Chương 5191

“Đợi một lát nữa cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ kê cho mọi người một ít thuốc, mọi người cứ đưa cô ấy về là được.”

“Nhưng mà nhớ rõ là phải uống thuốc đúng giờ, điều này không thể quên được.”

Khúc Thương Ly hơi nhíu mày: “Không cần ở lại đây theo dõi thử một thời gian sao?”

Bác sĩ Bạch nghe vậy thì dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta: “Có ở lại bệnh viện quan sát hay không với anh còn quan trọng sao? Tôi cho răng những lời ban nãy đã nói rõ.”

Lời của bác sĩ Bạch không mặn không nhạt, nhưng lại khiến vẻ mặt của Khúc Thương Ly cứng lại.

Khi nhận được câu trả lời vô cùng bình tĩnh của Khúc Thương Ly, bác sĩ Bạch cũng buông bỏ sự lo lắng trong lòng, hơi bất đắc dĩ gật đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn và Tô Lam xem như chào hỏi.

Sau đó bèn trực tiếp xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Khúc Thương Ly đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ngày càng xa của bác sĩ Bạch, vẻ mặt của anh ta chuyển từ chắc chắn khi đưa ra quyết định, dần trở nên Có vẻ sa sút.

Đến cuối cùng, cả người anh đều tỏa ra một loại hơi thở suy sụp tinh thần.

Tô Lam và Quan Triều Viễn cứ như vậy cùng anh ta đứng ở cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Dù sao thì vào lúc này những lời an ủi của bọn họ cũng có vẻ dư thừa.

Những lời khác thì không có lập trường để nói ra.

Trong lúc tất cả mọi người đều chìm trong sự yên lặng thì cửa phòng cấp cứu lại được mở ra một lần nữa.

Một y tá trẻ tuổi nhanh chóng đi ra, cô ta nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía ba người Tô Lam nói: “Mọi người là người thân của Tống Chỉ Manh sao?”

Ba người lập tức đi tới, ngẩng đầu lên một cái đã thấy Tống Chỉ Manh đang loạng choạng đứng lên xuống giường, vịn vào vách tường đi ra ngoài.

Khi Khúc Thương Ly nhìn thấy cảnh này thì gần như là mặt đổi sắc.

Anh ta bước nhanh đến kéo Tống Chỉ Manh đang sắp ngã vào lồng ngực mình, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ và lo lắng: “Làm sao thế? Sao em lại tự đi ra?”

Hộ lý liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức lấy giấy bút ra ghi lại: “Nếu như mọi người đã là người nhà của cô ấy, vậy bây giờ mọi người chuẩn bị thủ tục nhập viện hay là…”

Chỉ là hộ lý còn chưa kịp nói xong thì Tống Chỉ Manh đang tựa vào lồng ngực của Tống Chỉ Manh đã nghi ngờ ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc nói: “Sao cơ? Tôi không hề bị bệnh, chỉ là gần đây nghỉ ngơi không được tốt lắm, còn cần phải nằm viện sao?”

Hộ lý chỉ cảm thấy phản ứng của Tống Chỉ Manh hơi kỳ lạ.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tống Chỉ Manh một cái, lúc đang chuẩn bị nói gì đó thì lại bị Khúc Thương Ly giành nói trước.

Chỉ thấy anh ta cúi đầu nhìn Tống Chỉ Manh, vẻ mặt có vẻ thả lỏng, mỉm Cười: “Em nói đúng, em cũng không bị bệnh, không cần nằm viện, chúng ta có thể đi về.”

“Này, đợi đãt”

Hộ lý nhìn phản ứng của bọn họ, theo bản năng cho rằng có lẽ là bác sĩ Bạch chưa nói rõ tình trạng bệnh của cô ấy cho bọn họ biết.

Dù sao thì cô ta cũng biết bệnh của Tống Chỉ Manh đã rất nặng rồi, đáng lẽ phải tiến hành chữa trị ngay lập tức mới phải.

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tô Lam kéo cánh tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện