Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Bởi vì phát sinh chuyện bị người chơi hư hư thực thực công kích, Tiêu Lam quyết định đêm nay vẫn là không ở lại thế giới hiện thực.
Đối với chuyện này, Lạc có điểm vui vẻ, thời điểm hắn phát huy giá trị lớn nhất của hắn tới rồi: “Tiên sinh, có cần tôi vì ngài chuẩn bị nơi ở mới không? Chúng ta có thể mua một hòn đảo ở hải ngoại, ở trên đó thành lập nơi tư nhân phòng vệ nghiêm mật, bảo đảm an toàn đồng thời còn có thể hoàn toàn dựa theo sở thích của ngài mà chế tạo.”
Tiêu Lam nhìn Lạc mặt mang mỉm cười, phảng phất như thấy được trên người hắn ánh sáng tài phú kim quang lấp lánh.
Cho nên, gia hỏa này rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Phảng phất như vào lúc cậu không biết, giá trị tài phú của Lạc đã bay lên vô số lần, đạt tới một trình độ kinh người, cả chuyện như mua đảo nhỏ tư nhân cũng có thể mặt không đổi sắc mà nói ra luôn rồi.
“Trước mắt cứ từ từ đi, tôi chung quy cảm thấy người vẫn luôn thử tôi sắp lộ ra mục đích của hắn rồi.” Tiêu Lam suy nghĩ, vẫn là tạm thời từ bỏ chuyển nhà.
Cậu cảm thấy mình thật là phiêu, thế mà cũng đang lo lắng vấn đề mua đảo, mấy tháng trước cậu còn là một kẻ nghèo hèn chỉ có thể thuê giường ngủ đáng thương mà thôi.
Nhân sinh, quả thực quá kỳ diệu.
“Được rồi.” Mặt Lạc mang theo tiếc nuối, tựa hồ vì tiền tiêu không ra mà buồn rầu.
Là tiên sinh không thích đảo ở hải ngoại ư? Có lẽ lần sau đề nghị suy xét một chút đảo trong nước? Cũng không biết tiên sinh là thích phương nam sản vật phong phú hay là phương bắc có thể thưởng thức cảnh tuyết nữa, nếu không thì mua nhiều hơn vài cái……
——
Sau khi trở lại nơi dừng chân người chơi, Tiêu Lam tiếp tục đầu nhập vào chiến đấu và huấn luyện kỹ năng.
Ngoại trừ cách đấu cơ bản ra, cậu còn chuyên môn lựa chọn phối hợp với kỹ năng chiến đấu luyện tập, miễn cho đến thời khắc mấu chốt mới phát hiện năng lực tưởng tượng ra dùng cũng không thích hợp, vậy xong đời.
Lúc này đây đối thủ là một người đàn ông múa may đại kiếm, hắn không chỉ am hiểu kiếm pháp tinh vi, đối với công kích pháp thuật cũng rất lành nghề, thường xuyên đánh Tiêu Lam đến quay cuồng dưới đất.
Những ngày kế tiếp, Tiêu Lam vẫn trôi qua cuộc sống bồi hồi giữa bị đánh bò và bị đấm bạo.
Duy nhất đáng giá vui vẻ chính là trình độ mát xa của Lạc lại bay lên một mảng lớn, quả thực có thể nói nhân viên mát xa chuyên nghiệp. Kết quả dẫn tới chính là, Tiêu Lam gần đây vào lúc được mát xa, không cẩn thận một cái liền ngủ mất, sau đó tỉnh lại liền phát hiện mình nằm trên đùi Lạc, chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, chung quy làm cậu cảm thấy ngượng ngùng ghê.
Lạc chỉ cười nói: “Vì không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi không sao đâu.”
Nhưng thần sắc ẩn sâu nơi đáy mắt lại đang kể ra, hắn là cố ý.
Ha ha, tiên sinh ngủ đáng yêu như vậy, đương nhiên muốn nhìn nhiều hơn vài lần. Có điều loại tâm tư nho nhỏ bí ẩn này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, trong mắt Tiêu Lam người này vẫn ôn hòa ưu nhã như thường lui tới.
Cuối cùng, ngày tiến vào trò chơi đã đến.
Hết thảy âm thanh xung quanh rút đi, bóng tối thuần túy lần thứ hai tiến đến.
——
Khi bóng tối mới vừa biến mất, nhắc nhở của hệ thống liền gấp không chờ nổi mà vang lên:
“Leng keng ——”
“Lại đây…… Bên này……”
Nghe lên có vẻ là tiếng nói của rất nhiều người, nam nữ lão ấu đều có, thanh âm hỗn tạp lại với nhau, hình thành một loại giọng điệu cổ quái.
Tiêu Lam: “Chẳng lẽ nói…… Lúc này Boss có rất nhiều người? Hay là nói nó là loại hình rất nhiều cơ thể người ghép nối ra? Hay hoặc là nó có rất nhiều đầu hoặc là rất nhiều mồm……”
Lạc tự hỏi một lát, bóng dáng màu đen từ đầu ngón tay hắn xuất hiện, hắn nâng tay lên, tư thái ưu nhã mà ở không trung vẽ ra tới một bức tranh—— tràn ngập cá tính trừu tượng.
Lúc này đây cả đầu và chân cũng phân không rõ, hoàn toàn nhìn không ra thứ này là cái gì.
Tiêu Lam: “……”
Thoạt nhìn, giáo trình hội hoa nhi đồng có khả năng cũng chẳng sinh ra ảnh hưởng tích cực gì với phong cách nghệ sĩ của cá nhân hắn. Chị Nguyệt Nguyệt, chị Hồ Điệp, chị Đô Đô…. Thật sự là thẹn với các chị dạy dỗ.
Tiêu Lam vẫy vẫy đầu, vứt cái hình ảnh đáng sợ này ra khỏi đầu.
Vẫn là đối mặt với hiện thực đi.
Từ nhắc nhở chỉ có thể biết được, người chơi yêu cầu từ một phương hướng rời đi, còn càng nhiều tin tức hơn, Thế Giới Hàng Lâm keo kiệt trước nay đều lười nói cho bạn biết.
Tiêu Lam bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một toa xe cũ xưa, nhìn qua là phong cách thập niên 80-90, nơi nơi đều là dấu hiệu loang lổ và rớt sơn, cũng có không ít dấu vết tu bổ. Ánh đèn trong xe là đèn dây tóc cũ xưa, không sáng ngời như đèn thời bây giờ, nhưng cũng có thể chiếu đến rõ ràng hết thảy toa xe.
Đoàn tàu đang ầm ầm ầm mà đi tới, ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh, chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn đến ánh đèn mỏng manh chợt lóe mà qua, nhìn qua hẳn là chạy bên dưới lòng đất.
Tiêu Lam và Lạc đang sóng vai ngồi, quanh bọn họ một người cũng không có, cả người chơi bình thường sẽ gặp được cũng không thấy một ai, động tĩnh duy nhất xung quanh cũng chỉ là tiếng đoàn tàu vang rầm rì, yên tĩnh mà đơn điệu.
Hai người đứng lên kiểm tra một chút chỗ ngồi xung quanh.
Trống rỗng, cái gì cũng không có. Bất luận là dấu vết hành khách hoạt động hay là vật bị mất che giấu gì đều không có, nơi này giống như một cái mô hình cũ, căn bản không đầu nhập vào sử dụng vậy.
Tiêu Lam cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, đây là đang chơi cái gì?
Lạc: “Tiên sinh, xem cái này.”
Tiêu Lam theo vị trí Lạc chỉ nhìn lại, gần cửa xe dán một tấm bản đồ đường đi, bản đồ cũng là bộ dáng niên đại xa xăm bộ dáng, đã bắt đầu phai màu, rất nhiều địa danh đều mơ hồ không rõ.
Chỉ có thể phán đoán phạm vi bước ra khỏi hàng xe chạy cũng không lớn, chỉ nằm trong khu vực một thành thị, thoạt nhìn đây là một chiếc tàu điện ngầm.
Nói như vậy, tàu điện ngầm vì để tiện cho cư dân thành thị đi ra ngoài, khoảng cách đứng mỗi trạm cũng chỉ vài phút mà thôi. Chỉ là, từ khi Tiêu Lam tỉnh lại đến vừa rồi hai người tìm kiếm manh mối, thời gian đã tuyệt đối vượt qua vài phút, đoàn tàu vẫn luôn tại chạy, nhưng một lần cũng chưa từng ngừng lại.
Tiêu Lam lại đợi một hồi, vẫn không chờ được đoàn tàu đến trạm.
Phảng phất chỉ là một đoàn tàu vĩnh viễn tuần hoàn lặp lại, không có điểm cuối.
Tiêu Lam thay đổi một phương hướng, đi về phía chiều đoàn tàu tiến lên, cậu muốn nhìn một chút đoàn tàu này đi tới như thế nào, phòng điều khiển là cái tình huống như thế nào, thuận tiện xem các toa xe khác có dạng gì.
Liên tiếp đi qua vài toa xe, đều là trống không như toa trước đó Tiêu Lam xuất hiện.
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Trước toa xe đầu tiên chính là vị trí phòng điều khiển.
Cửa phòng điều khiển đã không cánh mà bay, giống như cái bìa cứng nát đáng thương vô cùng mà ngã xuống mặt đất bên cạnh, nhìn qua như là bị đối xử bằng bạo lực.
Tiêu Lam kiểm tra một chút cánh cửa nằm dưới đất, cánh cửa bằng sắt là bị bạo lực trực tiếp kéo xuống, bên trên còn để lại dấu tay thật sâu, thoạt nhìn như là bút tích của người chơi.
Người chơi trước một bước tiến vào phòng điều khiển kia, chiến lực hẳn là không kém, hơn nữa là đi con đường cường hóa thể chất không khác Tiêu Lam là bao.
Lúc này trong phòng điều khiển không ngừng truyền đến tiếng mở chốt “lạch cạch”, thường thường còn có tiếng đập đập vào ván sắt truyền ra.
Tiêu Lam và Lạc đi vào phòng điều khiển.
Thứ đầu tiên ánh vào mi mắt chính là một đầu màu xanh lá chuối, kiểu tóc cực kỳ Smart*, đó hình như là một người đang ngồi trên ghế điều khiển, trong tay người nọ không ngừng mân mê bàn điều khiển kiểu cũ, còn thường gãi gãi đầu nói thầm: “Như vậy không được…… Cái này cũng không được……”
(*phong cách Smart là kiểu đại loại như này nha)
Người chơi này tuy rằng tố chất thân thể rất cường đại, nhưng nhìn qua giống như không phải quá thông minh, còn có vài phần làm người ta không yên tâm không có cảm giác đáng tin cậy.
“Xin chào……” Tiêu Lam lên tiếng hấp dẫn đối phương chú ý, “Tôi tên là Tiêu Lam, là bạn mở phòng điều khiển ra trước sao?”
“Đúng vậy, tôi muốn thử xem thứ này có thể dừng lại hay không, kết quả hình như hoàn toàn không phản ứng……” Smart tóc xanh một bên nói chuyện một bên chuyển người qua. Đây thế mà vẫn là một người chơi nữ, mặc áo da quần da, nhìn qua hẳn là bộ dáng rất trẻ tuổi, nhưng trên mặt hóa trang quá dày, tay nghề hoá trang còn có vài phần phong cách của ta, làm người khác có phải thấy không rõ diện mạo.
Chờ đến khi tầm mắt cô chuyển dời đến phía sau trên người Tiêu Lam, như là đột nhiên phản ứng lại đây, ánh mắt tỏa ánh sáng: “Tiêu Lam…… Tiêu ca! Anh là Tiêu ca, đúng hay không!”
Xưng hô Tiêu ca này làm Tiêu Lam nhớ tới Triệu Tiểu Hà đã gặp được ở màn tay mới.
Chỉ là……
Tiêu Lam nhìn Smart tóc xanh trước mắt vẻ mặt hưng phấn này, dù là con gái mười tám thay đổi bất ngờ, lúc này mới mấy tháng đâu, Triệu Tiểu Hà dù đã trải qua Thế Giới Hàng Lâm tàn phá, cũng không đến mức biến thành như vậy đi!
Cậu chần chờ hỏi: “Em là...?”
Smart tóc xanh kích động gật gật hai cái: “Tiêu ca chào anh chào anh! Em là bạn của Triệu Tiểu Hà, em tên là Đệ Nhất Phú Quý, Tiêu ca anh là ân nhân của Tiểu Hà, anh gọi em Phú Quý là được.”
Tiêu Lam: “Phú…… Phú Quý, chào em.”
Thiếu nữ, tên của em thật là cực kỳ có cá tính, làm nhân tâm hướng tới ghê.
Trước đó cậu cũng muốn nghe ngóng một chút tình hình gần đây của Triệu Tiểu Hà, nhưng bởi vì người chơi sơ cấp nhân số đông đảo, hơn nữa phân tán ở mười bảy nơi dừng chân người chơi, dẫn tới không thể nào tìm nổi.
Không nghĩ tới hiện tại thế mà ngoài ý muốn thu được tin tức của Triệu Tiểu Hà, Tiêu Lam hỏi: “Triệu Tiểu Hà hiện tại thế nào?”
Đệ Nhất Phú Quý nói: “Nó bây giờ đã qua không ít màn trò chơi rồi, còn có kỹ năng nữa, khoảng cách thăng lên người chơi trung cấp hẳn là cũng không xa đâu ạ.”
Tiêu Lam nhớ tới tiểu cô nương kiên cường kia, thoạt nhìn cô hẳn là trải qua đến không tồi, cũng kết giao được bạn bè.
Đệ Nhất Phú Quý có vẻ có chút phấn khởi: “Ý da, Tiểu Hà nó thường xuyên nói về anh á, nó nói anh lợi hại lắm, tùy tiện nói mấy câu là có thể giúp nó qua cửa, còn khuyên nó đừng tùy ý tin tưởng người khác muốn tự mình nỗ lực, dù sao chính là anh siêu cấp lợi hại!”
“Anh nào có lợi hại vậy chứ.” Tiêu Lam bật cười, “Màn tay mới anh cũng rất hung hiểm mới vượt qua, cũng không giúp đỡ Triệu Tiểu Hà quá nhiều, cô bé dựa vào bản lĩnh của mình mà sống sót thôi.”
“Hầy~ Tiểu Hà nói hết cho em nghe toàn bộ rồi, đoạn trích lời anh nói em còn nhớ kỹ.” Đệ Nhất Phú Quý vẻ mặt anh đừng khiêm nhường, ngẫu hứng ngâm nga lên, “Anh không có nắm chắc sẽ qua cửa, hơn nữa anh cũng không thể gánh vác sinh mạng của một người khác, cũng không có hứng dùng em để thử nghiệm điều kiện tử vong.”
“Dù lúc này đây có người giúp em, tiếp theo thì sao? Em có thể gặp phải một Lâm Nghiêm thứ hai hay không? Anh kiến nghị là —— tính mạng của mình nắm giữ trong tay mình.”
“Còn có một câu này nữa: ‘Còn hai mươi phút, em vẫn còn cơ hội tìm được manh mối. Nếu sắp đến thời gian còn chưa được, vậy đánh cuộc một phen.’”
Tiêu Lam: “……”
Nghe người khác ngâm nga lời mình từng nói cảm giác quá thẹn là sao….
Hết chương 82.