Tui F0 covid rồi nên tiến độ truyện sẽ chậm hơn nha. Đuối quá mọi người ơi
(;ŏ﹏ŏ)
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 28: Chàng trai làm trò chơi thay đổi quy tắc
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Sau khi Lạc rời khỏi, Tiêu Lam đến phòng tắm tích hợp trong phòng tắm nước ấm một cái.
Vị trí phòng tắm từ bên ngoài nhìn chỉ là một bức tường mà thôi, từ trong phòng mở cửa lại thành một không gian nhỏ độc lập, loại thời điểm này luôn làm người ta thanh tỉnh mà ý thức được rằng nơi này cũng không phải hiện thực.
Dưới nước ấm cọ rửa, thân thể Tiêu Lam dần dần thả lỏng lại, cơ bắp căng chặt thật lâu cũng chậm rãi thư hoãn, lúc này cậu thật ra hết sức tưởng niệm một mớ suối nước nóng ở suối nước nóng Lục đạo, đáng tiếc cũng chưa vào ngâm được chút nào.
Tắm rửa xong, Tiêu Lam đặt mông ngồi trên giường nho nhỏ trong phòng, định nghỉ ngơi một chút.
Truy đuổi chiến với Cố Mặc thật sự là quá mệt người, không chỉ phải chạy đường dài như điên, hơn nữa thần kinh vẫn phải căng đến gắt gaom Tiêu Lam nhìn nghê hồng lập lòe ngoài cửa sốt và bầu trời đêm vị vô số tòa nhà cao cắt thành mảnh nhỏ, thời đầu óc trống trơn, suy nghĩ như đã phiêu thật sự xa.
"Leng keng ——"
Một tiếng hệ thống nhắc nhở đột ngột vang lên, ngay sau đó phịch một tiếng, một thứ hình vuông trống rỗng dừng ngay đầu giường Tiêu Lam.
Cậu quay đầu nhìn lại, thế mà là một thứ tương tự như điện thoại di động.
Sao giờ Thế Giới Hàng Lâm không chỉ bao ăn bao ở, còn đưa luôn điện thoại? Đây là cái cơ cấu giúp đỡ người nghèo cảm động toàn cầu gì vậy, cho dù ở những hội từ thiện ban phát tình yêu cũng không có bút tích lớn như vậy.
Tiêu Lam nghi hoặc cầm lấy điện thoại, khởi động máy, giao diện điện thoại không có gì khác thường, cũng không có ứng dụng gì.
Động cơ của Thế Giới Hàng Lâm làm người rất nghi hoặc, rốt cuộc sau khi tiến vào nơi này rồi, điện thoại của người chơi đã không cách nào sử dụng, không có internet cũng không cách nào trò chuyện, cũng chỉ là ngẫu nhiên chơi mấy game mini một người chơi, hoặc là dùng như đèn pin thôi.
Vì sao phải phát điện thoại cho cậu, chẳng lẽ thấy cậu mất điện thoại trong trò chơi nên thấy đồng tình? …… Không đến đó mức đi.
Mấy ngày sau Tiêu Lam cũng không làm ổ trong phòng.
Cậu rời khỏi phòng mình, đi dạo khắp nơi dừng chân người chơi, một bên quen thuộc địa hình, một bên cũng sưu tập tin tức. Đã biết không ít thứ, chẳng hạn như phòng huấn luyện kĩ năng.
Vương Thái Địch - nhóc dẫn đường không đáng tin cậy này thế nhưng không nói qua phòng huấn luyện kĩ năng!
Tuy khả năng tay mới có được kĩ năng cũng thật sự rất thấp, nhưng cũng có thể là — Vương Thái Địch cùi bắp ba năm cũng kích hoạt không được kĩ năng đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nơi này.
Lúc huấn luyện, thời gian làm lạnh kĩ năng là không thể tính toán, nói cách khác chỉ cần thân thể của bạn gánh nặng nổi, bạn sẽ có thể vô hạn số lần luyện tập kĩ năng của mình, là nơi quen thuộc nắm giữ kĩ năng của mình tốt nhất.
Phòng huấn luyện độc lập.
Tiêu Lam nhắm mắt lại, ở trong đầu yên lặng nghĩ về kĩ năng, cậu bắt đầu nếm thử các loại khả năng.
【 Năng lực Batman 】
"Kĩ năng cấu thành thất bại, tỉnh tỉnh đê bạn căn bản không có tiền."
【 Năng lực của One Punch Man 】
"Kĩ năng cấu thành thất bại, Tiêu Lam tựa hồ nghèo đến thần chí không rõ."
【 Năng lực rời khỏi Thế Giới Hàng Lâm】
"Kĩ năng cấu thành thất bại, có mộng tưởng luôn là điều tốt."
【 Năng lực đánh vỡ bức tường phó bản trò chơi 】
"Kĩ năng cấu thành thất bại, cảnh cáo! Xin đừng nếm thử vi phạm quy định"
……
Trải qua thí nghiệm, Tiêu Lam cơ bản tổng kết ra được, yêu cầu năng lực tương phản với [Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi] là không thể thực hiện, chẳng hạn như cái loại thổ hào, năng lực đồng tiền, biến cát thành vàng gì đó. Dựa theo kịch bản truyền thống "Người giàu có dựa khoa học kỹ thuật, người nghèo dựa biến dị", điểm này cực kỳ hợp lý.
Tiếp theo là kĩ năng vượt qua hạn mức năng lực cao nhất của người chơi không thể thực hiện, cái này thật ra còn chờ sờ soạng, dù gì Tiêu Lam còn chưa tiếp xúc qua người chơi cao cấp, đối với người chơi rốt cuộc có thể mạnh bao nhiêu thuộc về trình độ cái biết cái không.
Cuối cùng là năng lực đề cập đến bản thân Thế Giới Hàng Lâm cũng không thể, thậm chí nếm thử số lần nhiều còn sẽ bị cảnh cáo, Thế Giới Hàng Lâm tựa hồ rất bài xích có người tiến hành tìm tòi nghiên cứu căn nguyên của nó.
Tiêu Lam nhìn (lv.1) phía sau kĩ năng của mình, cũng không biết kĩ năng này khi nào có thể thăng cấp, thăng cấp lại yêu cầu bao nhiêu giá trị bần cùng, thuyết minh kĩ năng hoàn toàn không có bất luận nhắc nhở gì, chẳng lẽ muốn mệt cậu một trăm triệu trước?
Muốn nghèo ơi là nghèo ghê á, bần cùng mới làm tui vui sướng.
Cảm thụ được sau khi giá trị bần cùng tăng, thân thể xuất hiện sức mạnh, cứ như vậy đi xuống vác ngực đập đá cũng không còn là mơ nữa.
Xùy xùy, ai muốn cái loại mơ ước này!
Mới vừa đi ra khỏi phòng huấn luyện kĩ năng, Tiêu Lam bỗng thấy được mái tóc nâu xoăn nhảy nhót dưới ánh mặt trời.
Vương Thái Địch vẫn rộng rãi trước sau như một, ngôn ngữ tứ chi phong phú dị thường.
Bên cạnh cậu nhóc có một tiểu mập mạp đi theo, sắc mặt trắng bệch ánh mắt mơ hồ, đi đường cũng không phải quá nhanh nhẹn, đại khái là lại tiếp nhận nhiệm vụ dẫn đường người mới.
Nhìn thấy Tiêu Lam, Vương Thái Địch xa xa mà phất phất tay với cậu, lại nói gì đó với tiểu mập mạp bên cạnh, sau khi tiểu mập mạp chết lặng gật gật đầu đứng yên tại chỗ, Vương Thái Địch liền tung tăng nhảy nhót lại đây.
Vương Thái Địch cười đến thật xán lạn: "Tiêu Lam!"
