Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 9: Cướp
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Đi vào phạm vi siêu thị, Tiêu Lam trực tiếp hướng về khu vực bày biện thuốc lá và rượu mà đi, cậu muốn tranh thủ lấy được thuốc lá trước Lâm Nghiêm.
Đột nhiên, bước chân Tiêu Lam đi ngang kệ để hàng cứng lại, cậu lại cảm thấy cái cảm giác tựa hồ bị thứ gì nhìn trộm. Bất đồng với cảm nhận trong kho hàng, không có âm lãnh như vậy, lại làm người ta như có kim chích sau lưng.
Tiêu Lam nhìn quanh bốn phía, siêu thị vẫn rách nát như cũ, không khí tràn ngập mốc meo, chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy hết thảy như thường.
Tiêu Lam chưa từ bỏ ý định mà nhìn lại bóng đen dưới kệ hàng, lúc này đây cái gì cũng không có, tro bụi thật dày trên mặt đất an tĩnh mà ngốc yên tại chỗ, trên đó không có chút dấu vết dư thừa nào.
Phảng phất như hết thảy chỉ là cậu nghĩ nhiều quá mà thôi.
【 Tiên sinh, có thứ gì đang nhìn trộm ngài 】
Tiêu Lam nhẹ giọng nói: “Mi cũng cảm giác được?”
【 Đúng vậy, nó tồn tại thoắt ẩn thoắt hiện, khó có thể nắm bắt 】
Tiêu Lam nhíu mày lại, rốt cuộc là thứ gì? Là trò chơi thiết trí nguy hiểm, hay là thủ đoạn đến từ người chơi? Cậu đối với trò chơi hiểu biết quá ít, Lạc lại mất trí nhớ, trước mắt bọn họ không có cách nào đạt được đủ tin tức tiến hành phân tích.
Bỗng nhiên, loại cảm giác mãnh liệt bị nhìn trộm này đột ngột biến mất, siêu thị lại về tới loại cảm giác rách nát mốc meo, nhưng lại thiếu đi cảm giác như kim chích sau lưng.
Tuy tình huống không tốt lắm nhưng trước mắt cũng không có biện pháp giải quyết, Tiêu Lam đề cao cảnh giác hơn, vẫn là theo kế hoạch vốn có mà đi về phía khu thuốc lá và rượu.
Trước quầy thuốc lá và rượu.
Tiêu Lam phát hiện thuốc lá hãng Sơn Địa ở một vị trí không bắt mắt nhất, thiết kế đóng gói có một kiểu phong cách thô ráp của cuối thế kỷ trước, mang theo một cảm giác bị thời đại vứt bỏ cổ xưa.
Tiêu Lam mới vừa vươn tay, một bóng dáng màu xám từ trống rỗng xuất hiện, tốc độ cực nhanh mà tiến đến hộp thuốc lá dưới tay cậu.
Đây là muốn cướp đồ!
Tiêu Lam theo bản năng chính là một quyền, đánh bay thứ kia ra ngoài.
Cậu làm công vô số, hàng năm trà trộn khắp nơi, phản ứng không thể nói không nhanh. Đặc biệt là nếu có người muốn đoạt đồ từ trên tay cậu, cũng không cần dùng tới đầu óc, thân thể cậu sẽ tự động phản kích, tựa hồ đã hình thành một loại bản năng.
Một quyền qua đi, Tiêu Lam cảm giác thứ kia xúc cảm mềm như bông, tràn ngập co dãn, hoàn toàn không cảm giác được xương cốt.
Quay đầu nhìn lại, thứ kia có một cái đầu to cỡ mắt người, bên trên mọc ra một đôi tay, giờ phút này, nguyên nhân chính là vì ăn một cú đánh tơi bời mà nó nằm bẹp trên mặt đất không bò dậy nổi, cái tay ngắn ngủn quơ quào trên mặt đất, nhìn qua còn có vài phần đáng thương.
“Gừ……” thứ kia rầm rì vài tiếng rồi biến mất.
Đồng thời Tiêu Lam cũng thu được hệ thống nhắc nhở: “Bạn đã đánh chết Con Mắt Thời Không.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Lam hơi ngốc ra, thứ vừa mới giám thị cậu chính là cái này? Chữ viết của Lạc xuất hiện:
【 Con Mắt Thời Không là quái vật có thể giấu mình trong khe hở thời không, so với Tiềm Ảnh thì tính ẩn nấp mạnh hơn rất nhiều. Theo ký ức còn sót lại của tôi, loại quái vật này tốc độ cực nhanh và lớp da bên ngoài cứng rắn, người chơi lâu năm cũng thường xuyên bị hại dưới tay chúng 】
Tiêu Lam sờ sờ nắm tay của mình, một quyền vừa rồi cậu đã tùy tiện chém ra cũng không cảm giác được có bao nhiêu cứng rắn, chẳng lẽ cậu thật sự có thiên phú dị bẩm?
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Cách đó không xa, tiếng bước chân giày da đánh lên mặt đất vang lên, còn lại bốn người, mang giày da chỉ có một mình Lâm Nghiêm mà thôi.
Lâm Nghiêm từ chỗ rẽ chậm rãi mà đến.
“Không thể tưởng được thế mà có thể phá hủy Con Mắt Thời Không.” Lâm Nghiêm lạnh lùng nói, “Bên cạnh cậu đến tột cùng có thứ gì, lần trước gϊếŧ chết Tiềm Ảnh cũng là thứ kia đúng không.”
Tiêu Lam nhớ tới quái vật móng tay mọc dài trong kho hàng, thậm chí là lần đầu tiên cảm giác bị nhìn trộm, đó hóa ra cũng là Lâm Nghiêm giở trò quỷ, Lâm Nghiêm vẫn luôn giám thị cậu! Khó trách lúc ấy đang trên đường tìm kiếm kho hàng, sau khi Tiêu Lam cảm nhận được tầm mắt không lâu, Lâm Nghiêm liền ra tới.
Nhưng hình như Lâm Nghiêm cho rằng tất cả đều là do Lạc ra tay.
Lâm Nghiêm cười lạnh: “Thật là nhìn không ra tới nhỉ, vốn cho rằng cậu chỉ là một gia hỏa vận khí tốt mà thôi, không nghĩ tới thế nhưng có thể làm tôi tổn thất hai đạo cụ.”
Gã liếc nhìn sang bên cạnh Tiêu Lam một cái: “Đến tột cùng cậu đạt được cái gì? Đưa nó cho tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét mang cậu qua cửa."
Tiêu Lam suýt chút nữa trợn trắng mắt: “Kẻ tin lời này hiện tại xác cũng lạnh rồi.”
Lâm Nghiêm nghe vậy sắc mặt trầm xuống: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng, thức thời một chút, thủ đoạn của người chơi lâu năm cậu căn bản không thể tưởng tượng.”
Dù Tiêu Lam không biết chuyện kẻ phản bội, cậu căn bản cũng sẽ không tin lời Lâm Nghiêm nói, gia hỏa này thủ đoạn hai mặt chơi quá trôi chảy, không biết đến tột cùng hố chết bao nhiêu người mới thuần thục được như vậy.
Nhìn thấy thần sắc Lâm Nghiêm, Tiêu Lam rõ ràng lần này chỉ sợ sẽ trực tiếp động thủ.
Cậu nhìn nhìn chất giấy của hộp thuốc lá bên cạnh, tạm thời từ bỏ ý tưởng đem nó đặt trên người, nếu động thủ chắc chắn sẽ làm hư đóng gói, đến lúc đó chỉ sợ Boss cũng không sẽ tiếp nhận.
Mắt thấy Tiêu Lam không muốn cắn câu, Lâm Nghiêm thần sắc hung hiểm lên, trực tiếp tấn công về phía Tiêu Lam.
Tốc độ của gã cực nhanh, cơ hồ là chớp mắt đã đến trước mặt Tiêu Lam, nắm tay nhanh như tia chớp nhắm thẳng đầu Tiêu Lam mà đánh đến.
Tiêu Lam cũng không phải kẻ ăn chay, quyền đánh lưu manh chân đá hán tử say, ngày thường tan tầm đi đêm còn phải ứng phó mấy tên cướp bóc. Lúc này thân hình cậu hơi hơi lệch về một bên, tránh thoát khỏi công kích của Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm một kích không trúng, lần thứ hai truy kích mà đến, lúc này đây nhắm chuẩn chính là ngực Tiêu Lam.
【 Tiên sinh, tốc độ của gã đại khái là gấp nhân loại bình thường 2.75 lần 】
Nhìn thấy tin tức của Lạc, trong lòng Tiêu Lam hiểu rõ, giơ tay ngăn cản nắm tay Lâm Nghiêm, thừa dịp gã đình trệ trong nháy mắt thì nhấc một chân đá vào bụng gã, trực tiếp đá gã đâm vào kệ để hàng bên cạnh.
Giờ phút này, hai bên đều có chút kinh ngạc.
Lâm Nghiêm kinh ngạc ở chỗ Tiêu Lam có thể bắt giữ tốc độ của gã, cùng với sức mạnh một chân kia, hiện tại nội tạng gã đều đang ẩn ẩn đau.
Tiêu Lam lại là kinh ngạc, đá lên bụng Lâm Nghiêm cảm giác thế mà còn rắn chắc hơn Con Mắt Thời Không không ít, sức mạnh của cậu hiện tại có thể một quyền giải quyết Con Mắt Thời Không, Lâm Nghiêm lại chỉ là phun ra một ngụm máu.
Gia hỏa này chẳng lẽ không chỉ là da mặt dày?
Người chơi lâu năm quả nhiên không thể khinh thường, trong lòng Tiêu Lam càng thêm thận trọng.
Hai người đang giằng co, đột nhiên phía sau phát ra âm thanh vật cứng gì đó bị đá động.
Tiêu Lam thầm nghĩ không tốt, cậu vừa thấy cảnh vật chung quanh, trong lúc đánh nhau, cậu và Lâm Nghiêm đã rời xa khỏi quầy thuốc lá và rượu, còn vừa lúc có một loạt kệ để hàng ngăn cách tầm mắt Tiêu Lam nhìn về phía quầy thuốc lá và rượu.
Tiêu Lam một bên cảnh giác Lâm Nghiêm một bên thối lui về sau, Lâm Nghiêm vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý tiến về phía trước.
Chỉ thấy giờ phút này, lưu manh xăm mình đang đem thuốc lá hãng Sơn Địa cất vào túi quần, thấy Tiêu Lam lại đây, hắn ta nhíu mày rồi dừng động tác.
Tiêu Lam: “Anh liên thủ với Lâm Nghiêm?”
Lưu manh xăm mình cố gắng trấn định: “Chỉ…… Lúc này mà thôi.”
Tiêu Lam không biết nên khen hắn lớn mật hay là mắng hắn ngu xuẩn: “Anh cũng thấy kết cục của những người đi theo anh ta rồi đó.”
Lưu manh xăm mình cứng cổ nói: “Anh ấy nói với tao rồi, chỉ là muốn chỉnh mày thôi, đồ của ảnh đã chọn xong từ sớm rồi, cái này là của tao. Mày muốn trách thì trách mình vận khí không tốt đi, chọc ai không được một hai phải chọc anh ta!”
Tựa hồ là tìm được lý luận chống đỡ, hắn trực tiếp đem thuốc lá cất vào trong túi: “Ông đây bắt được trong tay rồi thì chính là của tao!”
Tiêu Lam thật muốn đem đầu thằng ngu xuẩn này nhét vào bồn cầu giật nước, bộ não kết cấu đơn giản cỡ nào mới có thể tin tưởng loại chuyện ma quỷ này chứ.
Lâm Nghiêm cũng đã đi tới, đắc ý mà cười với Tiêu Lam: “Đối nghịch với tôi kết cục thế nào?”
Nói rồi, gã giơ tay tiếp đón tên lưu manh xăm mình, hai người hình thành trạng thái giáp công với Tiêu Lam.
Lâm Nghiêm nói: “Giao đồ cậu lấy được trong nhiệm vụ ẩn ra đây!"
Tiêu Lam nhìn hai người vây quanh mình, một mình Lâm Nghiêm cũng đã rất khó đánh, lại thêm một tên lưu manh xăm mình, trừ phi hiện tại cậu sử dụng kỹ năng ngay, bằng không rất khó toàn thân mà lui.
Chỉ là kỹ năng của cậu chỉ có năm phút thôi!
Mẹ nó y như xài phần mềm bản dùng thử vậy, soái được năm phút rồi sau đó làm sao! Ngầu lòi năm phút hão huyền vớ vẩn, còn lại 23 giờ 55 phút tất cả đều là hmu hmu!
Trong lúc nguy cấp, chữ viết của Lạc nhanh chóng xuất hiện, thậm chí bởi vì quá nhanh mà có chút qua loa:
【 Tiên sinh, xin dựa theo chỉ dẫn của tôi đi về phía trước 】
【 Tôi có thể bám trụ bọn họ ba giây cho ngài】
【 Chạy! 】
Ngay sau đó trên mặt đất xuất hiện mũi tên, Tiêu Lam dùng ra toàn lực chạy vội theo hướng mũi tên chỉ đường.
Lâm Nghiêm và lưu manh xăm mình thấy thế muốn đuổi theo, bóng đen đặc sệt lại không biết khi nào lẫn vào cái bóng của bọn chúng, sau đó cái bóng cứ như dính lại trên mặt đất, giam cầm bọn chúng tại chỗ.
Hai người phát hiện bản thân mình không cách nào nhúc nhích, tức khắc cả kinh, giãy giụa tại chỗ hòng thoát khỏi loại khống chế không rõ từ đâu này.
——
Tiêu Lam tốc độ cực nhanh, mũi tên của Lạc chỉ dẫn cậu vòng qua kệ để hàng, chui qua quầy, đi lối tắt nhanh chóng rời xa khu vực siêu thị, còn thuận tay lật đổ mấy cái kệ để hàng để chế tạo chướng ngại. Nhắc nhở của hệ thống báo phá hư đạo cụ trong cảnh tượng cũng không cách nào quản, nếu bị hai tên gia hỏa này nhốt lại, thời gian vừa đến thì xác cậu đã lạnh rồi.
Sau đó từ cửa sổ nhảy ra hành lang, dưới sự chỉ dẫn của Lạc tìm được một chỗ đặt tạp vật trong hành lang cầu thang khó nhìn đến, Tiêu Lam lắc mình đi vào, từ bên trong đóng cửa lại.
Không lâu sau, Lâm Nghiêm và lưu manh xăm mình chạy đến hành lang, Lâm Nghiêm bảo: “Thời gian ngắn như vậy nó chạy không xa đâu, mỗi một gian phòng đều cẩn thận lục soát đi!”
Bọn họ bắt đầu ở hành lang cẩn thận điều tra từng phòng từng phòng một.
Trong một phòng chứa tạp vật ở một sườn khác của hành lang, Tiêu Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nhẹ nhàng nói: “Lạc, cảm ơn.”
Chữ viết của Lạc so với trước đó nông hơn rất nhiều:
【 Hết thảy vì an toàn của ngài 】
Tiêu Lam lập tức phát hiện dị trạng của Lạc: “Mi làm sao vậy?”
【 Cảm tạ ngài quan tâm, chỉ là tiêu hao sức mạnh quá độ mà thôi 】
Tiêu Lam có chút lo lắng: “Như vậy đối với mi có ảnh hưởng lớn không?”
【 Vô cùng xin lỗi, có khả năng trong một đoạn thời gian kế tiếp tôi không thể cung cấp trợ giúp thích hợp cho ngài】
“Đây không phải trọng điểm.” Ngữ khí của Tiêu Lam nghiêm túc lên, “Quan trọng là, làm sao mi mới có thể khôi phục.”
Chữ viết Lạc tạm dừng một cái chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng mà tiếp tục:
【 Đối với ngài quan tâm, tôi cảm thấy vô cùng vui sướng, tiên sinh 】
【 Ngài chỉ cần mang theo tôi thông quan, tôi sẽ có thể khôi phục, thậm chí hấp thụ càng nhiều sức mạnh ngưng tụ thật thể bồi cạnh bên người ngài 】
Như thế làm Tiêu Lam kinh ngạc, cậu vốn tưởng rằng phi nhân loại như Lạc tiến hóa lên đại khái chính là bóng đen —— đen sì lì như vậy, không thể diễn tả phương hướng.
【Phải cung cấp trợ giúp cho ngài, vẫn là lấy hình thái loài người tương đối tiện hơn】
【 Tôi sẽ chờ đợi, có một ngày tôi có thể đứng bên cạnh ngài 】
Tiêu Lam trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ mang mi thông qua trận trò chơi này, ta bảo đảm.”
Cho nên mi không cần lại dùng kiểu phương thức tiêu hao quá mức bản thân để chứng minh giá trị của mình nữa.
Hết chương 9.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam: Chẳng lẽ phương hướng tiến hóa của tui là One Punch Man*?
Lạc: Đầu tóc của ngài còn giữ được sao?
Tiêu Lam:…… mi đi đi.
*One Punch Man: nhân vật manga thể loại siêu anh hùng với đặc trưng phồng tôm đấm phát chết luôn :)) mọi chuyện giải quyết bằng 1 cú đấm nghen