Dương Tuấn Vũ thấy em gái biến thành bà thím nhiều chuyện thì cũng hết hồn, hắn xua tay:

- Bọn anh mới thích nhau, rất trong sáng, em đừng có nghĩ bậy.

- Hai người thành thành thật thật một chút. Không được đi quá giới hạn biết chưa? Hai người bị Mai Tuyết Yên chỉ tay thì gật gật ngoan như cún bị mắng.

- Biết thế là tốt. Việc quan trọng nhất bây giờ là học. Em cũng không cấm hai người qua lại, nhưng mà chưa đến tuổi cho phép lập gia đình thì cấm được làm gì.

- Anh biết mà. Anh không muốn bị công an sờ gáy.

- Cậu ấy muốn mình cũng không cho đâu.

Diệp Minh Châu cố gắng kiên định nói.

- Cậu nói không cho mình không tin được. Chỉ có ở bản thân ông anh hư đốn này của mình dám hứa thì mình mới tin.

- Được rồi, bà cô nhỏ, chị gái nhỏ, em gái thân yêu của anh, anh hứa được chưa.

- Rất ngoan, được rồi, mọi người cũng xuống tập hợp thôi.

Mai Tuyết Yên xỏ lại tất và giày, xong cô đi xuống trước, cô cũng không thể chiếm hết thời gian riêng của họ được.

Diệp Minh Châu thấy Mai Mai đi rồi thì thở ra, cô nói:

- Em gái cậu tinh mắt thế. Mà cậu đã hứa rồi đấy. Cấm cậu không được làm gì đó.

Dương Tuấn Vũ toát mồ hôi, không phải mình bị liệt vào danh sách kẻ xấu xa rồi chứ. Hắn giơ hai tay xin hàng:

- Được rồi, mình không dám làm gì cả. Cậu có thể yên tâm.



Sau khi mọi người tập hợp đầy đủ, Chu hiệu trưởng nói:

- Các em đã đến Phú Quan rồi, nơi đây rất đẹp phải không? Chúng ta sẽ ở đây 2 tuần, mọi người sẽ được đi tham quan hết tất cả các nơi. Tuy nhiên, thầy đề nghị mọi người luôn mang theo điện thoại di động, để ở chế độ có chuông, khi nào có thông báo thì sẽ có thể liên lạc được. Đồng thời, không ai được phép tự ý rời khỏi tập thể. Nếu đi đâu cần xin phép và có thầy cô đi kèm. Nếu ai vi phạm, sẽ bị gửi trả về trước thời hạn, và vào năm học tới sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm. Mọi người đã nghe rõ chưa?

- Nghe rõ.

Tất cả mọi người đồng thanh hô lên.

Tập thể lớp 10A tất cả có 50 thành viên, đợt này tên Hoành Viễn cũng đi, Hắn còn dẫn theo Đổng Quán và mấy đứa bạn cùng lớp.

Tuy Dương Tuấn Vũ và Diệp Minh Châu đã gần như công khai làm một đôi rồi, nhưng Đổng Quán vẫn chưa từ bỏ ý định của mình. Hắn không biết tại sao nhà tên nghèo kiết xác này lại tự nhiên giàu có hắn lên, nhưng hắn không có ý định bỏ cuộc. Hắn vẫn tấn công Diệp Minh Châu đều đều, nhưng chỉ nhận được lại ánh mắt lạnh lùng của cô, thậm chí cô còn chẳng thèm nhìn hắn một cái.

Hắn có thể nói là một con rắn, luôn nằm chờ con mồi của mình sơ hở rồi cắn chết.

Dương Tuấn Vũ thì lại chẳng coi hắn ra gì. Hắn không có nhiều thời gian để ý hết những người xung quanh, đặc biệt là mấy tên hắn chẳng ưa gì.

Tiếng Chu hiệu trưởng lại vang lên:

- Được rồi, mọi người vào nhà hàng của khách sạn để ăn trưa, sau đó chúng ta sẽ lên xe đi đến bãi biển, khi đó mọi người sẽ được tắm biển thỏa thích.

- Yeah…

Mọi người bắt đầu theo từng nhóm đi ăn với nhau.

Dương Tuấn Vũ, Mai Tuyết Yên, Diệp Minh Châu, Trúc Nhã, Dương Triệu Vũ cùng ngồi một bàn.

Đang ăn nói chuyện vui vẻ thì thấy tên Đổng Quán, Hoành Viễn và mấy thằng đàn em đi tới, hắn nói:

- Ăn uống không thì chẳng có gì thú vị, có muốn chơi trò chơi chút không?

