô đến khu hành chính, cười như không cười hỏi:
“ Tới tìm Vũ Sâm à?”
“ Không, không phải.”
Dương Nguyệt vội vàng lắc đầu, dường như sợ anh hiểu lầm mình, cô đưa sơ yếu lí lịch cầm trong tay cho anh nhìn một chút, “ Chiều nay ban nhạc W-east phỏng vấn tại phòng họp số 1 ở khách sạn của các anh.”
Lam Tiêu lật sơ yếu lí lịch của cô ra xem, “W-esat là dàn nhạc rất có danh tiếng, hiện nay hơn một nửa những màn biểu diễn nổi danh trên trường quốc tế đều là mời dàn nhạc này.”
“ Phải, cho nên lần phỏng vấn này, tôi nhất định không thể bỏ lỡ.”
Lam Tiêu trả sơ yếu lí lịch cho cô, cổ vũ, “Chúc cô có thể phỏng vấn thành công, tôi tin vào cô.”
“Cảm ơn. Đúng rồi, Lam Thiên vẫn ổn chứ?”
“ Lúc cô mới đi, thằng nhóc kia rất nhớ cô. Mấy năm nay đã đổi 8 thầy dạy violon, đến một người nó cũng không thích.”
Dương Nguyệt cười. Cậu nhóc kia lại không hề làm khó mình như vậy.
Hướng Nam cũng dừng lại, cô cũng giống Dương Nguyệt nghĩ ngay tới Lý Vũ Sâm.
Quấy kem lên, Hướng Nam hỏi: “ Hai người còn liên lạc với nhau sao? ”
“…… Từ lâu đã không còn liên lạc nữa rồi.”
Dương Nguyệt trả lời nhẹ nhàng vô cùng, thậm chí Hướng Nam còn nghe được rõ ràng sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô.
“Đã hai năm rồi, bây giờ chắc hẳn anh ấy đã kết hôn rồi…… ”
“Kết hôn ư? Không thể nào, dù sao mấy năm nay mình cũng chưa thấy anh ấy thông báo tin tức gì. Có thể là không kết hôn, hoặc cũng có thể là thông báo rồi mà mình không để ý.”
“……” Dương Nguyệt không nói gì nữa, có chút nặng trĩu trong lòng.
Tính ra, anh đính hôn với Diệu Vi cũng gần hai năm rồi, không có chuyện không kết hôn được.
.....................
Buổi chiều, một mình cô đến khách sạn Hoàn Vũ.
Bởi vì cẩn thận, cô đến khách sạn sớm hơn một tiếng. Mang theo đàn violon đi vào trong sảnh lớn của khách sạn, cô không kìm được lòng dừng chân. nhìn về phía khu hành chính.
Có lẽ……
Người kia, đang ở đây
Cô lần lượt đếm số tầng, tưởng tượng ra giờ phút này có lẽ anh đang ở trong một tầng nào đó, nghiêm túc làm việc.
Cô có thể hình dung ra được dáng vẻ anh cúi đầu lật xem báo cáo cùng hình ảnh anh gõ máy tính ở trước mặt.
Xa cách hai năm, gương mặt của đối phương, thậm chí một cảm xúc rất nhỏ vẫn còn rất rõ ràng trong trí nhớ của cô.
Chỉ là……
Tất cả đều do thời gian trôi đi mà thay đổi! “Dương Nguyệt?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau làm cô giật mình. Quay đầu lại thì thấy một người đàn ông tuấn tú hai tay đút trong túi quần, nghi ngờ nhìn cô.
“ Đúng là cô sao?”
Là Lam Tiêu. Phía sau anh còn có hai trợ lý hay thư kí gì đó đi theo.
“Đã lâu không gặp.” Dương Nguyệt chủ động bước đến, chào hỏi anh.
“Nghe nói cô đi du học, quay về khi nào thế?” Lam Tiêu hỏi.
“Vừa mới về thôi.”
Lam Tiêu liếc nhìn cô một cái, lại nhìn theo tầm mắt lúc trước của cô đến khu hành chính, cười như không cười hỏi:
“ Tới tìm Vũ Sâm à?”
“ Không, không phải.”
Dương Nguyệt vội vàng lắc đầu, dường như sợ anh hiểu lầm mình, cô đưa sơ yếu lí lịch cầm trong tay cho anh nhìn một chút, “ Chiều nay ban nhạc W-east phỏng vấn tại phòng họp số 1 ở khách sạn của các anh.”
Lam Tiêu lật sơ yếu lí lịch của cô ra xem, “W-esat là dàn nhạc rất có danh tiếng, hiện nay hơn một nửa những màn biểu diễn nổi danh trên trường quốc tế đều là mời dàn nhạc này.”
“ Phải, cho nên lần phỏng vấn này, tôi nhất định không thể bỏ lỡ.”
Lam Tiêu trả sơ yếu lí lịch cho cô, cổ vũ, “Chúc cô có thể phỏng vấn thành công, tôi tin vào cô.”
“Cảm ơn. Đúng rồi, Lam Thiên vẫn ổn chứ?”
“ Lúc cô mới đi, thằng nhóc kia rất nhớ cô. Mấy năm nay đã đổi 8 thầy dạy violon, đến một người nó cũng không thích.”
Dương Nguyệt cười. Cậu nhóc kia lại không hề làm khó mình như vậy.
Danh sách chương