Sau khi người nọ rời khỏi, Giản Hoài mới đến tụ họp với Đan Cô Lan.
Lúc cậu và hắn lướt qua nhau, Giản Hoài kéo vành mũ xuống, thoáng liếc thấy người nọ có một dãy số trên cổ: 00001420.
Cậu bước tới bên cạnh Đan Cô Lan, thấy cô cũng có dãy số tám chữ số sau cổ: 00000531.
Giản Hoài không nhịn được mà sờ lên vị trí tương tự trên cổ mình, con số không phải bị khắc lên nên cậu không thể sờ ra. Đan Cô Lan thấy Giản Hoài đi tới, vừa nhìn mặt cậu thì cũng xác định ngay thân phận của Giản Hoài. Cô nói với Giản Hoài: “Trên cổ cậu cũng có số, 00000316, coi giùm xem tôi đã giảm bao nhiêu rồi.”
Giản Hoài đọc số của Đan Cô Lan cho cô nghe. Cô sờ lên cổ, thắc mắc nói: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, trước mắt thì thế giới này có vẻ khá có trật tự.”
Thế giới có trật tự dễ lần ra dấu vết hơn thế giới không có trật tự, nhưng có lẽ mức độ nguy hiểm cũng cao hơn. Vì trật tự hoàn toàn không giống với thế giới gốc, nó sẽ khiến người ta khó thể thích nghi.
Đan Cô Lan biết đây là lần đầu tiên Giản Hoài thực hiện nhiệm vụ nên cũng cố gắng hết sức để giới thiệu tình huống trước để cậu biết: “Ở dị thế giới, nguyên tố quan trọng nhất trong quá trình kham phá quy tắc là sự mâu thuẫn. Dù sao đi chăng nữa cũng phải chú ý tới mọi điều mang lại cảm giác mâu thuẫn và khác biệt với thế giới của chúng ta, con số này chắc chắn là điểm mấu chốt.”
“Tối nay phải bán đấu giá cái gì?” Giản Hoài đột nhiên hỏi.
“Tôi cũng chưa rõ cho lắm,” Đan Cô Lan nói, “Nhưng là mới nãy quản lý Ngô đó có nói nhân viên của khu mua sắm cũng có thể tham dự buổi đấu giá sau 12 giờ đêm này.”
Giản Hoài: “Tôi là bảo vệ, chị là người chào hàng, chị bán cái gì?”
“Tôi vừa tới đã bị quản lý Ngô gọi lại rồi, cũng không rõ mình phải bán cái gì nữa.” Đan Cô Lan nhìn số quầy chuyên bán trên bảng tên trước ngực mình, tìm thấy quầy của mình, đi vô kiểm tra mòn hàng để nhanh chóng thích nghi với thân phận.
Trên quầy chuyên bán có không biết bao nhiêu là hộp, trên mấy chiếc hộp lại được vẽ hình mắt mũi, giá cả dao động dưới 1,010,000. Đan Cô Lan mở hộp có hình mũi ra, thấy bên trong đúng là có một chiếc mũi cao thẳng. Sờ thử chút xíu, vẫn còn ấm áp, có hơi thở, tựa như nó vẫn còn sống.
Dù sao Đan Cô Lan cũng là thành viên lão luyện của Tổ 0, cô không hề sợ hãi khi gặp phải biến cố. Đan Cô Lan tìm được giấy mô tả sản phẩm trong hộp: [Chiếc mũi mới nhất. Sống mũi vừa thẳng vừa rõ, độ cong thích hợp làm cho chiếc mũi này trông tinh xảo mà lại tự nhiên. Độ rộng của cánh mũi cũng vừa vặn, khóe mũi mở một góc 95, chóp mũi xinh xắn hơi vểnh lên. Chiếc mũi đẳng cấp nhất, đi kèm với chứng minh kiểm tra DNA và lý do chủ nhân cũ muốn bán đi chiếc mũi này. Có đủ tư cách nhận được giấy chứng nhận từ Cục Kiểm định Hàng hóa, một chiếc mũi đích thực, mức độ an toàn cao.]
Đan Cô Lan đóng hộp lại rồi mở ra cái khác, đó là một đôi môi đang mỉm cười, cũng giống hệt như môi người sống.
Ngoài ra còn có những món hàng khác như mắt, lỗ tai, làn da đầy đủ collagen, tay người mẫu, cổ thiên nga, ngón chân mềm mại và đôi chân thon dài. Tất cả mọi người vẫn còn sống, trên cổ thiên nga vẫn có nhịp đập.
“Hình như tôi làm ở quầy chuyên bán đồ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng chắc mấy món hàng này không bị gỡ xuống khỏi người sống thật đâu nhỉ?” Đan Cô Lan đoán thử.
“Phẫu thuật thẩm mỹ?” Giản Hoài nhìn Đan Cô Lan, cậu chưa từng nghe thấy danh từ này.
Đúng ra Đan Cô Lan định nói “Cậu chẳng biết phẫu thuật thẩm mỹ là gì luôn à”, nhưng sau khi nhìn thẳng vào mặt của Giản Hoài, cô lại hít sâu vào một hơi rồi bảo: “Cậu không cần biết nghĩa của từ này đâu. Cậu đã có một khuôn mặt hoàn mỹ nhất rồi, nhưng có lẽ chiều cao còn hơi kém so với người đứng trên top chút đỉnh.”
“Trước năm 23 tuổi, tôi sẽ phải cao thêm chút nữa.” Coi bộ Giản Hoài bình tĩnh như vậy nhưng lông mày đã nhíu lại trong vô thức.
“Tôi tưởng cậu chẳng không thèm để ý tới chuyện gì hết nữa chứ.” Đan Cô Lan cười nói, “Đúng ra, cậu chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi.”
“Nhìn chị cũng đâu có già.” Giản Hoài nói.
“33 tuổi, lớn hơn cậu mười mấy tuổi rồi.” Nét mặt của Đan Cô Lan khá cô đơn.
“Tôi cứ nghĩ chị chỉ mới 20 tuổi gì thôi, có khi còn nhỏ hơn Thời Trường Phong một xíu nữa.” Giản Hoài nhìn khuôn mặt trẻ trung của Đan Cô Lan.
“Nhờ tiêm thuốc không đấy,” Đan Cô Lan sờ lên mặt mình, “Tiền lương của Tổ 0 cũng không ít đâu, tôi đổ hết tiền đi giữ gìn độ trẻ trung. Tôi giống mẹ lắm, càng lớn tuổi càng thấy giống hơn. Tôi không muốn giống bà ấy nên luôn cố giữ mãi trạng thái trẻ trung bằng một số tiền lớn thôi. Đừng tưởng thu nhập của tôi cao ngất ngưỡng nhé, chỗ tôi ở cũng là chung cư thường trú mà Tổ 0 đã xây dựng, nhưng chi phí nặng lắm, thường nằm trong nguy cơ vay mượn, luôn phải nhận tiền lương trước để trả nợ.”
Cô mở danh sách hàng hóa ra, nói hơi si mê: “Gần đây tôi cứ muốn đi phẫu thuật, mở rộng khóe mắt, thu gọn cánh mũi, chỉ cần không giống mẹ tôi, muốn chỉnh xấu xuống cũng chả sao hết. Mấy món hàng này được ghê đấy, nếu thế giới của chúng ta cũng có những thứ n…”
‘Bộp’! Giản Hoài vỗ một cái ‘bốp!’ trước mặt Đan Cô Lan để cô tỉnh hồn.
“Con số trên cổ chị thay đổi rồi,” Giản Hoài nói, “Số đuôi rơi mất 200, đã biến thành 00000331.”
Đan Cô Lan tỉnh lại trong hoảng hốt, cô vuốt cổ nói: “Sao lại như vậy?”
Lúc này, cô thoáng thấy chiếc gương trên quầy, vội cầm nó lên, ngó trái ngó phải mình trong gương rồi nói bằng giọng run run: “Mũi của tôi thay đổi rồi, cậu nhìn giúp tôi xem!”
“Không thấy được,” Giản Hoài chỉ lên mắt và nói, “Thị lực của tôi không tốt cho lắm, không thể thấy rõ khuôn mặt của chị.”
“Cậu… khi xem video theo dõi trước đó, thị lực cũng được lắm mà.” Đan Cô Lan nói.
Giản Hoài: “Ghi hình, ảnh chụp hay tranh vẽ thì không thành vấn đề, tôi có thể phân biệt mặt người thông qua thiết bị, nhưng nếu người đứng trước mặt tôi, tôi lại không phân biệt… chỉ được có vài người ít ỏi thôi.”
Thời Trường Phong, Vương Tiểu Soái, Lang Nháo Nháo – bé trai mình đã cứu đêm đó và… Giản Bác Hàn.
Cậu chỉ có thể nhận ra Đan Cô Lan nhờ vào mùi hương và cảm giác. Không phải cậu không thấy rõ, mà là não không thể phân biệt tín hiệu từ mắt truyền tới.
Ví dụ, cậu có thể thấy da mặt của Đan Cô Lan đang trong trạng thái rất tốt, vô cùng trẻ trung. Nhưng đối với Giản Hoài, khi các bộ phận trên mặt hợp lại với nhau, vị khách nữ dáng cao đứng kế bên quầy không khác Đan Cô Lan cho mấy.
“Có khách tới.” Giản Hoài nhắc nhở Đan Cô Lan, cậu nhìn vị khách nữ với một dãy số 00025167 trên cổ đang đứng trước quầy.
Đan Cô Lan vội đi tiếp khách, người khách nói: “Tôi muốn một mái tóc dày, có sản phẩm mới nhất nào không?”
“Có ạ.” Đan Cô Lan lấy bộ tóc đen dày tự nhiên và mềm mượt mà bản thân vừa thấy được. Cô từng được Tổ 0 huấn luyện để biết cách làm người chào hàng trong khu mua sắm. Cô lập tức lấy thái độ chuyên nghiệp mà mình đã rèn luyện vất vả ra và nói một cách nhiệt tình, “Mái tóc này vừa nhập vào hôm qua, ngài nhìn đường chân tóc, độ chắc của sợi tóc, kết cấu như tơ lụa với cả màu đen tự nhiên bẩm sinh này đi. Đây tuyệt đối là một sản phẩm hàng đầu đó ạ, chỉ với giá 998, phải nói là cực kỳ giá trị!”
Người khách sờ lên mái tóc có đường chân tóc cực kỳ tỉ mỉ kia rồi vừa lòng gật đầu mấy cái. Khoảnh khắc người nọ vừa gật đầu, tóc của cô ta chợt biến thành mái tóc dày đẹp mà Đan Cô đã Lan giới thiệu, trong khi đó mái tóc Đan Cô Lan cầm trong tay lại biến mất.
Con số trên cổ người khách nữ tự động giảm mất 998, biến thành 0024169.
Cùng lúc đó, con số trên cổ Đan Cô Lan tăng thêm 10, tổng cộng là 00000341.
Sau khi người khách nữ rời đi, Đan Cô Lan nhìn gương, lâu lâu ngắm chiếc mũi, lâu lâu lại sờ cổ, hết hồn nói: “Tôi chỉ mới nghĩ tới thôi, chỉ mới nghĩ thôi mà con số đã bị trừ mất tiêu.”
Cô lật hóa đơn bán hàng ra, thấy khúc cuối có ghi chép về hai lần tiêu thụ——
Món hàng: Mũi phổ biến Số 2
Người mua: Đan Cô Lan
Giá tiền: 200 (kèm giảm giá cho nhân viên)
Phần trăm hoa hồng từ lượng tiêu thụ: Nhân viên tự sử dụng, được hưởng giá bán nội bộ sau khi hủy bỏ phần trăm hoa hồng
Phần trăm cho người cung cấp món hàng: 100
Lãi ròng: 100
Món hàng: Tóc đẹp Số 5
Người mua: Túc Thủy Vân
Giá tiền: 998
Phần trăm hoa hồng từ lượng tiêu thụ: 10 (1% giá bán)
Phần trăm cho người cung cấp món hàng: 499
Lãi ròng: 489
“Chỉ nghĩ thôi cũng không được nữa hả?” Đan Cô Lan nhìn chiếc mũi xinh hơn nhiều so với cái cũ. Đúng là mặt cô trở nên đẹp hơn, nhưng cô cũng không hề thấy vui, vả lại còn thấy sợ nữa, “Chiếc mũi ban đầu của tôi đâu? Còn mua lại được không?”
Giản Hoài không nhìn ra sự khác biệt giữa hai kiểu mũi. Cậu nhìn hàng hóa trong quầy, hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào trỗi dậy trong lòng.
“Nếu con số tụt xuống 0 thì phải làm sao?” Giản Hoài chỉ lên cổ của Đan Cô Lan và hỏi, “Tinh thần thể ám lên người đám thú bông đến từ thế giới này hả? Khu mua sắm này coi bộ đâu có tinh thần thể nào.”
Hai câu hỏi của cậu chỉ thẳng vào mấu chốt, Đan Cô Lan không dám nhìn hàng hóa nữa, cô che cổ lại và nói: “Không phải chúng ta sẽ biến thành tinh thần thể nếu con số biến thành 0 đó chứ?”
“Không nhất định là thế,” Giản Hoài nói, “Không phải còn bán được phụ tùng cho cơ thể như mũi mắt này nọ à? Chúng ta vẫn có thể giữ vững con số một thời gian.”
Lỡ bán hết rồi sao? Mặt mày xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, lục ngũ tạng lục phủ khỏe mạnh gì cũng bán hết thì sao? “Tôi vừa tới thế giới chưa được một tiếng, mũi đã thay đổi,” Đan Cô Lan nói, “Tôi còn là một người cộng hưởng tư duy có kinh nghiệm nữa, tinh thần chỉ mới buông lỏng tí thôi mà đã thành ra như vầy, mấy người vô nhầm thế giới sẽ ra sao đây?”
“Ngoài Ba Chiêu Đệ ra, có lẽ những người còn lại đã bị điều khiển bởi tinh thần thể hết rồi.” Giản Hoài nói nghiêm túc.
Đan Cô Lan: “Tinh thần thể sẽ quan tâm tới cơ thể mà chúng chiếm đại lấy à? Chắc mấy cổ sẽ không…”
Giản Hoài kéo mũ xuống: “Chị làm người chào hàng tiếp đi, cứ việc bán hàng nhé, để tôi đi dạo thử.”
Cậu là bảo vệ, khi lãnh đạo không có yêu cầu đặc biệt nào, cậu phải đi tuần tra trong khu mua sắm.
Đan Cô Lan: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức để mò ra quy tắc, cậu nhanh chóng tìm ra những người đã mất tích đó đi, tôi có dự cảm không lành.”
Giản Hoài gật đầu rồi rời khỏi cửa hàng, đi về phía thùng rác của khu mua sắm.
Thùng rác trong khu mua sắm cũng rất bình thường, phần lớn toàn là nhãn hiệu, khăn giấy và bao đồ ăn. Giản Hoài kiểm tra từng thùng rác nhưng không phát hiện ra bất cứ điều kỳ lạ nào.
Ngoài cửa tiệm mà Đan Cô Lan phụ trách, những cái còn lại trông rất ổn. Có nơi bán quần áo, bán thiết bị tập thể hình và bán đồ ăn này nọ. Giản Hoài tới gần những cửa tiệm đó, xem thử giá cả của hàng hóa, cảm thấy mấy món này rẻ rề, đa số là 1 hoặc 2 điểm thôi. So ra thì hàng hóa trong cửa tiệm của Đan Cô Lan đắt tiền nhất.
“Tiền lương của mình là bao nhiêu nhỉ?” Giản Hoài bắt đầu moi móc túi áo, nhưng thật sự không tìm ra chút tiền gì trong túi cả.
Tiền lương của cậu được tổng kết hàng ngày. Giản Hoài thấy tiền lương hôm qua của cậu là 0.5 điểm.
Giá thức ăn đa phần chỉ bằng không chấm mấy điểm thôi. Một ổ bánh mì là 0.1, một khúc lạp xưởng cũng là 0.1. Vài tiệm ăn xa hoa sẽ bán theo số nguyên, nhưng món đắt nhất chỉ chừng 5 hoặc 10 điểm. 0.5 có thể gắng gượng thỏa mãn chi phí sống sót cho một ngày.
Vừa thấy thế, có vẻ thu nhập của Đan Cô Lan khá cao, phúc lợi cũng rất tốt, nhân viên mua hàng còn được giảm 20%, không biết đây có liên quan gì tới món hàng mà cô bán ra hay không.
Trong khu mua sắm mà Thời Trường Phong làm việc, tầng 1 thường là chỗ bán châu báu, đồ trang điểm, những chiếc túi da đắt đỏ hoặc những món đồ xa xỉ. Lượng người trên tầng 1 là lớn nhất, hàng hóa cũng là những thứ cao cấp nhất có thể trang trí cho vẻ bề ngoài. Khu mua sắm nơi Đan Cô Lan làm việc cũng vậy. Cửa tiệm ‘Buôn bán Sắc đẹp’ của Đan Cô Lan nằm trên tầng 1, trong khi tầng 2 và 3 lại là khu vực bán trang phục và những thứ tiêu dùng thông thường, trên nữa là khu vực ăn uống và giải trí.
Dạo xong mấy tầng trên cao, Giản Hoài vừa bước ngang qua một cửa tiệm tên là ‘Trạm xăng dầu Tình cảm’ thì thấy ngay có người đàn ông chào hàng với tướng mạo bình thường mới ngã xuống, con số trên cổ hắn là: 00000000.
Đồng nghiệp của hắn vội gọi quản lý khu mua sắm tới. Quản lý Ngô mới căn dặn với Đan Cô Lan là tối nay sẽ có một buổi đấu giá đi tới, kiểm tra cơ thể của nhân viên chào hàng vừa tử vong rồi giận dữ nói: “Cửa tiệm của mấy người bị gì thế, trong vòng một tháng mà có tới ba nhân viên chào hàng qua đời? Không phải tôi đã nói là chỉ được tuyển những người có khí chất phù hợp với cửa tiệm thôi à? Đừng để vấn đề nhân viên tử vong sau khi mua hàng lặp lại một lần nào nữa, chúng ta không có đủ nhân viên đâu!”
“Gần đây cậu ấy bị thất tình, cứ không thể nhịn được mà mua ‘vui sướng’, ‘tự tin’ và vân vân, cuối cùng mua hơi lố thôi ạ.” Đồng nghiệp giải thích.
“Đúng ra phải đuổi cổ loại nhân viên này đi càng sớm càng tốt chứ!” Quản lý Ngô tức giận, “Bộ cậu ta không bán được gì hết hả? Ráng bán chút đỉnh thì sẽ lấy lại được điểm mà!”
“Đây là kết quả của việc đã bán rồi đấy ạ. Hồi trước, cậu ấy khôi ngô lắm,” đồng nghiệp nói, “Thận, gan, trái tim, thậm chí cả não, tất cả đều là vật thay thế rẻ tiền dùng một lần. Nhưng cậu ấy không thể khống chế được ham muốn mua sắm. Ai không vui thì đương nhiên sẽ muốn mình vui lên thôi ạ.”
Tầm mắt của Giản Hoài dừng lại trên mặt nhân viên chào hàng đã chết. Tuy không thể thấy rõ mặt người, nhưng Giản Hoài có thể nhìn ra, vẻ mặt của hắn là cười tươi.
Dù giây kế tiếp sẽ chết thì cũng phải chết trong trạng thái mỉm cười.
Quản lý Ngô xua tay bảo: “Đừng giải thích nhiều làm chi hết, nhanh chóng tuyển một nhân viên mới đi. Cậu kia, cậu tới đây kéo thi thể vứt vô thùng rác dưới lòng đất đi.”
Hắn gọi đúng anh chàng bảo vệ Giản Hoài. Giản Hoài đi qua rồi nói: “Một mình tôi không khiêng nổi, kêu thêm một người nữa tới đi.”
Đương nhiên không phải là Giản Hoài không nâng nổi, chỉ là cậu không biết thùng rác dưới lòng đất nằm ở đâu thôi.
“Có nhiêu đây mà cũng khiêng không nổi nữa, trừ một ngày tiền lương của cậu!” Quản lý Ngô giận dữ nói.
Con số của Giản Hoài biến thành 00000315. Rõ ràng chỉ trừ 0.5 nhưng lại hiện lên là trừ 1.
Trừ tiền lương xong, quản lý Ngô gọi một bảo vệ khác tới, dặn Giản Hoài và hắn cùng nâng thi thể ném xuống dưới.
Nét mặt của anh bảo vệ trông rất bình tĩnh, như thể đã chai mặt với mấy chuyện này rồi. Hắn và Giản Hoài một trước một sau đi vô chiếc thang máy ẩn trong khu mua sắm. Thang máy phải có thẻ bảo vệ mới chạy xuống được. Giản Hoài theo anh bảo vệ đi thẳng xuống tầng 9 dưới lòng đất và nhìn thấy tình hình bên dưới khu mua sắm.
Cửa thang máy vừa mở ra, Giản Hoài đã bị choáng bởi mùi hôi của xác chết. Cả lòng đất của khu mua sắm toàn là thi thể bị bỏ hoang, kèm thêm vài phụ tùng cơ thể nữa.
Mấy phụ tùng đó thường khá khó coi, Giản Hoài nhìn bộ tóc kế bên chân mình, trông khá giống với mái tóc mà người khách đó vừa vứt đi.
Không biết chiếc mũi của Đan Cô Lan có nằm ở trong này hay không, Giản Hoài muốn tìm giúp cô, nhưng cái mùi ở đây quá hăng, tìm mãi không thấy.
Giản Hoài và bảo vệ ném đại thi thể vào đống xác. Khi thi thể của chàng nhân viên chào hàng vừa bị quăng lên, một thi thể nữ mới mẻ, lại lăn xuống.
Giản Hoài không thấy rõ mặt cô, nhưng bảng tên trước ngực cô có ba chữ ‘Bối Phái Lam’.
Giản Hoài còn nhớ cái tên này. Cô ấy là nhân viên chào hàng đã cãi nhau với khách hàng, mặt bị tát một phát, vừa khóc vừa bồi thường chiếc váy giá cao trên trời kia. Hôm sau, cô ráng đè nước mắt và nỗi oan ức trong lòng xuống và đã lấy lại sĩ khí, nhưng vì khách hàng vô phòng thử đồ lâu rồi nhưng chưa ra, cô quyết định vào đó tìm người.
Bây giờ, cô đã biến thành một cái xác, bị ném vô đống xác như là rác rưởi.
Lúc cậu và hắn lướt qua nhau, Giản Hoài kéo vành mũ xuống, thoáng liếc thấy người nọ có một dãy số trên cổ: 00001420.
Cậu bước tới bên cạnh Đan Cô Lan, thấy cô cũng có dãy số tám chữ số sau cổ: 00000531.
Giản Hoài không nhịn được mà sờ lên vị trí tương tự trên cổ mình, con số không phải bị khắc lên nên cậu không thể sờ ra. Đan Cô Lan thấy Giản Hoài đi tới, vừa nhìn mặt cậu thì cũng xác định ngay thân phận của Giản Hoài. Cô nói với Giản Hoài: “Trên cổ cậu cũng có số, 00000316, coi giùm xem tôi đã giảm bao nhiêu rồi.”
Giản Hoài đọc số của Đan Cô Lan cho cô nghe. Cô sờ lên cổ, thắc mắc nói: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, trước mắt thì thế giới này có vẻ khá có trật tự.”
Thế giới có trật tự dễ lần ra dấu vết hơn thế giới không có trật tự, nhưng có lẽ mức độ nguy hiểm cũng cao hơn. Vì trật tự hoàn toàn không giống với thế giới gốc, nó sẽ khiến người ta khó thể thích nghi.
Đan Cô Lan biết đây là lần đầu tiên Giản Hoài thực hiện nhiệm vụ nên cũng cố gắng hết sức để giới thiệu tình huống trước để cậu biết: “Ở dị thế giới, nguyên tố quan trọng nhất trong quá trình kham phá quy tắc là sự mâu thuẫn. Dù sao đi chăng nữa cũng phải chú ý tới mọi điều mang lại cảm giác mâu thuẫn và khác biệt với thế giới của chúng ta, con số này chắc chắn là điểm mấu chốt.”
“Tối nay phải bán đấu giá cái gì?” Giản Hoài đột nhiên hỏi.
“Tôi cũng chưa rõ cho lắm,” Đan Cô Lan nói, “Nhưng là mới nãy quản lý Ngô đó có nói nhân viên của khu mua sắm cũng có thể tham dự buổi đấu giá sau 12 giờ đêm này.”
Giản Hoài: “Tôi là bảo vệ, chị là người chào hàng, chị bán cái gì?”
“Tôi vừa tới đã bị quản lý Ngô gọi lại rồi, cũng không rõ mình phải bán cái gì nữa.” Đan Cô Lan nhìn số quầy chuyên bán trên bảng tên trước ngực mình, tìm thấy quầy của mình, đi vô kiểm tra mòn hàng để nhanh chóng thích nghi với thân phận.
Trên quầy chuyên bán có không biết bao nhiêu là hộp, trên mấy chiếc hộp lại được vẽ hình mắt mũi, giá cả dao động dưới 1,010,000. Đan Cô Lan mở hộp có hình mũi ra, thấy bên trong đúng là có một chiếc mũi cao thẳng. Sờ thử chút xíu, vẫn còn ấm áp, có hơi thở, tựa như nó vẫn còn sống.
Dù sao Đan Cô Lan cũng là thành viên lão luyện của Tổ 0, cô không hề sợ hãi khi gặp phải biến cố. Đan Cô Lan tìm được giấy mô tả sản phẩm trong hộp: [Chiếc mũi mới nhất. Sống mũi vừa thẳng vừa rõ, độ cong thích hợp làm cho chiếc mũi này trông tinh xảo mà lại tự nhiên. Độ rộng của cánh mũi cũng vừa vặn, khóe mũi mở một góc 95, chóp mũi xinh xắn hơi vểnh lên. Chiếc mũi đẳng cấp nhất, đi kèm với chứng minh kiểm tra DNA và lý do chủ nhân cũ muốn bán đi chiếc mũi này. Có đủ tư cách nhận được giấy chứng nhận từ Cục Kiểm định Hàng hóa, một chiếc mũi đích thực, mức độ an toàn cao.]
Đan Cô Lan đóng hộp lại rồi mở ra cái khác, đó là một đôi môi đang mỉm cười, cũng giống hệt như môi người sống.
Ngoài ra còn có những món hàng khác như mắt, lỗ tai, làn da đầy đủ collagen, tay người mẫu, cổ thiên nga, ngón chân mềm mại và đôi chân thon dài. Tất cả mọi người vẫn còn sống, trên cổ thiên nga vẫn có nhịp đập.
“Hình như tôi làm ở quầy chuyên bán đồ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng chắc mấy món hàng này không bị gỡ xuống khỏi người sống thật đâu nhỉ?” Đan Cô Lan đoán thử.
“Phẫu thuật thẩm mỹ?” Giản Hoài nhìn Đan Cô Lan, cậu chưa từng nghe thấy danh từ này.
Đúng ra Đan Cô Lan định nói “Cậu chẳng biết phẫu thuật thẩm mỹ là gì luôn à”, nhưng sau khi nhìn thẳng vào mặt của Giản Hoài, cô lại hít sâu vào một hơi rồi bảo: “Cậu không cần biết nghĩa của từ này đâu. Cậu đã có một khuôn mặt hoàn mỹ nhất rồi, nhưng có lẽ chiều cao còn hơi kém so với người đứng trên top chút đỉnh.”
“Trước năm 23 tuổi, tôi sẽ phải cao thêm chút nữa.” Coi bộ Giản Hoài bình tĩnh như vậy nhưng lông mày đã nhíu lại trong vô thức.
“Tôi tưởng cậu chẳng không thèm để ý tới chuyện gì hết nữa chứ.” Đan Cô Lan cười nói, “Đúng ra, cậu chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi.”
“Nhìn chị cũng đâu có già.” Giản Hoài nói.
“33 tuổi, lớn hơn cậu mười mấy tuổi rồi.” Nét mặt của Đan Cô Lan khá cô đơn.
“Tôi cứ nghĩ chị chỉ mới 20 tuổi gì thôi, có khi còn nhỏ hơn Thời Trường Phong một xíu nữa.” Giản Hoài nhìn khuôn mặt trẻ trung của Đan Cô Lan.
“Nhờ tiêm thuốc không đấy,” Đan Cô Lan sờ lên mặt mình, “Tiền lương của Tổ 0 cũng không ít đâu, tôi đổ hết tiền đi giữ gìn độ trẻ trung. Tôi giống mẹ lắm, càng lớn tuổi càng thấy giống hơn. Tôi không muốn giống bà ấy nên luôn cố giữ mãi trạng thái trẻ trung bằng một số tiền lớn thôi. Đừng tưởng thu nhập của tôi cao ngất ngưỡng nhé, chỗ tôi ở cũng là chung cư thường trú mà Tổ 0 đã xây dựng, nhưng chi phí nặng lắm, thường nằm trong nguy cơ vay mượn, luôn phải nhận tiền lương trước để trả nợ.”
Cô mở danh sách hàng hóa ra, nói hơi si mê: “Gần đây tôi cứ muốn đi phẫu thuật, mở rộng khóe mắt, thu gọn cánh mũi, chỉ cần không giống mẹ tôi, muốn chỉnh xấu xuống cũng chả sao hết. Mấy món hàng này được ghê đấy, nếu thế giới của chúng ta cũng có những thứ n…”
‘Bộp’! Giản Hoài vỗ một cái ‘bốp!’ trước mặt Đan Cô Lan để cô tỉnh hồn.
“Con số trên cổ chị thay đổi rồi,” Giản Hoài nói, “Số đuôi rơi mất 200, đã biến thành 00000331.”
Đan Cô Lan tỉnh lại trong hoảng hốt, cô vuốt cổ nói: “Sao lại như vậy?”
Lúc này, cô thoáng thấy chiếc gương trên quầy, vội cầm nó lên, ngó trái ngó phải mình trong gương rồi nói bằng giọng run run: “Mũi của tôi thay đổi rồi, cậu nhìn giúp tôi xem!”
“Không thấy được,” Giản Hoài chỉ lên mắt và nói, “Thị lực của tôi không tốt cho lắm, không thể thấy rõ khuôn mặt của chị.”
“Cậu… khi xem video theo dõi trước đó, thị lực cũng được lắm mà.” Đan Cô Lan nói.
Giản Hoài: “Ghi hình, ảnh chụp hay tranh vẽ thì không thành vấn đề, tôi có thể phân biệt mặt người thông qua thiết bị, nhưng nếu người đứng trước mặt tôi, tôi lại không phân biệt… chỉ được có vài người ít ỏi thôi.”
Thời Trường Phong, Vương Tiểu Soái, Lang Nháo Nháo – bé trai mình đã cứu đêm đó và… Giản Bác Hàn.
Cậu chỉ có thể nhận ra Đan Cô Lan nhờ vào mùi hương và cảm giác. Không phải cậu không thấy rõ, mà là não không thể phân biệt tín hiệu từ mắt truyền tới.
Ví dụ, cậu có thể thấy da mặt của Đan Cô Lan đang trong trạng thái rất tốt, vô cùng trẻ trung. Nhưng đối với Giản Hoài, khi các bộ phận trên mặt hợp lại với nhau, vị khách nữ dáng cao đứng kế bên quầy không khác Đan Cô Lan cho mấy.
“Có khách tới.” Giản Hoài nhắc nhở Đan Cô Lan, cậu nhìn vị khách nữ với một dãy số 00025167 trên cổ đang đứng trước quầy.
Đan Cô Lan vội đi tiếp khách, người khách nói: “Tôi muốn một mái tóc dày, có sản phẩm mới nhất nào không?”
“Có ạ.” Đan Cô Lan lấy bộ tóc đen dày tự nhiên và mềm mượt mà bản thân vừa thấy được. Cô từng được Tổ 0 huấn luyện để biết cách làm người chào hàng trong khu mua sắm. Cô lập tức lấy thái độ chuyên nghiệp mà mình đã rèn luyện vất vả ra và nói một cách nhiệt tình, “Mái tóc này vừa nhập vào hôm qua, ngài nhìn đường chân tóc, độ chắc của sợi tóc, kết cấu như tơ lụa với cả màu đen tự nhiên bẩm sinh này đi. Đây tuyệt đối là một sản phẩm hàng đầu đó ạ, chỉ với giá 998, phải nói là cực kỳ giá trị!”
Người khách sờ lên mái tóc có đường chân tóc cực kỳ tỉ mỉ kia rồi vừa lòng gật đầu mấy cái. Khoảnh khắc người nọ vừa gật đầu, tóc của cô ta chợt biến thành mái tóc dày đẹp mà Đan Cô đã Lan giới thiệu, trong khi đó mái tóc Đan Cô Lan cầm trong tay lại biến mất.
Con số trên cổ người khách nữ tự động giảm mất 998, biến thành 0024169.
Cùng lúc đó, con số trên cổ Đan Cô Lan tăng thêm 10, tổng cộng là 00000341.
Sau khi người khách nữ rời đi, Đan Cô Lan nhìn gương, lâu lâu ngắm chiếc mũi, lâu lâu lại sờ cổ, hết hồn nói: “Tôi chỉ mới nghĩ tới thôi, chỉ mới nghĩ thôi mà con số đã bị trừ mất tiêu.”
Cô lật hóa đơn bán hàng ra, thấy khúc cuối có ghi chép về hai lần tiêu thụ——
Món hàng: Mũi phổ biến Số 2
Người mua: Đan Cô Lan
Giá tiền: 200 (kèm giảm giá cho nhân viên)
Phần trăm hoa hồng từ lượng tiêu thụ: Nhân viên tự sử dụng, được hưởng giá bán nội bộ sau khi hủy bỏ phần trăm hoa hồng
Phần trăm cho người cung cấp món hàng: 100
Lãi ròng: 100
Món hàng: Tóc đẹp Số 5
Người mua: Túc Thủy Vân
Giá tiền: 998
Phần trăm hoa hồng từ lượng tiêu thụ: 10 (1% giá bán)
Phần trăm cho người cung cấp món hàng: 499
Lãi ròng: 489
“Chỉ nghĩ thôi cũng không được nữa hả?” Đan Cô Lan nhìn chiếc mũi xinh hơn nhiều so với cái cũ. Đúng là mặt cô trở nên đẹp hơn, nhưng cô cũng không hề thấy vui, vả lại còn thấy sợ nữa, “Chiếc mũi ban đầu của tôi đâu? Còn mua lại được không?”
Giản Hoài không nhìn ra sự khác biệt giữa hai kiểu mũi. Cậu nhìn hàng hóa trong quầy, hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào trỗi dậy trong lòng.
“Nếu con số tụt xuống 0 thì phải làm sao?” Giản Hoài chỉ lên cổ của Đan Cô Lan và hỏi, “Tinh thần thể ám lên người đám thú bông đến từ thế giới này hả? Khu mua sắm này coi bộ đâu có tinh thần thể nào.”
Hai câu hỏi của cậu chỉ thẳng vào mấu chốt, Đan Cô Lan không dám nhìn hàng hóa nữa, cô che cổ lại và nói: “Không phải chúng ta sẽ biến thành tinh thần thể nếu con số biến thành 0 đó chứ?”
“Không nhất định là thế,” Giản Hoài nói, “Không phải còn bán được phụ tùng cho cơ thể như mũi mắt này nọ à? Chúng ta vẫn có thể giữ vững con số một thời gian.”
Lỡ bán hết rồi sao? Mặt mày xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, lục ngũ tạng lục phủ khỏe mạnh gì cũng bán hết thì sao? “Tôi vừa tới thế giới chưa được một tiếng, mũi đã thay đổi,” Đan Cô Lan nói, “Tôi còn là một người cộng hưởng tư duy có kinh nghiệm nữa, tinh thần chỉ mới buông lỏng tí thôi mà đã thành ra như vầy, mấy người vô nhầm thế giới sẽ ra sao đây?”
“Ngoài Ba Chiêu Đệ ra, có lẽ những người còn lại đã bị điều khiển bởi tinh thần thể hết rồi.” Giản Hoài nói nghiêm túc.
Đan Cô Lan: “Tinh thần thể sẽ quan tâm tới cơ thể mà chúng chiếm đại lấy à? Chắc mấy cổ sẽ không…”
Giản Hoài kéo mũ xuống: “Chị làm người chào hàng tiếp đi, cứ việc bán hàng nhé, để tôi đi dạo thử.”
Cậu là bảo vệ, khi lãnh đạo không có yêu cầu đặc biệt nào, cậu phải đi tuần tra trong khu mua sắm.
Đan Cô Lan: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức để mò ra quy tắc, cậu nhanh chóng tìm ra những người đã mất tích đó đi, tôi có dự cảm không lành.”
Giản Hoài gật đầu rồi rời khỏi cửa hàng, đi về phía thùng rác của khu mua sắm.
Thùng rác trong khu mua sắm cũng rất bình thường, phần lớn toàn là nhãn hiệu, khăn giấy và bao đồ ăn. Giản Hoài kiểm tra từng thùng rác nhưng không phát hiện ra bất cứ điều kỳ lạ nào.
Ngoài cửa tiệm mà Đan Cô Lan phụ trách, những cái còn lại trông rất ổn. Có nơi bán quần áo, bán thiết bị tập thể hình và bán đồ ăn này nọ. Giản Hoài tới gần những cửa tiệm đó, xem thử giá cả của hàng hóa, cảm thấy mấy món này rẻ rề, đa số là 1 hoặc 2 điểm thôi. So ra thì hàng hóa trong cửa tiệm của Đan Cô Lan đắt tiền nhất.
“Tiền lương của mình là bao nhiêu nhỉ?” Giản Hoài bắt đầu moi móc túi áo, nhưng thật sự không tìm ra chút tiền gì trong túi cả.
Tiền lương của cậu được tổng kết hàng ngày. Giản Hoài thấy tiền lương hôm qua của cậu là 0.5 điểm.
Giá thức ăn đa phần chỉ bằng không chấm mấy điểm thôi. Một ổ bánh mì là 0.1, một khúc lạp xưởng cũng là 0.1. Vài tiệm ăn xa hoa sẽ bán theo số nguyên, nhưng món đắt nhất chỉ chừng 5 hoặc 10 điểm. 0.5 có thể gắng gượng thỏa mãn chi phí sống sót cho một ngày.
Vừa thấy thế, có vẻ thu nhập của Đan Cô Lan khá cao, phúc lợi cũng rất tốt, nhân viên mua hàng còn được giảm 20%, không biết đây có liên quan gì tới món hàng mà cô bán ra hay không.
Trong khu mua sắm mà Thời Trường Phong làm việc, tầng 1 thường là chỗ bán châu báu, đồ trang điểm, những chiếc túi da đắt đỏ hoặc những món đồ xa xỉ. Lượng người trên tầng 1 là lớn nhất, hàng hóa cũng là những thứ cao cấp nhất có thể trang trí cho vẻ bề ngoài. Khu mua sắm nơi Đan Cô Lan làm việc cũng vậy. Cửa tiệm ‘Buôn bán Sắc đẹp’ của Đan Cô Lan nằm trên tầng 1, trong khi tầng 2 và 3 lại là khu vực bán trang phục và những thứ tiêu dùng thông thường, trên nữa là khu vực ăn uống và giải trí.
Dạo xong mấy tầng trên cao, Giản Hoài vừa bước ngang qua một cửa tiệm tên là ‘Trạm xăng dầu Tình cảm’ thì thấy ngay có người đàn ông chào hàng với tướng mạo bình thường mới ngã xuống, con số trên cổ hắn là: 00000000.
Đồng nghiệp của hắn vội gọi quản lý khu mua sắm tới. Quản lý Ngô mới căn dặn với Đan Cô Lan là tối nay sẽ có một buổi đấu giá đi tới, kiểm tra cơ thể của nhân viên chào hàng vừa tử vong rồi giận dữ nói: “Cửa tiệm của mấy người bị gì thế, trong vòng một tháng mà có tới ba nhân viên chào hàng qua đời? Không phải tôi đã nói là chỉ được tuyển những người có khí chất phù hợp với cửa tiệm thôi à? Đừng để vấn đề nhân viên tử vong sau khi mua hàng lặp lại một lần nào nữa, chúng ta không có đủ nhân viên đâu!”
“Gần đây cậu ấy bị thất tình, cứ không thể nhịn được mà mua ‘vui sướng’, ‘tự tin’ và vân vân, cuối cùng mua hơi lố thôi ạ.” Đồng nghiệp giải thích.
“Đúng ra phải đuổi cổ loại nhân viên này đi càng sớm càng tốt chứ!” Quản lý Ngô tức giận, “Bộ cậu ta không bán được gì hết hả? Ráng bán chút đỉnh thì sẽ lấy lại được điểm mà!”
“Đây là kết quả của việc đã bán rồi đấy ạ. Hồi trước, cậu ấy khôi ngô lắm,” đồng nghiệp nói, “Thận, gan, trái tim, thậm chí cả não, tất cả đều là vật thay thế rẻ tiền dùng một lần. Nhưng cậu ấy không thể khống chế được ham muốn mua sắm. Ai không vui thì đương nhiên sẽ muốn mình vui lên thôi ạ.”
Tầm mắt của Giản Hoài dừng lại trên mặt nhân viên chào hàng đã chết. Tuy không thể thấy rõ mặt người, nhưng Giản Hoài có thể nhìn ra, vẻ mặt của hắn là cười tươi.
Dù giây kế tiếp sẽ chết thì cũng phải chết trong trạng thái mỉm cười.
Quản lý Ngô xua tay bảo: “Đừng giải thích nhiều làm chi hết, nhanh chóng tuyển một nhân viên mới đi. Cậu kia, cậu tới đây kéo thi thể vứt vô thùng rác dưới lòng đất đi.”
Hắn gọi đúng anh chàng bảo vệ Giản Hoài. Giản Hoài đi qua rồi nói: “Một mình tôi không khiêng nổi, kêu thêm một người nữa tới đi.”
Đương nhiên không phải là Giản Hoài không nâng nổi, chỉ là cậu không biết thùng rác dưới lòng đất nằm ở đâu thôi.
“Có nhiêu đây mà cũng khiêng không nổi nữa, trừ một ngày tiền lương của cậu!” Quản lý Ngô giận dữ nói.
Con số của Giản Hoài biến thành 00000315. Rõ ràng chỉ trừ 0.5 nhưng lại hiện lên là trừ 1.
Trừ tiền lương xong, quản lý Ngô gọi một bảo vệ khác tới, dặn Giản Hoài và hắn cùng nâng thi thể ném xuống dưới.
Nét mặt của anh bảo vệ trông rất bình tĩnh, như thể đã chai mặt với mấy chuyện này rồi. Hắn và Giản Hoài một trước một sau đi vô chiếc thang máy ẩn trong khu mua sắm. Thang máy phải có thẻ bảo vệ mới chạy xuống được. Giản Hoài theo anh bảo vệ đi thẳng xuống tầng 9 dưới lòng đất và nhìn thấy tình hình bên dưới khu mua sắm.
Cửa thang máy vừa mở ra, Giản Hoài đã bị choáng bởi mùi hôi của xác chết. Cả lòng đất của khu mua sắm toàn là thi thể bị bỏ hoang, kèm thêm vài phụ tùng cơ thể nữa.
Mấy phụ tùng đó thường khá khó coi, Giản Hoài nhìn bộ tóc kế bên chân mình, trông khá giống với mái tóc mà người khách đó vừa vứt đi.
Không biết chiếc mũi của Đan Cô Lan có nằm ở trong này hay không, Giản Hoài muốn tìm giúp cô, nhưng cái mùi ở đây quá hăng, tìm mãi không thấy.
Giản Hoài và bảo vệ ném đại thi thể vào đống xác. Khi thi thể của chàng nhân viên chào hàng vừa bị quăng lên, một thi thể nữ mới mẻ, lại lăn xuống.
Giản Hoài không thấy rõ mặt cô, nhưng bảng tên trước ngực cô có ba chữ ‘Bối Phái Lam’.
Giản Hoài còn nhớ cái tên này. Cô ấy là nhân viên chào hàng đã cãi nhau với khách hàng, mặt bị tát một phát, vừa khóc vừa bồi thường chiếc váy giá cao trên trời kia. Hôm sau, cô ráng đè nước mắt và nỗi oan ức trong lòng xuống và đã lấy lại sĩ khí, nhưng vì khách hàng vô phòng thử đồ lâu rồi nhưng chưa ra, cô quyết định vào đó tìm người.
Bây giờ, cô đã biến thành một cái xác, bị ném vô đống xác như là rác rưởi.
Danh sách chương