Đây là một thế giới cắn nuốt nhau để hợp nhất. Chỉ có vài người nhìn không ra người trong một chỗ trông như nhà tù phía sau song sắt là được bảo vệ, mọi thứ phía bên ngoài đã bị đồng hóa và cắn nuốt.
Vừa bước ra khỏi song sắt, Giản Hoài đã cảm thấy cơ thể mình đang dần tan rã. Lúc này quay đầu trốn vào trong vẫn còn kịp, nhưng cậu lại không hề làm vậy.
Cậu nghĩ Lão Đại từng nói, song sắt là thứ Thời Trường Phong làm ra để bảo vệ họ, nhưng anh đã tạo dựng một chiếc song sắt kiên cố như thế bằng cách nào? Thế giới bên ngoài không có mặt đất, không trung, trọng lực hay bất cứ thứ gì quen thuộc với Giản Hoài. Một bước cậu cũng thấy khó đi, ngay cả bàn tay cũng nhanh chóng tan mất.
Nhưng hai nguồn năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ luôn đấu đá với nhau vẫn còn ở trong máu. Điều này khiến Giản Hoài nhận ra cơ thể của cậu không biến mất thật, tay còn nằm trên cổ tay, nhưng nó chỉ biến thành một đám sương mù đen, mất dạng từ lâu thôi.
Đây là quá trình ‘bị đồng hóa’ sao?
Thời Trường Phong từng kể họ sẽ bắt đầu bị đồng hóa sau khi tới thế giới này ba ngày, quá trình đồng hóa sẽ hoàn thành vào ngày thứ bảy. Nhưng Giản Hoài vừa tới thế giới mà đã bị đồng hóa, không biết vì lý do gì.
Cứ như thế này thì cậu sẽ không có cơ hội tìm được Thời Trường Phong, Giản Hoài nhíu hạ.
Cậu thử rung bàn tay bị đồng hóa đó, phát hiện mình không thể điều khiển nó nữa, chỉ có máu còn đang ngoan cường chống lại đầy cứng rắn thôi, nhưng lại thiếu lớp bảo vệ cho da thịt và mạch máu.
Nếu đã vậy thì chắc chắn vẫn còn cách.
Giản Hoài cắn lên đầu lưỡi, máu mất đi lớp bảo vệ của da thịt biến thành dao máu và mở đường cho Giản Hoài.
Hai năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ đan xen vào nhau tạo ra chút không gian để Giản Hoài có thể đi một xíu về phía trước.
Nhưng chỉ được một, hai bước thôi.
Ở một thế giới khổng lồ bao la này, cậu có thể đi bao xa bằng sức của một người đây? Còn Thời Trường Phong thì đang ở nơi đâu? Cậu phải tìm ra Thời Trường Phong bằng cách nào?
Giản Hoài mở miệng hét lên tên của anh: “Thời Trường Phong, Thời Trường Phong!”
Thế giới hỗn độn tắt mất âm thanh, Giản Hoài không biết tiếng gọi ầm ĩ của mình có được truyền đi hay không.
Dao máu cố gắng soi sáng con đường, nhưng chúng cũng nhanh chóng mất đi sức mạnh. Giản Hoài nhìn lại khoảng cách, cậu còn chưa đi được hơn mười mét nữa.
Cậu thu dao máu lại, nhận ra đám sương đen đã bị thế giới đồng hóa đang bay theo mình, có vẻ còn biết mình là bàn tay của Giản Hoài.
Đó là sức hấp dẫn của cơ thể và bộ phận à? Giản Hoài nhìn đám sương đen từng là bàn tay mình và suy nghĩ.
Ở thế giới bình thường, nếu không xử lý bàn tay bị chém đứt kịp thời thì đi tông luôn bộ phận đó, nhưng bàn tay này lại vẫn đi theo cậu, ăn vạ không chịu rời khỏi cổ tay.
Giản Hoài hiểu ra, cậu không mất đi bàn tay này, mà là bàn tay này đang đi theo cậu bằng một hình thức khác. Thứ kết nối với bàn tay của cậu không phải là kinh lạc, gân mạch, xương cốt, mạch máu, da thịt và mấy bộ phận sinh học khác, mà là một thứ sâu thẫm hơn nữa.
*kinh lạc: đường vận hành của khí huyết toàn thân.
Giống như tinh thần hoặc ý thức.
Ở thế giới này, chỉ bước đi thôi cũng thấy khó. Dù máu của Giản Hoài rất đặc biệt, nhưng nó cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi.
Có lẽ nếu không dấn thân vào chỗ nguy hiểm thì sẽ không có cách tìm được Thời Trường Phong.
Giản Hoài nhìn cảnh tượng rối nùi quanh người, phạm vi thị giác và khứu giác của cậu chỉ trong vòng ba, bốn mét thôi, thấy được mỗi từng đám sương mù tro đen xung quanh và một đống mùi trộn lẫn khó thể phân biệt.
Thế giới cấp S thì không có trật tự, pha tạp, rất khó tìm được quy tắc của thế giới, người tới đây khó thể thích ứng, cuối cùng chỉ có thể rơi vào tay giặc.
Đây là đánh giá của Đan Cô Lan về thế giới cấp S, cô nói là khó thể tìm ra quy tắc của thế giới, chứ không phải là không có.
Ít nhất bàn tay vẫn còn bám theo cậu đây đại biểu rằng thế giới này vẫn có quy tắc.
Chỉ là cậu đang ở ngoài quy tắc thôi.
Giản Hoài ngoảnh đầu nhìn về phía đám người được bảo vệ phía sau song sắt. Lúc này, cậu đã cố đi được một đoạn, không thể nhìn thấy song sắt nữa. Nhưng điều này không hề ngăn được suy nghĩ của Giản Hoài. Cuối cùng Thời Trường Phong đã bảo vệ mọi người bằng sức mạnh gì?
Đó chỉ là một song sắt thật thôi à? Sắt thường có thể chặn được sức mạnh như thế à?
Dường như chỉ có một đáp án thôi, nó chính là quy tắc.
Song sắt là hiện thân của quy tắc mà Thời Trường Phong đã đặt ra, nó chỉ phô bày dáng vẻ nhà tù với kẻ ngoài nhìn vào thôi.
Quy tắc của thế giới này là hỗn độn và cắn nuốt, bất cứ sinh vật nào tới đây cũng sẽ bị đồng hóa và hợp nhất với nhau, nhưng cũng không có nghĩa là sinh linh giữa đống hỗn độn này không có ý thức và cảm giác thuộc về cái gì đó.
Ví dụ như bàn tay này, nó thuộc về Giản Hoài, dù hình dạng đã khác đi, nhưng nó vẫn sẽ đi theo Giản Hoài.
Một khi đã như vậy, chỉ còn lại đúng một cách để tìm ra Thời Trường Phong thôi. Nếu biện pháp này thất bại, Giản Hoài cũng sẽ biến mất ở thế giới này.
Đáng để mạo hiểm không?
Giản Hoài nhắm mắt lại và suy nghĩ đôi chút, câu trả lời là đáng chứ.
Cậu vốn là kẻ không nhà. Thế giới của cậu đã bị phá hủy. Cha cậu không còn nhớ rõ về sự tồn tại của cậu dưới tác động của quy tắc ở thế giới đó nữa rồi.
Thời Trường Phong là mối liên hệ đơn giản và yếu ớt nhất giữa Giản Hoài và thế giới. Nếu Thời Trường Phong không ở đây, Giản Hoài cũng chả cần thế giới này làm gì.
Tôi đã bị kẹt trong vực sâu và không thể rời đi, ít nhất tôi phải kéo người có nhà ra khỏi vực sâu.
Giản Hoài thu dao máu lại, hoàn toàn không chống cự gì nữa. Cậu thả lỏng tinh thần, để mình hòa hợp vào đống hỗn độn.
Cậu nguyện rơi xuống vực sâu chỉ vì một lần tìm thấy tia sáng duy nhất còn sót lại kia thôi.
Cơ thể của Giản Hoài dần biến thành hỗn độn, từ tay chân tới cơ thể, cuối cùng là trái tim và đại não. Quá trình bị đồng hóa cũng không khó chịu cho lắm, ngược lại còn mang đến một cảm giác dần ngủ say.
Dường như đang có một giọng nói lẩm bẩm bên tai Giản Hoài: “Ngủ đi, ngủ đi. Trong giấc mơ có một gia đình tốt đẹp. Khi cậu tỉnh lại, thứ cậu thấy sẽ là một thế giới mới.”
Cơ thể đã hoàn toàn biến mất, ngay cả máu cũng biến thành hỗn độn, chỉ còn lại hai nguồn năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ quấn quýt lấy nhau đang bao bọc tinh thần của Giản Hoài.
Giản Bác Hàn từng viết trong nhật ký:
Tôi đã điều tra tất cả những đứa trẻ chào đời vào lúc 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2002, không có một đứa nào may mắn sống sót ngoài Giản Hoài cả. Tôi không biết tại sao Giản Hoài lại sống sót. Có phải nữ sĩ Tư Lam đã làm gì khi hấp hối không? Hay do bản thân Giản Hoài đã đại biểu cho ‘kỳ tích’ rồi?
Nó cũng lớn lên một cách khỏe mạnh như những đứa nhỏ bình thường khác, nhưng lại có một sức mạnh vượt ngoài trí tưởng tượng của loài người. Tôi phải làm gì đây, tôi phải làm sao mới nắm được ‘kỳ tích’ này đây?
Tôi chỉ là một người tầm thường, điều duy nhất tôi có thể làm là bắt nó thích nghi. Đặt áp lực mà người thường khó thể chịu nổi lên người nó, để nó trưởng thành với áp lực.
Chắc tôi cũng điên rồi khi lại nghĩ ra phương pháp như thế, tôi muốn bắt một đứa trẻ cộng hưởng với vực sâu và đồng hành với đau khổ, phải nói là điều này tàn nhẫn đến mức nào đối với nó chứ.
Dù vậy, tôi vẫn muốn tiếp tục công cuộc này. Một ngày nào đó, nó sẽ gặp phải một hoàn cảnh khó thể tiếp nhận. Trước ngày đó, tôi phải dạy cho nó mọi thứ.
Hoặc là hủy diệt, không thôi thì sống lại.
Quy tắc của thế giới nói với Giản Hoài là cậu cứ ngủ say đi, không giãy giụa thì sẽ không cần phải cảm nhận sự đau khổ. Mọi điều trong quá khứ chỉ là mây khói, cậu sẽ nhìn thấy một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn trong mơ thôi.
Nhưng, Giản Hoài không biết hạnh phúc mỹ mãn là gì. Cậu chỉ biết mình sống với một nỗi khổ trên lưng, cậu nhất định phải trở thành một kẻ đi ngược chiều gió. Dù cả người toàn là vết thương, cậu cũng phải bước tiếp.
Không được ngủ!
Tinh thần thể của Giản Hoài ‘mở mắt’ trong hỗn độn, động tác này không phải là trợn mắt theo phương diện sinh học, mà là tìm tòi cảnh vật xung quanh bằng sức mạnh tinh thần và ý thức.
Lúc này, ‘cậu’ nhìn thấy ‘người’ này ‘người’ nọ đang ngủ quanh mình. Thật ra, những ‘người’ này là tinh thần thể, họ xuất hiện với hình dạng ‘người’ vì tinh thần thể của Giản Hoài xem họ là ‘người’, nên cậu đưa họ vào phạm vi ‘người’ trong nhận biết tinh thần của mình.
Giản Hoài lại gần một ‘người’, tinh thần thể chạm vào tinh thần của hắn. Trong giấc mơ của cậu có một gia đình hạnh phúc.
Mùi hương ấm áp tỏa ra trên người cậu, đó là mùi bữa sáng sẽ đánh thức cậu, là mùi phòng ốc sạch sẽ, là mùi nắng dính đầy trên quần áo, là hương vị ‘gia đình’.
Nếu một người hạnh phúc bằng lòng ngủ say, chắc hắn có thể sẽ bị thế giới cắn nuốt trong vô thức và sống hạnh phúc mãi mãi.
Đáng tiếc, Giản Hoài không muốn có một hạnh phúc như vậy.
Cậu tìm kiếm Thời Trường Phong trong hỗn độn, đụng nhẹ lên từng người ‘trong mơ’, nhưng lại không cảm nhận được Thời Trường Phong.
Thời Trường Phong đang ở đâu? Phải làm sao mới có thể tìm được anh ấy đây?
Giản Hoài đánh thức khứu giác, cố gắng mở rộng phạm vi ý thức của mình. Nếu ‘thị giác’ không thể tìm ra Thời Trường Phong, vậy thử bằng khứu giác xem.
Ấn tượng đầu tiên của cậu về Thời Trường Phong là tuyết lớn vùi lấp tội ác, ‘hạnh phúc’ có thể làm Thời Trường Phong quên hết mọi thứ sao?
Giản Hoài không ngừng phóng rộng khứu giác để tìm tòi. Mãi cho đến khi tinh thần thể mở rộng đến mức độ không thể khôi phục nữa, cậu mới ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo.
Mùi hương này…
Giản Hoài điều khiển tinh thần thể trôi về phía mùi hương đó. Cách di chuyển của tinh thần thể rất quỷ dị, không sử dụng sức mạnh để điều khiển cơ thể, mà là tìm ra một điểm bỏ neo cho tinh thần, tạo ra lực hấp dẫn cho bản thân với điểm đó rồi điều khiển tinh thần tung bay về hướng đó.
Nếu buộc phải miêu tả bằng những thứ có trong đời sống hiện thực thì giống như nam châm và sắt, điểm bỏ neo là nam châm, dựa vào lực hấp dẫn của hai đầu để di chuyển về phía miếng sắt.
Khi tinh thần thể di chuyển, một đám sương mù tro đen đan xen vào nhau trôi theo, nguồn năng lượng ấn chứa trong máu cũng pha trộn trong sương mù, dính sát vào Giản Hoài.
Càng tới gần nơi tỏa ra mùi hương đó, Giản Hoài càng thấy ngờ vực.
Ban đầu, cậu bước ra khỏi song sắt để tìm Thời Trường Phong, vậy mà Giản Hoài dạo quanh bên ngoài một lúc, khi tìm được anh, cậu lại phát hiện mùi hương thuộc về anh nằm ngay trước song sắt!
Giản Hoài vẫn còn trong hình người khi vừa bước khỏi song sắt, mọi thứ xung quanh đều là hư vô và hỗn độn đối với cậu, nên cậu đã không nhìn thấy Thời Trường Phong.
Mãi đến khi tan vào trong đó, Giản Hoài mới nhận ra mình vừa đi lướt qua Thời Trường Phong.
Giờ phút này, Giản Hoài có thể ‘nhìn thấy’ ít nhiều gì người phía sau song sắt cũng bị bao phủ bởi khí đen, nhưng Lão Tam hư thối cả người lại ít bị bao phủ nhất. Hắn bị hư thối do hắn quyết định không hợp nhất với thế giới và luôn chống cự điều này, nên hắn mới bị tổn thương bởi môi trường hỗn độn này.
Bây giờ Giản Hoài cũng đang trong trạng thái hỗn độn, vài người không thấy được cậu.
Trạng thái của Thời Trường Phong còn kèm hơn cả ‘người’ đang ngủ say nữa. Giản Hoài chỉ ‘nhìn thấy’ một đám sương mù chứ không tìm ra hình dáng.
Sau khi tới gần, cậu mới cảm thấy mùi máu tươi hăng hơn.
Giản Hoài bước một vòng xung quanh Thời Trường Phong, nhưng lại không thể chạm vào cảnh trong mơ của mình.
Trạng thái của Thời Trường Phong khá giống với Giản Hoài, tuy cơ thể đã tan vào hỗn độn, nhưng lại không hề biến mất. Anh vẫn đang kiên trì bảo vệ tinh thần thể, Giản Hoài thì không thể tới gần.
Giản Hoài suy nghĩ rồi cắn nhẹ lên môi, dứt khoát điều khiển đám sương đen đi theo mình đó dung hợp với Thời Trường Phong.
Chỉ làm vậy, cậu mới có thể chạm vào tinh thần thể của Thời Trường Phong và đánh thức được anh.
Cũng may là sương mù của Thời Trường Phong không chống lại Giản Hoài, chúng từ từ trộn lại thành một. Giản Hoài cũng dần chạm đến Thời Trường Phong nhờ có sương mù mở đường.
Tinh thần thể bị bao bọc bởi sương mù là một chàng thiếu niên khoảng mười lăm tuổi chỉ cao một mét sáu.
Giản Hoài hơi do dự rồi điều khiển tinh thần thể đẩy tinh thần thể của Thời Trường Phong một nói và ‘nói’: “Thời Trường Phong, tỉnh lại đi.”
Vừa bước ra khỏi song sắt, Giản Hoài đã cảm thấy cơ thể mình đang dần tan rã. Lúc này quay đầu trốn vào trong vẫn còn kịp, nhưng cậu lại không hề làm vậy.
Cậu nghĩ Lão Đại từng nói, song sắt là thứ Thời Trường Phong làm ra để bảo vệ họ, nhưng anh đã tạo dựng một chiếc song sắt kiên cố như thế bằng cách nào? Thế giới bên ngoài không có mặt đất, không trung, trọng lực hay bất cứ thứ gì quen thuộc với Giản Hoài. Một bước cậu cũng thấy khó đi, ngay cả bàn tay cũng nhanh chóng tan mất.
Nhưng hai nguồn năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ luôn đấu đá với nhau vẫn còn ở trong máu. Điều này khiến Giản Hoài nhận ra cơ thể của cậu không biến mất thật, tay còn nằm trên cổ tay, nhưng nó chỉ biến thành một đám sương mù đen, mất dạng từ lâu thôi.
Đây là quá trình ‘bị đồng hóa’ sao?
Thời Trường Phong từng kể họ sẽ bắt đầu bị đồng hóa sau khi tới thế giới này ba ngày, quá trình đồng hóa sẽ hoàn thành vào ngày thứ bảy. Nhưng Giản Hoài vừa tới thế giới mà đã bị đồng hóa, không biết vì lý do gì.
Cứ như thế này thì cậu sẽ không có cơ hội tìm được Thời Trường Phong, Giản Hoài nhíu hạ.
Cậu thử rung bàn tay bị đồng hóa đó, phát hiện mình không thể điều khiển nó nữa, chỉ có máu còn đang ngoan cường chống lại đầy cứng rắn thôi, nhưng lại thiếu lớp bảo vệ cho da thịt và mạch máu.
Nếu đã vậy thì chắc chắn vẫn còn cách.
Giản Hoài cắn lên đầu lưỡi, máu mất đi lớp bảo vệ của da thịt biến thành dao máu và mở đường cho Giản Hoài.
Hai năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ đan xen vào nhau tạo ra chút không gian để Giản Hoài có thể đi một xíu về phía trước.
Nhưng chỉ được một, hai bước thôi.
Ở một thế giới khổng lồ bao la này, cậu có thể đi bao xa bằng sức của một người đây? Còn Thời Trường Phong thì đang ở nơi đâu? Cậu phải tìm ra Thời Trường Phong bằng cách nào?
Giản Hoài mở miệng hét lên tên của anh: “Thời Trường Phong, Thời Trường Phong!”
Thế giới hỗn độn tắt mất âm thanh, Giản Hoài không biết tiếng gọi ầm ĩ của mình có được truyền đi hay không.
Dao máu cố gắng soi sáng con đường, nhưng chúng cũng nhanh chóng mất đi sức mạnh. Giản Hoài nhìn lại khoảng cách, cậu còn chưa đi được hơn mười mét nữa.
Cậu thu dao máu lại, nhận ra đám sương đen đã bị thế giới đồng hóa đang bay theo mình, có vẻ còn biết mình là bàn tay của Giản Hoài.
Đó là sức hấp dẫn của cơ thể và bộ phận à? Giản Hoài nhìn đám sương đen từng là bàn tay mình và suy nghĩ.
Ở thế giới bình thường, nếu không xử lý bàn tay bị chém đứt kịp thời thì đi tông luôn bộ phận đó, nhưng bàn tay này lại vẫn đi theo cậu, ăn vạ không chịu rời khỏi cổ tay.
Giản Hoài hiểu ra, cậu không mất đi bàn tay này, mà là bàn tay này đang đi theo cậu bằng một hình thức khác. Thứ kết nối với bàn tay của cậu không phải là kinh lạc, gân mạch, xương cốt, mạch máu, da thịt và mấy bộ phận sinh học khác, mà là một thứ sâu thẫm hơn nữa.
*kinh lạc: đường vận hành của khí huyết toàn thân.
Giống như tinh thần hoặc ý thức.
Ở thế giới này, chỉ bước đi thôi cũng thấy khó. Dù máu của Giản Hoài rất đặc biệt, nhưng nó cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi.
Có lẽ nếu không dấn thân vào chỗ nguy hiểm thì sẽ không có cách tìm được Thời Trường Phong.
Giản Hoài nhìn cảnh tượng rối nùi quanh người, phạm vi thị giác và khứu giác của cậu chỉ trong vòng ba, bốn mét thôi, thấy được mỗi từng đám sương mù tro đen xung quanh và một đống mùi trộn lẫn khó thể phân biệt.
Thế giới cấp S thì không có trật tự, pha tạp, rất khó tìm được quy tắc của thế giới, người tới đây khó thể thích ứng, cuối cùng chỉ có thể rơi vào tay giặc.
Đây là đánh giá của Đan Cô Lan về thế giới cấp S, cô nói là khó thể tìm ra quy tắc của thế giới, chứ không phải là không có.
Ít nhất bàn tay vẫn còn bám theo cậu đây đại biểu rằng thế giới này vẫn có quy tắc.
Chỉ là cậu đang ở ngoài quy tắc thôi.
Giản Hoài ngoảnh đầu nhìn về phía đám người được bảo vệ phía sau song sắt. Lúc này, cậu đã cố đi được một đoạn, không thể nhìn thấy song sắt nữa. Nhưng điều này không hề ngăn được suy nghĩ của Giản Hoài. Cuối cùng Thời Trường Phong đã bảo vệ mọi người bằng sức mạnh gì?
Đó chỉ là một song sắt thật thôi à? Sắt thường có thể chặn được sức mạnh như thế à?
Dường như chỉ có một đáp án thôi, nó chính là quy tắc.
Song sắt là hiện thân của quy tắc mà Thời Trường Phong đã đặt ra, nó chỉ phô bày dáng vẻ nhà tù với kẻ ngoài nhìn vào thôi.
Quy tắc của thế giới này là hỗn độn và cắn nuốt, bất cứ sinh vật nào tới đây cũng sẽ bị đồng hóa và hợp nhất với nhau, nhưng cũng không có nghĩa là sinh linh giữa đống hỗn độn này không có ý thức và cảm giác thuộc về cái gì đó.
Ví dụ như bàn tay này, nó thuộc về Giản Hoài, dù hình dạng đã khác đi, nhưng nó vẫn sẽ đi theo Giản Hoài.
Một khi đã như vậy, chỉ còn lại đúng một cách để tìm ra Thời Trường Phong thôi. Nếu biện pháp này thất bại, Giản Hoài cũng sẽ biến mất ở thế giới này.
Đáng để mạo hiểm không?
Giản Hoài nhắm mắt lại và suy nghĩ đôi chút, câu trả lời là đáng chứ.
Cậu vốn là kẻ không nhà. Thế giới của cậu đã bị phá hủy. Cha cậu không còn nhớ rõ về sự tồn tại của cậu dưới tác động của quy tắc ở thế giới đó nữa rồi.
Thời Trường Phong là mối liên hệ đơn giản và yếu ớt nhất giữa Giản Hoài và thế giới. Nếu Thời Trường Phong không ở đây, Giản Hoài cũng chả cần thế giới này làm gì.
Tôi đã bị kẹt trong vực sâu và không thể rời đi, ít nhất tôi phải kéo người có nhà ra khỏi vực sâu.
Giản Hoài thu dao máu lại, hoàn toàn không chống cự gì nữa. Cậu thả lỏng tinh thần, để mình hòa hợp vào đống hỗn độn.
Cậu nguyện rơi xuống vực sâu chỉ vì một lần tìm thấy tia sáng duy nhất còn sót lại kia thôi.
Cơ thể của Giản Hoài dần biến thành hỗn độn, từ tay chân tới cơ thể, cuối cùng là trái tim và đại não. Quá trình bị đồng hóa cũng không khó chịu cho lắm, ngược lại còn mang đến một cảm giác dần ngủ say.
Dường như đang có một giọng nói lẩm bẩm bên tai Giản Hoài: “Ngủ đi, ngủ đi. Trong giấc mơ có một gia đình tốt đẹp. Khi cậu tỉnh lại, thứ cậu thấy sẽ là một thế giới mới.”
Cơ thể đã hoàn toàn biến mất, ngay cả máu cũng biến thành hỗn độn, chỉ còn lại hai nguồn năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ quấn quýt lấy nhau đang bao bọc tinh thần của Giản Hoài.
Giản Bác Hàn từng viết trong nhật ký:
Tôi đã điều tra tất cả những đứa trẻ chào đời vào lúc 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2002, không có một đứa nào may mắn sống sót ngoài Giản Hoài cả. Tôi không biết tại sao Giản Hoài lại sống sót. Có phải nữ sĩ Tư Lam đã làm gì khi hấp hối không? Hay do bản thân Giản Hoài đã đại biểu cho ‘kỳ tích’ rồi?
Nó cũng lớn lên một cách khỏe mạnh như những đứa nhỏ bình thường khác, nhưng lại có một sức mạnh vượt ngoài trí tưởng tượng của loài người. Tôi phải làm gì đây, tôi phải làm sao mới nắm được ‘kỳ tích’ này đây?
Tôi chỉ là một người tầm thường, điều duy nhất tôi có thể làm là bắt nó thích nghi. Đặt áp lực mà người thường khó thể chịu nổi lên người nó, để nó trưởng thành với áp lực.
Chắc tôi cũng điên rồi khi lại nghĩ ra phương pháp như thế, tôi muốn bắt một đứa trẻ cộng hưởng với vực sâu và đồng hành với đau khổ, phải nói là điều này tàn nhẫn đến mức nào đối với nó chứ.
Dù vậy, tôi vẫn muốn tiếp tục công cuộc này. Một ngày nào đó, nó sẽ gặp phải một hoàn cảnh khó thể tiếp nhận. Trước ngày đó, tôi phải dạy cho nó mọi thứ.
Hoặc là hủy diệt, không thôi thì sống lại.
Quy tắc của thế giới nói với Giản Hoài là cậu cứ ngủ say đi, không giãy giụa thì sẽ không cần phải cảm nhận sự đau khổ. Mọi điều trong quá khứ chỉ là mây khói, cậu sẽ nhìn thấy một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn trong mơ thôi.
Nhưng, Giản Hoài không biết hạnh phúc mỹ mãn là gì. Cậu chỉ biết mình sống với một nỗi khổ trên lưng, cậu nhất định phải trở thành một kẻ đi ngược chiều gió. Dù cả người toàn là vết thương, cậu cũng phải bước tiếp.
Không được ngủ!
Tinh thần thể của Giản Hoài ‘mở mắt’ trong hỗn độn, động tác này không phải là trợn mắt theo phương diện sinh học, mà là tìm tòi cảnh vật xung quanh bằng sức mạnh tinh thần và ý thức.
Lúc này, ‘cậu’ nhìn thấy ‘người’ này ‘người’ nọ đang ngủ quanh mình. Thật ra, những ‘người’ này là tinh thần thể, họ xuất hiện với hình dạng ‘người’ vì tinh thần thể của Giản Hoài xem họ là ‘người’, nên cậu đưa họ vào phạm vi ‘người’ trong nhận biết tinh thần của mình.
Giản Hoài lại gần một ‘người’, tinh thần thể chạm vào tinh thần của hắn. Trong giấc mơ của cậu có một gia đình hạnh phúc.
Mùi hương ấm áp tỏa ra trên người cậu, đó là mùi bữa sáng sẽ đánh thức cậu, là mùi phòng ốc sạch sẽ, là mùi nắng dính đầy trên quần áo, là hương vị ‘gia đình’.
Nếu một người hạnh phúc bằng lòng ngủ say, chắc hắn có thể sẽ bị thế giới cắn nuốt trong vô thức và sống hạnh phúc mãi mãi.
Đáng tiếc, Giản Hoài không muốn có một hạnh phúc như vậy.
Cậu tìm kiếm Thời Trường Phong trong hỗn độn, đụng nhẹ lên từng người ‘trong mơ’, nhưng lại không cảm nhận được Thời Trường Phong.
Thời Trường Phong đang ở đâu? Phải làm sao mới có thể tìm được anh ấy đây?
Giản Hoài đánh thức khứu giác, cố gắng mở rộng phạm vi ý thức của mình. Nếu ‘thị giác’ không thể tìm ra Thời Trường Phong, vậy thử bằng khứu giác xem.
Ấn tượng đầu tiên của cậu về Thời Trường Phong là tuyết lớn vùi lấp tội ác, ‘hạnh phúc’ có thể làm Thời Trường Phong quên hết mọi thứ sao?
Giản Hoài không ngừng phóng rộng khứu giác để tìm tòi. Mãi cho đến khi tinh thần thể mở rộng đến mức độ không thể khôi phục nữa, cậu mới ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo.
Mùi hương này…
Giản Hoài điều khiển tinh thần thể trôi về phía mùi hương đó. Cách di chuyển của tinh thần thể rất quỷ dị, không sử dụng sức mạnh để điều khiển cơ thể, mà là tìm ra một điểm bỏ neo cho tinh thần, tạo ra lực hấp dẫn cho bản thân với điểm đó rồi điều khiển tinh thần tung bay về hướng đó.
Nếu buộc phải miêu tả bằng những thứ có trong đời sống hiện thực thì giống như nam châm và sắt, điểm bỏ neo là nam châm, dựa vào lực hấp dẫn của hai đầu để di chuyển về phía miếng sắt.
Khi tinh thần thể di chuyển, một đám sương mù tro đen đan xen vào nhau trôi theo, nguồn năng lượng ấn chứa trong máu cũng pha trộn trong sương mù, dính sát vào Giản Hoài.
Càng tới gần nơi tỏa ra mùi hương đó, Giản Hoài càng thấy ngờ vực.
Ban đầu, cậu bước ra khỏi song sắt để tìm Thời Trường Phong, vậy mà Giản Hoài dạo quanh bên ngoài một lúc, khi tìm được anh, cậu lại phát hiện mùi hương thuộc về anh nằm ngay trước song sắt!
Giản Hoài vẫn còn trong hình người khi vừa bước khỏi song sắt, mọi thứ xung quanh đều là hư vô và hỗn độn đối với cậu, nên cậu đã không nhìn thấy Thời Trường Phong.
Mãi đến khi tan vào trong đó, Giản Hoài mới nhận ra mình vừa đi lướt qua Thời Trường Phong.
Giờ phút này, Giản Hoài có thể ‘nhìn thấy’ ít nhiều gì người phía sau song sắt cũng bị bao phủ bởi khí đen, nhưng Lão Tam hư thối cả người lại ít bị bao phủ nhất. Hắn bị hư thối do hắn quyết định không hợp nhất với thế giới và luôn chống cự điều này, nên hắn mới bị tổn thương bởi môi trường hỗn độn này.
Bây giờ Giản Hoài cũng đang trong trạng thái hỗn độn, vài người không thấy được cậu.
Trạng thái của Thời Trường Phong còn kèm hơn cả ‘người’ đang ngủ say nữa. Giản Hoài chỉ ‘nhìn thấy’ một đám sương mù chứ không tìm ra hình dáng.
Sau khi tới gần, cậu mới cảm thấy mùi máu tươi hăng hơn.
Giản Hoài bước một vòng xung quanh Thời Trường Phong, nhưng lại không thể chạm vào cảnh trong mơ của mình.
Trạng thái của Thời Trường Phong khá giống với Giản Hoài, tuy cơ thể đã tan vào hỗn độn, nhưng lại không hề biến mất. Anh vẫn đang kiên trì bảo vệ tinh thần thể, Giản Hoài thì không thể tới gần.
Giản Hoài suy nghĩ rồi cắn nhẹ lên môi, dứt khoát điều khiển đám sương đen đi theo mình đó dung hợp với Thời Trường Phong.
Chỉ làm vậy, cậu mới có thể chạm vào tinh thần thể của Thời Trường Phong và đánh thức được anh.
Cũng may là sương mù của Thời Trường Phong không chống lại Giản Hoài, chúng từ từ trộn lại thành một. Giản Hoài cũng dần chạm đến Thời Trường Phong nhờ có sương mù mở đường.
Tinh thần thể bị bao bọc bởi sương mù là một chàng thiếu niên khoảng mười lăm tuổi chỉ cao một mét sáu.
Giản Hoài hơi do dự rồi điều khiển tinh thần thể đẩy tinh thần thể của Thời Trường Phong một nói và ‘nói’: “Thời Trường Phong, tỉnh lại đi.”
Danh sách chương