Đến bệnh viện Vân Sam. Trần Anh Hào xuống trước mở cửa xe cho lão phu nhân, mồ hôi lạnh không ngừng rơi. Cận Vân có lẽ vẫn luôn gọi điện, chỉ là không biết hai người bọn họ có ai nghe máy không.

“Phòng bệnh nào vậy?”

“Phòng đằng trước đấy ạ.” Trần Anh Hào dẫn đường cho lão phu nhân bước vào hành lang, cố ý đi chậm lại. Nhìn thấy sắp đến phòng bệnh rồi, anh ta cố tình cao giọng nói: “Lão phu nhân, Mộ tổng nhìn thấy phu nhân ở bệnh viện như thế này nhất định sẽ rất vui mừng!”

.............

Trong phòng.

Cố Thiên Tầm vừa tỉnh dậy, giờ này bệnh viện vẫn còn rất yên tĩnh. Vừa mở mắt ra cô đã nghe thấy tiếng của Trần Anh Hào. Lại còn “lão phu nhân”, khiến cô bỗng chốc hoàn toàn tỉnh hẳn.

Lúc này cô đang ôm Mộ Dạ Bạch ngủ!

Cái cảnh tượng này mà trong mắt người già thì đúng là không chấp nhận được. Hơn nữa giờ cô còn là thân phận như thế nào chứ? Là gái đã có chồng! Nằm trên giường với một người đàn ông như vậy, không phải vụng trộm thì là gì chứ? Bất luận tương lai mình có vào nhà họ Mộ hay không thì chưa biết, nhưng Cố Thiên Tầm không muốn giáp mặt với lão phu nhân trong tình cảnh như thế này.

Cô lập tức bật dậy khiến Mộ Dạ Bạch bị đụng vào thì tỉnh theo. Cánh tay rắn chắc của anh kéo cô lại, đôi mắt lờ đờ buồn ngủ của anh nhìn thấy rõ vẻ hoảng hốt trong mắt cô thì khó hiểu.

Anh miễn cưỡng ngồi dậy, hỏi: “Sao vậy?”

Thân trên anh cởi trần chỉ quấn mấy lớp vải băng vết thương. Những mạch máu hiện lên cùng với dáng vẻ tuấn tú của anh có sức quyến rũ khó tả với bất kỳ phụ nữ nào.

Nhưng...

Lúc này Cố Thiên Tầm đã không còn tâm trí đâu để ngắm nhìn bộ dạng anh nữa. Cô vuốt vuốt tóc, chỉnh trang lại quần áo trên người, lập tức bước ra ngoài cửa.

Vừa ngoái lại nói: “Lão phu nhân đã đến bên ngoài rồi, em phải đi trước đây.”

“Bà nội?” Mộ Dạ Bạch cau mày, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, vừa nhìn đã thấy vô số cuộc gọi lỡ, đến cả số điện thoại của mấy người Cố Đình Xuyên cũng không ít.

Anh đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy, mặt đăm chiêu.

Lão phu nhân đến bất chợt như thế này, e rằng muốn bắt ngay tại trận.

Anh không hề sợ lão phu nhân sẽ làm khó mình, mà ngược lại sợ người phụ nữ kia sẽ vì thế mà chủ động rút lui. Tình cảm giữa bọn họ còn chưa ổn định, nếu vào lúc này mà bị bà nội cho một chưởng thì e rằng khó mà tránh khỏi cục diện éo le.

Mộ Dạ Bạch đang nghĩ như vậy thì Cố Thiên Tầm đã đến cửa, còn chưa mở cửa, bất giác ngó ra ngoài nhìn trước một cái.

Lão phu nhân và Trần Anh Hào chỉ còn các hai bước nữa là vào đến nơi!

“Nguy rồi!” Cô khẽ kêu lên một tiếng, có chút lúng túng. Nếu giờ cô đi ra như thế này thì chắc chắn sẽ chạm mặt lão phu nhân. Cô không muốn bị lão phu nhân đánh giá là người phụ nữ lả lơi, không biết chừng mực.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái sau đó quyết đoán kéo tay cô bước về phía nhà vệ sinh.

Cố Thiên Tầm lo lắng hỏi: “Chắc sẽ không vào đây chứ?”

“Có anh ở đây.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô an ủi khiến cô yên tâm lại.

Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Tay cô nắm chặt lấy nắm cửa. “Anh mau đi ra đi, đừng để bị phát hiện.”

Dáng vẻ căng thẳng lo lắng của cô đã hoàn toàn lọt vào mắt Mộ Dạ Bạch. Anh trầm ngâm giây lát rồi bỗng nhiên nói: “Thật sự thì em đã từng nghĩ qua sẽ bước ra ngoài cùng anh đối diện chưa?”

“.......” Cô khẽ đơ người, rõ ràng không ngờ anh sẽ đưa ra đề nghị như vậy.

“Có những chuyện không thể cứ trốn tránh mãi được!” Anh nhắc lại lần nữa một cách nghiêm túc.

Lời đề nghị đột ngột của anh khiến Cố Thiên Tầm thấy rất cảm động. anh không chỉ không nghi ngại thân phận hiện tại của cô mà còn dám không màng hậu quả, giới thiệu cô trước mặt người lớn trong gia đình, điều này có nghĩ là gì? Nghĩa là Mộ Dạ Bạch anh đã thực sự đặt Cố Thiên Tầm vào trong tim mình.

Tim cô cảm thấy thật ấm áp.

Cô cười mỉm: “Có lẽ tương lai sẽ phải đối diện, nhưng không phải là bây giờ. Ít nhất thì em không muốn xuất hiện trước mặt lão phu nhân trong bộ dạng luộm thuộm như thế này. Nếu có một ngày buộc phải đối diện thì em hy vọng mình đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ.”

Mộ Dạ Bạch hiểu ý, vỗ về gương mặt đang căng thẳng của cô một lúc rồi nói: “Vậy đành để em chịu thiệt thòi rồi.”

Cô mỉm cười, gật đầu.

Thực ra...

Cô không hề cảm thấy thiệt thì chút nào.

Vì anh, cô không thấy đó là thiệt thòi.

“Dạ Bạch.” Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói nghiêm nghị vọng vào. Cố Thiên Tầm hốt hoảng vội đóng chặt cửa nhà tắm lại.

Một cánh cừa ngăn cách hai thế giới bên trong và bên ngoài. Cả người cô dựa trên tấm cửa, cứng đờ, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mộ Dạ Bạch dường như cảm nhận được bộ dạng căng thẳng lo lắng của cô, mặt anh thất sắc.

Lúc này mới chậm rãi quay người lại. “Bà nội.”

Anh đi ra miễn cưỡng đưa tay lên ôm bà, hỏi một cách đầy quan tâm: “Bà vẫn khỏe chứ? Sao bà không nói trước thời gian để cháu thu xếp đi ra sân bay đón bà.”

“Bà muốn cho cháu một ngạc nhiên bất ngờ!” Được cháu trai ôm, bà đã cười rộ. Sự uy nghiêm đó dường như tạm thời thu lại trước mặt cháu yêu. Sau đó như nghĩ ra gì đó, nét mặt bà thay đổi, đẩy cháu ra, nhìn anh một lượt.

Đôi mắt ẩn sau cặp kính giọng vàng của bà soi khắp người anh, nhìn những lớp vải băng trên vai, sắc mặt bà trở nên khó coi. “Bị thương ở đâu? Sao lại còn quấn cả vải băng thế này?”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ, bây giờ có thể xuất viện rồi, bà đừng lo, cháu đi cùng mọi người luôn.” Mộ Dạ Bạch lo cô gái của mình ở trong nhà vệ sinh căng thẳng quá mức nên chỉ còn nước mau chóng nghĩ cách để đưa lão phu nhân đi khỏi đây.

“Cái gì mà chuyện nhỏ chứ, bà già rồi nhưng chưa có mù.” Lão phu nhân vòng ra sau lưng anh nhìn lưng anh rồi hỏi: “Sao lại bị thương vậy?”

Mộ Dạ Bạch quay người lại: “Bà nội...”

“Phụ nữ?” Lời của anh đã bị bà ngắt lại, đôi mắt tinh tường nhìn mặt anh một lượt như thể biết hết mọi chuyện rồi: “Bà nội thật muốn xem xem người phụ nữ có thể khiến cháu xả thân như vậy, sao hả? Cô ta không ở trong phòng bệnh à?”

Lời lão phu nhân vừa dứt đã làm cho cô gái trong nhà vệ sinh cứng đờ ra, lưng toát mồ hôi lạnh. Trần Anh Hào nhìn sắc mặt của Boss cũng toát mồ hôi lạnh theo.

Ngược lại nét mặt Mộ Dạ Bạch không hề thay đổi, chỉ cười, ôm lấy vai lão phu nhân: “Bà nội, nếu bà muốn gặp thì có rất nhiều cơ hội. Bà ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi, đừng làm mình mệt thêm ở đây nữa, có chuyện gì về khách sạn rồi mình nói tiếp được không?”

“Ừm, bà cũng mệt rồi.” Lão phu nhân gật đầu, Mộ Dạ Bạch và Trần Anh Hào lúc này mới thở ra được một hơi, nhưng lập tức nghe thấy tiếng bà nói: “Anh Hào, cháu đi làm thủ tục xuất viện đi, ta đi vào nhà vệ sinh một lúc.”

Lão phu nhân nói như bâng quơ, nhưng lại nhìn liếc sang mặt cháu trai, rõ ràng là muốn thăm dò, nói xong bà như có ý đi vào nhà vệ sinh thật.

Mộ Dạ Bạch có thể tưởng tượng được Cố Thiên Tầm lúc này đang như thế nào, lông mày anh khẽ nhíu lại. Lão phu nhân lúc này trong lòng chưa chắc chắn trong đó có người hay không, nhưng nếu mình ngăn cản thì bà chắc chắn đoán ra được rồi. Đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng bệnh lúc này đột nhiên mở ra.

“Bà nội!”

“Lâu rồi không gặp!”

Một vài giọng nói ồn ào với tiếng mở cửa cùng lúc truyền đến. Mộ Dạ Bạch quay người qua liền nhìn thấy Cố Đình Xuyên, Lý Vũ Sâm và Lam Tiêu ba người bọn họ cùng ùa vào.

Mấy người bọn họ ầm ĩ ồn ào, vây lấy lão phu nhân, người bóp vai, người níu tay, người ôm chân... đến khi lão phu nhân đã quên mất mình định làm gì rồi.

“Bà ơi, bà chăm sóc sắc đẹp còn hơn mẹ cháu nhiều ấy. Càng ngày bà càng trẻ ra, sắc mặt hồng hào tươi tắn.” Cố Đình Xuyên nói.

Lão phu nhân vừa nhìn thấy đám trẻ náo động này đã thích lắm rồi. Nghe thấy Cố Đình Xuyên nịnh nọt như vậy thì cười rộ: “Cái thằng bé này đúng là chẳng có gì thay đổi cả, mồm mép vẫn ngọt như thế. Nhưng cháu mà đem bà già như ta ra so với mẹ cháu thì hơi quá rồi đấy.”

“Bà nội, Đình Xuyên thật không nói quá chút nào. So với lần trước gặp bà thì trông bà trẻ ra phải hơn chục tuổi.” Lam Tiêu tiếp lời, trêu đùa khiến lão phu nhân vui vẻ. Khuôn mặt được chăm sóc da kỹ càng của bà thêm nét cười càng thêm sáng lạn.

“Bà nội à, chúng ta đừng ở đây nữa, bà về khách sạn với bọn cháu đi. Tất cả mọi người ở khách sạn đều đang chỉnh tề đợi lệnh, chờ được gặp bà đấy!” Lý Vũ Sâm vừa nói vừa nháy mắt với Mộ Dạ Bạch, ý anh ta rõ ràng quá rồi.

Việc này anh coi như nợ bọn họ rồi.

“Được, mọi người đều đã đợi vậy rồi thì giờ bà sẽ về với mấy đứa.” Lão phu nhân rõ ràng đã dễ tính hơn nhiều, chỉ là đưa tay chỉ vào bọn họ: “Nhưng mấy đứa đừng tưởng là bà già rồi mà hồ đồ nhé, đợi sau bà sẽ tra hỏi từng đứa một.”

Mọi người đều toát mồ hôi lạnh, nhưng mặt lại cười rươi roi rói.

“Không vấn đề gì ạ, không cần tra hỏi. Bà muốn biết gì chỉ cần nói một tiếng, mấy anh em bọn cháu biết gì nói nấy.”

Ba người hứa hẹn rồi cùng dìu lão phu nhân đi ra.

Tiếng cười nói dần dần đi ra xa dần ngoài hành lang. Trần Anh lau mồ hôi trên đầu: “May mà thư ký Cận biết đường tìm viện binh. Cố tiểu thư thật sự đang trong nhà vệ sinh sao?”

Mộ Dạ Bạch khẽ gật: “Cậu đi làm thủ tục xuất viện đi, tôi xuống ngay đây.”

“Vâng.” Trần Anh Hào đáp một tiếng rồi lại nói như nhắc nhở anh: “Mộ tổng, anh phải xuống ngay đừng để lão phu nhân lại sinh nghi lên tìm thì khổ.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Trần Anh Hào đi rồi, Mộ Dạ Bạch mới mở cửa nhà vệ sinh ra. Vừa mở ra một chút thì lập tức bị một sức nặng chèn lên, lúc này anh mới biết Cố Thiên Tầm đem hết trọng lượng co thể chèn lên tấm cửa.

Cô vội lùi ra, mở cửa, mặt vẫn còn chút sợ hãi.

Cô ôm lấy ngực thở dốc: “Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.”

“Đừng lo, bà đã đi rồi.” Anh vỗ về cô rồi hỏi: “Giờ em về công ty không?”

“Có. Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.” Cố Thiên Tầm chỉnh trang lại rồi nói: “Anh mau xuống đi. Chủ tịch là người rất sắc sảo tinh tường, anh còn ở đây nữa thì sẽ bị bà biết đấy.”

Anh gật đầu: “Vậy anh đi xuống trước đây.”

Đúng là không thể ở lại lâu.

Cố Thiên Tầm đi ra khỏi nhà vệ sinh cùng anh, lấy chiếc áo sơ mi mặc lên người cho anh. Nhìn anh một cái rồi không kiềm được lại dặn dò: “Anh phải nhớ không được cử động mạnh nữa đấy. Phải nhớ đúng giờ quay về bệnh viện thay thuốc.”

“Yên tâm đi, anh không ngược đãi bản thân mình đâu.”

Kết quả....

Chiếc siêu xe sang trọng rời khỏi bệnh viện Vân Sam.

Đúng là một phen hú vía!

Cố Thiên Tầm ít nhiều cũng đã có sự hiểu thêm về lão phu nhân. Nếu có một ngày cô thật sự muốn bước vào nhà họ Mộ thì e rằng những ngăn trở mà cô phải chịu không hề kém cạnh Cảnh gia.

Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân vụn vỡ với Cảnh Nam Kiêu, cô nào còn cái dũng khí như một cô gái trẻ ngây thơ chưa từng trải qua dông bão cuộc đời mà bất chấp tất cả vì tình yêu chứ? Trong lòng cô không hề dám khẳng định.

Cô vẫy một cái taxi, đi về công ty. Vừa bước vào cửa phòng làm việc đã nhìn thấy mọi người ai nấy đều làm việc hăng say, tinh thần phấn chấn, ở trong trạng thái tập trung cao độ.

“Vừa nãy thư ký của Chủ tịch đến thông báo chúng ta 15 phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp do đích thân Chủ tịch chủ trì.” Dương Mộc Tây giải thích cho cô.

Cố Thiên Tầm về chỗ làm việc của mình, đang định mở máy tính ra, nghe thấy lời cô nói, động tác bỗng ngừng lại.

Lão phu nhân về đây việc đầu tiên làm không phải là thị sát công việc nội bộ của khách sạn mà điều đầu tiên lại là đi xem tình hình của cái ban làm việc ngoài công ty này? Cô không khỏi nghi ngờ trong chuyện này có mục đích khác.

...........

Rất nhanh sau đó, bộ phận Dự án đã nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.

Mọi người dường như đồng thời đứng lên cùng một lúc.

Cố Thiên Tầm bất giác nhìn ra phía ngoài cừa, vừa nhìn đã thấy một đoàn người nghiêm nghị tiến lại gần, đi đầu là lão phu nhân.

Lão phu nhân tuy tuổi tác đã cao, nhưng sự cao quý và tôn nghiêm của bà lại không vì tuổi tác là giảm đi chút nào. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã biết thời còn trẻ bà phải nho nhã quý phái đến mức nào.

“Chủ tịch.” Cố Thiên Tầm bước lên trước một bước, cung kính cúi người chào. Những người khác cũng lập tức làm theo.

Lão phu nhân khẽ cười, gật đầu, quay sang nhìn Cận Vân bên cạnh.

Cận Vân trong lòng thầm lo cho Cố Thiên Tầm, lúc này mới nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là cô Cố, Cố Thiên Tầm, là giám đốc phụ trách của cả dự án ạ.”

Nghe đến cái tên này, trong mắt lão phu nhân có chút xao động. Bà nhìn Cố Thiên Tầm vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt không thiếu đi phần tinh anh, sắc sảo.

Cố Thiên Tầm lúc này tâm trạng bồn chồn vô cùng. Chuyện giữa cô và Mộ Dạ Bạch e rằng lão phu nhân cũng đã nghe nói.

Bà sẽ nghĩ như thế nào về mình?

Sợ là có ấn tượng không được tốt lắm.

“Hóa ra cô là Cố tiểu thư.” Lão phu nhân cuối cùng cũng mở lời, ngữ khí ôn hòa, đôi mắt nhìn một lượt như đánh giá, cũng không có ý định né tránh. “Thật là hậu sinh khả úy. Ta cũng không ngờ rằng, một dự án quan trọng như thế ày mà giám đốc phụ trách lại trẻ tuổi như vậy.”

Cố Thiên Tầm chỉ mỉm cười. Trong lúc chưa hiểu rõ ý của lão phu nhân thì cô không dám có hành động hay lời nói bất cẩn nào.

Lão phu nhân cũng không nói gì cô nữa, chỉ nhìn một lượt xung quanh, nói: “Thật ra lần này nói là họp cũng không có nhiều việc gì cần thiết bàn giao cho lắm. Chỉ là về phần phương án thiết kế dự án mới cùng với phương án xây dựng khu giải trí ta cần xem qua. Cố tiểu thư, toàn bộ những phương án này, cô và nhóm làm việc của mình lúc nào có thẻ giao nộp được?”

Cố Thiên Tầm nhanh chóng nhẩm tín trong đầu. Phương án sơ lược thì bọn họ sớm đã làm xong rồi, nhưng rõ ràng ý của lão phu nhân không phải muốn xem cái này. Phương án chi tiết của toàn bộ dự án thì bọn họ đã làm được ¼ rồi, đến cuối cùng làm đồ họa 3D nữa e rằng cũng phải ít nhất 10 ngày nữa.

Cô đang định lên tiếng giải thích rõ ràng thì lão phu nhân đã nói trước. “Như vậy đi, để nâng cao hiệu suất làm việc, ta cho mọi người thời gian 6 ngày. Sau 6 ngày nữa cần phải có toàn bộ phương án.”

“6 ngày?” Mặt mọi người lập tức đơ ra. Chuyện này căn bản không thể nào! “Cố tiểu thư, Mộ tổng đã đích thân chọn cô, tất nhiên là nó phải tin tưởng cô. Ta nghĩ nhiệm vụ này cô có thể hoàn thành tốt được chứ?”

Lão phu nhân hỏi mà lôi cả Mộ Dạ Bạch ra như vậy không khác nào chặn đứng đường lui của Cố Thiên Tầm.

Dường như bà đang có ý uy hiếp, chỉ cần cô không trình ra được phương án, không chỉ phủ nhận năng lực của cô mà còn phủ nhận luôn cả năng lực nhìn người chọn người của Mộ Dạ Bạch.

Vì vậy, chuyện này đã trở thành đinh đóng vào cột, cô không còn bất cứ đường nào để phản bác nữa.

“Chủ tịch yên tâm, cháu sẽ đúng hạn trình lên Chủ tịch.”

Nghe thấy cô nhận lời, Cận Vân cũng toát mồ hôi thay cho cô. Lão phu nhân nhìn sang Cố Thiên Tầm với ánh mắt khác: “Cố tiểu thư quả nhiên có năng lực hơn người, vậy ta sẽ chờ thành quả của Cố tiểu thư sau 6 ngày nữa.”

“Nhất định sẽ không làm Chủ tịch và Mộ tổng thất vọng.” Cho dù trong lòng có bao nhiêu khổ não đi nữa thì cũng luôn giữ vẻ mặt tự tin, không sợ hãi.

Lão phu nhân nhìn cô một lúc nữa rồi mới rời đi.

Cố Thiên Tầm đứng nguyên chỗ cũ, thở ra một hơi dài, nghĩ đến nhiệm vụ sắp tới, cô cảm giác da đầu căng ra.

Dương Mộc Tây bước lên trước, nói: “6 ngày! Chủ tịch rõ ràng là có ý muốn làm khó cậu!”

“Đâu phải chỉ làm khó cô ta, mà căn bản là làm khó cả nhóm chúng ta!” Có người lập tức lên tiếng bất bình.

Hà Tâm Như đóng “bộp” một cái tập tài liệu trong tay, đứng dậy nhìn Cố Thiên Tầm lạnh lùng. “Cố Thiên Tầm, không phải tôi nói cô, mà là một mình cô đắc tội với Chủ tịch, bây giờ lại liên lụy đến cả nhóm phải chịu vạ cùng cô. Thời gian 6 ngày, làm sao chúng tôi có thể làm ra được chứ? Cho dù bây giờ có cho lên đến 8 ngày thì cũng không chắc xong được!”

“Mình cô phạm lỗi lại bắt tất cả chúng tôi chịu tội cùng cô. Không lẽ bắt chúng tôi ngày nào cũng phải làm tăng ca thêm giờ ở đây hay sao? Tôi không làm được như thế, tôi còn phải đi hẹn hò!”

“Tôi cũng không làm được! Tối tôi còn phải về nấu cơm cho chồng con nữa!”

Mọi người ai nấy đều phản đối, mỗi người thêm vào một câu, oán thán: “Tôi cũng thế, gần đây con trai tôi phải học thêm buổi tối, tôi còn phải đưa đón nó nữa.”

Tất cả đều phản ứng dữ dội, cô đã sớm đoán biết được, e rằng đây cũng là một bài toán nan giải mà lão phu nhân cố ý ra cho cô.

Cô thở ra một hơi, nói: “Chuyện làm thêm giờ tôi không bắt ép mọi người, ai có chuyện gia đình thì lo việc của mình trước.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện