Lâm Xuân tỉnh dậy trong phòng khách sạn, nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, cô hốt hoảng bật dậy khỏi giường.

– Anh Trần Sơ!

“Anh đây.” Một giọng nói dịu dàng vang bên tai cô.

Cô ngạc nhiên ngoảnh lại, thấy người cô vừa mới gọi tên đang đứng ở đầu giường.

“Anh không sao chứ, có bị đâm nặng không?” Lâm Xuân không thắc mắc vì sao Trần Sơ lại ở trong phòng của mình, cô chỉ nhớ trước khi ngất đi, anh đã ngăn cản hình phạt tai nạn giao thông giúp cô. Đây là tai nạn do hệ thống gây nên thông qua sức mạnh quy tắc, dù cho nạn nhân là người dị năng ở cấp bậc nào đi nữa thì họ cũng sẽ bị thương.

“Không sao, tai nạn bình thường không làm anh bị thương được.” Trần Sơ vỗ về cô.

“Đấy không phải tai nạn bình thường mà là sức mạnh quy tắc đó, nó khinh thường sự phòng thủ, anh không thấy Dracula suýt nữa bị đâm chết à?” Lâm Xuân nhớ đến tình trạng thảm thương của Dracula, dẫu gì hắn cũng là một kẻ cấp S.

Coi thường sự phòng vệ? Vậy nên mình cũng không thể cản được ư? Trần Sơ nghĩ đến cảnh Lâm Xuân ngất đi trong đau đớn mà lòng đau như cắt.

“À phải rồi, Dracula đâu anh, chết chưa? Với cả, rối gỗ trong nhà nó toàn người thật cả đấy, hắn dùng dị năng để biến họ thành người rối, có cách nào để cứu họ không anh?” Lâm Xuân nhớ tới căn phòng tràn ngập con rối, hỏi liến thoắng.

“Anh biết, mọi người đã trở lại rồi, cục dị năng nước Y đang xử lí.” Trần Sơ giải đáp.

– Quay lại làm người rồi ạ?

“Dracula bị đâm suýt chết, không thể kiểm soát dị năng nên toàn bộ rối gỗ đã trở lại rồi.” Dracula là ma cà rồng, lần thứ hai thức tỉnh thành nghệ nhân rối gỗ cấp S, một kẻ cường tráng như vậy còn suýt chết trong vụ tai nạn, mà Lâm Xuân chỉ có thể chất của một người bình thường còn bị đâm nhiều lần như thế. Nghĩ đến đây, Trần Sơ lại khó chịu khôn cùng.

“Trở lại hình người đúng không?” Lâm Xuân hỏi lại để xác nhận.

“Đúng.” Anh gật đầu.

“Thế thì tốt.” Đến giờ cô vẫn còn nhớ lúc bị dẫn vào căn phòng ngập tượng gỗ, mình đã sợ hãi đến nhường nào khi biết tất cả con rối ở trong đều là người thật. Cô nhớ hệ thống còn bói ra một người đã bị biến thành rối tận năm mươi năm: “À, có những người bị biến thành rối bao nhiêu năm trời, lúc quay về hình người có thay đổi gì không anh?”

“Anh không để ý, hỏi người trong cục dị năng nước Y sau vậy.” Lúc ấy anh chỉ chăm chăm kiểm tra vết thương của Lâm Xuân, sau khi xác nhận cô không bị làm sao là về khách sạn ngay, từ đấy đến giờ vẫn ở trong phòng suốt.

Thật ra anh có thể ở ngoài phòng khách nhưng anh không dám để cô rời khỏi tầm mắt mình, sợ bọn Lửa Xanh lại sử dụng loại sức mạnh kì dị nào đó để cướp cô đi.

“Em đói không? Có muốn ăn gì không?” Trần Sơ hỏi tiếp.

– Hình như em hơi đói, trời lại tối rồi.

Từ từ!!!!

Trời tối? Trời tối rồi! Điểm công đức, cô còn chưa đi kiếm điểm nữa, sắp chết rồi!

Lâm Xuân tự dưng nhảy bật xuống giường, chạy chân trần ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi Trần Sơ: “Anh ơi mấy giờ rồi, mấy giờ rồi, mấy giờ rồi?”

Bây giờ sắp chết thật rồi, cô không nói ngoa chút nào đâu.

Hệ thống cho cô ba cơ hội.

Sáng nay cô đã chủ động trừ sạch điểm công đức, không biết thời điểm cụ thể, chắc là khoảng tám chín giờ gì đó. Đấy là lần đầu tiên. Sau khi hình phạt tai nạn giao thông kết thúc, hệ thống sẽ tự động cấp một ít điểm công đức cần thiết cho hoạt động của hệ thống trong ngày, có thể kéo dài trong hai mươi tư giờ, nghĩa là sẽ đến tám chín giờ sáng mai. Nếu cô không có thêm điểm công đức trước thời gian đó, hệ thống sẽ tiếp tục trừ hết điểm của cô. Đấy là lần thứ hai. Mà ngày mai sẽ đến hạn phong ấn dịch bệnh, tới lúc đó hệ thống lại ăn trọn số điểm của cô để bắt đầu phong ấn. Đấy là lần thứ ba, và sau đó cô sẽ chết ngắc.

Trong ba lần này, quan trọng nhất là lần thứ hai, bởi vì cô có thể ngăn cản việc mình bị trừ sạch điểm, nhưng cô không thể ngăn chặn chuyện này vào đợt cuối cùng. Để phong ấn được dịch bệnh sẽ phải mất toàn bộ điểm công đức, vậy nên dù cô kiếm được bao nhiêu điểm đi nữa thì cũng sẽ bị trừ sạch cả thôi.

“Có chuyện gì thế?” Trần Sơ không biết Lâm Xuân bị làm sao, lo lắng đi ra ngoài theo cô.

“Mấy giờ rồi hả anh?” Cô không có điện thoại nên không xem giờ được.

Anh ngước lên nhìn đồng hồ cổ được trang trí ngoài phòng khách: “Bốn rưỡi sáng.”

“Bốn rưỡi? Toi rồi toi rồi, không còn thời gian nữa. Với cả rạng sáng thì ngoài đường chẳng có ai hết.” Không chỉ nước Y mà kể cả ở Trung Quốc, giờ này ra đường cũng khó gặp người nữa là.

Kệ đi, cứ ra ngoài đường đợi đã, thể nào cũng có mấy người dậy sớm gặp xui thôi.

Lâm Xuân chạy tới cửa phòng, vừa mở cửa ra, trước mắt đã tối sầm lại, có đôi mắt đen và đôi mắt xanh đang nhìn cô.

“Hai người là ai?” Cô sợ hết hồn.

Hai người kia cũng giật bắn mình, người mắt đen mở lời trước: “Cô là Lâm Xuân.”

Nói tiếng Trung.

“Đúng vậy.” Lâm Xuân nhìn về phía đồng hương: “Anh là?”

“Tôi là Lâm Kỳ – nhân viên của văn phòng dị năng Trung Quốc ở nước Y.” Người đàn ông giới thiệu bản thân.



“Chào anh, xin hỏi…” Lâm Xuân còn chưa nói hết câu, bờ vai bỗng ấm sực, Trần Sơ đã lấy một chiếc chăn mỏng khoác cho cô.

Cô đang định nói mình không lạnh thì anh đã mở lời: “Về mặc quần áo vào.”

Quần áo? Cô cúi đầu, giờ mới nhận ra mình đang mặc chiếc váy lót mỏng màu trắng, là món đồ cô mặc bên trong trước khi diện chiếc váy gothic lên người. Mặc dù không bị lộ gì hết, nhưng vì chất vải nên nhìn qua cũng biết nó là váy ngủ. Với lại, cô đi ra ngoài mà còn không xỏ dép.

Khi cô đang suy nghĩ, có cơn gió bỗng vờn qua lòng bàn chân, đôi dép bông được gió thổi bay đến chân cô.

Lâm Xuân ngước lên nhìn Trần Sơ, nhận ra anh đang cau mày nhìn hai người đứng ngoài cửa, thành thử cô không nói gì nữa, ngoan ngoãn xỏ đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn vào đôi dép bông. Cô đương định về phòng thay quần áo thì nghe thấy người dị năng tên là Lâm Kỳ nói chuyện với Trần Sơ: “Anh Trần, tôi đã đổi vé máy bay thành mười giờ sáng hôm nay, anh vui lòng đến sân bay càng sớm càng tốt.”

Bay lúc mười giờ, nghĩa là tám chín giờ sáng đã phải tới sân bay? Thế thì làm gì còn thời gian cho cô xem bói để tìm ra người xui xẻo được nữa.

“Không được không được.” Lâm Xuân đã xoay người đi rồi lại phải quay về, lắc đầu lia lịa để từ chối.

Trần Sơ cũng không hỏi cô lí do vì sao lại khước từ mà nói thẳng với Lâm Kỳ: “Anh nghe thấy rồi đấy, không được.”

“Tại sao?” Lâm Kỳ bất đắc dĩ, anh đã phải đổi vé tận tám lần, nếu theo kế hoạch ban đầu, bây giờ Trần Sơ đã phải về Trung Quốc rồi.

Hôm qua, không, hôm kia, trưa hôm kia sau khi trao đổi với Trần Sơ, anh đã cử nhân viên chuẩn bị hộ chiếu và vé máy bay cho hai người, ai ngờ khi anh làm xong tất cả, đêm qua còn đến gửi vé máy bay thì đảo Odin đã đóng cửa. Anh không vào được thành phố cũng không sao hết, nhưng đây suýt nữa còn bị bão cuốn đi. Sau khi nghe ngóng anh mới biết Lâm Xuân bị thành viên hội Lửa Xanh bắt cóc. Trong cơn nóng giận, Trần Sơ đã dùng bão để bao vây thành phố. Đây là một sự kiện quốc tế hệ trọng, vây hãm thành phố, đến cả Lửa Xanh – tổ chức khủng bố quốc tế đã bắt Lâm Xuân cũng không dám nghênh ngang như thế. Đêm ấy, tổ chức dị năng nước Y, tổ chức dị năng Trung Quốc và tổ chức dị năng Liên hợp quốc đã thay nhau ra trận, gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà Trần Sơ chẳng thèm đếm xỉa, kiên quyết phong toả thành phố, cuối cùng còn tắt máy luôn.

Đảo Odin bị phong bế đến tận chín giờ sáng, anh ấy nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, vội vàng đến đưa vé máy bay về nước cho hai người, nào ngờ khi anh chạy tới cửa phòng khách sạn, đang định nhấn chuông thì tí nữa bị dị năng giật chết. Trần Sơ đã dùng dị năng để đóng cửa phòng, điện thoại cũng trong tình trạng tắt máy. Cứ thế, anh và nhân viên được tổ chức dị năng nước Y cử đi đã đứng đực trước cửa, canh gác một ngày trời.

Lâm Kỳ thấy mình hỏi lí do mà Trần Sơ cũng bơ mình nên đành đổi câu hỏi khác: “Thế anh nghĩ bao giờ về thì ổn?”

Bây giờ anh không dám nói với giọng điệu trao đổi công việc, tối qua cậu ta đã như thế, có lẽ không còn ai áp chế được cậu nữa. Với cả anh đã âm thầm lướt diễn đàn chính phủ cả đêm, qua sự kiện bao vây thành phố vào tối qua, rất nhiều cư dân mạng cho rằng sức mạnh của Trần Sơ có thể đã vượt qua cấp S, là một sự tồn tại trên cả cấp S. Anh chỉ là một người cấp A, gặp cấp S cũng không dám đứng thẳng lưng để nói chuyện, huống chi là người đã hơn cả cấp S.

Trần Sơ không trả lời mà ngoảnh lại nhìn Lâm Xuân. Cô rất muốn nói sao tôi biết được, điều này phụ thuộc vào việc tôi có thể tìm được hai người xui xẻo trước thời hạn hay không.

Hai người?

Cô nảy ra sáng kiến, đôi mắt đảo qua đảo lại hai người dị năng đang đứng ngoài cửa. Cô bỗng có một ý tưởng không được chín chắn cho lắm, ý tưởng con con này có thể hoàn thành được ước nguyện bé nhỏ của cô, đó là lấy được hai điểm công đức, nhưng cô không biết nó có được tính là ăn gian hay không.

“Anh rất muốn bọn tôi về nước nhanh nhanh đúng không?” Lâm Xuân hỏi đối phương.

“Đúng vậy.” Lâm Kỳ vội gật đầu.

“Thế anh có ngại nếu mình phải trả một cái giá nho nhỏ không?” Cô hỏi lại.

Lâm Kỳ chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tống đại ca vượt qua cấp S ra khỏi khu vực làm việc của mình nên đã nói ngay: “Có yêu cầu gì thì cô cứ nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để cô hài lòng.”

“Được quá.” Lâm Xuân ưng ngay, quay đầu nhìn người đàn ông da trắng không nói lời nào từ nãy đến giờ nhưng lại đang nhìn Trần Sơ với ánh mắt khát khao. Cô suy nghĩ một lát rồi ngoảnh lại kéo Trần Sơ sang một bên.

Trần Sơ đi theo cô đến đầu bên kia phòng khách, hai người ở ngoài cửa không dám đi vào khi không được anh cho phép nên chỉ đành rướn cổ nhìn vào trong.

“Anh Trần Sơ, anh có đánh được hai người kia không?” Lâm Xuân hỏi anh.

Anh ngạc nhiên: “Bạo họ đắc tội với em à?”

“Không á. Em cũng không biết phải giải thích với anh thế nào, chung quy thì em muốn hai người đấy ăn hành tí xíu thôi.” Cô nói xong cũng thấy chột dạ: “Có đánh được không ạ? Chắc không gây rắc rối gì đâu ha?”

Đúng, cô định tạo ra vận xui cho bọn họ. Giờ mà đi ra đường cũng khó nhìn thấy ai chứ nói chi đến chuyện gặp được người xui xẻo, thành thử cô muốn táy máy với hai người đang ở ngay trước mắt. Lỡ thành công thì cô khỏi phải ra ngoài tìm người.

“Em muốn đánh đến mức nào?” Trần Sơ hỏi luôn.

“Đừng đánh nặng quá, hơi đau là được.” Vô duyên vô cớ bị người ta đánh, thế là cũng xui lắm rồi, Lâm Xuân không điên đến nỗi để cho người ta bị gãy chân gãy tay.

Trần Sơ gật đầu tỏ ý mình hiểu rồi, sau đó quay người đi ra cửa, rặt cái vẻ chuẩn bị đánh nhau.

“Đợi… Đợi đã.” Cô vội kéo anh lại, thầm thì: “Không phải bây giờ, đợi em đi bảo với bọn họ là hai anh sắp bị đánh đã rồi anh hẵng ra sau.”

Đừng đánh luôn, em còn chưa kịp xem bói mà.

Trần Sơ không hiểu nhưng vẫn gật đầu nghe theo cô.

Lâm Xuân yên lòng, buông anh ra, xoay người đi tới cửa. Đến khi cô đứng cách hai người kia ba mét, ống quẻ màu vàng đen bỗng đung đưa, rơi ra hai quẻ bói bằng trúc.

Lâm Kỳ, nam, 37 tuổi, bị đánh đập do có người hãm hại.

Margery Harris, nam, 31 tuổi, bị đánh đập do có người hãm hại.

Lâm Xuân thấy ống quẻ lắc lư, mới đầu còn sung sướng nhưng đến khi đọc được nội dung trong quẻ thì lại bất mãn, có người hãm hại cái gì chứ, bảo hãm hại là quá đáng lắm đó. Cô làm vậy không chỉ để bảo toàn tính mạng mà còn giúp ngăn cản dịch bệnh lây lan nữa mà. Nếu không vì nó, cô còn lâu mới hoàn thành nhiệm vụ xem bói một cách vội vã như thế này.

Hai đồng chí sắp ăn tẩn cũng chỉ đang hi sinh một chút bản ngã vì tương lai của nhân loại mà thôi.

Đương lúc ngẫm nghĩ, Lâm Xuân đã đi đến cửa, cười nói với vẻ chột dạ trong ánh nhìn nghi hoặc của hai người: “Tôi vừa mới xem bói cho hai anh, quẻ bói bảo là hai anh sẽ bị đánh do có người hãm hại.”

Nét mặt hai người thay đổi, hỏi cùng lúc: “Ai hại chúng tôi?”



“Tôi.” Lâm Xuân cực kì áy náy.

Hai người ngạc nhiên, còn chưa hiểu ra chuyện gì, một cơn gió bay từ trong phòng ra, lướt qua hai bên Lâm Xuân rồi đánh vào bả vai của bọn họ với tốc độ cực nhanh.

“Á!” Hai người rên rỉ, cùng ngã khuỵu xuống đất.

Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

Thành công rồi!

Lâm Xuân vui vẻ mở giao diện của hệ thống, kiểm tra hai điểm công đức mình vừa mới lấy được.

Hớ?

Cô chớp chớp mắt, xác nhận rằng mình không bị hoa mắt rồi lại nhìn thêm lần nữa.

Điểm công đức: 1202 điểm.

Nhiều điểm thế này, ở đâu ra vậy?

Cô vội nhìn danh sách cộng điểm công đức, thấy một loạt lời nhắc “Hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng 10 điểm công đức”, sau đó cô lướt lên trên, thấy quẻ bói của hệ thống khi cô vào nhà rối.

Vì cô đã giải cứu toàn bộ tượng gỗ trong phòng, vậy nên nó đã thành công đức của cô. Thành ra…

Cô nhìn hai người đàn ông đang đứng dậy một cách khó nhọc, cô sợ sệt nhưng cũng không dám rời khỏi hai người dính phải “án oan” này, lòng thấy hổ thẹn vô cùng.

“Tôi xin lỗi, hai anh có sao không?” Lâm Xuân bứt rứt muốn chìa tay ra đỡ hai anh nhưng giờ cả hai nào dám để cô đỡ mình, sợ hãi lùi vụt về sau, tì lưng lên tường, nhìn cô với vẻ phòng bị.

Cô lúng túng rụt tay về, thâm tâm liên tục phỉ báng cái sự đạo đức giả của mình.

“À thì, anh Lâm Kỳ đúng không, anh mới bảo anh mong chúng tôi về nước càng sớm càng tốt nhỉ?” Cô lảng sang chuyện khác.

– Đúng.

“Thế này nhé, anh đổi vé máy bay sang bốn năm giờ chiều đi.” Không bay sáng được, nếu lên máy bay vào buổi sáng, phong ấn dịch bệnh lần hai sẽ phải tiến hành trên máy bay. Đây là chuyến bay quốc tế, còn chẳng biết mình sẽ bay trong bao lâu, lỡ trên khoang không có người xui xẻo, cô không hoàn thành được nhiệm vụ xem bói trước thời hạn, thể nào lúc hạ cánh cũng sẽ bị đâm cho coi. Vậy nên, tốt hơn hết là cứ bay muộn, cho cô thêm chút thời gian để xem bói ít nhất thêm một lần nữa.

“Thật?” Lâm Kỳ nói xong, vô thức nhìn ra Trần Sơ đang đứng sau lưng Lâm Xuân.

Trần Sơ gật đầu.

Lâm Kỳ vui sướng, chẳng màng đến vết thương cỏn con trên vai, vội vàng tiến lên, đưa hai hộ chiếu trong tay cho Lâm Xuân: “Đây là hộ chiếu của hai người, tôi sẽ đổi vé máy bay trên mạng sau, tạm biệt.”

Vừa dứt lời đã chạy phắt đi, không thèm quay đầu lại.

Cũng coi như là đã bồi thường xong một lần, Lâm Xuân nghĩ ngợi, nghiêng đầu nhìn người dị năng nước Y: “Anh này, anh có yêu cầu gì không?”

Cô biết tên người ta nhưng không dễ để giải thích vì sao mình lại biết nên chỉ gọi là “anh”.

Margery Harris nhìn Lâm Xuân rồi lại nhìn Trần Sơ, kết hợp với những gì xảy ra trong suốt một ngày qua, anh đã nhanh chóng đưa ra kết luận. Mặc dù Trần Sơ rất mạnh nhưng thực chất, trong mối quan hệ này, người làm chủ lại là cô gái mang tên Lâm Xuân.

“Chào cô, tôi là Margery Harris – người dị năng được nước Y cử đến đây. Hôm nay tôi tới đây vì muốn anh Trần giao bá tước Dracula cho tổ chức dị năng nước Y chúng tôi.” Margery Harris đưa ra yêu cầu của mình.

Lâm Xuân không thể quyết định điều này được, cô quay đầu nói tiếng Trung với Trần Sơ: “Không giao Dracula cho nước Y được ạ? Mình giữ hắn lại có ích gì không?”

Trần Sơ lắc đầu: “Em muốn xử lí thế nào cũng được.”

Đúng là anh đã giam giữ Dracula, dùng kết giới để nhốt hắn trong cửa hàng rối gỗ, trừ khi anh chủ động mở kết giới, không thì chẳng ai có thể dẫn Dracula đi được. Anh bắt Dracula vì muốn đợi Lâm Xuân tỉnh lại rồi để cho cô xử lí, chứ không thì anh đã giết hắn từ lâu rồi. Bây giờ cô hỏi đến, anh quyết định để cô giải quyết nó.

“Em vừa mới khiến anh ấy bị đánh, hay mình trả Dracula cho anh ấy đi?” Lâm Xuân thương lượng.

“Ừ.” Trần Sơ không có ý kiến gì hết.

Cô mừng rỡ, quay lại vung tay với Margery Harris một cách phóng khoáng: “Dracula cho anh đấy.”

“Thật?” Margery Harris nhìn Trần Sơ với vẻ bất ngờ.

Trần Sơ lạnh lùng nói: “Kết giới mở rồi.”

Anh vừa dứt lời, điện thoại của Margery Harris đã đổ chuông, đồng nghiệp trong đội canh gác cửa hàng người rối gọi cho anh, thông báo kết giới giam hãm Dracula đã mở ra.

Margery Harris nghe tin mọi chuyện đã được giải quyết, còn chưa kịp cúp máy đã chạy đi luôn, còn nhanh hơn cả Lâm Kỳ.

Hết chương 99.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện