Trong lòng Trần Ni thầm thấy hối hận, chị ta không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Dù sao trong mắt Trần Ni, Ngu Ninh không có chỗ dựa, Triệu Mộng Khởi vừa hay lại ghét Ngu Ninh, đạp Ngu Ninh ra còn có thể chừa một vị trí cho Sở Mông, là chuyện một mũi tên trúng ba con nhạn. Chị ta đột nhiên nhớ đến một người, nghiến răng gọi cho Amy: “Có phải là cô không!”
Amy lại rất thoải mái: “Cái gì có phải là tôi không? Cô đang nói đến chuyện ở trên mạng à? Vậy chắc chắn không phải là tôi rồi. Tuy rằng không ưa cô lắm nhưng tôi sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Cô lo mà suy nghĩ làm sao để khắc phục hậu quả đi. Nhắc cho cô một tiếng này, tốt nhất là cô phải tìm được Ngu Ninh trước. Cô có chắc là trong tay em ấy không giữ thóp của cô không? Chậc, mau đi làm đi, đừng có rảnh rỗi mà đi cắn người như chó điên.”
Amy vừa nói xong đã cúp điện thoại. Chị nhìn cấp dưới của mình rồi nhướng mày nói: “Mau đi làm việc đi, làm xong tấm hình so sánh chưa? Xong rồi thì đăng lên đi.”
Mấy cấp dưới của Amy đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại phấn đấu trên tiền tuyến của Weibo.
Amy gọi điện thoại cho đạo diễn của ‘Tiên Giai’ trước, sau đó mới gọi cho Ngu Ninh rồi nói: “Em tung đoạn ghi âm ra, sau đó không cần quan tâm đến chuyện trên Weibo nữa. Chín giờ sáng ngày mai chị sẽ dẫn em đi thử vai, tối nay nhớ nghỉ ngơi cho tốt vào, bổ sung đầy đủ sức lực.”
Trong khách sạn, Ngu Ninh đặt cây bút trong tay xuống, đáp: “Em biết rồi.”
Amy cúp điện thoại.
Ngu Ninh mở Weibo lên, bởi vì thông báo chia sẻ và tin nhắn quá nhiều nên điện thoại của cô cũng đơ luôn. Cô hoàn toàn không đọc mà đăng ngay đoạn ghi âm đã được chỉnh sửa lên trên đó.
[Chứng cứ mà mọi người cần.]
Sau đó cô tắt Weibo, đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục chỉnh sửa tiểu truyện của nhân vật.
Đó là thói quen khi đóng phim của cô, cho dù chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé thì cô cũng phải viết một tiểu truyện nhân vật hoàn chỉnh, như vậy mới có thể hiểu rõ toàn bộ nhân vật đó. Cô không có chỗ dựa nên chỉ có thể nắm bắt mỗi một cơ hội có được.
Sau khi đoạn ghi âm được đăng lên, Nick chuyên dùng để hít drama đã chia sẻ với một icon như đang hít drama.
[Hóa ra những gì chị nói đều là thật à.]
[Còn lén ghi âm nữa chứ? Cá mè một lứa thôi.]
[Đoạn ghi âm này được chỉnh sửa qua rồi nhỉ? Có phải là đàm phán điều kiện không thành công không?]
[Lầu trên suy nghĩ xấu xa quá rồi đấy, rõ ràng là vì bảo vệ người ở trong đoạn video mà. Nhưng chị gái ơi, chị có bảo vệ cũng vô dụng thôi, mọi người đều biết được người đó là ai rồi.]
[Không lẽ điểm quan trọng không phải là bị bỏ thuốc sao? Nếu như TMK bị bỏ thuốc thật thì không phải nên báo cảnh sát à? Giống như chị gái nói đấy, đều là người bị hại thì tại sao phải biến mình thành người gây hại cho người khác?]
Trên mạng đã nhốn nháo cả lên, còn có người nhiệt tình đi báo cảnh sát thật. Lúc này trong phòng làm việc của Trần Ni đã vô cùng rối loạn, các quản lý cấp cao cũng khẩn cấp mở một cuộc hội nghị để thảo luận cách giải quyết vụ việc.
Amy sắp xếp cho người tiếp tục để ý bình luận của dân mạng, còn chị thì lại hiếm thấy ngủ được một giấc rất ngon. Sáng ngày hôm sau, lúc đến khách sạn đón Ngu Ninh thì trông chị vô cùng phấn khởi, còn mang theo một hộp điểm tâm, nhưng đáng tiếc không phải là cho Ngu Ninh.
Quần áo trên người Ngu Ninh là do Tiểu Trương mua cho, áo hoodie với quần jeans đơn giản. Tóc của cô được cột lên thành một cái đuôi ngựa, nhìn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp vô cùng.
Amy cho Tiểu Trương về công ty trước, còn mình thì lái xe đưa Ngu Ninh đến chỗ thử vai: “Vốn dĩ chị muốn tìm một giáo viên dạy diễn xuất cho em mấy hôm trước, không ngờ vừa vặn hôm nay lại có buổi thử vai tập trung.”
Ngu Ninh đã đọc xong toàn bộ cốt truyện có liên quan đến thánh nữ: “Em sẽ làm được.”
Khi dừng xe đợi đèn giao thông, Amy quay đầu sang nhìn Ngu Ninh: “Đạo diễn Chung rất nghiêm khắc, em lại không có kinh nghiệm.”
Trong lòng Ngu Ninh đã có chút ý tưởng về nhân vật này, cô nói: “Em có xem qua một số tác phẩm của đạo diễn Chung, rất xuất sắc.”
Amy “ừ một tiếng: “Chỉ cần biểu hiện của em không quá tệ, dù không thể lấy được nhân vật thánh nữ này, chị cũng có thể giúp em giành lấy nhân vật khác, vì vậy đến lúc đó em đừng quá căng thẳng.”
Ngược lại Ngu Ninh cảm thấy người đang căng thẳng chính là Amy: “Chị Amy yên tâm, thành tích trong lớp biểu diễn của em đều là xuất sắc.”
Thực tập sinh của công ty giải trí Vĩnh Gia không chỉ học nhảy hát mà thôi, còn có những thứ như biểu diễn và lời thoại nữa, nhưng đều là rất nhiều người cùng học một lớp.
Amy lại rất thoải mái: “Cái gì có phải là tôi không? Cô đang nói đến chuyện ở trên mạng à? Vậy chắc chắn không phải là tôi rồi. Tuy rằng không ưa cô lắm nhưng tôi sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Cô lo mà suy nghĩ làm sao để khắc phục hậu quả đi. Nhắc cho cô một tiếng này, tốt nhất là cô phải tìm được Ngu Ninh trước. Cô có chắc là trong tay em ấy không giữ thóp của cô không? Chậc, mau đi làm đi, đừng có rảnh rỗi mà đi cắn người như chó điên.”
Amy vừa nói xong đã cúp điện thoại. Chị nhìn cấp dưới của mình rồi nhướng mày nói: “Mau đi làm việc đi, làm xong tấm hình so sánh chưa? Xong rồi thì đăng lên đi.”
Mấy cấp dưới của Amy đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại phấn đấu trên tiền tuyến của Weibo.
Amy gọi điện thoại cho đạo diễn của ‘Tiên Giai’ trước, sau đó mới gọi cho Ngu Ninh rồi nói: “Em tung đoạn ghi âm ra, sau đó không cần quan tâm đến chuyện trên Weibo nữa. Chín giờ sáng ngày mai chị sẽ dẫn em đi thử vai, tối nay nhớ nghỉ ngơi cho tốt vào, bổ sung đầy đủ sức lực.”
Trong khách sạn, Ngu Ninh đặt cây bút trong tay xuống, đáp: “Em biết rồi.”
Amy cúp điện thoại.
Ngu Ninh mở Weibo lên, bởi vì thông báo chia sẻ và tin nhắn quá nhiều nên điện thoại của cô cũng đơ luôn. Cô hoàn toàn không đọc mà đăng ngay đoạn ghi âm đã được chỉnh sửa lên trên đó.
[Chứng cứ mà mọi người cần.]
Sau đó cô tắt Weibo, đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục chỉnh sửa tiểu truyện của nhân vật.
Đó là thói quen khi đóng phim của cô, cho dù chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé thì cô cũng phải viết một tiểu truyện nhân vật hoàn chỉnh, như vậy mới có thể hiểu rõ toàn bộ nhân vật đó. Cô không có chỗ dựa nên chỉ có thể nắm bắt mỗi một cơ hội có được.
Sau khi đoạn ghi âm được đăng lên, Nick chuyên dùng để hít drama đã chia sẻ với một icon như đang hít drama.
[Hóa ra những gì chị nói đều là thật à.]
[Còn lén ghi âm nữa chứ? Cá mè một lứa thôi.]
[Đoạn ghi âm này được chỉnh sửa qua rồi nhỉ? Có phải là đàm phán điều kiện không thành công không?]
[Lầu trên suy nghĩ xấu xa quá rồi đấy, rõ ràng là vì bảo vệ người ở trong đoạn video mà. Nhưng chị gái ơi, chị có bảo vệ cũng vô dụng thôi, mọi người đều biết được người đó là ai rồi.]
[Không lẽ điểm quan trọng không phải là bị bỏ thuốc sao? Nếu như TMK bị bỏ thuốc thật thì không phải nên báo cảnh sát à? Giống như chị gái nói đấy, đều là người bị hại thì tại sao phải biến mình thành người gây hại cho người khác?]
Trên mạng đã nhốn nháo cả lên, còn có người nhiệt tình đi báo cảnh sát thật. Lúc này trong phòng làm việc của Trần Ni đã vô cùng rối loạn, các quản lý cấp cao cũng khẩn cấp mở một cuộc hội nghị để thảo luận cách giải quyết vụ việc.
Amy sắp xếp cho người tiếp tục để ý bình luận của dân mạng, còn chị thì lại hiếm thấy ngủ được một giấc rất ngon. Sáng ngày hôm sau, lúc đến khách sạn đón Ngu Ninh thì trông chị vô cùng phấn khởi, còn mang theo một hộp điểm tâm, nhưng đáng tiếc không phải là cho Ngu Ninh.
Quần áo trên người Ngu Ninh là do Tiểu Trương mua cho, áo hoodie với quần jeans đơn giản. Tóc của cô được cột lên thành một cái đuôi ngựa, nhìn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp vô cùng.
Amy cho Tiểu Trương về công ty trước, còn mình thì lái xe đưa Ngu Ninh đến chỗ thử vai: “Vốn dĩ chị muốn tìm một giáo viên dạy diễn xuất cho em mấy hôm trước, không ngờ vừa vặn hôm nay lại có buổi thử vai tập trung.”
Ngu Ninh đã đọc xong toàn bộ cốt truyện có liên quan đến thánh nữ: “Em sẽ làm được.”
Khi dừng xe đợi đèn giao thông, Amy quay đầu sang nhìn Ngu Ninh: “Đạo diễn Chung rất nghiêm khắc, em lại không có kinh nghiệm.”
Trong lòng Ngu Ninh đã có chút ý tưởng về nhân vật này, cô nói: “Em có xem qua một số tác phẩm của đạo diễn Chung, rất xuất sắc.”
Amy “ừ một tiếng: “Chỉ cần biểu hiện của em không quá tệ, dù không thể lấy được nhân vật thánh nữ này, chị cũng có thể giúp em giành lấy nhân vật khác, vì vậy đến lúc đó em đừng quá căng thẳng.”
Ngược lại Ngu Ninh cảm thấy người đang căng thẳng chính là Amy: “Chị Amy yên tâm, thành tích trong lớp biểu diễn của em đều là xuất sắc.”
Thực tập sinh của công ty giải trí Vĩnh Gia không chỉ học nhảy hát mà thôi, còn có những thứ như biểu diễn và lời thoại nữa, nhưng đều là rất nhiều người cùng học một lớp.
Danh sách chương