Ngày tháng, trôi đi như thế. Ở Vienna tháng thứ ba, đón sinh nhật cô.

Tối hôm đó, tất cả lưu học sinh trong lớp, Châu Á, Châu Âu đều tập trung lại cùng cô đón sinh nhật.

Dương Nguyệt làm bánh jiao cho bọn họ, vốn dĩ lo lắng có người ăn không quen, đặc biệt chuẩn bị thêm sa lát và cà ri, kết quả mọi người đều ăn rất ngon miệng.

Mười mấy người, rất nhanh đã ăn hết, mọi người đều khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Dương Nguyệt.

Đến lúc vui, nhím thanh nhiên muốn uống bia, Dương Nguyệt chuẩn bị bia lạnh cho bộn họ, còn mình thì một giọt cũng không động.

“ Moon, cậu là người được chúc thọ, ít nhất cũng nên uống một chai chứ.” Ở đây, bọn họ đều gọi cô là moon.

Cô lắc đầu, “ Mình dị ứng với bia rượu. Các cậu uống, mình sẽ làm món khác cho các cậu.”

Cô một mình trốn vào bếp. Bên ngoài ồn ào huyên náo, lúc này, trong lòng thấy trống trải biết bao.

Đến hôm nay, không dám suồng sã như trước nữa, tại vì, khi cô dị ứng, sẽ không còn ai chuẩn bị cho cô thuốc bôi nữa, cũng sẽ không có ai thay cô bôi thuốc.....

Khi nướng bánh gato cho mọi người, cô đứng đờ đẫn bên lò nướng.

Bây giờ vào lúc này, có một người ở bên kia địa cầu, đang làm gì thế? Anh, còn nhớ hôm nay là sinh nhật cô không? Cắn môi tự cười chế giễu.

Anh dựa vào cái gì mà phải nhớ chứ? Bọn họ chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời hai bên, đến hôm nay, đã ngang qua mà đi, có gì đáng để tưởng nhớ chứ.

“moon, có điện thoại!” Cửa phòng bếp, đột nhiên bị kéo ra.

Một người con gái Nhật cầm điện thoại cô để bên ngoài mà lắc lắc trước mặt cô, “ Gọi từ Trung Quốc.”

Dương Nguyệt cầm lên nhìn, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, khoảnh khắc đó, mơ hồ, tim đập mạnh không ngừng.

Không có cách nào kiềm nén.

Cầm điện thoại chặt, có chút căng thẳng, hồi lâu cũng không dám nghe.

Trong nước có mấy người có số điện thoại của cô, Hướng Nam có, nhưng Hướng Nam đã gọi chúc phúc cô từ lâu rồi.

Người con gái Nhật Bản cười ấm áp bên cạnh, “ Mau nghe đi, chắc chắn là cậu đợi cuộc gọi đó lâu rồi.”

“........” Dương Nguyệt cười miễn cương, “ Mong là thế.”

Người con gái Nhật không đợi nữa, mà quay người đi, không quên đóng cửa bếp lại cho Dương Nguyệt.

.............

Trong lòng biết bao chờ đợi, khoảnh khắc này, khi nghe thấy giọng nói đó, Dương Nguyệt hụt hẫng biết bao nhiêu.

“ Nguyệt Nguyệt, là anh.”

Giọng nói của Bùi Cẩm Xuyên, phá vỡ không gian, truyền vào tai cô.

Tâm trạng Dương Nguyệt như vỡ òa, suýt chút nữa òa khóc.

“.......”

“ Sao không nói gì?” Bùi Cẩm Xuyên hỏi.

“ Em vẫn nghe đây.” Dương Nguyệt vội vàng trả lời. nhận điện thoại của Bùi Cẩm Xuyên, không phải không vui, chỉ là......

Trong lòng mong đợi, đợt nhiên rơi vào khoảng không, cảm giác đó cực kỳ khó chịu. Quả thật là, dày vò.

“ Sinh nhật vui vẻ.”

“ Cảm ơn anh.” Dương Nguyệt cười, trong lòng ấm áp. “ Có điều, sao anh lại có số điện thoại của em.”

“ Tìm Hướng Nam hỏi. em thật vô tình, đi Vienna, đến một cuộc gọi báo bình an cũng không có. Ba tháng trước, hôm em đi, anh đến sân bay tiễn em, nhưng vẫn không kịp, chỉ nhìn thấy bóng em đang làm thủ tục an ninh.”

“ Khi em không muốn đi còn bị anh nhìn thấy khóc tèm lem ấy.” Dương Nguyệt cố tỏ ra nhẹ nhõm cười với anh.

Bùi Cẩm Xuyên nhớ lại việc gặp anh họ ở sân bay hôm đó, anh không kiềm chế được nói: “ Nguyệt Nguyệt, việc hồi đó em đi, em cũng không nói cho anh của anh biết sao?”

“.........” Nhắc đến người đó, trong lòng Dương Nguyệt như có kim đâm.

Cô cắn môi, mắt nhìn ánh đèn trong lò nướng, mãi không nói gì.

Bùi Cẩm Xuyên thở dài, “ Có lẽ em không biết, hôm đó anh của anh cũng vội đến sân bay. Anh vừa đi ra, thì gặp anh ấy, mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê đến sân bay. Trước đó, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh ấy như thế bao giờ.”

Những lời này, Bùi Cẩm Xuyên định không nói. Tại vì việc bị ngày trước, anh đã từng hận Lý Vũ Sâm.

Nhưng cũng chính hôm ở sân bay đó, anh đột nhiên cảm thấy Lý Vũ Sâm không phải đối xử chơi đùa với Dương Nguyệt giống những người con gái khác.

Anh nhìn ra, Lý Vũ Sâm đối với Dương Nguyệt là thật lòng. Chỉ có điều.......

Bọn họ, cũng là không có duyên.

Dương Nguyệt nghe thấy lời Bùi Cẩm Xuyên, trong đầu gần như lập tức hiện ra bóng dáng Lý Vũ Sâm, trong lòng cảm thấy giằng xé đến đau đớn.

Cô chỉ muốn lập tức bay về mà xin lỗi anh......

Nói với anh lời xin lỗi.......

Nói với anh, cô yêu anh........

“ Còn một việc nữa, anh muốn nói với em....” Bùi Cẩm Xuyên nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.

Khoảnh khắc dừng lại đó khiến trái tim Dương Nguyệt như bóp nghẹt lại, mơ hồ, có dự cảm không lành.

“ Đừng đợi anh của anh nữa, hai người........sau này sẽ không thể được nữa đâu.”

“........”

“ Anh ấy, sắp đính hôn rồi. với Diệu Vi.”

“ Rầm......” Một tiếng, là trái tim cô, tiếng vơ vụn.

Sợi dây căng trong đáy lòng, cũng đứt như thế.

Điện thoại, trong lòng bàn tay trượt xuống, rơi trên đất, phân thành bốn năm miếng.

Thời gian nướng cũng xong, phát ra âm thanh ‘ tit tit tit.........”

Cô hoàn toàn không có cảm giác, chỉ là lùi về phía sau, cơ thể dựa trên tường, lạnh đến run rẩy.

Thời gian ba tháng, chỉ là thời gian ba tháng, anh đã ở bên người phụ nữ khác, nói đến chuyện kết hôn....

Cảm giác đau đớn đó, không có lời lẽ nào có thể diễn tả được.

Dùi vào tim đâm vào xương? Xé tim giằng phổi?

Đều không phải. càng hơn là......tỉnh ngộ.

Cuối cùng tỉnh ngộ, người đó, thật sự đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cô...

“ moon, are you ok?” Hồi lâu, cửa phòng bếp bị người từ ngoài đẩy ra, nhìn thấy cô quỳ trên đất, sững sờ.

“ leave me alone, please!” Cô vùi mặt vào hai đầu gỗi, không ngẩng đầu, âm mũi nặng và hai vai không ngừng rung lên, hiện rõ tâm trạng cô cực kỳ tồi tệ vào lúc này.

An ủi, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Tại vì, chẳng ai biết câu chuyện của người kia.

Dè dặt đóng cửa lại, để cô một mình cô đơn ở trong bếp.

Những người khác rời đi, cô cũng không biết.

Cô ở trong bếp, quỳ cả một đêm, trong tủ lạnh ba chai bia, cũng bị cô mang ra uống sạch.

Kiềm chế những nốt dị ứng mẩn đỏ giày vò, cô gãi cào những vệt xước ra máu đỏ. ở đây, sẽ không có ai thương xót cô, cũng không có ai quan tâm cô nữa........

Cô, quen rồi, tự lo cho bản thân.

.................

Thời gian, dường như là chớp mắt.

Hai năm sau......

Dương Nguyệt rời khỏi Vienna, về nước.

Học phần ở nước ngoài đã đủ, về nước, môn học của đại học năm tư đã không thể tiếp tục được nữa, coi như tốt nghiệp trước, chỉ đợi đến ngày cuối cùng nhận tấm bằng tốt nghiệp cùng mọi người.

Sau khi về nước, cô ra sức kiếm tiền chữa bệnh cho em trai, đã là cái hang không đáy.

Cô học hai năm ở nước ngoài, những chỗ có thể đi vay được tiền bố mẹ cũng đều đi vay cả rồi.

Đến cuối cùng dường như đã không còn đường để đi, phải buông bỏ, bác sĩ nói đã có người thay nhà cô thanh toán tiền, hơn nữa còn thừa 20 vạn. Tiền mượn người nhà, thậm chí trong một đêm đã trả hết.

Bố mẹ khó hiểu.

Trong lòng Dương Nguyệt nghĩ đến là người đó đầu tiên.

Hồi đó ở Vienna, cô dường như muốn bay về, quay về trước mặt người đó, hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng, cuối cùng, vẫn không.

Duy nhất cô có thể làm, chỉ là lẳng lặng tiết kiệm tiền, sẽ có một ngày, đem số tiền này trả không thiếu một đồng.

Ngày đầu tiên về nước, cô mang sơ yếu lí lịch của mình đi gửi, rất nhanh đã nhận được hồi âm.

Hôm đó, hẹn ăn kem ở cổng trường với Hướng Nam. Hai năm không gặp, Hướng Nam đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“ Ngưỡng mộ cậu chết đi được! Vừa về nước đã có công việc tốt như thế đợi cậu, đoàn giao hưởng weast, là đội biểu diễn nổi tiếng nhất toàn cầu. Bọn mình vẫn còn phải ở trong trường đại học ấy.” Hướng Nam nói với Dương Nguyệt.

“ Đã vào đâu, buổi chiều phỏng vấn mới biết kết quả. Nghe nói, yêu cầu của bọn họ rất nghiêm khắc, có thể vào hay không còn chưa chắc.”

“ Thực lực của cậu mình tin sẽ qua, cậu là thiên phú. Hơn nữa, lần này bọn họ có ý muốn tìm khuôn mặt Trung Quốc, cậu chắc chắn không vấn đề.” Hướng Nam có tự tin với Dương Nguyệt.

Dương Nguyệt nhếch nhếch môi. Mong là thế!

“ Phỏng vấn ở đâu thế? Cần mình đến cổ vũ cho cậu không?”

Động tác xúc kem của Dương Nguyệt khựng lại, một lát, mới giống như không suy nghĩ gì, nói: “ Ở phòng học số 1 của khách sạn Hoàn Vũ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện