Chương 23
Sau tiếng “A..”, cô liền nghe thấy cánh cửa phía sau bị đóng “rầm” một cái!
Tô Lam bị đẩy ngã nhào trên mặt đất, tạo thành tư thế vồ ếch!
Tới lúc cô bò dậy được đi tới trước cánh cửa, kéo thế nào cũng không mở được!
Cô dùng sức đập cửa vài cái, gào vài lần “cứu với”, vậy mà còn nghe thấy tiếng vọng lại Lúc cô tới cùng với nhân viên tự xưng kia, đã cảm thấy nơi này quá kín đáo rồi, lúc đầu còn nhìn thấy người, nhưng sau đó, không còn thấy ai nữa.
Đoán chắc, là bị người ta hãm hại rồi.
Người hãm hại cô đã sớm tính toán Kĩ, nơi này sẽ không có ai tới, vì thế, mới đưa cô đến đây.
Tô Lam xoay người lại, xem xét nơi này, ở đây tối đen như mực, chỉ có một chỗ giống như cửa thông gió mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng Cô mở chức năng đèn pin ở điện thoại, lúc này mới phát hiện, có lẽ đây là phòng họp, chỉ là giờ không có buổi họp, tất nhiên nơi này cũng không dùng đến, cũng sẽ không có ai tới đây.
©ô đi vòng quanh một vòng, phát hiện ở đây có hai cửa, một cái là cửa chính nơi cô vừa đi vào, một cái là cửa phụ, thế nhưng, cửa phụ cũng đóng chặt rồi.
Làm thế nào bây giờ?
Lúc này Tô Lam mới phát hiện, điện thoại của cô không có tín hiệu!
Đúng vậy, nơi này là tăng hầm, trừ khi lấp đặt thiết bị kích sóng, bằng không, tín hiệu ở đâu ra chứ!
“Mẹ nó chứ!” Tô Lam nhịn không được chửi một câu Đã sớm biết giới giải trí này cực kì phức tạp, không ngờ cô còn chưa bước chân vào đã bắt đầu bị hãm hại rồi!
Trước mắt không có lối ra, cô chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu, thế nhưng, điện thoại không có tín hiệu.
Cô cầm điện thoại, cẩn thận đi một vòng, bỗng nhiên dừng bước, ở nơi này, có một vạch sóng yếu ớt.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn, phát hiện đây là chỗ có cửa thông gió.
Lúc đang chuẩn bị gọi, vạch sóng yếu kia cũng không còn nữa.
Một vạch sóng này, lúc có lúc không.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn cái cửa thông gió kia, xem ra cô chí có thể trèo lên mới có thể bắt được chút sóng điện thoại Cô kê một cái ghế đệm dưới chân, trèo lên trên nơi có cái cửa thông gió nho nhỏ kia, nơi này thật sự rất nhỏ, cô ngồi ở đó, vẫn phải cúi đầu rất thấp, nếu không phải cơ thể cô khá mềm dẻo, thật sự sẽ đứng không nổi.
Nhưng cô trèo lên rồi, mới ý thức được, bản thân phải gọi điện cho ai đây?
113 à?
Nói thế nào chứ?
Bảo bản thân bị người ta hãm hại, nhốt ở phòng hội nghị dưới tầng hầm? Có khi sẽ bị coi là kẻ điên luôn ấy chứ?
Nhưng trong danh bạ của cô đúng là không tìm được ai có thể giải cứu cho mình, mặc dù bản thân có chồng, nhưng đến mặt của anh ta cô còn chưa thấy, càng đừng nói đến có số điện thoại của anh ta.
Tô Lam mở lịch sử điện thoại trong điệ thoại ra, hai cuộc gọi gần đây nhất là cuộc gọi đến của Kiêm Mặc, cuộc gọi còn lại là…
Người đàn ông hôm đó!
Nghĩ tới người đàn ông kia, trái tìm Tô Lam không khỏi đập nhanh hơn.
Phải gọi cho anh ta sao?
Anh ta sẽ đến chứ?