Dương Tuấn Vũ chẳng thèm nói gì. Thấy vậy, Đổng Quán cau mày lại, đang định nói thì Hoành Viễn cười cười:

- Chỉ là chơi trò chơi chút thôi, mọi người đều nên tham gia một chút phải không? Tuyết Yên, cậu tham gia chứ.

Nhìn thấy Hoành Viễn định nắm tay em gái mình kéo đi, Dương Tuấn Vũ hừ lạnh, hắn đập bàn tay của Hoành Viễn đi. Nói không khách khí:

- Chúng tôi không có hứng. Muốn tìm người chơi thì đến chỗ khác. Nơi đây không hoan nghênh.

Đám Đổng Quán không ngờ Dương Tuấn Vũ không cho chúng chút mặt mũi nào, đang định gây sự thì nghe thấy tiếng Đổng Văn Vinh nói:

- Hiệu trưởng Chu, em Hoành Viễn nói cũng đúng đấy. Chỉ ăn cơm thế này dù có ngon nhưng mọi người sẽ không thấy vui. Chúng ta đang đi du lịch, cần phải thư giãn thoải mái chứ.

Chu Bình cũng không biết hai đội này không hợp nhau, ông ta nghe thấy Đổng Văn Vinh nói rất hợp lý, ông ta gật đầu:

- Đúng vậy, nếu bạn học Hoành Viễn đã nghĩ ra được trò chơi thì tất cả cũng tham gia cho vui.

- Thầy nói rất đúng.

Đổng Văn Vinh cười ha hả nói. Rồi hắn tiếp tục:

- Vậy thì Hoành Viễn, em nghĩ ra được trò gì thì nói ra đi.

- Em chỉ muốn mọi người vui vẻ chút thôi. Ừm, đó chính là trò chơi ép bóng.

- Ồ, chơi như thế nào?

- Hai người sẽ dựa lưng vào nhau, ở giữa sẽ là một quả bóng bay, họ phải ép cho quả bóng đấy nổ.

- Rất hay, thế thì chuẩn bị luôn đi.

- Vâng, nhưng trước hết cần phải bốc thăm chọn đội đã.

Nói xong, Hoành Viễn giơ ra hộp có đầy lá thăm, hắn đưa cho mọi người bốc. Đến cuối cùng mới đến bàn của Dương Tuấn Vũ.

Dương Tuấn Vũ nghi ngờ đây chẳng phải ý tốt gì của bọn chúng, hắn hỏi Triệu Cơ:

- Em có thấy chúng động tay chân gì vào tờ giấy không?

Triệu Cơ thoáng nghĩ một chút rồi nói:

- Em thấy giấy này không có vấn đề gì. Nếu có chỉ là thứ tự bốc thăm hơi lạ.

- Ý em nói là hắn đứng ngay bên cạnh nhưng lại không để bàn anh bốc trước mà lại để mọi người bốc hết mới cho bọn anh bốc à.

- Đúng vậy.

Hắn quay sang hỏi:

- Tuyết Yên em bốc vào ai?

Mai Tuyết Yên hơi cau mày, cô nói:

- Là Hoành Viễn.

- Còn cậu, Minh Châu?

- Tớ bốc vào Đổng Quán.

Đến đây thì đã có thể khẳng định được có trò bịp ở đây rồi.



Đúng như những gì Dương Tuấn Vũ và Triệu Cơ phân tích, tên Hoành Viễn này đã giữ mảnh giấy có tên của hắn và Đổng Quán, sau đó khi mọi người bốc hết mới nhân cơ hội quay lưng nhét tờ giấy có tên mình cho Mai Tuyết Yên bốc, còn Đổng Quán sẽ là Diệp Minh Châu bốc được.

Hai bọn chúng đang vui vẻ vì kế hoạch của mình thành công, ở đây, Dương Tuấn Vũ nói:

- Hai người lên đi, cứ yên tâm, mình sẽ không để bọn này dở trò gì đâu.

- Ừm.

Hai cô gái lo lắng trả lời, nhưng cũng tin vào hắn. Họ bước lên theo tiếng gọi của người quản trò.

Từng cặp sẽ tiến hành ép bóng, đợi đến một nửa đã chơi xong thì đến lượt Mai Tuyết Yên.

Hoành Viễn cười hắc hắc nói:

- Tuyết Yên càng ngày càng đẹp nha. Trước đây sao mình không để ý chứ.

Mai Tuyết Yên thấy hắn khen ngợi thì cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì, cô lạnh nhạt đáp:

- Cảm ơn lời khen của cậu, bây giờ đã bắt đầu được chưa? Mọi người còn đang đợi đấy.

- Ok. Cùng chơi vui vẻ nhé.

Hoành Viễn cười mờ ám.

Dương Tuấn Vũ ở dưới thấy tên này định trêu ghẹo em gái mình thì mày cũng cau lại, tên Hoành

Viễn này còn lâu mới xứng. Nếu trên Trái Đất này chết hết đàn ông thì hắn cũng không để em gái mình lấy tên này được.

Đang thầm khinh bỉ thì Dương Tuấn Vũ thấy tay Hoành Viễn định nắm tay em gái mình, tất nhiên là cô không cho, hai tay cô đặt trước bụng, chỉ dùng lưng cô đẩy quả bóng. Còn tên Hoành Viễn thì lại làm như cố gắng nhưng thực tế chả đẩy chút nào, cứ đứng đó, hắn quay lại nhìn Mai Tuyết Yên đang cố uốn éo ấn quả bóng. Hắn biết cô muốn nhanh kết thúc nhưng hắn còn ngắm chưa có đã.

Cứ thế trôi qua khoảng 30s, Dương Tuấn Vũ mặt đã lạnh xuống, hắn mấy cầm viên sỏi nhỏ bên chậu cây cảnh, chuẩn bị bắn nổ quả bóng thì lại thấy tay tên khốn này đã để sẵn vị trí, hắn ước lượng khi quả bóng vỡ thì bàn tay này sẽ nắm trọn lấy mông cô. Miệng hắn cũng đang cười bỉ ổi.

Dương Tuấn Vũ điên lên, hắn bắn mạnh viên sỏi trúng tay Hoành Viễn làm tên này hai tay ôm lại kêu lên đau đớn, liền sau đó là quả bóng bị hắn bắn thủng. Mai Tuyết Yên như biết trước sự việc, cô khẽ lách nhẹ ra, Hoành Viễn đang dùng lực thì bóng nổ, hắn mất đã ngã ngửa ra sau, hai chân chổng lên trời.

Mọi người thấy thế thì há hốc mồm ngạc nhiên, sau đó là cười ha hả.

Chu mập cười lớn:

- Này, ngã cũng có phải nhất thiết làm động tác như vậy không? Ha ha.

Mọi người cũng cười đau bụng.

Hoành Viễn lồm cồm bò dậy, hắn xấu hổ chạy mất.

Lượt tiếp theo là đến lượt Đổng Quán, tên này cũng có cùng chủ ý bẩn thỉu giống Hoành Viễn, Dương Tuấn Vũ không cho hắn nhiều thời gian như vậy, ngay sau khi được 5s quả bóng vỡ, hắn còn đang ngây ra thì đã mất đà ngã chổng vó làm mọi người cười không ngậm được miệng.

Chu mập cười đau bụng, hắn khó khăn nói:

- Ha hả… Con ** nó, đúng là hai tên này rất biết chọc cười mọi người...Thảo nào mà nhiệt tình đảm bảo sẽ rất vui vẻ. Ha ha.. Rất tốt…

Dương Tuấn Vũ thấy hai tên này đúng là ngã rất khó coi, hắn cười lớn, làm như mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan đến mình.



Khi đang đi ra nghe điện thoại Vân Tú gọi, thì bọn Đổng Quán đứng chặn đường nói:

- Có phải là mày làm không?

- Chúng mày tự chơi tự ngã, làm gì có ai làm gì chứ?

- Đừng có tưởng chúng tao không biết mày lấy sỏi ở chậu hoa bắn chúng tao. Được lắm, nếu mày đã muốn chơi thì chúng tao sẽ chơi với mày đến cùng.

- Chúng mày tốt nhất nên biết điều một chút. Đừng có động đến em gái tao và Minh Châu. Không thì đừng trách tao đã không nhắc nhở.

Dương Tuấn Vũ nói bằng giọng lạnh lẽo, hắn toát ra uy áp kinh khủng. Đám Hoành Viễn tay chân run run, mồm vẫn mạnh miệng nói:

- Mày đừng tưởng có chút tiền là muốn làm gì cũng được, mày cứ đợi đấy, còn chưa biết cô ấy sẽ thuộc về ai đâu.

Dương Tuấn Vũ thấy bọn này không biết chữ “chết” viết thế nào, đang định cho chúng một bài học thì Trúc Nhã đi tới nói:

- Mọi người còn đứng đây làm gì. Xe chuẩn bị xuất phát ra biển rồi. Mau lên nào.

Dương Tuấn Vũ thu lại khí thế của mình, hắn gật đầu với Trúc Nhã sau đó đi thẳng.

Đám Đổng Quán ở đằng sau nhìn bóng lưng hắn, hai tay chúng nắm lại, thầm quyết tâm chơi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện