Chương 98
“Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi”
“Muốn ăn gì bảo giúp việc chuẩn bị, chỗ nào không thoải mái thì tìm y tá”
Trong lòng Tô Lam cảm thấy ấm áp.
“Biết rồi, hai ngày nữa tôi về đoàn phim quay phim”
“Đã biết”
Sau khi Tô Lam nghĩ đi nghĩ lại, gửi một câu: “Chúng ta có thể gặp mặt không?”
Sau khi gửi tin nhắn đi, hồi lâu mới thấy trả lời: “Vẫn chưa đến lúc”
Tô Lam không gượng ép, anh nói chưa đến lúc, cũng có nghĩa là sẽ có lúc bọn họ sẽ gặp mặt.
Cô ôm điện thoại vào ngực, lần đầu tiên cảm thấy chồng của mình cũng không phải máu lạnh như thế, lần đầu tiên cảm thấy cô cũng là người đã có chồng rồi.
Hai ngày sau, Tô Lam căn bản đã khỏi, yêu cầu vài lần, cuối cùng bác sĩ cũng cho phép cô xuất viện.
Ngày xuất viện, Tô Lam đã thay sang quần áo của mình, lúc đang chuẩn bị đi, cô y tá phụ trách chăm sóc cô mới cầm một hộp thuốc mini đi vào.
“Lại đây, đây là thuốc cảm, đây là thuốc hạ sốt, đây là thuốc tiêu chảy, đây là thuốc đau đầu, đây là thuốc thông máu tan bầm..”
Cô y tá đếm một lượt từng loại thuốc trong hộp, đồng thời nói cho Tô Lam chỉ tiết cách dùng từng loại thuốc.
“Tôi biết cô cũng không nhớ được, trên tờ giấy này đã ghi chỉ tiết rồi, quay về cô tự mình xem” Cô y tá giơ giơ tờ giấy trong hộp thuốc rồi cất trở lại.
“Không cần nữa đâu” Tô Lam không khỏi cảm thấy làm quá lên rồi.
“Đây là chồng cô dặn đấy, số thuốc này đều là nhập khẩu, rất đắt, có điều cô yên tâm, anh ấy thanh toán rồi, ngoài ra, chồng cô là VỊP của bệnh viện chúng tôi, nếu cô cần giúp đỡ, trực tiếp gọi đường dây nóng VỊP là được, cũng ở trên tờ giấy này”
Tô Lam nhận lấy hộp thuốc mini: “Cảm ơn cô”
“Không cần cảm ơn tôi, đây là chồng cô mua, cảm ơn tôi làm gì?”
Tô Lam mím môi cười, mang theo hộp thuốc mini rời đi.
Diêm Thành.
Về đến đoàn phim, Tô Lam lập tức đi điểm danh, ra sức xin lỗi, dù sao cũng tại cô chậm trễ vài ngày, chỉ là, người của đoàn phim không hề trách cô, ngược lại còn hơi khách khí với cô, điều này khiến Tô Lam khá nghi ngờ.
Ngày thứ nhất quay phim, Tô Lam liền cảm thấy hơi kì lạ, mãi không nhìn thấy phó đạo diễn Trần.
Phó đạo diễn Trần là một người lớn tiếng, giọng ông ta rất vang, cho dù không quay phim, cũng sẽ nói chuyện cùng diễn viên, cảm giác †ồn tại rõ rệt vô cùng.
Vậy mà Tô Lam lại không thấy ông ta, không biết là có chuyện gì.
Ngồi trong một góc, Tô Lam đang học thuộc lời thoại.
Hai diễn viên phía sau đang nói chuyện.
“Nghe nói gì chưa? Phó đạo diễn Trần bị người ta đánh đó”
“Cái gì? Bị người ta đánh?” Người còn lại hiển nhiên lấy làm lạ.
“Nghe nói bị đánh rất thảm, gãy hai cái xương cơ! Nghe người của đoàn phim nói, sau khi tan làm ông ta đi uống rượu, kết quả bị đánh hội đồng, lúc đưa đến bệnh viện, cả mặt đều là máu, không biết có bị hủy dung không nữa”
“Chuyện này cũng thê thảm quá nhỉ? Khó trách ông ta nghỉ việc!”