Chương 5207

Dù sao trước đó cũng vì người nhà mình đã nợ anh.

Cô ấy có thể thuyết phục bản thân răng mình yêu Khúc Thương Ly, yêu ai yêu cả đường đi, cô ấy cũng nên yêu thương luôn cả đứa con của anh ta.

Cô ấy đã nghĩ như vậy, trong những năm sau này cũng đã làm như vậy.

Tống Chỉ Manh vẫn luôn đối xử với Khúc Nhất Phàm như con trai ruột.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, đến khi cô ấy nghĩ là mình và Khúc Thương Ly có thể đầu bạc răng long bên nhau.

Lại trăm ngàn lần không ngờ rằng Khúc Nhất Phàm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Nếu như trước đó cô ấy và Khúc Thương Ly chia tay chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn.

Vậy thì lần tai nạn xe lần này phải giải thích thế nào chứ?

Thậm chí Tống Chỉ Manh đang bắt đầu nghỉ ngờ, có phải là cô ấy không nên tiếp tục kiên trì với tình cảm này nữa hay không?

Bởi vì mỗi một sự cố gắng của cô ấy cứ như là đều sẽ mang lại tai họa.

Trong lòng cô ấy hiểu rất rõ, Khúc Nhất Phàm quan trọng với Khúc Thương Ly như thế nào.

Cô ấy càng không muốn vì mình mà khiến Khúc Nhất Phàm gặp chuyện không may.

Bởi vì nếu như vậy, cô ấy và Khúc Thương Ly sẽ hoàn toàn chấm hết.

Tống Chỉ Manh cứ như vậy ngẩn người dựa vào cửa phòng chăm sóc đặc biệt, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong lòng chất đống suy tư.

Thậm chí cô ấy đã nghĩ, có lẽ sau vụ tai nạn lần này, cô ấy và Khúc Thương Ly chắc chắn sẽ dừng lại.

Cô ấy từ từ quay đầu lại, ánh mắt có hơi đờ đẫn nhìn Khúc Thương Ly.

Lúc cất lời, trong giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Khúc Thương Ly, anh nói cho em biết đi, có phải chúng ta ở bên nhau vốn là một sai lâm hay không?”

Vừa trải qua nỗi đau đớn như vậy, bỗng nghe thấy câu nói điên cuồng của Tống Chỉ Manh, sắc mặt của Khúc Thương Ly bỗng thay đổi.

Anh ta bước nhanh đến trước mặt của Tống Chỉ Manh, nắm lấy một vai cô ấy, cau mày, vô cùng không vui nói: “Anh nghe nói nam chính của bộ phim gần đây đang tìm đủ mọi cách theo đuổi em, nên em định nhân cơ hội này chấm dứt quan hệ, chấp nhận diễn viên đó đúng không?”

Tâm trạng đau thương ngập tràn cay đắng sau hai mươi phút dựa ở cửa suy diễn của Tống Chỉ Manh bỗng bị câu nói này của Khúc Thương Ly đánh bay.

Cô ấy xì một tiếng, suýt nữa đã cười thành tiếng, sau đó không hề chần chừ đưa tay ra ôm lấy anh ta: “Anh đang nói vớ va vớ vẩn gì đấy?

Em là loại người như vậy sao? Em là loại người đứng núi này trông núi nọ sao?”

Khúc Thương Ly yên lặng lắc đầu, anh ta cứ nhìn Tống Chỉ Manh như vậy, sau đó lạnh nhạt nói một câu: “Ai bảo em nói lung tung trước, anh chỉ là có qua có lại thôi!”

Sau khi thấy Khúc Thương Ly vô cùng bình tĩnh nói ra lời này, Tống Chỉ Manh ngẩn người ra.

Nhưng mà rất nhanh viền mắt đã bắt đầu nóng lên, nước mắt cũng không khống chế được chảy ra.

Cũng vì cô ấy biết được sự kiên trì trong đoạn tình cảm này của Khúc Thương Ly nên mới khiến Tống Chỉ Manh cảm thấy không nỡ.

Sau khi Khúc Thương Ly nói xong lời này thì trực tiếp xoay người đối diện với cô ấy, đưa tay nắm lấy bả vai mềm mại của cô ấy.

Lúc cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn ngập tràn thâm tình và cưng chiều như †rước.

Anh ấy dùng giọng nói dịu dàng giải thích: “Dù có xảy ra chuyện gì cũng đều có anh ở đây, không cho phép em nghĩ lung tung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện