Nước mắt của ta thật sự rớt xuống, nhào vào bên người quản lí oa oa khóc.
Đừng nói làm thế thân, ta hiện tại làm một cái khiên cũng làm không được.
Quản lí nằm ở trên giường hướng đại thần tượng nói: “Đứa nhỏ này có phải là có tật xấu hay không, có phải đi dự đám tang đâu.”
Đại thần tượng mất hứng: “Hắn sau này có thể là thuộc về nhà ta, ngươi nói ai có tật xấu hả.”
Quản lí rõ ràng không tin: “Một mình hắn đánh ngã tám tên, ngươi có thể “làm” được hắn?”
Thần tượng lập tức một mặt cứng đờ.
“Cái kia…” Ta ngưng khóc thút thít, nghẹn ngào mà giơ tay lên xin phát biểu, “Ta có thể nói một câu không?”
“Không thể!” Đại thần tượng nhấc cổ áo của ta lên, “Lại đây chúng ta thảo luận một chút nhân sinh đại sự.”
Sau đó ta không giải thích được, liền bị mang đi ra chỗ ngoặt hành lang.
“Ngươi là phía trên hay là phía dưới?”
“Hả?”
Hắn nhíu nhíu mày: “Chính là cái chuyện kia, ngươi hiểu mà.”
Muốn đi vào chủ đề chính à.
Thân là một nam nhân trưởng thành ta đương nhiên biết chuyện hắn nói đến là chuyện nào.
Ta hỏi: “Chuyện này có thể chọn sao?”
Hắn nặng nề ho khan hai tiếng: “Trong tình huống này, hẳn là ta quyết định.”
Ta thất vọng “Ồ” một tiếng.
Hắn nhìn nhìn sắc mặt của ta nói bổ sung: “Bất quá vì ngươi có thể là trường hợp đặc biệt.”
Vẫn luôn nghe đạo diễn an bài, không nghĩ tới cũng có thể tự do phát biểu một ngày.
Ta có chút mong đợi, lại có chút xấu hổ nói: “Vậy thì phía dưới đi.”
Không phải ai cũng đều yêu thích “Ngồi lên, chính mình động” sao, cho nên phía dưới khẳng định tương đối thoải mái đi. *bút sa gà chết nha anh ei (¬‿¬)*
Hắn nghe đáp án của ta, cười như điên ba tiếng, cười thêm một nửa bị cưỡng ép dừng lại.
“Ha, ha, ha a… Khụ, ta không miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi yêu thích phía dưới, vậy thì thỏa mãn ngươi đi.” Hắn dùng ánh mắt cưng chiều mà nói với ta, “Thật hết cách với ngươi rồi, tiểu bại hoại.”
Cả người ta run lên, nổi da gà hướng bên ngoài mà chuồn lẹ.
Đại thần tượng sẽ không bởi vì nơi đó không được dẫn tới chứng vọng tưởng cùng tinh thần phân liệt đi.
Ta ở trong lòng nói: “Hết cách với ngươi rồi, kẻ hèn mọn này thương xót ngươi.”
Đừng nói làm thế thân, ta hiện tại làm một cái khiên cũng làm không được.
Quản lí nằm ở trên giường hướng đại thần tượng nói: “Đứa nhỏ này có phải là có tật xấu hay không, có phải đi dự đám tang đâu.”
Đại thần tượng mất hứng: “Hắn sau này có thể là thuộc về nhà ta, ngươi nói ai có tật xấu hả.”
Quản lí rõ ràng không tin: “Một mình hắn đánh ngã tám tên, ngươi có thể “làm” được hắn?”
Thần tượng lập tức một mặt cứng đờ.
“Cái kia…” Ta ngưng khóc thút thít, nghẹn ngào mà giơ tay lên xin phát biểu, “Ta có thể nói một câu không?”
“Không thể!” Đại thần tượng nhấc cổ áo của ta lên, “Lại đây chúng ta thảo luận một chút nhân sinh đại sự.”
Sau đó ta không giải thích được, liền bị mang đi ra chỗ ngoặt hành lang.
“Ngươi là phía trên hay là phía dưới?”
“Hả?”
Hắn nhíu nhíu mày: “Chính là cái chuyện kia, ngươi hiểu mà.”
Muốn đi vào chủ đề chính à.
Thân là một nam nhân trưởng thành ta đương nhiên biết chuyện hắn nói đến là chuyện nào.
Ta hỏi: “Chuyện này có thể chọn sao?”
Hắn nặng nề ho khan hai tiếng: “Trong tình huống này, hẳn là ta quyết định.”
Ta thất vọng “Ồ” một tiếng.
Hắn nhìn nhìn sắc mặt của ta nói bổ sung: “Bất quá vì ngươi có thể là trường hợp đặc biệt.”
Vẫn luôn nghe đạo diễn an bài, không nghĩ tới cũng có thể tự do phát biểu một ngày.
Ta có chút mong đợi, lại có chút xấu hổ nói: “Vậy thì phía dưới đi.”
Không phải ai cũng đều yêu thích “Ngồi lên, chính mình động” sao, cho nên phía dưới khẳng định tương đối thoải mái đi. *bút sa gà chết nha anh ei (¬‿¬)*
Hắn nghe đáp án của ta, cười như điên ba tiếng, cười thêm một nửa bị cưỡng ép dừng lại.
“Ha, ha, ha a… Khụ, ta không miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi yêu thích phía dưới, vậy thì thỏa mãn ngươi đi.” Hắn dùng ánh mắt cưng chiều mà nói với ta, “Thật hết cách với ngươi rồi, tiểu bại hoại.”
Cả người ta run lên, nổi da gà hướng bên ngoài mà chuồn lẹ.
Đại thần tượng sẽ không bởi vì nơi đó không được dẫn tới chứng vọng tưởng cùng tinh thần phân liệt đi.
Ta ở trong lòng nói: “Hết cách với ngươi rồi, kẻ hèn mọn này thương xót ngươi.”
Danh sách chương