Tiêu Lam cũng trả lại cho cậu nhóc một nụ cười tươi, cũng gật gật đầu coi như chào hỏi.
Vương Thái Địch như hiến vật quý móc ra một cái điện thoại quen mắt, dùng một loại ngữ khí bà tám của mấy bà mấy cô trong xóm nói: "Mấy ngày hôm trước Thế Giới Hàng Lâm thống nhất phát điện thoại di động, thay thế tất cả điện thoại di động người chơi tự mang theo, anh biết không?"
Tiêu Lam: "Ừ? Làm sao vậy?"
Vương Thái Địch: "Có phải rất tò mò không, vì sao rõ ràng điện thoại ở Thế Giới Hàng Lâm không có tác dụng gì, nó vẫn thống nhất phát cho người chơi."
"Ừm, xác thật." Tiêu Lam phối hợp dò hỏi.
Vương Thái Địch cười đắc ý: "Hắc hắc, chuyện này chính là làm cho cả quần thể người chơi đều chấn động. Theo tình báo của anh em, trong giới người chơi cao cấp phổ biến suy đoán là có người chơi mang theo điện thoại sinh ra trở ngại với trò chơi. Cũng không biết là đại lão công nghệ đen nào, cái điện thoại kia chắc chắn phải siêu cấp lợi hại, mới có thể làm Thế Giới Hàng Lâm phải nhằm vào người đó mà sửa quy tắc."
"Có không ít tổ chức người chơi đều thả ra tin tức, muốn mời chào vị đại lão thần bí kia."
"Thật là một người tàn nhẫn bằng sức mạnh bản thân làm trò chơi thay đổi quy tắc, siêu cấp muốn gặp một lần ghê!"
Tiêu Lam cũng tỏ vẻ nhận đồng, cảm khái đến: "Thật sự muốn nhận thức một chút!"
"Nhưng người kia đến tột cùng ai? Rốt cuộc ngoại trừ người mới cũng rất ít người mang điện thoại vào phó bản, bởi vì có Boss sẽ mượn dùng điện thoại làm môi giới tìm được người chơi. Người chơi trung cao cấp thường đều ném điện thoại trong phòng, chỉ có mấy người mới ngây ngốc đó mới còn chứng ỷ lại vào điện thoại." Vương Thái Địch moi cằm, "Đúng không?"
Người mới ngây ngốc Tiêu Lam: "……"
Đợi chút trở về ném điện thoại vô ngăn tủ liền.
Đồng thời cậu nghĩ tới cái điện thoại sau khi App vận hành thì đen thui kia của mình, từ trình độ nào đó đi lên mà nói cũng là sinh ra trở ngại với người chơi, Thế Giới Hàng Lâm sẽ không….
Ha ha, không có khả năng đâu nhờ.
Tin tức mới nhất nói xong, thỏa mãn linh hồn nhiều chuyện của mình, Vương Thái Địch quan tâm lên tình hình gần đây của Tiêu Lam: "Vài ngày không thấy anh đâu, vào trò chơi mới sao?"
Tiêu Lam gật gật đầu: "Là một phó bản tên là suối nước nóng Lục đạo."
"Đậu móa! Suối nước nóng Lục đạo!" Vương Thái Địch trợn tròn đôi mắt, nói rồi còn đi vòng quanh Tiêu Lam một vòng, giống như đang tham quan thảm kịch nhân gian nào đó, "Vận khí này của anh cũng quá kém đi, đó chính là nơi gọi là lò hỏa thiêu của tay mới đó, tay mới đi vào mười không còn một, phó bản cầm cờ đi đầu trong những phó bản không muốn nhớ lại nhất!"
Tiêu Lam hơi hơi nhướng mày: "Có lợi hại như vậy à?"
Vương Thái Địch: "Tất nhiên rồi, tiểu tỷ tỷ Boss kia hung tàn lắm, đặc biệt muốn giữ lại người chơi thiên phú tốt lại thành lập thế giới lý tưởng của chị ý. Chắc anh cũng gặp qua rồi chứ, chị ý mang theo một đám người rậm rịt, bản thân chị ý lại mạnh nữa, còn chơi chiến thuật biển người, năm đó anh em suýt chút nữa chết trên tay chị ý rồi."
Tiêu Lam hồi ức một chút cảm giác bị vô số bóng người chết lặng vây quanh, lòng có xúc động: "Xác thật hung tàn, anh qua cửa trò chơi, lúc truyền tống cũng bị cô ta đánh gãy."
Nhưng chung quy cậu cảm thấy, hành động Cố Mặc giữ cậu lại hẳn không phải xuất phát từ ác ý, càng tựa như cô thành lập một cái cảng tránh gió trong thế giới không xong này, cô muốn người mà cô cho rằng là người tốt đều vào đó ở.
Nhưng mà, phương thức có hung tàn một chút.
Vương Thái Địch sửng sốt: "Chỉ chỉ chỉ…… Còn tiến hóa?!!"
Tiêu Lam cũng lăng: "Cậu nói hung tàn không phải chỉ cái này sao?"
Vương Thái Địch gãi gãi đầu: "Đương nhiên không phải chỉ cái này, tình huống của chị ý không thích hợp, dưới tình huống bình thường thì Boss sẽ không có được năng lực áp đảo Thế Giới Hàng Lâm."
"Một khi xuất hiện loại chuyện này thuộc về lỗ hổng trò chơi, Thế Giới Hàng Lâm hẳn sẽ rất nhanh phái người chơi khế ước đến xử lý, người chơi khế ước cực kỳ mạnh, đối với Boss màn sơ cấp, trên cơ bản là bọn họ nghiền áp."
Tiếp theo Vương Thái Địch nhìn quanh bốn phía, đến gần Tiêu Lam cũng đè thấp giọng: "Nhưng là gần đây có không ít màn của trò chơi xuất hiện lỗ hổng, cũng không kịp thời chữa trị."
"Theo các người chơi cao cấp nói, đại khái là mấy tháng trước, Thế Giới Hàng Lâm có khả năng xảy ra vấn đề gì đó, các người chơi khế ước toàn bộ bị phái đi giải quyết, đến bây giờ đều phần lớn không thấy được người."
"Có lẽ là có vấn đề lớn khó lường gì đó, từ khi em tiến vào trò chơi đến bây giờ, ba năm cũng chỉ nghe nói qua lúc này đây."
Nói xong, Vương Thái Địch lòng còn sợ hãi mà chà xát mớ tóc xoăn của mình.
Tiêu Lam: "Bọn họ có nói cụ thể là nguyên nhân gì không?"
Vương Thái Địch lắc đầu: "Người chơi khế ước và người chơi khác đều có màn chơi không giống nhau, dù là người chơi cao cấp cũng chỉ có thể biết hướng đi của bọn họ một chút mà thôi."
Tiêu Lam nghe xong không khỏi trầm tư, đến tột cùng là vấn đề gì, thế mà có thể ảnh hưởng đến Thế Giới Hàng Lâm thoạt nhìn như không gì làm không được này.
Nhưng nghĩ từ một phương diện khác, đã có cái gì có thể ảnh hưởng đến nó, nói cách khác nó cũng không phải không thể chiến thắng như trong tưởng tượng vậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn trời xanh giống như đúc trong hiện thực này, lại nhìn chăm chú một đám người bước chân vội vàng, trông khẩn trương mà lại lãnh túc này, loại ccảm giác sinh tử bị nắm giữ trong một tay một tồn tại xa lạ thật sự quá không xong. Nếu có cơ hội, ai sẽ không muốn rời đi nơi này kia chứ?
Vương Thái Địch vỗ trán một cái: "Ai da, tám với anh lâu quá rồi, quên luôn người mới em dẫn đường mất tiêu!
Em đi trước đây, có rảnh chúng ta tiếp tục tám chuyện sau nha!"
Tiêu Lam đối phất tay với cậu nhóc: "Gặp sau."
Vương Thái Địch vẫy vẫy tay với Tiêu Lam, nói xong liền hoang mang rối loạn mà chạy về phía tiểu mập mạp đáng thương đang co rúc trong một góc, tiểu mập mạp có vẻ đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực, nhưng cậu ta dùng thể tích của mình lấp đầy toàn bộ góc đó, một khe hở cũng không để sót.
Vương Thái Địch chạy tới xin lỗi tiểu mập mạp, liền mang theo cậu ta tiếp tục tham quan nơi dừng chân người chơi, vừa nói gì đó hòa hoãn không khí, tự nhiên mà vậy liền nhắc tới anh trai mình: "Ui tui nói ông nghe, ông biết không anh tui á ---"
"Rầm ——"
Lời Vương Thái Địch còn chưa dứt, đột nhiên từ trên trời giáng xuống một bóng người, người nọ tựa hồ là từ cửa sổ trên tòa nhà cao chục tầng bên cạnh nhảy xuống, quần áo bị gió thổi đến phi dương — là Vương Kha.
Cao như vậy nhảy xuống cũng chẳng sao, xem ra tố chất thân thể của người chơi cao cấp thực sự không bình thường.
Vương Kha hướng tới Vương Thái Địch thẳng tắp nhảy xuống, vừa rơi xuống đất một bàn tay liền xách cổ áo Vương Thái Địch lên, quyết đoán đánh gãy hành vi bốc gốc gác của thằng em nhà mình, sau đó bước chân vội vàng đi xa, giống như sau lưng có ngàn vạn lệ quỷ đang truy đuổi.
Động tác kia thuần thục đến làm nhân tâm đau, cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Vương Thái Địch vươn tay về phía tiểu mập mạp: "Ế ế ế, anh, nhiệm vụ của em ——"
Vương Kha nghiến răng nghiến lợi: "Anh sẽ tìm người giúp cậu ta."
Chỉ còn sót lại tiểu mập mạp vẻ mặt mộng bức thêm thái sắc đứng yên tại chỗ, sau đó lại bị người chơi chạy tới đón đi.
Tiêu Lam cảm khái: Chăm trẻ thật không dễ dàng nhờ.
Lúc ấy Vương Thái Địch nói, sau khi cha mẹ bọn họ gặp tai nạn xe cộ qua đời, chính là Vương Kha luôn chăm sóc em trai.
Dựa theo tuổi của Vương Thái Địch, và ba năm bọn họ tiến vào Thế Giới Hàng Lâm mà tính, khi đó bản thân Vương Kha chỉ là một thiếu niên trẻ, lại có thể chăm sóc em trai đến tốt như vậy, thậm chí đến thế giới nguy hiểm này cũng không từ bỏ em trai cả kĩ năng cũng không thể kích hoạt.
Đây mới là bộ dáng mà người thân huyết mạch tương liên nên có đi.
Nhưng là ảo giác sao, Vương Kha giống như cao hơn lần trước gặp mặt một chút?
Cáo biệt Vương Thái Địch, Tiêu Lam đi về phía phòng mình.
Thiếu Vương Thái Địch sinh động không khí, toàn bộ đường đi lại lần nữa bao phủ lên một cảm giác căng chặt chạm vào là nổ ngay, người lui tới đều bước chân vội vàng, trong ánh mắt mang theo phòng bị.
Trên đường phố giống như ngoài thế giới hiện thực, mở ra vô số cửa hàng lớn lớn bé bé, cửa treo bảng hiệu và đèn nê ông, nhưng nội dung viết bên trên lại hoàn toàn bất đồng "Vũ khí định chế riêng cho cá nhân", "Cơm thủ công cao cấp", "Tổ chức đoàn thể vào phó bản".... vân vân.
Người đi ngang qua các cửa hàng cũng không có loại thích ý và thả lỏng như dạo phố trong hiện thực, bọn họ nói chuyện với nhau đều tránh người thấp giọng tiến hành.
Đang đi tới, đột nhiên Tiêu Lam cảm nhận được một loại cảm giác ngăn cách không thể nói, như liên hệ với thế giới này từng chút từng chút bị cắt đứt.
Cảm giác nhạy bén trải qua hai trò chơi nói với cậu, âm thanh xung quanh chậm rãi thu nhỏ, chân trời nơi xa có một lại hắc ám nhỏ đến không thể phát hiện đang lan tràn.
Loại cảm giác này —— là dự triệu trò chơi sắp bắt đầu.
Tiêu Lam nện bước nhanh hơn, trở lại trong phòng, cậu an tĩnh mà ngồi trên giường, chờ đợi bóng tối buông xuống.
Một lát sau, chung quanh yên tĩnh, bóng tối lôi cuốn tất cả ý thức của Tiêu Lam chìm vào chỗ sâu.
Thế giới xung quanh lại một lần nữa rõ ràng lên.
Tiêu Lam đầu tiên nhìn thấy chính là tấm thảm nhìn qua khuynh hướng cảm xúc thật tốt, hoa văn bên trên cực kỳ tinh xảo phức tạp, vừa thấy chính là cần phải hao phí thời gian thủ công mà thành, tràn ngập mùi vị tiền tài.
Trên vách tường bên cạnh cũng là giấy dán tường hoa lệ, không chỉ hoa văn tinh xảo còn có chỉ vàng nhỏ vụn trang trí, dưới ánh nến thậm chí lập lòe ánh sáng li ti. Ngay cả trên trần nhà cũng là bích hoạ và khắc hoa tinh mỹ, trong không khí tản ra một mùi hương thanh nhã, hết thảy đều để lộ ra một loại hơi thở quý tộc xa hoa lãng phí.
Mà đây chỉ là một gian hành lang mà thôi.
Nếu đem chúng nó biến hết thành giá trị bần cùng, vậy là một loại thể nghiệm khiến người ta vui sướng cỡ nào. Nhưng mới vào trò chơi đã phá hư cảnh tượng, nếu khiến Boss chú ý, đó chính là đang tìm chết.
Tiêu Lam quan sát xung quanh một chút, sau lưng cậu là một cánh cửa lớn tinh xảo dày nặng đang đóng chặt.
Cậu duỗi tay thử đẩy đẩy, không chút sứt mẻ, đây không phải bởi vì cửa khóa, ngược lại giống như cánh cửa WC nhốt cậu vào màn chơi đầu tiên kia, là sức mạnh của trò ngăn cản cậu mở ra.
Phun một hơi ra, Tiêu Lam xoay người đi về phía một đầu khác hành lang, dưới ánh nến tối tăm, phía trước là một mảnh mông lung không thấy rõ ràng.
Dưới chân là thảm cao cấp mềm mại, bước chân Tiêu Lam không phát ra bất luận âm thanh gì, mà hành lang cũng chỉ có một mảnh yên tĩnh, cậu cứ như vậy trầm mặc mà đi tới, như là vừa ra khỏi bộ kịch câm.
Trong một mảnh ánh nến lay động, phương xa chậm rãi có bóng dáng hình người xuất hiện.
Bóng người kia cứ như vậy vẫn không nhúc nhích mà đứng yên phía trước, không có chút ý định đi tới nào đi, nhưng hắn chiếm cứ vị trí ngay giữa hành lang, nếu Tiêu Lam muốn qua, nhất định phải cùng hắn làm oan gia ngõ hẹp.
Tiêu Lam dừng bước, quan sát đối phương.
Đối phương vẫn không hề có động tĩnh, phảng phất như một con ma nơ canh.
Hai bên giằng co một trận, lúc Tiêu Lam đang ở tự hỏi thứ này đến tột cùng có phải người hay không, thân ảnh người kia lại cử động, dùng một loại tốc độ không nhanh không chậm từng chút từng chút tiếp cận phía cậu.
Đến gần, dưới ánh nến chiếu rọi, Tiêu Lam phát hiện đây là một thanh niên, rất khó nói rõ ràng tuổi của hắn, thân hình nhìn qua rất trẻ tuổi, dáng người đĩnh bạt, nhưng khí chất lại nội liễm mà trầm ổn, không có cái loại trương dương và sắc bén thanh xuân mang đến.
Hắn ăn mặc một thân tây trang ba kiện màu đen cắt may khéo léo, không có một nếp nhăn dư thừa, chân thẳng tắp thon dài xứng với giày da điệu thấp màu đen, có vẻ đặc biệt ưu nhã tinh xảo.
Lại gần một chút, Tiêu Lam thấy rõ dung mạo hắn.
Không biết có phải nguyên nhân ánh nến tối tăm hay không, tóc của hắn nhìn qua là một loại màu đen quá mức thâm trầm, cả ánh nến cũng không thể mạ lên cho nó một tia sắc màu ấm.
Ánh mắt người nọ vàng nhạt, mũi thẳng tắp, bên môi mang theo một nụ cười mỉm gãi đúng chỗ ngứa, xứng với dung mạo tuấn mỹ, cả người lộ ra một khí chất văn nhã lại cấm dục.
Cặp mắt kia, làm người vô cớ nhớ tới một con mèo đen.
Người nọ rốt cuộc đi tới trước mặt Tiêu Lam.
Tay trái hắn đỡ bên phải ngực, hướng về Tiêu Lam khom lưng, làm một lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn.
"Tiên sinh."
Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, đây là —— giọng nói của Lạc.
Tiêu Lam hơi kinh ngạc: "Lạc?"
Lạc đứng dậy, mỉm cười với Tiêu Lam nói: "Tôi vẫn luôn chờ đợi ngài đến."
Tiêu Lam nhìn hình người văn nhã tuấn mỹ của Lạc, đem lo lắng với đại hán đầu trọc da đen vứt vào thùng rác. Gia hỏa này là một họa sĩ linh hồn, sao tạo được bản thân mình thành dạng này?
Đây là kỳ tích của khoa học hay là không thể tưởng tượng của nghệ thuật?
Ánh mắt cậu lia xuống, nhìn nhìn chân thon dài thẳng tắp của Lạc, đường cong hai chân có thể nói là hoàn mỹ, dưới quần tây bao vây có vẻ như là tác phẩm nghệ thuật thợ thủ công tỉ mỉ mài giũa ra.
Ừm…… Lúc này đây hai chân đều ở trên một cái trục hoành rồi.
So với một con mèo đen tứ chi không phối hợp móp méo đầu, hình người lần này quả thực hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng, tốc độ tiến bộ của Lạc thật sự là quá kinh người.
Chỉ là trong lòng lại có một tí xíu mất mát, cái bụng này không có lông xù xù có thể sờ soạng……
Nhìn thấy Tiêu Lam phản ứng, Lạc như có chút khó hiểu: "Tiên sinh, tôi có cái gì không ổn sao?"
Tiêu Lam vứt bỏ suy nghĩ đi xa: "Không có, thoạt nhìn rất tốt, nhưng sao anh lại muốn biến thành hình người?"
Trong mắt Lạc đựng đầy ý cười ôn hòa: "Muốn xuất hiện bên người ngài, vẫn là loại hình thái này tương đối tiện hơn, tôi có thể ngụy trang thành người chơi cùng ngài tiến hành trò chơi."
Như vậy, tôi sẽ có thể quang minh chính đại mà đứng bên cạnh ngài.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc: 28 chương, rốt cuộc lần đầu tiên tôi có được cái mặt chân chính.
Tiêu Lam: Tui nhớ lông xù xù của tui.
Hết chương 28.