Chương 52
Tô Lam thở dài: “Bạn tôi vốn là nhân viên ở đây, hôm nay cô ấy quả thực không đến được, nên tôi đến thay cô ấy” Nói đến đây, Tô Lam nghiêng đầu, nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt xem xét: “Anh cứ hỏi tôi mãi, tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại ở đây? Vừa nãy anh định làm gì?”
“Tôi.” Quan Triều Viễn duỗi tay gõ lên đầu Tô Lam: “Cô nên cảm ơn tôi, tôi là ân nhân của cô, có người nói chuyện với ân nhân của mình như cô sao?”
“Ân nhân?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây gặp khách hàng của mình, kết quả thấy một người đàn ông vác một người cô gái, thầm nghĩ nhất định không phải là chuyện gì tốt, liền đi theo, đưa cô từ phòng bên cạnh sang đây, bằng không, giờ không biết cô đang ngủ cùng ai đâu!”
Tô Lam nhíu mày: “Bọn họ đưa tôi tới đây làm gì?”
“Tôi lén nghe trộm người đàn ông kia nói, cô là quà mà Mộ Dung Dịch tặng cho Sếp Quan gì đó, chính là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign, cực kì giàu có, cực kì thông minh, lại còn đẹp trai phóng khoáng”
Nói tới đây, Quan Triều Viễn thật sự cạn từ để khen rồi.
“Cái tên Mộ Dung Dịch này!” Tô Lam hận đến ngứa răng ngứa lợi.
“Đúng đói Cái tên Mộ Dung Dịch kia đúng là không phải loại tốt lành gì!” Quan Triều Viễn hùa theo.
“Còn anh nữa! Anh cũng chả phải loại tốt đẹp gì!”
Ly quát Quan Triều Viễn.
“Tôi thì sao chứ? Tôi cứu cô, đáng ra cô nên cảm ơn tôi, lại còn mắng tôi nữa!”
Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Vậy vừa rồi anh đang làm gì? Còn không phải thừa nước đục thả câu? May là tôi tỉnh lại, bằng không, nói không chừng anh..”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam mặt đỏ tía tai, liền vui vẻ: “Tôi làm sao? Nói đi!”
Tô Lam hung dữ trừng mắt với Quan Triều Viễn: “Tự anh hiểu rõ!”
Quan Triều Viễn cười cười, không nói gì.
Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, không ai biết nên làm thế nào.
Đột nhiên, Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Anh có thể mở điều hòa không, ở đây nóng quá”
Quan Triều Viễn nhìn màn hình hiển thị điều hòa trên tường: “Hai tư độ mà vẫn nóng à?”
Tô Lam duỗi tay, dùng tay làm quạt phẩy phẩy vài cái: “Có phải hỏng rồi không, thật sự nóng lắm, anh không nóng sao?”
Lúc này, Quan Triều Viễn mới thấy mặt Tô Lam hơi đỏ, đặc biệt là gò má, giống như hai ráng mây chiều, đỏ ửng.
Cả làn da lộ ra ở cổ nữa, cũng đỏ lên!
Dáng vẻ này, giống như… uống quá chén, hoặc là đang…
kích tình.
Tô Lam cũng cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, cổ họng khô khốc, cả người ngứa ngáy, cô nhìn cánh tay mình, làn da đang dần dần ửng đỏ.
Không đúng, loại thuốc Mộ Dung Dịch cho cô uống tuyệt đối không chỉ đơn giản là thuốc mê!
Quan Triều Viễn dường như cũng nhìn ra gì đó: “Sao vậy, có phải rất khó chịu? Có muốn tôi giúp cô không, hử?”
Quan Triều Viễn hất cảm về phía Tô Lam, đôi mắt hơi híp lại lộ ra ánh sáng màu lam nhạt, cực kì quyến rũ!
Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Cút”
Thế nhưng, cô lại không thể nào khống chế phản ứng của mình, cô cản €hặt môi dưới, phản ứng ngày càng mãnh liệt.