Chương 17
“Ở đây ngoài cô ra, có còn người nào khác đến không?” Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, mắt hơi híp lại, ánh mắt cực kì sắc bén, giọng nói không mang chút độ ấm nào, . thư kí Doãn có đến hai lần, ngoài ra không còn ai đến nữa”
Mặc dù Tô Lam đăng kí kết hôn đoàng hoàng, thế nhưng, cô không hề có chút cảm giác thân thuộc nào với nơi đây, cũng không muốn người khác biết chuyện cô đã kết hôn, tất nhiên sẽ không đưa ai về cả.
Quan Triều Viễn gật đầu.
“Chỉ là, ông chủ, có vài chuyện không biết có nên nói với ngài không?” Triệu Ni Ni do dự một chút rồi nói “Nói” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
“Không chỉ không có ai về, mà đến phu nhân cũng không hay về đây, phu nhân thường cả đêm không về, một tuần chỉ về khoảng hai hôm là nhiều rồi”
Quan Triều Viễn nhíu mày.
Mặc dù Doãn Cẩn cũng từng nói với anh, thỉnh thoảng Tô Lam cũng không ở đây, thế nhưng một tuần về hai ngày đã là nhiều, vậy tần suất ở bên ngoài không khỏi cao quát “Cô giúp tôi để ý nhất cử nhất động của phu nhân, có gì khác thường lập tức báo lại với tôi”
“Vâng, ông chủ!”
Có được tấm kim bài này, Triệu Ni Ni cực kì hưng phấn, dường như nó thể hiện rằng, cô không phải người giúp việc ở đây, mà là người phụ trách ở đây để giám sát Tô Lạc.
Ly, về bản chất là khác nhau!
Cô càng không cần phải coi Tô Lam ra gì nữa!
“Ngoài ra”
Quan Triều Viễn ngừng chút rồi nói tiếp: “Nếu cô ấy hỏi cô, tôi bao nhiêu tuổi, cô cứ trả lời khoảng bốn mươi là được, còn vấn đề khác, cô tự nghĩ cách ứng phó”
Mặc dù Triệu Ni Ni không biết Quan Triều Viễn có ý đồ gì, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
“Vâng, ông chủ”
“Lần sau tôi về, ngắt cầu dao luôn, đừng để tôi phải nhắc”
Nói xong, Quan Triều Viễn đứng dậy: “Lương của cô là bao nhiêu?”
“Mỗi tháng bốn nghìn” Triệu Ni Ni trả lời thành thật.
Người giúp việc như Triệu Ni Ni, gia đình bình thường chỉ trả hai nghìn, nhưng nhà họ Ôn trước giờ luôn trả lương khá cao.
“Từ tháng sau, lương của cô tăng lên tám nghìn”
Triệu Ni Ni lập tức cười tươi như hoa: “Cảm ơn ông chủ!”
Quan Triều Viễn không nói gì thêm, đi thẳng ra cửa.
Ngày hôm sau Chín giờ sáng, Tô Lam cuối cùng cũng tỉnh dậy, cả người vẫn cực kì đau nhức, giống như bị cắt thành tám khúc vậy, không chỗ nào là không đau.
Cô nằm bò trên giường cho tỉnh nửa ngày, mới ngồi dậy được.
Tối hôm qua, chồng cô.
Hắn ta tuyệt đối không phải là một lão già!
Sức lực ấy, sức bền ấy, xúc cảm từ làn da ấy, Tô Lam không thể liên hệ với một lão già trọc đầu.
Trên giường là bộ đồ ngủ bị xé rách tươm của cô.