"Cộp cộp cộp_____"

Trong hành lang sở cảnh sát, một người phụ nữa tóc dài, đồng phục cảnh sát thẳng tắp, lấy một văn kiện đi về phía phòng lưu trữ vụ án, điện thoại trong túi kêu lên một tiếng , cô ấy lập tức lấy ra kiểm tra tin nhắn.

Chỉ là một tin quảng cáo.

Người phụ nữ này nhấn vào một hộp thoại trò chuyện, nhìn vào ô hoạt động màu xám nhật kí tin nhắn cuối cùng của đối phương, cũng đã qua mấy ngày rồi, bình thường con bé này không có trả lời tin nhắn lâu như vậy.

"Cảnh sát Bạch Khởi!"

"Hửm?"

Bạch Khởi nhanh chóng tắt điện thoại đi, quay đầu lại, người đi đến nhìn thấy vết sẹo đập vào mắt có chút hoảng sợ, bất luận nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy vết sẹo này đã phá hủy người đẹp trước mặt, cậu ta có chút nuối tiếc, nếu như đối phương không có vết sẹo này chắc chắn rất đẹp.

"Sao đấy?"

"Ha, không có gì, tình cờ thấy cô đi phía trước." Liêu Tử Long nói, trên tay anh ta cũng cầm một tập văn kiện.

Liêu Tử Long hất mặt về phía hành lang phía trước, "Cô định đến phòng lưu trữ sao? Đi cùng đi."

"Ừ."

Bạch Khởi "ừ" nhẹ một tiếng , lại đi về phía trước, Liêu Tử Long chú ý đến tư thế đối phương đi như một người lính, mới nhớ đến nguyên do Bạch Khởi chuyển đến sở cảnh sát này tuần trước.

Tuy nói Bạch Khởi với bản thân hiện tại đang cùng cấp bậc, nhưng nghe một số lão cảnh sát quen với Bạch Khởi nói, Bạch Khởi là được trưởng cục cảnh sát của một thành phố khác lựa chọn trong quân đội ra, bởi vì năng lực làm việc rất giỏi, vừa hay sở cảnh sát này đang thiếu người, thế là tuần trước đã đến đây làm việc.

Liêu Tử Long luôn tò mò về vết sẹo trên mặt của Bạch Khởi từ đâu mà ra, là vết thương do làm nhiện vụ trong cục cảnh sát trước đây sao? "Đúng rồi."

Nay lúc cậu ta nhìn Bạch Khởi đi, Bạch Khởi đột nhiên mở miêng nói, anh ta nhanh chóng bước lên, anh ta không ngờ rằng đối phương lại chủ động nói chuyện với mình.

"Đây, sao thế?"

"Vụ án ở Đại học Hoàn Dương, cục trưởng đã có chỉ đạo không điều tra nữa sao?"

"Vẫn chưa, vẫn còn để ở Vụ Pháp chế, nhưng cuộc họp hôm thứ tư gần như đã kết thúc vụ án rồi." Liêu Tử Long vừa nghĩ vừa nói, "Tôi nhớ nam sinh đó tên là Ôn Hạo Nhiên......"

"Đúng, chính nó đó." Bạch Khởi dừng bước quay người lại nhìn Liêu Tử Long nói: "Anh từng nghe qua khẩu cung của cậu ta chưa?"

"Rồi." Anh ta nhìn sắc mặt Bạch Khởi thay đổi nghiêm túc, cảm thấy cô muốn nói về vụ án này, vả lại vụ án này quả thật có nhiều điểm nghi vấn, nên nói những lời trong lòng ra: "Thực ra thì, tôi nói cô nghe, tôi cũng không tin hung thủ là nam sinh đó."

"Anh cũng nghĩ vậy sao?"

Bạch Khởi nghe Liêu Tử Long nói như thế liền chau mày.

"Ừm, quá nhiều điểm đáng nghi, nghi điểm lớn nhất chính là nam sinh đó căn bản không có động cơ gây án, lúc điều tra viên đi thu thập chứng cứ, phát hiện cậu ta với nạn nhân là Lý Vũ Đình tuy là bạn học, nhưng thậm chí chút quan hệ cũng chẳng có, bạn xã giao cũng không phải, càng không phải vì yêu mà sinh hận,"

"Anh vẫn chưa phát hiện ra à?" Bạch Khởi thở dài một hơi, lại nói, "Cách vụ án này xảy ra là nghi điểm lớn nhất."

Bạch Khởi nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, Liêu Tử Long trước giờ chưa từng nghe qua cách nói như vậy, liền đuổi theo hỏi:

"Là ý gì?"

"Vụ án này tôi muốn tiếp tục điều tra."

Do phòng lưu trữ lúc nào cũng ít người ở đây, Bạch Khởi lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa phòng, không tránh khỏi việc bụi bẩn và mùi ẩm mốc xông vào mũi, cô nhíu mày, đặt hồ sơ trong tay vào trong tủ,

"Nhưng điều tra lại cần phải viết đơn đi làm thủ tục đó." Liêu Tử Long nói xong, nhìn Bạch Khởi không để ý anh tiếp tục nói: "Cô vẫn chưa giải thích cho tôi, 'Cách vụ án này xảy ra là nghi điểm lớn nhất.' là có ý gì, cô có manh mối gì sao?"

"Trước khi xảy ra vụ án này, có một nữ sinh bị giết sau đó ném xác xuống hồ, người hạ độc và kẻ sát nhân này có lẽ là một người."

"Đúng nha, Ôn Hạo Nhiên đó không phải đã nhận tội___"

"Mà cậu ta là bị chúng tôi ép nhận tội!"

Bạch Khởi đột nhiên có thái độ nghiêm trọng, dọa Liêu Tử Long hết hồn.

"Cảnh sát Bạch..."

"Xin lỗi, tôi vừa mất kiểm soát cảm xúc." Cô day day chân mày của mình, sau đó nói: "Tôi chỉ là tức giận những kẻ vội vàng đưa ra kết luận mà kết án, lại đổ hết tất cả mọi việc lên người nam sinh kia,"

"Ưm...."

Liêu Tử Long không biết nên trả lời Bạch Khởi như thế nào, anh ta chỉ gãi gãi đầu, nhìn Bạch Khởi lấy ra những hồ sơ liên quan đến Ôn Hạo Nhiên ra.

Bạch Khởi mở hồ sơ ra, từng trang từng trang xem qua, cô đang lật từng trang bỗng nhiên dừng lại, trong hồ sơ là một bức ảnh, Bạch Khởi đem tấm ảnh đặt dưới ánh đèn, cúi gần mắt nhìn kỹ.

Liêu Tử Long cũng tò mò muốn xem thử nội dung tấm ảnh Bạch Khởi cầm trên tay, nhưng chỉ thấy mỗi hình ảnh cổ tay bị cắt, đại khái là vì thi thể bị chìm trong nước quá lâu, thịt của miệng vết thương đã bị thối rữa, xuất hiện những mảng màu trắng.

Liêu Tử Long không chịu nổi che miệng lại, anh vừa ăn trưa xong.

Bạch Khởi nhìn bức ảnh này một cách cẩn thận thật lâu, mỗi lần nhìn hơn cả phút, vẻ nghi hoặc hiện lên trên mặt cô càng nhiều.

"Giúp tôi cầm cái này, hôm nay anh trực giúp tôi đi." Bạch Khởi nói xong, liền ném tập hồ sơ dày cộm vào người Liêu Tử Long, cầm lấy áo khoác bước ra ngoài.

"Này, cô muốn đi đâu?" Liêu Tử Long không hiểu chuyện gì hỏi.



"Tôi đến đại học Hoàn Dương một lát."



Thực sự thì Bạch Khởi cũng đã đến đại học Hoàn Dương hại lần rồi, từ lúc cô không có cách này liên lạc với cô nhóc kia, cô đã bắt đầu tiến này điều tra, đầu tiên là gây sức ép lên trang mạng văn học, điều tra ra đối phương và trang web trên mạng đã kí một hợp đồng chi tiết, lại thông qua cảnh sát mạng biết được thân phận, biết được gia đình và việc học của đối phương.

"Giang Uyển Thư......"

Bạch Khởi đứng trước cổng trường đại học, nhìn thấy bốn chữ to "Đại học Hoàn Dương", trong miệng lẩm nhẩm cái tên này.

Muốn tìm được Giang Uyển Thư cũng là một việc khó, Bạch Khởi nhìn thông tin trong tay, cô chỉ điều tra được Giang Uyển Thư là sinh viên năm ba khoa Hóa - Đại học Hoàn Dương, phòng học của trường đại học lại là việc khác, Giang Uyển Thư lại không phải sinh viên nội trú, điều này càng làm cho việc điều tra trở nên khó hơn.

Cô vốn có thể trực tiếp nói chuyện với bên nhà trường, nhưng chỉ sợ đánh rắn động cỏ, bởi vì cô không chắc chắn tên hung thủ đó có phải có liên quan gì đến Giang Uyển Thư không.

Bạch Khởi đi trong sân trường, không có vội vã đi hỏi giống như vụ ném xác lần trước , lần này cô đi dạo trong sân trường, quan sát những sinh viên ra vào trong trường.

Trong trường phát sinh ba vụ án mạng, những sinh viên thoát nạn, lại không có chút cảnh giác gì, có lẽ họ nghĩ bản thân sẽ không trở thành nạn nhân kế tiếp, bọn họ không biết, tên hung thủ có thể là bạn học thân cạn bên cạnh họ hoặc là giáo viên, cũng có thể là một người chuyển đồ bên ngoài.

Có thể gây ra nhiều vụ án như thế vẫn không bị phát hiện, không chỉ chứng tỏ tên hung thủ này đủ xảo quyệt, mà khả năng ngụy trang rất cao, vả lại còn lộ ra một vài thông tin, người này nói không chừng trong mắt người khác là một người rất đáng tin cậy, bề ngoài phổ thông hoặc là xinh đẹp, biểu hiện tính tình ôn nhu.

Bạch Khởi vô thức đi đến bên hồ xảy ra án mạng.

Đã qua mấy ngày rồi, mặt hồ lại trở về dáng vẻ bình yên, giống như chưa từng có việc gì xảy ra.



Edit: Linh

Beta: Mèo Mập
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện