Nếu không còn ai ra giá nữa, Ba Chiêu Đệ sẽ phải bán đi tính mạng của mình. Đan Cô Lan nhìn chòng chọc lên con số 1,800,000 chói mắt trên màn hình lớn, trong lòng thấy lạnh buốt.
Cô đang gặp may đây sao? Cô là người đẩy vụ việc vào tình huống không thể cứu vãn. Đúng ra cô phải là chịu trách nhiệm, thế mà cô lại trông cậy và đẩy hết mọi chuyện lên người Giản Hoài.
Tựa như năm đó, cô đổ thêm nỗi bất hạnh lên người mẹ mình, làm mẹ u buồn đến chết. Tựa như ngày đó, đội trưởng chết trước mặt cô, nhưng cô lại đẩy hết trách nhiệm lên người Thời Trường Phong và cứ luôn thầm trách anh.
Lúc Đan Cô Lan được cứu bởi Thời Trường Phong, anh vẫn chưa phải là đội trưởng.
Có lẽ Giản Hoài không biết rõ lắm. Khi đó tính tình của Thời Trường Phong rất tệ. Anh cảm thấy mình là kẻ có dị năng mạnh nhất thế giới, mấy người khác ai cũng kém hơn mình, nói chung là cực kỳ ngạo mạn.
Đan Cô Lan cũng không phải kiểu người mềm yếu, cô thường đánh nhau với Thời Trường Phong. Mặc dù năng lực của Thời Trường Phong rất mạnh, nhưng anh không thể sử dụng tùy tiện. ‘Đầm sâu’ của Đan Cô Lan lại có nhiều hiệu quả trong chiến đấu, cô hay gài Thời Trường Phong rơi xuống đầm lầy, đội trưởng cũ của họ lại luôn là người đứng giữa, phụ trách trấn an cảm xúc của cả hai.
Mãi đến một lần vào thế giới cấp S, đội trưởng dẫn hai chiến lực mạnh nhất của Khu 1 tới một dị thế giới và lại trở thành kẻ hi sinh.
Máu của đội trưởng bắn lên dây đồng hồ mà đội trưởng cũ thường đeo. Thời Trường Phong đã giữ lấy chiếc đồng hồ đó, hiện giờ nó lại được đeo trên tay của Giản Hoài.
Thời Trường Phong có đồng hồ rồi thì cũng trở nên điềm tĩnh. Đan Cô Lan sợ phải thấy đồng đội mất mạng lần nữa, cô không muốn đảm nhận trách nhiệm đội trưởng, cô không bao giờ tranh hạng nhất với Thời Trường Phong, cô cũng đã mất đi năng lực tự mình dẫn đội.
Thời Trường Phong đặt tên cho chiếc đồng hồ là ‘thời gian bất động’. Anh gánh trách nhiệm lên người và bước về phía trước, còn Đan Cô Lan vẫn chưa gượng dậy nổi. Có lẽ từ khoảnh khắc đó, thời gian của Đan Cô Lan cũng trở nên bất động, chưa từng trôi đi nữa.
‘Tích tắc’, ‘tích tắc’, dường như cô nghe thấy tiếng đồng hồ cũ, ồn ào khiến người ta phiền lòng. Cô từng kháng nghị với đội trưởng không biết bao nhiêu lần là đừng có đeo chiếc đồng hồ nát này nữa! Nhưng đội trưởng lại nói, đây là một âm thanh mang đầy ý nghĩa.
Tại sao lại nghe thấy âm thanh đó vào giờ phút này chứ? Có phải thời gian ngừng lại của cô đang dần sống lại rồi không? Đan Cô Lan ngẩng đầu, nhìn thấy hình như đội trưởng đang đứng ngay trước mắt, duỗi tay về phía cô và mời cô đi sang bến bờ hạnh phúc đối diện.
Đan Cô Lan nghĩ chắc đã tới lúc mình phải trả giá lớn rồi. Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng với tư cách là phó đội trưởng của cô, cô phải gánh chịu trọng trách mình đã ném xuống một thời gian dài rồi.
“1,800,000 thứ ba…” Người dẫn chương trình đang gọi giá, tiếng nhắc giá lại vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại, trên màn hình lớn thình lình hiện lên: F12, 2,000,000!
F12, Đan Cô Lan!
“Chị làm gì đấy!” Giản Hoài lao xuống sân khấu, vọt tới bên người Đan Cô Lan, ngửi thấy mùi xác nồng nặc không còn giấu nổi trên người cô.
Ngay lúc này, Giản Hoài mới hiểu mùi xác mới chính là hơi thở của một kẻ quyết tâm muốn chết!
Đan Cô Lan lắc đầu: “Giản Hoài, tôi không thể để cậu bán thêm nữa. A09 có ít nhất tám chữ số, cậu phải bán đi bao nhiêu thứ mới có thể có tư cách đối đầu với gã chứ?”
“Tôi cũng không định hi sinh bản thân. Tôi có kế hoạch, nhưng chỉ không tiện nói với chị thôi.” Giản Hoài giải thích. Cậu lo sau khi nói ra bí mật về máu thì sẽ bị người khác nghe được, thế thì cậu sẽ không thể sử dụng chiêu này nữa.
Nét mặt của Đan Cô Lan trở nên nghiêm túc, cô nói lạnh lùng: “Tôi biết cậu muốn làm gì mà. Cậu là một đứa trẻ tốt bụng, cậu muốn bán đi món hàng đáng giá nhất trên người mình, tôi đoán món hàng này ít nhất cũng đáng giá tám chữ số. Đúng là cậu có sức mạnh thật đấy, nhưng Giản Hoài à, cậu cần phải trả cái giá lớn tới vậy à? Cậu chỉ là một người đến từ dị thế giới thôi, cậu không có nghĩa vụ trả hết mọi giá giùm thế giới của tôi. Đây là trách nhiệm của tôi, cậu lại gánh hết mọi thứ như vậy, bộ cậu muốn biến tôi thành một con rùa đen rụt đầu à?”
Giản Hoài: “Chị nghe tôi nói…”
Giản Hoài đang nói gì đó, nhưng Đan Cô Lan không còn nghe được nữa. Cô không muốn bị dao động bởi lời nói của Giản Hoài, nên đã bán đi ‘thính gác’. Con số của cô lập tức tăng vọt lên cao, cô trở thành một khách hàng sáu chữ số, cô đã có tư cách đối đầu với Ba Chiêu Đệ.
Đan Cô Lan lướt qua Giản Hoài không biết đang nói gì, đi từng bước tới bên cạnh Ba Chiêu Đệ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà xa lạ đó, trong mắt đong đầy vẻ đồng cảm: “Ba Chiêu Đệ, tôi hỏi cô, lúc mua ‘mẹ’, tại sao cô lại quyết định bán đi ‘người cộng hưởng tư duy’ chứ không phải những thứ khác có giá trị hơn?”
Lúc sau, Ba Chiêu Đệ lại có thể ra giá tới 1,000,000, điều này chứng minh cô còn giấu một món hàng dưới đáy hộp.
“Có phải là dị năng không?” Đan Cô Lan không chịu nghe lời ngụy biện của Ba Chiêu Đệ, dù sao cũng nghe không được, cô tự nói với bản thân, “Khi nãy mình không nói với Giản Hoài là dị năng ‘đầm sâu’ của mình đáng giá 5,500,000. Ở thế giới, trong mắt của những kẻ có nhiều chữ số, dị năng càng có giá trị hơn ‘người cộng hưởng tư duy’, nhưng chúng ta đều không chọn bán nó đi, vì sao vậy nhỉ?”
Tại sao? Đan Cô Lan quay đầu nhìn Giản Hoài đang luống cuống. Cậu nhóc vừa thông minh vừa tốt bụng, lại còn nhỏ hơn cô mười tuổi hơn này đang túm lấy cánh tay không bị thương của cô, liều mạng viết điều gì đó trên bàn tay của Đan Cô Lan.
Đan Cô Lan giơ bàn tay quấn khăn lụa lên và để nó đáp lên vai của Giản Hoài: “Vì tôi ích kỷ.
Tôi biết trong tiềm thức, nếu mất đi thân phận ‘người cộng hưởng tư duy’, cậu vẫn có thể dẫn tôi trở về thế giới gốc. Nhưng dị năng quý báu đến cỡ nào luôn mà. Không có nó, sao tôi có thể trở thành phó đội trưởng của Tổ 0 được. Không có nó, ai lại phát tiền lương cao như thế cho tôi chứ. Thế thì tôi phải thỏa mãn cơn nghiện mua sắm của mình bằng cách nào đây?”
Theo tiềm thức, thứ mà cô và Ba Chiêu Đệ đã chọn để bán đi là thế giới.
Cho dù người trên toàn thế giới đều chết mất, chỉ cần tôi vẫn còn sống là được.
“A09 tiên sinh vừa ra giá 2,100,000, còn ai ra giá nữa không?” Người dẫn chương trình nhặt lên chiếc microphone đã bị Giản Hoài ném xuống đất, gào lớn lên, bầu không khí giữa các khách hàng được khuấy động lên mức cao nhất.
Món hàng họ đang đấu giá tàn nhẫn tới cỡ nào, họ lại điên cuồng vì nó và chúc mừng khi giá trị cao hơn cứ ùa tới lũ lượt.
Con số trên màn hình lớn lại thay đổi: F12, 2,400,000.
Dù không nghe thấy lời của người dẫn chương trình, hệ thống giao dịch vẫn thông báo tình hình đợt đấu giá vào thời gian thực với Đan Cô Lan, cô vẫn nâng giá kịp thời.
“Đừng bán nữa.” Giản Hoài phát hiện Đan Cô Lan không còn nghe được nữa, cậu vội đi lấy giấy bút từ một nhân viên nào đó rồi nhanh chóng viết kế hoạch mình xuống tờ giấy và đưa lên trước mặt Đan Cô Lan.
Giản Hoài quơ tờ giấy qua lại, nhưng Đan Cô Lan lại không nhìn tới, cô vừa nghĩ trong lòng một cái và bán luôn cả thị giác của mình.
“Đừng cản tôi,” Đan Cô Lan nói, “Tôi là phó đội trưởng Tổ 0 Khu Hoa Hạ 1, cậu chỉ mới gia nhập Tổ 0 thôi, cậu phải nghe lệnh của tôi. Tôi đã mắc lỗi, hãy để tự tôi bù đắp lại.”
Mùi hoa sen trên người cô ngày càng ngào ngạt, tiếng vang trên đồng hồ của Giản Hoài ngày càng lớn, ồn đến nỗi cậu muốn gỡ nó xuống và quăng mạnh ra xa.
Có vẻ như tài sản của A09 tiên sinh rất vô tận, gã lại ra giá lần nữa: 2,900,000.
Dị năng, thính giác và thị giác của Đan Cô Lan cũng chỉ bán ra được 5,700,000 thôi, trừ bớt phí cò chỉ còn 2,850,000, cô không thể bán được gì nữa.
Nhưng, trên màn hình lớn lại thay đổi: F12, 3,000,000!
Cô vừa bán đi thứ gì? Đan Cô Lan nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bán ‘người cộng hưởng tư duy’ và ‘ký ức về dị thế giới’ đâu. Giản Hoài, tôi chỉ có thể ra giá tới đây thôi, nếu A09 còn nâng giá nữa thì tôi cũng hết cách thật rồi.”
A09 không ra giá tiếp, gã ngồi trên tầng 2, vừa cười vừa nhìn con số khổng lồ trên màn hình lớn.
Một Đan Cô Lan là đủ.
“3,000,000 lần một, 3,000,000 lần hai, 3,000,000 lần ba, thành giao!” Người dẫn chương trình gào lên muốn nứt phổi, “Thân phận ‘người cộng hưởng tư duy’ bị mua bởi F12 nữ sĩ với khoản giá trên trời 3,000,000 điểm!”
Đan Cô Lan cũng nhận được lời nhắc nhở của hệ thống giao dịch cùng một lúc. Cô cười tươi như một đóa hoa đang nở rộ: “Trời cao phù hộ, tôi đã bù đắp được tổn thất mà mình từng tạo ra rồi.”
Nói xong câu đó, cơ thể của cô dần trở nên vô lực, yếu ớt ngã xuống, Giản Hoài ôm chặt lấy Đan Cô Lan.
“Giản Hoài, tôi là‘người cộng hưởng tư duy’, chúng ta vẫn có thể về nhà. Sau khi trở về, cậu nhớ chôn tro cốt của tôi kế bên mộ của mẹ tôi nhé.” Đan Cô Lan nói khẽ.
“Được.” Giản Hoài trả lời với một chất giọng khàn khàn.
Trước mắt của Đan Cô Lan trở nên trống rỗng. Ngoài ‘thị giác’ và ‘thính giác’ mà cô đã huấn luyện nhiều năm để đạt được mức độ nhạy bén ra, cô cũng bán đi ‘thời gian’ và ‘sinh mạng’, vừa vặn đổi được 3,000,000 và mua được ‘người cộng hưởng tư duy’ Ba Chiêu Đệ này.
Giản Hoài không cần làm gì nữa, chỉ cần cầm theo thi thể của cô ta là có thể về nhà.
Đan Cô Lan đã nhắm mắt lại mãi mãi. Cô là một cái cây sinh sống trong đầm sâu, một giây cuối cùng trước khi chết, nó lại nở ra một đóa hoa rực rỡ.
Giản Hoài ôm xác của Đan Cô Lan, bên tai là tiếng hoan hô của khách hàng trong khu mua sắm. Trong khi một người vừa chết như thế, họ lại đang điên cuồng vì một cuộc giao dịch đủ để ghi tạc vào sử sách.
Trong mắt của Giản Hoài dần nhiễm màu máu. Thế giới này phải bị tiêu diệt.
Tiếng đồng hồ ‘tích tắc’, ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ liên tục vang lên, nhưng âm thanh này đã không còn truyền vào tai của Giản Hoài nữa. Tiếng hoan hô quá lớn, che mất cả tiếng đồng hồng này.
Thời Trường Phong đang ở một thế giới xa xôi khác bỗng dưng cũng nghe thấy tiếng ‘tích tắc’, ‘tích tắc’.
Cô đang gặp may đây sao? Cô là người đẩy vụ việc vào tình huống không thể cứu vãn. Đúng ra cô phải là chịu trách nhiệm, thế mà cô lại trông cậy và đẩy hết mọi chuyện lên người Giản Hoài.
Tựa như năm đó, cô đổ thêm nỗi bất hạnh lên người mẹ mình, làm mẹ u buồn đến chết. Tựa như ngày đó, đội trưởng chết trước mặt cô, nhưng cô lại đẩy hết trách nhiệm lên người Thời Trường Phong và cứ luôn thầm trách anh.
Lúc Đan Cô Lan được cứu bởi Thời Trường Phong, anh vẫn chưa phải là đội trưởng.
Có lẽ Giản Hoài không biết rõ lắm. Khi đó tính tình của Thời Trường Phong rất tệ. Anh cảm thấy mình là kẻ có dị năng mạnh nhất thế giới, mấy người khác ai cũng kém hơn mình, nói chung là cực kỳ ngạo mạn.
Đan Cô Lan cũng không phải kiểu người mềm yếu, cô thường đánh nhau với Thời Trường Phong. Mặc dù năng lực của Thời Trường Phong rất mạnh, nhưng anh không thể sử dụng tùy tiện. ‘Đầm sâu’ của Đan Cô Lan lại có nhiều hiệu quả trong chiến đấu, cô hay gài Thời Trường Phong rơi xuống đầm lầy, đội trưởng cũ của họ lại luôn là người đứng giữa, phụ trách trấn an cảm xúc của cả hai.
Mãi đến một lần vào thế giới cấp S, đội trưởng dẫn hai chiến lực mạnh nhất của Khu 1 tới một dị thế giới và lại trở thành kẻ hi sinh.
Máu của đội trưởng bắn lên dây đồng hồ mà đội trưởng cũ thường đeo. Thời Trường Phong đã giữ lấy chiếc đồng hồ đó, hiện giờ nó lại được đeo trên tay của Giản Hoài.
Thời Trường Phong có đồng hồ rồi thì cũng trở nên điềm tĩnh. Đan Cô Lan sợ phải thấy đồng đội mất mạng lần nữa, cô không muốn đảm nhận trách nhiệm đội trưởng, cô không bao giờ tranh hạng nhất với Thời Trường Phong, cô cũng đã mất đi năng lực tự mình dẫn đội.
Thời Trường Phong đặt tên cho chiếc đồng hồ là ‘thời gian bất động’. Anh gánh trách nhiệm lên người và bước về phía trước, còn Đan Cô Lan vẫn chưa gượng dậy nổi. Có lẽ từ khoảnh khắc đó, thời gian của Đan Cô Lan cũng trở nên bất động, chưa từng trôi đi nữa.
‘Tích tắc’, ‘tích tắc’, dường như cô nghe thấy tiếng đồng hồ cũ, ồn ào khiến người ta phiền lòng. Cô từng kháng nghị với đội trưởng không biết bao nhiêu lần là đừng có đeo chiếc đồng hồ nát này nữa! Nhưng đội trưởng lại nói, đây là một âm thanh mang đầy ý nghĩa.
Tại sao lại nghe thấy âm thanh đó vào giờ phút này chứ? Có phải thời gian ngừng lại của cô đang dần sống lại rồi không? Đan Cô Lan ngẩng đầu, nhìn thấy hình như đội trưởng đang đứng ngay trước mắt, duỗi tay về phía cô và mời cô đi sang bến bờ hạnh phúc đối diện.
Đan Cô Lan nghĩ chắc đã tới lúc mình phải trả giá lớn rồi. Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng với tư cách là phó đội trưởng của cô, cô phải gánh chịu trọng trách mình đã ném xuống một thời gian dài rồi.
“1,800,000 thứ ba…” Người dẫn chương trình đang gọi giá, tiếng nhắc giá lại vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại, trên màn hình lớn thình lình hiện lên: F12, 2,000,000!
F12, Đan Cô Lan!
“Chị làm gì đấy!” Giản Hoài lao xuống sân khấu, vọt tới bên người Đan Cô Lan, ngửi thấy mùi xác nồng nặc không còn giấu nổi trên người cô.
Ngay lúc này, Giản Hoài mới hiểu mùi xác mới chính là hơi thở của một kẻ quyết tâm muốn chết!
Đan Cô Lan lắc đầu: “Giản Hoài, tôi không thể để cậu bán thêm nữa. A09 có ít nhất tám chữ số, cậu phải bán đi bao nhiêu thứ mới có thể có tư cách đối đầu với gã chứ?”
“Tôi cũng không định hi sinh bản thân. Tôi có kế hoạch, nhưng chỉ không tiện nói với chị thôi.” Giản Hoài giải thích. Cậu lo sau khi nói ra bí mật về máu thì sẽ bị người khác nghe được, thế thì cậu sẽ không thể sử dụng chiêu này nữa.
Nét mặt của Đan Cô Lan trở nên nghiêm túc, cô nói lạnh lùng: “Tôi biết cậu muốn làm gì mà. Cậu là một đứa trẻ tốt bụng, cậu muốn bán đi món hàng đáng giá nhất trên người mình, tôi đoán món hàng này ít nhất cũng đáng giá tám chữ số. Đúng là cậu có sức mạnh thật đấy, nhưng Giản Hoài à, cậu cần phải trả cái giá lớn tới vậy à? Cậu chỉ là một người đến từ dị thế giới thôi, cậu không có nghĩa vụ trả hết mọi giá giùm thế giới của tôi. Đây là trách nhiệm của tôi, cậu lại gánh hết mọi thứ như vậy, bộ cậu muốn biến tôi thành một con rùa đen rụt đầu à?”
Giản Hoài: “Chị nghe tôi nói…”
Giản Hoài đang nói gì đó, nhưng Đan Cô Lan không còn nghe được nữa. Cô không muốn bị dao động bởi lời nói của Giản Hoài, nên đã bán đi ‘thính gác’. Con số của cô lập tức tăng vọt lên cao, cô trở thành một khách hàng sáu chữ số, cô đã có tư cách đối đầu với Ba Chiêu Đệ.
Đan Cô Lan lướt qua Giản Hoài không biết đang nói gì, đi từng bước tới bên cạnh Ba Chiêu Đệ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà xa lạ đó, trong mắt đong đầy vẻ đồng cảm: “Ba Chiêu Đệ, tôi hỏi cô, lúc mua ‘mẹ’, tại sao cô lại quyết định bán đi ‘người cộng hưởng tư duy’ chứ không phải những thứ khác có giá trị hơn?”
Lúc sau, Ba Chiêu Đệ lại có thể ra giá tới 1,000,000, điều này chứng minh cô còn giấu một món hàng dưới đáy hộp.
“Có phải là dị năng không?” Đan Cô Lan không chịu nghe lời ngụy biện của Ba Chiêu Đệ, dù sao cũng nghe không được, cô tự nói với bản thân, “Khi nãy mình không nói với Giản Hoài là dị năng ‘đầm sâu’ của mình đáng giá 5,500,000. Ở thế giới, trong mắt của những kẻ có nhiều chữ số, dị năng càng có giá trị hơn ‘người cộng hưởng tư duy’, nhưng chúng ta đều không chọn bán nó đi, vì sao vậy nhỉ?”
Tại sao? Đan Cô Lan quay đầu nhìn Giản Hoài đang luống cuống. Cậu nhóc vừa thông minh vừa tốt bụng, lại còn nhỏ hơn cô mười tuổi hơn này đang túm lấy cánh tay không bị thương của cô, liều mạng viết điều gì đó trên bàn tay của Đan Cô Lan.
Đan Cô Lan giơ bàn tay quấn khăn lụa lên và để nó đáp lên vai của Giản Hoài: “Vì tôi ích kỷ.
Tôi biết trong tiềm thức, nếu mất đi thân phận ‘người cộng hưởng tư duy’, cậu vẫn có thể dẫn tôi trở về thế giới gốc. Nhưng dị năng quý báu đến cỡ nào luôn mà. Không có nó, sao tôi có thể trở thành phó đội trưởng của Tổ 0 được. Không có nó, ai lại phát tiền lương cao như thế cho tôi chứ. Thế thì tôi phải thỏa mãn cơn nghiện mua sắm của mình bằng cách nào đây?”
Theo tiềm thức, thứ mà cô và Ba Chiêu Đệ đã chọn để bán đi là thế giới.
Cho dù người trên toàn thế giới đều chết mất, chỉ cần tôi vẫn còn sống là được.
“A09 tiên sinh vừa ra giá 2,100,000, còn ai ra giá nữa không?” Người dẫn chương trình nhặt lên chiếc microphone đã bị Giản Hoài ném xuống đất, gào lớn lên, bầu không khí giữa các khách hàng được khuấy động lên mức cao nhất.
Món hàng họ đang đấu giá tàn nhẫn tới cỡ nào, họ lại điên cuồng vì nó và chúc mừng khi giá trị cao hơn cứ ùa tới lũ lượt.
Con số trên màn hình lớn lại thay đổi: F12, 2,400,000.
Dù không nghe thấy lời của người dẫn chương trình, hệ thống giao dịch vẫn thông báo tình hình đợt đấu giá vào thời gian thực với Đan Cô Lan, cô vẫn nâng giá kịp thời.
“Đừng bán nữa.” Giản Hoài phát hiện Đan Cô Lan không còn nghe được nữa, cậu vội đi lấy giấy bút từ một nhân viên nào đó rồi nhanh chóng viết kế hoạch mình xuống tờ giấy và đưa lên trước mặt Đan Cô Lan.
Giản Hoài quơ tờ giấy qua lại, nhưng Đan Cô Lan lại không nhìn tới, cô vừa nghĩ trong lòng một cái và bán luôn cả thị giác của mình.
“Đừng cản tôi,” Đan Cô Lan nói, “Tôi là phó đội trưởng Tổ 0 Khu Hoa Hạ 1, cậu chỉ mới gia nhập Tổ 0 thôi, cậu phải nghe lệnh của tôi. Tôi đã mắc lỗi, hãy để tự tôi bù đắp lại.”
Mùi hoa sen trên người cô ngày càng ngào ngạt, tiếng vang trên đồng hồ của Giản Hoài ngày càng lớn, ồn đến nỗi cậu muốn gỡ nó xuống và quăng mạnh ra xa.
Có vẻ như tài sản của A09 tiên sinh rất vô tận, gã lại ra giá lần nữa: 2,900,000.
Dị năng, thính giác và thị giác của Đan Cô Lan cũng chỉ bán ra được 5,700,000 thôi, trừ bớt phí cò chỉ còn 2,850,000, cô không thể bán được gì nữa.
Nhưng, trên màn hình lớn lại thay đổi: F12, 3,000,000!
Cô vừa bán đi thứ gì? Đan Cô Lan nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bán ‘người cộng hưởng tư duy’ và ‘ký ức về dị thế giới’ đâu. Giản Hoài, tôi chỉ có thể ra giá tới đây thôi, nếu A09 còn nâng giá nữa thì tôi cũng hết cách thật rồi.”
A09 không ra giá tiếp, gã ngồi trên tầng 2, vừa cười vừa nhìn con số khổng lồ trên màn hình lớn.
Một Đan Cô Lan là đủ.
“3,000,000 lần một, 3,000,000 lần hai, 3,000,000 lần ba, thành giao!” Người dẫn chương trình gào lên muốn nứt phổi, “Thân phận ‘người cộng hưởng tư duy’ bị mua bởi F12 nữ sĩ với khoản giá trên trời 3,000,000 điểm!”
Đan Cô Lan cũng nhận được lời nhắc nhở của hệ thống giao dịch cùng một lúc. Cô cười tươi như một đóa hoa đang nở rộ: “Trời cao phù hộ, tôi đã bù đắp được tổn thất mà mình từng tạo ra rồi.”
Nói xong câu đó, cơ thể của cô dần trở nên vô lực, yếu ớt ngã xuống, Giản Hoài ôm chặt lấy Đan Cô Lan.
“Giản Hoài, tôi là‘người cộng hưởng tư duy’, chúng ta vẫn có thể về nhà. Sau khi trở về, cậu nhớ chôn tro cốt của tôi kế bên mộ của mẹ tôi nhé.” Đan Cô Lan nói khẽ.
“Được.” Giản Hoài trả lời với một chất giọng khàn khàn.
Trước mắt của Đan Cô Lan trở nên trống rỗng. Ngoài ‘thị giác’ và ‘thính giác’ mà cô đã huấn luyện nhiều năm để đạt được mức độ nhạy bén ra, cô cũng bán đi ‘thời gian’ và ‘sinh mạng’, vừa vặn đổi được 3,000,000 và mua được ‘người cộng hưởng tư duy’ Ba Chiêu Đệ này.
Giản Hoài không cần làm gì nữa, chỉ cần cầm theo thi thể của cô ta là có thể về nhà.
Đan Cô Lan đã nhắm mắt lại mãi mãi. Cô là một cái cây sinh sống trong đầm sâu, một giây cuối cùng trước khi chết, nó lại nở ra một đóa hoa rực rỡ.
Giản Hoài ôm xác của Đan Cô Lan, bên tai là tiếng hoan hô của khách hàng trong khu mua sắm. Trong khi một người vừa chết như thế, họ lại đang điên cuồng vì một cuộc giao dịch đủ để ghi tạc vào sử sách.
Trong mắt của Giản Hoài dần nhiễm màu máu. Thế giới này phải bị tiêu diệt.
Tiếng đồng hồ ‘tích tắc’, ‘tích tắc’, ‘tích tắc’ liên tục vang lên, nhưng âm thanh này đã không còn truyền vào tai của Giản Hoài nữa. Tiếng hoan hô quá lớn, che mất cả tiếng đồng hồng này.
Thời Trường Phong đang ở một thế giới xa xôi khác bỗng dưng cũng nghe thấy tiếng ‘tích tắc’, ‘tích tắc’.
Danh sách chương