Dĩ Lâm co rúm trên giường, chăn dày phủ lên toàn thân, chỉ để lộ ra cái đầu tròn xoe và gương mặt đỏ bừng như mông khỉ. Anh gắt gao nắm chặt cổ áo, phùng mang trợn má, đay nghiến từng câu từng chữ, mà tất cả những lời kia chung quy chỉ để mắng ai đó.

Tầm Phương bắt ghế ngồi đối diện anh, trong lòng vẫn ôm khư khư túi bánh. Cô cắn cắn môi, do dự rất lâu mới cất tiếng nói, xé vỡ khoảng không tĩnh lặng, bức bách.

"Nè, xin lỗi mà! Tôi có biết là anh dậy sớm đâu mà né, hơn nữa tôi không có nhìn thấy cái gì đâu. Tôi thề đó."

Dĩ Lâm khịt mũi khinh thường: "Có thằng ngu mới tin cô, cơ thể ngọc ngà của tôi bị cô thấy hết rồi còn gì. Dám làm không dám nhận hả? Đồ vô trách nhiệm!"

"Vô trách nhiệm cái gì chứ? Sáng ra đã cởi truồng chạy vòng vòng rồi, tôi còn nghi ngờ là anh rù quến tôi đó."

"Bạn nói gì thế?" Dĩ Lâm chồm người vè phía trước, chỉ vào mặt mình: "Nhìn tôi có giống mấy thằng biến thái không? Tôi đi tắm, cô có thấy ai đi tắm mà mặc đồ không hả?"

Tầm Phương bực dọc quay mặt đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa đến anh ta. Được rồi, là cô sai, trăm sai ngàn sai đều từ cô mà ra. Biết thế Tầm Phương đã nhìn lâu hơn, mở điện thoại chụp vài bôi hình làm kỷ niệm. Không thì bán ảnh cho các trang web 18+, nói sao cô vẫn thấy mình quá ư là tử tế.

Tầm Phương xuống nước năn nỉ: "Rồi, coi như tôi sai được chưa?" Cô kéo ghế nhích lại gần anh hơn, tiện tay lấy ra chiếc bánh màu hồng nhạt quơ qua quơ lại trước mũi anh: "Tôi có mua bánh nè, anh ăn một cái đi! Ăn rồi thì đừng giận nữa có được không?"

Dĩ Lâm chẳng thèm ngó ngàng gì đến chiếc bánh và chủ nhân của nó, anh bĩu môi quay đi chỗ khác.

"Hừ... Không thèm! Đừng hòng lấy đồ ăn ra quyến rũ trẫm."

Tầm Phương cười hì hì, thuận thế diễn kịch cùng anh: "Bệ hạ anh minh, tiện thiếp xin kính cẩn dâng mỹ thực lên cho người thưởng thức. Kính mong người rộng lòng tha cho những hành động ngu si của tiện thiếp." Kèm theo lời nói là chiếc bánh tròn hồng tiến gần đến miệng "bệ hạ".

Dĩ Lâm cười tủm tỉm, đối với trò đùa ấu trĩ đó có phần thích thú. Anh nói: "Nể tình nhà ngươi dâng cho ta bánh ngon, ta tha lỗi cho người đó."

Tầm Phương đặt bánh vào tay anh, lại lấy cho mình một chiếc bánh xanh dương, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Giận hờn lúc trước coi như chưa hề tồn tại. Cô ngồi trên giường, khoác vai anh như hai người đàn ông đích thực.

Cô hát: "Anh em chúng ta như đồ điên đồ khùng. Anh em chúng ta có thằng cao thằng lùn."*



Dĩ Lâm cau mày, lập tức phê bình: "Hát gì tào lao vậy?"

"Đâu ra, vui mà."

Nối tiếp nhiều ngày sau đó, anh và cô trở nên hòa hợp đến khó tin, thậm chí có dùng hai từ ngoạn mục để miêu tả. Thanh Vân luôn ăn ké nhà cô đã nói rằng: "Sống đến từng tuổi mới có thể nhìn thấy anh ta cười nói với người khác đấy, xem ra đời này mình không còn gì nuối tiếc nữa rồi."

Tầm Phương nửa muốn cười nửa không, cô đáp: "Có gì lạ đâu mà trầm trồ. Chẳng qua vì anh ta chịu đả kích sau vụ tai nạn nên tính tình mới nóng nảy, khó chiều thế. Sau này, cậu cứ chiều theo ý anh ta, trước sau gì cũng thân quen thôi."

Thanh Vân giơ ngón cái khen ngợi: "Phương đại tỷ thật đúng là anh hùng hào kiệt, quân địch mạnh thế mà vẫn bị cậu thu phục. Hảo hán!"

"Ừ!" Tầm Phương không có khẩu vị, cô khều cơm trong chén, cả buổi đều cúi đầu nhìn mặt bàn lăm lăm. Thanh Vân nói gì hay làm gì, Tầm Phương đều đáp cho có lệ. Lúc Tầm Phương đang rửa chén trong bếp, Thanh Vân nói vọng vào.

"Hình như ngày mai là cậu nhận lương rồi phải không?"

Tầm Phương chợt dừng lại, nhìn hai lòng bàn tay đầy bọt xà phòng của mình, bất giác thở dài. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó đã hết thời hạn một tháng. Dù trước kia cô từng nói, sau khi nhận được tháng lương đầu tiên sẽ chủ động xin nghỉ việc. Cho đến khi ngày ấy tới, lòng Tầm Phương sinh ra cảm giác lưu luyến không nỡ rời đi, cô biết cảm giác đó vì sao sinh ra? Nhưng lại không có cách nào kìm hãm nó. Khó khăn lắm quan hệ giữa anh và cô mới tốt đẹp lên, vui vẻ chưa được bao lâu đã phải chia lìa. Nếu nói không buồn, không tiếc, chính là gian dối. Cô có thể gạt gẫm người trong thiên hạ, riêng bản thân mình thì không.

Tầm Phương hơi ngửa cổ, dằn xuống tiếng thở dài. Cô trả lời: "Ừ. Nhận lương trả hết nợ xong mình sẽ xin nghỉ việc."

"Hả?" Thanh Vân lật đật chạy vào phòng bếp, tay cố định mặt nạ vừa lấy từ phòng ngủ cô bạn không để nó rơi xuống. Cô kêu lên: "Sao lại nghỉ? Đang tốt mà."

"Vì thế mình càng phải nghỉ làm sớm." Cô sợ mình dây dưa thêm chút nữa sẽ chẳng muốn rời đi. Sớm đã biết không thể bên nhau, Tầm Phương chẳng ôm hy vọng nào về tương lai hai người. Cô cho rằng chỉ có kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

...

*Trích lời bài hát: 7 ANH EM - Minh Huy, Pjnboys, Phức Hợp hood.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện