Chương 5219
Tô Lam là phụ nữ mang thai, vốn dĩ người đã vô cùng dễ dàng mệt mỏi. Lúc này vừa mới bò lên giường, chỉ cảm thấy mí mắt đã sắp đánh nhau rồi.
Cô lẩm bẩm vài tiếng, còn chưa kịp chúc ngủ ngon Quan Triều Viễn, đầu vừa mới chạm vào gối, đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tiếng chuông bất thình lình đó lại đánh thức cô. Ý thức của cô có hơi mơ hồ, quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, còn không quên nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, là ai vậy?”
Quan Triều Viễn cúi đầu, liếc mắt nhìn màn hình di động rồi đáp: “Là Tần Tấn Tài”
Nhưng anh cũng không vội vàng nhận điện thoại ngay trước mặt Tô Lam, mà đứng dậy, xoay người, vòng qua phía bên kia cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, xem như trấn an: “Em mệt thì ngủ trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại rồi về, nhé?”
“Được rồi, anh đi nhanh một chút đi, em thực sự là quá mệt rồi, không đợi anh nữa!”
Tô Lam thực sự đã quá mệt mỏi, sau khi mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cũng không nghĩ quá nhiều, mà xoay người chìm vào giấc ngủ.
Quan Triều Viễn cầm di động lên với động tác nhẹ nhàng, rồi đi ra ngoài ban công, còn không quên đóng cửa ban công lại, lúc này mới ấn vào nút nghe: “Em không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao? Tốt nhất là có chuyện gì quan trọng, bằng không anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!”
Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói nóng ruột của Tần Tấn Tài: “Anh hai, lần này thật sự có việc gấp mài”
Nhưng nói đến đây, anh ta dường như đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đè thấp giọng nói của mình, cẩn thận bảo: “Đúng rồi, chị dâu đã ngủ chưa?”
Thấy anh ta nhắc tới Tô Lam, Quan Triều Viễn quay đầu, liếc mắt nhìn vào †rong phòng ngủ theo bản năng. Xuyên qua kính thủy tỉnh chạm đất dày nặng, anh có thể nhìn thấy Tô Lam đưa lưng về phía mình, ngủ vô cùng yên bình.
Anh từ từ thu tầm nhìn lại: “Cô ấy ngủ rồi.”
Sau khi Tần Tấn Tài nhận được câu trả lời này, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh ta vội vàng nói tiếp: “Chị Chỉ Manh mất tích rồi!”
Sau khi Quan Triều Viễn nghe được câu nói này, giữa đôi lông mày nhíu chặt lại.
Giọng nói của anh trâm thấp: “Em có ý gì? Chị ấy biết bệnh của mình rồi sao?”
Tần Tấn Tài thở ra một tiếng thật dài ở đầu bên kia điện thoại: “Khúc Nhất Phàm bị tai nạn xe cộ, mất quá nhiều máu, cần gấp máu Rh trừ để cứu mạng thăng bé.”
“Lúc chiêu, Tống Chỉ Manh có tới †rung tâm huyết học để kiểm tra máu, phát hiện ra nhóm máu của chị ấy và Khúc Nhất Phàm giống nhau. Bởi vì tuổi tác của Khúc Nhất Phàm quá nhỏ, cho nên nhất định phải tìm được người hiến tặng trong vòng hai mươi tư giờ, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Em nghỉ ngờ có khả năng khi chị Chỉ Manh đi tới trung tâm huyết học, ngoài ý muốn biết được chị ấy chính là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm. Chuyện này chính là đả kích rất lớn đối với chị ấy. Hơn nữa, theo như em được biết, thì khi chị ấy đi tới bệnh viện hiến máu, bác sĩ hoàn toàn không cho phép, nói bệnh trên người chị ấy đã rất nặng rồi, nếu bây giờ còn rút máu thì sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể của chị ấy. Nhưng chị ấy vô cùng kiên định, bác sĩ không khuyên được chị ấy, thực sự không có cách nào khác, mới đành đồng ý.”
“Vậy Khúc Thương Ly đâu, anh ta đang ở đâu?” Khi Quan Triều Viễn nói chuyện, giữa đôi lông mày loáng thoáng toát ra vẻ lo lắng.
Phải biết rằng, tuy giữa hai người Quan Triều Viễn và Tống Chỉ Manh chỉ là chị em họ, hơn nữa bình thường anh cũng hay trêu chọc Tống Chỉ Manh.
Có lẽ người khác không rõ, nhưng Tô Lam thì biết rất rõ, tình cảm giữa hai người bọn họ vần luôn rất sâu đậm.