Làm việc cả ngày, Cố Thiên Tầm chưa gặp Mộ Dạ Bạch. Lúc tan làm, cô là Dương Mộc Tây khoác tay nhau đi ra khỏi tầng văn phòng hành chính của Hoàn Vũ. Lúc xuống đến tầng 1, cô bất giác nhìn đồng hồ rồi nhìn sang thang máy chuyên dụng của tổng tài.

Không biết hôm nay vết thương của anh thế nào rồi.

Tất cả những biểu hiện của cô đều không qua được mắt của Dương Mộc Tây, Mộc Tây huých nhẹ vào cánh tay cô, cười đầy mờ ám: “Đi một bước ngoái đầu đến 3 cái, hay cậu ở đây đợi anh ta luôn đi?”

“Cậu đừng nói vớ vẩn, mình chỉ đang nhìn xung quanh thôi.”

Hai người khoác tay nhau đi về phía cửa của khách sạn. Điện thoại của Cố Thiên Tầm kêu hai tiếng chuông ngắn, một tin nhắn mới hiện ra, là của Mộ Dạ Bạch.

Nội dung rất ngắn gọn.

“Vẫn đang họp, em về trước nhé, cơm tối không phải đợi anh đâu.”

Xem xong cô nhanh chóng nhét điện thoại vào túi nhưng đôi mắt Dương Mộc Tây nhanh như chớp đã đọc hết được. Lần này Mộc Tây không trêu chọc cô nữa mà ngược lại hỏi rất nghiêm túc: “Thiên Tầm, chúng mình nói chuyện thực tế đi, cậu định bao giờ ly hôn với Cảnh Nam Kiêu vậy? Cứ dùng dằng như thế này cũng không phải là cách.”

Dương Mộc Tây nhắc đến chuyện này, khiến Cố Thiên Tầm nhớ ra một chuyện quan trọng.

Kỳ hạn cuối cùng mà cô đặt ra cho Cảnh Nam Kiêu chính là hôm nay, không hiểu sao anh ta vẫn chưa nói gì? Cô liền rút điện thoại ra, định gọi cho Cảnh Nam Kiêu nhưng chưa kịp gọi đi thì đã có cuộc gọi đến.

“Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi.” Cố Thiên Tầm chỉ vào điện thoại.

Dương Mộc Tây nhướn mày lên xem, chỉ thấy một dãy số lạ. “Là Cảnh Nam Kiêu à?”

“Ừm. Chắc là gọi cho mình để bàn chuyện ly hôn.”

“Vậy còn lề mề gì nữa, mau nghe đi!” Dương Mộc Tây còn kích động hơn cả cô, huých nhẹ cô một cái, cô ấn nút nghe rồi áp lên tai.

Bên kia, Cảnh Nam Kiêu mở lời trước.

“Em ở đâu?”

Chỉ vẻn vẹn 3 từ nhưng lại làm cho Cố Thiên Tầm cau mày.

Cô đã quá hiểu anh ta, chỉ ba từ cũng đã khiến cô cảm thấy có gì đó không bình thường. Anh ta vừa uống rượu rồi.

“Vừa tan làm, đơn ly hôn đã ký chưa?” Cô chẳng có hứng thú hỏi han lòng vòng với anh ta nữa. Cuộc hôn nhân này cho dù không có sự xuất hiện của Mộ Dạ Bạch thì cô cũng chẳng có bất kỳ lý do gì để tiếp tục.

Tất nhiên, sự việc tiến triển như ngày hôm nay thì không còn nghi ngờ gì Mộ Dạ Bạch chính là hậu thuẫn vững chãi nhất của cô. Dù là lúc đau lòng hay thê thảm, chỉ cần nghĩ đến rằng bên cạnh luôn có một bờ vai ấm áp cho cô dựa vào là cô đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đầu dây bên kia....

Hơi thở của Cảnh Nam Kiêu có gì đó nặng nề và bức bách khác thường. Qua điện thoại, cả Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây lúc này đang dỏng tai lên nghe trộm một cách quang minh chính đại cũng đều cảm thấy bực mình, hai người nhìn nhau một cái rồi mới tiếp tục nghe thấy âm thanh phía bên kia.

“Em thật sự muốn rời xa anh như thế này sao?” Giọng anh ta có vẻ u ám, cô đơn còn có vẻ hơi run.

Cố Thiên Tầm không hề xao động. “Bây giờ nói những lời này đã quá muộn rồi.”

“Anh đứng trước cửa nhà đợi em. Em mau về đây!” Cuối cùng Cảnh Nam Kiêu nói.

“Được. Tôi về ngay.” Cố Thiên Tầm lạnh nhạt đáp rồi tắt máy. Dương Mộc Tây khẽ nhíu mày. “Anh ta có vẻ như không muốn ly hôn với cậu.”

“Anh ta chỉ là không muốn chuyện ly hôn này do mình chủ động bỏ anh ta thôi. Việc này như chạm vào lòng tự tôn mạnh mẽ từ nhỏ của anh ta. Hơn phân nửa lý do là vì không cam tâm.” Cố Thiên Tầm giải thích.

Từ đầu đến giờ cô vẫn luôn nghĩ rằng về gần cuối này Cảnh Nam Kiêu quấy nhiễu đeo bám dai dẳng theo cô tuyệt đối không phải vì yêu. Người đàn ông này căn bản không hiểu yêu là gì!

“Dù thế nào đi nữa thì cái bộ dạng khổ sở bây giờ của anh ta khiến mình chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy hả dạ rồi. Đáng đời anh ta, bó hoa cúc chúng mình tặng cho hai người đó đúng là không uổng!” Nhắc đến chuyện cũ, Dương Mộc Tây còn tức xì khói nhưng ngay sau đó đã hớn hở ngay, “May mà cậu tốt số, vồ đúng được người đàn ông tốt hơn hắn ta gấp trăm gấp nghìn lần, khiến người chị em này cũng thấy mát mặt!”

Nhắc đến Mộ Dạ Bạch, Cố Thiên Tầm cười tươi rói.

.............

Nửa tiếng sau, Cố Thiên Tầm về đến Lai Nhân.

Bước từ trên xe xuống, cô đi về phía tòa nhà. Từ đằng xa đã trông thấy chiếc Hummer quen thuộc đang đỗ đằng trước tòa nhà. Có nhân viên của tòa nhà đến gõ cửa xe nói: “Xin lỗi anh, ở đây không được phép đỗ xe, phiền anh lái xe xuống dưới hầm để xe phía bên kia.”

Nhưng mặc cho người kia vừa nói vừa gõ cửa thì cánh cửa kính đó không hề hạ xuống, xe cũng không nhúc nhích phân nào.

“Này anh!” Đối phương đập cửa kính dùng lực mạnh hơn.

Cố Thiên Tầm hơi nhíu mày.

Cảnh Nam Kiêu đang định làm gì?

Cô không lại gần mà rút điện thoại ra gọi cho Cảnh Nam Kiêu. Điện thoại kêu vài tiếng anh ta mới nhấc máy. Trong điện thoại còn nghe thấy tiếng của người kia.

“Cảnh Nam Kiêu, anh mau lái xe xuống hầm để xe đi, chỗ đó không được đỗ xe.” Cô nhắc nhở.

Bên kia không hề có tiếng nói. Cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cửa kính xe đang từ từ hạ xuống.

Cái gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen được hơn đó xuất hiện trước mặt cô. Nhìn bộ dạng anh ta có lẽ đã uống rất nhiều, mặc dù ở khoảng cách 2 mét nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nồng.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta đỏ lựng như mặt trời lặn, ánh mắt anh ta nhìn liếc sang cô một tia nhìn mỉa mai và tổn thương.

“Này anh, anh uống say như vậy rồi còn lái xe à? Nếu có chuyện gì thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy!” Người nhân viên kia lập tức nhắc nhở anh ta.

Anh ta cười rồi nắm chặt lấy điện thoại.

Rõ ràng đang nói chuyện với người nhân viên kia nhưng mắt anh ta lại nhìn về phía Cố Thiên Tầm. “Không sao, có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có vợ tôi ở đây rồi...”

“Vợ anh?” Người kia nhìn theo ánh mắt anh ta, và thấy ngay Cố Thiên Tầm lúc đó đang cầm điện thoại.

“Cô ơi, anh này có phải chồng cô không? Anh ta uống say mèm rồi, mà cái xe này không được đỗ ở đây.”

Cố Thiên Tầm tắt điện thoại, đi đến với vẻ lạnh tanh. “Rốt cuộc anh định làm gì?”

Cảnh Nam Kiêu ném điện thoại qua một bên, đẩy cửa xe bước xuống. Anh ta đúng là đã uống rất nhiều rượu, đến bước đi còn không vững nữa, mắt lờ đờ say.

Cố Thiên Tầm cau mày, không bước lên dìu anh ta. Anh ta đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Cố Thiên Tầm, em là vợ anh!” Đột nhiên anh ta mở miệng nói, nhấn mạnh từng từ một, có lẽ anh ta đã say đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi, cứ liên tục lẩm bẩm: “Em là vợ anh, anh là chồng em! Chúng ta mới là vợ chồng hợp pháp!”

“Cảnh Nam Kiêu, anh đừng mượn rượu làm trò!” Cố Thiên Tầm có phần mất kiên nhẫn, gạt tay anh ta ra.

Hôm nay anh ta thật kỳ quái.

Thế nhưng, anh ta nắm chặt không chịu buông.

“Anh không say, bây giờ là lúc anh tỉnh táo nhất.” Anh ta đã uống bao nhiêu rượu, anh ta không còn nhớ nữa rồi. Anh ta rất muốn chuốc cho mình say mèm, khiến mình mụ mẫm đi, nhưng...

Anh ta phát hiện ra rằng, chuyện khó chịu nhất chính là càng uống lại càng tỉnh.

Những bức ảnh anh ta không muốn xem lại cứ hiện ra trong đầu từng cảnh một. Mỗi trang đều như một mũi dao nhọn, đâm vào ngực anh ta, đau đến mức không thở nổi.

“Hai vị, chuyện gia đình của hai người có thể về nhà giải quyết được không? Chỗ này không được phép đỗ xe, đây là quy định của tòa nhà chúng tôi, xin hai người hiểu cho.” Người nhân viên kia vẫn nhẹ nhàng nói.

Anh ta nhìn bộ dạng say khướt của Cảnh Nam Kiêu, liền nói với cô: “Chồng cô đã uống đến như vậy rồi, đừng cho anh ta lái xe nữa, tránh gây ra chuyện đáng tiếc, giờ anh ta lái xe xuống hầm mà đâm phải xe ở dó thì rắc rối to. Dưới đó toàn xe sang, có xây xước hỏng hóc gì thì tôi cũng không gánh được trách nhiệm. Tôi lái xuống dưới cho anh ta nhé.”

“Anh ta sẽ nhanh chóng đi khỏi đây thôi.” Cố Thiên Tầm trả lời đối phương. Cô cúi đầu giằng tay Cảnh Nam Kiêu ra, mặt không cảm xúc, nói: “Anh gọi điện cho lái xe đến đón anh đi, giờ tôi không rảnh tiếp đón anh.”

Cô nói xong, quay người đi.

“Cố Thiên Tầm!” Sau lưng, anh ta đang gọi cô.

Cô dừng bước.

“Cố Thiên Tầm, em đứng lại cho anh!” Giọng nói anh ta khàn đục đi.

Cô không hề ngoái đầu lại.

“Có phải bây giờ anh lái xe bị đâm chết giữa đường, em cũng sẽ lạnh lùng như vậy, không thèm ngoái đầu lại nhìn?” Có lẽ vì ảnh hưởng của rượu nên giwof giọng anh ta có phần nghẹn lại.

Dưới ánh chiều vàng vọt này, một cảm giác bi ai, thương cảm không nói nên lời.

Cô hơi cau mày, bước chân dừng lại.

Rốt cuộc hôm nay Cảnh Nam Kiêu định làm gì? Nhìn cái bộ dạng anh ta như vậy, căn bản không phải đến để bàn chuyện ly hôn với cô.

“Ài, dù gì anh ta cũng là chồng cô. Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cô tuyệt tình như vậy làm gì chứ?” Người kia vẫn đang khuyên cô.

Cố Thiên Tầm từ từ quay người lại, nhìn trừng trừng vào Cảnh Nam Kiêu, không hề do dự nói: “Giữa hai chúng ta trừ chuyện ly hôn ra thì chẳng còn chuyện gì để nói nữa cả. Vì vậy, nếu anh không phải đem đơn ly hôn đến đây cho tôi thì sau này đừng có gọi điện cho tôi nữa. Ngày mai tôi sẽ cho luật sư đến Cảnh thị trực tiếp làm việc với anh!”

Cô nói hết một mạch, không hề có chút lưu luyến nào, mà rất tuyệt tình, quyết đoán!

Anh ta cúi đầu, siết chặt tay.

Những đau khổ và tuyệt vọng giằng xé trong lòng anh ta vì một câu nói của cô mà kết tủa lại, như một hồn đá đè nặng lên lồng ngực.

Bóng người cô, không hề dừng lại mà bước vào tòa nhà.

Dưới ánh hoàng hôn...

Bóng người mảnh manh đó từng bước từng bước một đi xa khỏi tầm mắt của anh ta...

Dường như cũng từng bước một rời xa khỏi thế giới của anh ta...

Như có vật gì đó chèn vào cổ họng khiến anh ta cảm thấy khó thở, mắt lạnh lẽo vô hồn, định chạy đuổi theo cô thì người nhân viên kia giữ anh ta lại: “Này anh, anh không thể đi như vậy được. Xe anh vẫn còn đây!”

Cảnh Nam Kiêu lập tức rút ví da ra, đem tất cả tiền trong đó nhét vào tay đối phương.

“Đem xe vào trong gara cho tôi, chỗ tiền này là của anh hết.”

Khá nhiều tiền.

Cũng chỉ là đỗ cái xe thôi mà, đối phương tất nhiên vui mừng đồng ý.

Nhận tiền xong, nhìn anh ta đang định đuổi theo, người kia nói to sau lưng anh ta: “Phụ nữ mà, dỗ dành một tý, ôm ôm rồi lập tức đâu lại vào đấy thôi! Xong chuyện quay lại chỗ tôi lấy chìa khóa xe nhé!”

..............................

Thang máy đang đi lên.

Cố Thiên Tầm mệt mỏi tựa người vào thành thang máy. Sớm đã biết trước rằng Cảnh Nam Kiêu sẽ không dễ dàng chịu ly hôn với mình, chỉ là không ngờ chuyện đã đến nước này rồi anh ta còn khổ sở đeo bám làm gì không biết.

Sau khi ly hôn, cả hai sẽ thành người xa lạ, không còn liên quan dính dáng gì đến nhau nữa, cuộc sống sẽ đều yên ổn hơn. Sao anh ta vẫn còn cố chấp giằng co như vậy chứ? Không chỉ hành hạ bản thân mà còn làm cô mệt mỏi theo, đến cả Tần Tư Lam và đứa trẻ trong bụng cũng đều không ổn.

Cô bước đến nhà, cầm chìa khóa mở cửa bước vào.

Đúng lúc khép cửa lại thì cửa nhà bị một lực đẩy mạnh từ bên ngoài mở toang ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng người cao lớm của Cảnh Nam Kiêu chen vào.

Cùng với đó là mùi rượu nồng nặc.

Cô cau mày: “Anh lên đây làm gì?”

Cảnh Nam Kiêu đẩy cửa mở ra hơn một nửa, đôi mắt âm trầm của anh ta nhìn chặt vào cô như thể muốn nhìn xuyên qua người vậy. Nhưng sự nguy hiểm toát ra từ ánh mắt ấy khiến Cố Thiên Tầm cố trấn tĩnh lại, bất giác nắm chặt lấy chiếc túi trong tay.

Thân người to lớn của anh ta bước về phía cô một bước khiến cô sợ hãi lùi lại một bước.

Trong mắt anh ta như có một ngọn lửa cháy rực đang nhảy loạn lên trong đó, ánh mắt sắc lạnh như muốn xé xác cô ra vậy.

Một luồng khí lạnh bốc lên, Cố Thiên Tầm bất giác rùng mình một cái, nói: “Cảnh Nam Kiêu, anh dừng lại! Đứng yên đó không được động đậy!”

Nhưng anh ta nào chịu nghe lời chứ?

Lúc này...

Cứ nghĩ đến những bức ảnh đó, anh ta như mất đi lý trí.

Bước một bước dài lên trước, anh ta như con thú dữ đẩy cô xuống sofa rồi đè lên. Động tác nhanh, dứt khoát khiến cô trở tay không kịp.

“Anh định làm gì?”

Cố Thiên Tầm lập tức chống trả, cố hết sức giằng ra.

Nhưng hai chân Cảnh Nam Kiêu chèn lên khiến chân cô lập tức không động đậy được nữa.

Ý thức được anh ta định làm gì, Cố Thiên Tầm giơ tay tát anh ta một cái thật đau. Anh ta không vì thế mà chùn bước, thuận tay túm chặt lấy tay cô, đưa lên cao qua đầu.

“Tát anh được một lần nên giờ thích làm thế lắm phải không?” Anh ta nghiến răng nói từng từ một, giọng lạnh tanh như đá.

“Anh còn dám động vào tôi, tôi không những tát anh mà tôi còn kiện anh nữa!” Cô nghiến chặt răng nói.

“Được, em kiện đi. Anh còn muốn xem, điều luật nào quy định vợ chồng quan hệ với nhau là phạm pháp!” Cảnh Nam Kiêu nâng mặt cô lên mặc cho cô giãy giụa trong vô vọng: “Cố Thiên Tầm, anh sớm đã cảnh cáo em rồi, em là người phụ nữ của Cảnh Nam Kiêu này, ngoài anh ra không một người đàn ông nào khác được phép động vào em!”

Haha!

Điều này thật nực cười?

Đây gọi là chỉ có quan được phép phóng hỏa, còn dân chúng không được thắp đèn hay sao?

Cảnh Nam Kiêu cho rằng Cố Thiên Tầm cô là gỗ là đá nên chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn? Chuyện gì cũng phải chịu đựng?

“Nếu tôi đã bị người khác động vào rồi, hơn nữa còn động vào rất nhiều lần thì anh tính sao? Định giết tôi à?” Cố Thiên Tầm nhìn anh ta thách thức.

Lửa giận trong người anh ta vốn đã cháy bùng bùng rồi, giờ cô lại kích một câu khiến nó lập tức như dội thêm vào thùng dầu nữa. Đám lửa đó bùng cháy lên như thiêu rụi hết lý trí của anh ta.

“Anh sẽ không giết em, nhưng anh sẽ làm cho em hiểu rằng ai mới là người đàn ông thực sự của em!”

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn chặt cô như một con thú nhìn miếng thịt khiến cô lạnh run người.

Cô bất giác rùng mình, trừng trừng nhìn anh ta: “Anh định làm gì?”

“Làm em thức tỉnh lại!” Anh ta nói xong liền dùng sức xé áo trên người cô.

Cố Thiên Tầm không phải lần đầu tiên bị anh ta làm vậy nhưng lần này khiến cô giật mình sợ hãi. Cô dùng hết sức giằng tay khỏi tay anh ta nắm chặt cổ áo mình. “Anh điên rồi à! Mau cút đi!”

“Em nói không sai, anh điên rồi!” Anh ta gằn giọng: “Anh điên rồi nên hai năm nay mới không làm gì em, để cho em ngã vào lòng thằng khác! Anh điên rồi mới để cho Mộ Dạ Bạch cướp lấy vợ mình!”

Lúc này Cảnh Nam Kiêu đã bị giận làm cho mất lý trí, anh ta xé “xoạc” một cái, chiếc áo sơ mi của cô bị phah ra.

Cô kinh ngạc mặt cắt không còn giọt máu.

Cúc áo cô bị bung ra rơi loạt xoạt xuống nền đất. Làn da trắng như tuyết lộ ra, lọt vào mắt anh anh ta khiến hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp hơn.

Mắt anh ta tràn đầy dục vọng.

Ánh mắt đó khiến Cố Thiên Tầm cảm thấy bất lực và tuyệt vọng...

Mắt cô đỏ hoe, định giữ lấy tay anh ta nhưng ngược lại bị anh ta tóm chặt hai tay, vòng ra sau người. Ngay sau đó anh ta kéo cô ngồi dậy: “Cố Thiên Tầm, hôm nay anh sẽ để cho em nhớ rõ! Nhớ cho rõ giữa hai chúng ta không chỉ có chuyện ly hôn để mà nói!”

Cô cảm thấy lạnh toát sống lưng, hơi lạnh thấm vào từng nơ ron thần kinh...

Cô nhìn anh ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Cảnh Nam Kiêu... hôm nay anh mà dám động vào tôi, tôi sẽ hận anh cả đời này...”

Ngón tay đang lướt trên da cô vì câu nói này mà ngừng lại một thoáng. Nhưng một giây sau ánh mắt anh ta càng tàn nhẫn và kiên quyết hơn. “Kể cả em có hận anh thì anh cũng phải khiến em trở thành người phụ nữ của mình! Cố Thiên Tầm, bắt đầu từ hôm nay, em là của anh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện