Chương 73
Triệu Ni Ni tức đến giậm chân, đồ yêu tinh này, không biết cho ông chủ uống bùa mê thuốc lú gì, giờ ông chủ lại đối với cô ta tốt như thết Lúc Tô Lam tỉnh lại ngày hôm sau, vẫn thấy trên người từng mảng xanh tím, người đàn ông kia trước giờ chưa từng dịu dàng, lần nào trên người cô cũng có vết thương.
Chẳng qua, Triệu Ni Ni thật sự hầm canh cho cô, vừa sáng sớm đã trưng ra vẻ mặt bố thí.
“Đừng thấy ông chủ bảo tôi hầm canh cho cô thì là đối tốt với cô! Còn không phải muốn cô bồi bổ thân thể, nếu cô dặt dẹo ốm đau, ông chủ làm tình cũng không thoải mái!”
Triệu Ni Ni trước giờ chua ngoa, đặc biệt là sau khi ông chủ trong lời cô ta quay về.
Tô Lam không để ý đến cô ta.
Cô ta giống như một con chim sẻ, líu la líu lo bên tai cô mãi không thôi.
“Lần sau ông chủ về, cô nói ít thôi! Ông chủ không thích cô nói chuyện, ngoan ngoãn phối hợp với ông chủ là được rồi”
“Ông chủ nói rồi, cô ngủ thiếp đi cũng được, ngài ấy cảm thấy phụ nữ bên ngoài rất bẩn”
“Ông chủ còn nói..”
“Cạch!” Tô Lam đặt mạnh bát xuống bàn: “Anh ta có nói hay không, cô chẳng qua chỉ là giúp việc, trên đời này không có chuyện giúp việc trèo lên đầu chủ nhà ngồi đâu!”
“Cô… Cô thật sự coi mình là chủ nhà à? Cô chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của ông chủ nhà tôi mà thôi” Triệu Ni Ni chống nạnh ưỡn ngực nói, khí thế hừng hực.
“Ồ? Vậy sao? Vậy tôi ngủ với anh ta cũng là danh chính ngôn thuận! Cô muốn làm công cụ phát tiết của anh ta, cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không!”
Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra khỏi nhà.
“Cô… Cô..” Dường như bị Tô Lam nói trúng tim đen, Triệu Ni Ni tức đến không nói thành lời.
Tô Lam không hề muốn so đo với Triệu Ni Ni, cô chỉ là cảm thấy chồng mình, cái tên họ Ôn kia, thật quá đáng!
Tập đoàn Dark Reign Quan Triều Viễn vừa đến công ty, bước vào thang máy lên trên tầng nơi phòng làm việc của chủ tịch, liền thấy một khuôn mặt đã lâu không gặp ở cửa.
Cô mặc một chiếc váy maxi màu đen, khiến thân người thon thả càng thêm phần yểu điệu.
Trên đầu đội một chiếc mũ phớt nhỏ màu đen, giúp tư thái thanh nhã vốn ©ó của cô thêm phần xinh đẹp.
Trên mặt trang điểm nhẹ, không giống cô trước ống kính, cũng không giống cô trên màn hình, cô bây giờ càng thêm phần gần gũi.
Một giây khi thấy Quan Triều Viễn, cô hơi nghiêng đầu, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt.
Lúc đó, Doãn Cẩn đang báo cáo gì đó ở bên tai Quan Triều Viễn, nhìn thấy người trước mặt, anh cũng hơi ngây người Quan Triều Viễn hất tay: “Cậu về trước đi, báo cáo công việc, lát nữa hãng quay lại”
“Vâng, chủ tịch” Doãn Cẩn liền thức thời rời đi.
Quan Triều Viễn chầm chậm đi tới, khế hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
“Sao vậy? Em không thể đến sao?” Tiêu Mạch Nhiên mim cười, nụ cười tao nhã thong dong, dường như mang.
tất cả mọi khí chất mà một người phụ nữ nên có hội tụ lại trên nụ cười này.
Quan Triều Viễn không nói gì, mở cửa phòng làm việc, đi vào, Tiêu Mạch Nhiên đi theo phía sau anh.