Thời Trường Phong dẫn Giản Hoài từ trên đường vào, Giản Hoài ngoan ngoãn để mặc anh kéo mình lại vào trong căn cứ và làm một loạt thí nghiệm.
Đây cũng là lần đầu tiên Tổ 0 gặp phải tình huống này, Giản Hoài không giống như ‘vật sót lại’. Bản chất của vật sót lại là nguồn năng lượng còn sót lại sau khi hai thế giới giao nhau, nó có đặc tính của hai thế giới và có thể tạo ra ảnh hưởng đối với thế giới này tựa như người cộng hưởng tư duy.
Giản Hoài lại là một người hoàn toàn đến từ một thế giới khác, ảnh hưởng mà cậu mang đến thế giới này được quyết định bởi chuyện người khác có thấy được cậu hay không.
Những người cộng hưởng tư duy như Thời Trường Phong có thể nhìn thấy Giản Hoài. Họ đã cho phép Giản Hoài lên xe, cho phép Giản Hoài bước vào căn cứ của Tổ 0, cho phép Giản Hoài sử dụng vật phẩm trong căn cứ. Thế nên Giản Hoài có thể tạo ra một ảnh hưởng nào đó với căn cứ ở một mức độ nhất định, vì cậu đã được người của thế giới này ‘mời’ và ‘cho phép’.
Nhưng đối với một người thường như bác sĩ Dương, họ không thể nhìn thấy Giản Hoài, Giản Hoài không hề tồn tại đối với họ. Giản Hoài không thể đụng vô họ và vật phẩm của họ, cũng như không thể bước vào lãnh địa của họ luôn. Tương tự ở trong căn cứ, Giản Hoài có thể ra vào ký túc xá của Thời Trường Phong bất cứ lúc nào, nhưng dù ký túc xá của bác sĩ Dương đang mở cửa, Giản Hoài cũng sẽ bị ngăn ngoài cửa bởi một tấm chắn vô hình, đó là lãnh địa riêng mà cậu không thể xâm lấn.
Còn những vật phẩm khách quan, ví dụ cây bút kia, đó là thứ mà Thời Trường Phong đã đưa cho Giản Hoài, nên cậu có thể sử dụng. Tương tự, sau khi Giản Hoài cầm cây bút này, chiều của nó và mức mực đã bị đồng hóa bởi Giản Hoài. Cho nên khi cậu viết bằng cây bút đó, Thời Trường Phong có thể nhìn thấym nhưng bác sĩ Dương thì không.
“Cho nên đây là một hiện tượng vật lý học vi mô với kết quả được quyết định bởi quá trình,” Bác sĩ Dương đưa ra kết luận cho hiện tượng này sau thí nghiệm, “Lấy chuyện đánh giá tâm lý này làm ví dụ, Thời Trường Phong có thể nhìn thấy Giản Hoài, quá trình ‘Giản Hoài làm đánh giá tâm lý’ này sẽ tồn tại; tôi không thấy được Giản Hoài, quá trình ‘Giản Hoài làm đánh giá tâm lý’ này sẽ không hề tồn tại ở chỗ này của tôi.”
Bác sĩ Dương thở dài: “Không ngờ ‘con mèo của Schrödinger’ lại có tồn tại thật, một người có thể xen vào giữa hai trạng thái ‘có’ và ‘không’ trong cùng một lúc, cậu ấy ‘tồn tại’ nhưng lại ‘không tồn tại’.”
Sau khi nghe thấy kết quả kiểm tra, cuối cùng Giản Hoài cũng có phản ứng. Cậu hỏi với giọng bình tĩnh: “Như vậy cũng tốt.”
Cậu nói với Thời Trường Phong: “Anh không cần phải lo lắng tôi sẽ gây hại cho thế giới này rồi.”
Giản Hoài nghĩ, dù sao cậu vẫn là một người có cảm xúc không ổn định, trong cơ thể còn có một nguồn sức mạnh vô danh, bản thân cậu lại chưa có chút kinh nghiệm tiếp xúc với người bình thường nào. Thế giới dựng thẳng một bức tường trong suốt trước mặt cậu như thế cũng tốt cho cả hai thôi.
Tình huống của cậu quá đặc biệt, phải sắp xếp như thế nào còn cần phải xin chỉ thị của lãnh đạo.
Thật ra trước đó Thời Trường Phong đã tranh thủ đãi ngộ đội viên dự bị trong Tổ 0 cho Giản Hoài. Sau khi trải qua một khoảng thời gian để trị liệu tâm lý, học về chuyên ngành, đào tạo chính trị và huấn luyện thể năng, Giản Hoài chỉ cần vượt qua bài kiểm tra là sẽ có thể trở thành một thành viên chính thức của Tổ 0. Dù Giản Hoài không muốn chấp hành nhiệm vụ ở tiền tuyến, thì cũng có thể làm những công việc hậu cần dựa theo trình độ văn hóa giống như Vương Tiểu Soái.
Tổ 0 sẽ cho Giản Hoài một thân phận chính thức, công việc cũng như tiền lương và phúc lợi không thấp, Giản Hoài có thể dần hòa nhập với thế giới này.
Hiện giờ, kế hoạch này còn chưa bắt đầu đã chết yểu.
Thời Trường Phong nói: “Tôi sẽ chép lại bài làm đánh giá của Giản Hoài, xin bác sĩ Dương hãy thực hiện đánh giá bước đầu.”
“Còn có ý nghĩa gì nữa à?” Giản Hoài hỏi, “Tiến hành đánh giá tâm lý với tôi chủ yếu là vì muốn xác định tôi có gây hại cho xã hội, cũng như trạng thái tinh thần của tôi có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của thân người và tài sản của những người khác hay không thôi. Bây giờ tôi đã không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì cho thế giới của mấy anh, đồng nghĩa với việc không thể gây hại hay tạo ra giá trị tốt gì. Đánh giá tâm lý với một người như vậy chẳng có nghĩa lý gì hết.”
Trước khi đón chào tận thế, thế giới của Giản Hoài cũng không khác gì thế giới của Thời Trường Phong. Giản Hoài chưa từng được dạy học một cách bình thường, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu chẳng biết mô tê gì. Ngược lại, dưới sự dạy dỗ của Giản Bác Hàn, cậu có một nhận thức cực kỳ tỉnh táo đối với xã hội.
Điều kiện tiên quyết để Tổ 0 tiến hành theo dõi và trợ giúp cậu là do tính nguy hiểm cũng như khả năng tạo ra giá trị tốt của cậu thôi.
Giản Hoài không phải kiểu người ăn không ngồi rồi, Thời Trường Phong có thể đưa cậu tới một thế giới an toàn cũng vì Giản Bác Hàn đã đổi lấy bằng mọi thủ đoạn. Thậm chí nếu cậu đã muốn có được điều gì thì phải cố gắng ngang sức để chạm tới nó.
Khi nhìn thấy bầu trời sao lộng lẫy, Giản Hoài đã chịu thử bước ra nửa bước đầu tiên. Vì thế cậu đã nghe theo sự sắp xếp của Tổ 0, cũng tưởng tượng mình sẽ gia nhập Tổ 0 như Vương Tiểu Soái và đổi lấy những đãi ngộ tương ứng.
Cậu cánh tay đầy ắp vết thương của mình ra với thế giới mới mẻ này, nhưng cậu lại bị từ chối.
Thời Trường Phong nghĩ rồi nói: “Cậu nói có lý lắm. Nếu chỉ cân nhắc theo góc độ giá trị báo đáp thì đúng là phải để cậu tự sinh tự diệt theo lời cậu nói. Nhưng Giản Hoài à, trên thế giới không chỉ có ích lợi không, mà còn có cả tình cảm nữa.
Dù cậu không muốn làm việc ở Tổ 0, tôi cũng hi vọng cậu có thể sống một cách bình thường ở thế giới này, để cậu làm những thứ mà cậu nên làm ở độ tuổi này.
Đừng bao giờ từ bỏ chính mình.”
Nói xong, Thời Trường Phong đưa Giản Hoài về ký túc xá để cậu nghỉ ngơi cho tốt. Làm xong thí nghiệm trời cũng sập tối, Vương Tiểu Soái đã lên xe lửa về quê từ lâu, Giản Hoài gần như không ngủ nghỉ gì suốt hai ngày hai đêm, nên đã mệt khủng khiếp lắm rồi.
Đúng ra Giản Hoài không mệt như vậy. Nhưng khi biết mình không được thế giới chính thức chấp nhận, cậu lại cảm thấy cả người mỏi mệt, mỗi khúc xương đều đang kêu gào kiệt sức.
Sau khi trở lại ký túc xá, Giản Hoài ngã người lên giường rồi ngủ thiếp đi, cậu đã không còn sức lực để suy nghĩ về tương lai nữa.
Sau khi nhận được kết quả đánh giá tâm lý từ bác sĩ Dương, Thời Trường Phong kết hợp với báo cáo kiểm tra trước đó của Giản Hoài, tự viết một đơn xin rồi giao cho vị lãnh đạo – Tổ trưởng Tạ.
Tổ trưởng Tạ là tổng phụ trách người ở khu Hoa Hạ, với thế giới bên ngoài lại là một trong những người lãnh đạo nòng cốt của Cơ quan An ninh Quốc gia. Nơi làm việc chính thường ngày của hắn không ở trong căn cứ của Tổ 0. Hôm nay bị Thời Trường Phong bắt chờ ở đây cả ngày, cuối cùng cũng nhận được báo cáo vào lúc rạng sáng.
“Cậu cũng biết viết công văn nữa nhỉ? Giọng điệu nghe trôi chảy lắm đấy.” Tổ trưởng Tạ bình luận sau khi xem qua báo cáo và đơn xin.
“Tôi đã làm đội trưởng suốt ba năm, phải luyện ra chứ ạ.” Thời Trường Phong nói.
Tổ trưởng Tạ nhìn khuôn mặt ngày càng thành thục của Thời Trường Phong, ai có thể ngờ người đàn ông này trông có vẻ chững chạc và biết tự kiềm chế này năm nay chỉ mới 25 tuổi đâu.
Mười năm trước khi Thời Trường Phong bị Tổ 0 mang về căn cứ, anh chỉ mới có 15 tuổi thôi.
Tổ trưởng Tạ nói: “Tôi không phải là người cộng hưởng tư duy, nên không thể tận mắt nhìn thấy Giản Hoài, chỉ có thể hiểu được người này nhờ báo cáo của cậu, cậu cần phải bảo đảm rằng báo cáo này đủ công bằng và khách quan.”
“Đánh giá tâm lý của bác sĩ Dương cũng khách quan lắm. Đơn xin của tôi có bao gồm những suy đoán và nguyện vọng mang tính chủ quan mãnh liệt.” Thời Trường Phong trả lời thành thật.
“Đúng là cậu đã đủ thẳng thắn rồi,” Tổ trưởng Tạ bị chọc cười bởi khí thế của Thời Trường Phong, “Vật sót lại mới cứ ở trên người Giản Hoài, không chịu giao cho tổ kỹ thuật để bảo tồn, đừng để tình cảm của một người làm ảnh hưởng tới công việc chứ.”
Thời Trường Phong nói: “Không chỉ là tình cảm của một người không đâu ạ. Trước mắt, con dao găm này có thể được xem là vật sót lại hệ khống chế tinh thần. Cấp của thế giới mà tôi đã trải qua là A, nhưng cấp của con dao găm này rõ ràng lại là A+, thậm chí còn đang tiếp cận cấp S nữa. Chúng ta khó thể đóng kín để bảo tồn những vật sót lại như thế được. Cách xử lý thông thường là chôn sâu xuống dưới lòng đất hoặc những khu không người bơi tới dưới đáy biển, nhưng những cách này có tai hoạ ngầm, với lại còn lãng phí một vũ khí mạnh khủng nữa.
Hơn nữa, không phải chúng ta từng có tiền lệ giao vật sót lại cho người bảo quản sao ạ?”
“Tiền lệ đó có thể so với thứ này à?” Tổ trưởng Tạ đã không còn sức để giận nữa, hắn cầm đơn xin của Thời Trường Phong và nói, “Cậu xin giao Giản Hoài và vật sót lại hết để cậu toàn quyền phụ trách. Ở thế giới hiện thực thì còn được, một khi cậu đi làm nhiệm vụ thì phải làm sao? Nếu cậu ta rời khỏi, lực lượng cảnh sát của cả thế giới cũng không tìm thấy cậu ta được đâu.”
“Tôi sẽ khuyên Giản Hoài đi làm nhiệm vụ cùng với tôi, cậu ấy có thể khỏi thực thi nhiệm vụ, tôi có thể bảo vệ cậu ấy.” Thời Trường Phong nói.
“Cậu ta không phải người cộng hưởng tư duy, lại còn bị từ chối bởi một thế giới mà mình không thuộc về, cậu ta còn đi làm nhiệm vụ được nữa à?” Tổ trưởng Tạ hỏi.
Thời Trường Phong nói: “Cậu ấy làm được. Giản Hoài bị thế giới của chúng ta từ chối là do thế giới của chúng ta đang vận chuyển một cách bình thường, tương đương với một cơ thể với hệ miễn dịch khỏe mạnh, có thể thải những thứ có hại ra ngoài. Nhưng hệ miễn dịch của một thế giới bị thu hút bởi ‘cộng hưởng tư duy’ đã hỏng mất, dù là chúng ta hay Giản Hoài cũng có thể đi vào hết ạ.”
“Cậu có thể chắc chắn một trăm phần trăm à?” Tổ trưởng Tạ hỏi.
Thời Trường Phong nói chắc giọng: “Tôi có thể, hơn nữa không ai hiểu rõ chuyện này hơn tôi cả.”
Màu mắt trái của anh trở nên đậm hơn, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh thôi mà cứ như linh hồn mình đang bị hút vào.
“Cậu nói đúng, không ai chuyên nghiệp về mảng này hơn cậu hết.” Tổ trưởng Tạ nói, “Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời cậu nói đi.”
“Cảm ơn lãnh đạo.” Vẻ mặt nặng nề của Thời Trường Phong cuối cùng cũng dính chút nét cười.
“Tuy nhiên, cậu làm trái với quy định, mang người từ dị thế giới về thế giới của chúng ta. Tôi sẽ đè chuyện này xuống giúp cậu, sẽ không để người của khu khác biết được. Nhưng vẫn phải có trừng phạt, cậu cần phải chấp nhận.” Tổ trưởng Tạ nói nghiêm nghị.
“Tôi xin chấp nhận bất cứ trừng phạt nào mà tổ chức đưa ra.” Thời Trường Phong đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu.
Tổ trưởng Tạ nói: “Trừ trợ cấp cho nhiệm vụ lần này, cả tiền thưởng cuối năm và tiền lương tháng này luôn, có ý kiến gì nữa không?”
Thời Trường Phong gật đầu, trừng phạt này đã quá nhẹ rồi.
“À thêm nữa, khu mua sắm kế bên đang tuyển bảo vệ, cậu cứ đi làm bảo vệ trước nhiệm vụ tiếp theo để cảm nhận thử xem trần gian lạnh ấm, lòng người dễ đổi là gì đi.” Tổ trưởng Tạ nói.
Thời Trường Phong: “…”
“Lãnh đạo, ngài cũng biết là tôi…”
“Thời Trường Phong,” Tổ trưởng Tạ nói, “Tôi biết bắt cậu tiếp xúc với người thường là một việc rất nguy hiểm, nhưng cậu đừng từ chối ‘người’ nữa.”
Thời Trường Phong lặng im.
Tổ trưởng Tạ hỏi chân thành, “Lúc khuyên Giản Hoài chấp nhận thế giới, chả phải cậu đã giải hòa với thế giới cũng như bản thân mình rồi à? Cậu tưởng tôi không biết cậu thật sự nghĩ gì trong lòng khi mang Giản Hoài trở về thế giới à?”
“Tôi đã biết, tôi sẽ đi làm bảo vệ.” Thời Trường Phong nói.
“Đi điền bản khai vật sót lại đi, dù không nộp lên thì cũng phải lập hồ sơ chứ!” Tổ trưởng Tạ ném một xấp bản khái cho Thời Trường Phong.
“Đã rõ.”
“Trở về nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt trình diện ở khu mua sắm.”
“Vâng.”
Thời Trường Phong nhận lấy nhiệm vụ, vừa đứng dậy đinh rời khỏi văn phòng thì lại bị Tổ trưởng Tạ gọi lại: “Thuận tiện gọi Đan Cô Lan tới giùm tôi luôn, sao lại tự làm hại mình nữa rồi không biết? Một cậu một cô chẳng khiến ai bớt lo được hết!”
“Vâng!”
Giản Hoài ngủ một giấc này rất sâu, tỉnh lại đã thấy có một bản khai nằm trên đầu giường, ——
Số hiệu: A-088
Hệ: Tạm xác định là tinh thần.
Năng lực và tác dụng phụ: Có thể gợi lên hồi ức khủng bố nhất sâu trong lòng một người, những cái khác chưa rõ
Cách thu vào: Chưa rõ
Người nắm giữ: Giản Hoài
Tên gọi cho vật sót lại chưa được điền, hình như là để lại cho Giản Hoài.
Con dao găm vẫn được Giản Hoài để dưới gối như lúc còn ở bệnh viện tâm thần, dù ai muốn lấy nó đi thì Giản Hoài cũng sẽ bừng tỉnh.
Sau khi nhìn thấy, Giản Hoài sờ dưới gối theo bản năng, dao găm vẫn còn đó, tim cậu thoáng thả lỏng.
Đối với Giản Hoài, con dao găm này là mối liên hệ duy nhất giữa cậu và thế giới gốc. Vết máu trên dao tựa như di vật của Giản Bác Hàn, không thể nào lau khỏi.
“Cậu tỉnh rồi?” Thời Trường Phong mặc một bộ đồng phục bảo vệ bước vô ký túc xá, “Cậu ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ luôn đấy.”
“Cảm ơn.” Giản Hoài cầm bản khai nói với Thời Trường Phong.
Có vẻ Giản Hoài không giỏi cảm ơn người khác, cậu gục hẳn đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt Thời Trường Phong.
“Trước tiên đừng nói cảm ơn gì hết, việc đó cũng có kèm điều kiện mà.” Thời Trường Phong nói.
Giản Hoài ngẩng đầu, lần này lại trở nên thản nhiên hơn.
Cậu không muốn ăn không ngồi rồi, nhưng lại bằng lòng có được thứ mình muốn thông qua phương pháp trao đổi.
Thời Trường Phong nói: “Điều kiện để cậu nắm giữ A-088 là cần phải chấp nhận chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, bảo đảm cậu sẽ không làm tổn thương người khác bằng A-088. Vì một khi cậu rơi mất A-088, tác dụng phụ của vật sót lại này sẽ dẫn đến một đợt hỗn loạn trong xã hội.
Cho nên cậu phải luôn đi theo tôi, ký túc xá này chỉ là nơi ở tạm trong lúc làm nhiệm vụ thôi, thông thường tôi không ở đây. Nhà tôi nằm trong một tiểu khu cách căn cứ chừng 3 cây số, cậu phải dọn sang đó ở với tôi.”
“Có cửa sổ không? Có thể nhìn thấy ngôi sao chứ?” Giản Hoài hỏi.
Ký túc xá trong căn cứ nằm dưới mặt đất, nên không nhìn thấy bầu trời.
“Đương nhiên là có thể rồi, căn hộ của tôi mang ánh sáng vào cũng không tệ cho lắm đâu.” Thời Trường Phong cười một cái, “Ngoài ra, khoảng vài tiếng nữa tôi phải đi làm việc ở khu mua sắm kế bên, cậu phải đi làm với tôi.”
“Được.” Giản Hoài không có ý kiến về chuyện mình phải làm gì tiếp theo, cậu sẵn lòng chấp nhận điều kiện của Thời Trường Phong để có được quyền sử dụng con dao găm.
Thời Trường Phong đã chuẩn bị quần áo và giày cho Giản Hoài trước. Giản Hoài thích áo sơ mi trắng hơi bất chấp, Thời Trường Phong cũng đành chiều theo ý cậu thôi.
Hai người sửa soạn xong thì đi trình diện ở ‘Khu mua sắm mang về nhà’ gần công ty du lịch.
Sau khi nhận được bộ đàm sử dụng cho công việc, Thời Trường Phong dẫn Giản Hoài đi tuần tra trên tầng 1.
Khu mua sắm còn chưa mở cửa, nhưng các nhân viên đã vào chỗ sẵn sàng.
Một thằng hề trét màu đầy mặt làm hoạt động ngoài khu mua sắm chợt sửng sốt khi nhìn thấy Thời Trường Phong và Giản Hoài rồi đi lướt qua hai người.
Thằng hề đi vô nhà kho của khu mua sắm, trong này không có cửa sổ, đèn đuốc lờ mờ, vài con thú bông trong máy gắp thú đang nằm lộn xộn trong bóng tối, chúng ít nhiều gì cũng đã bị phá hư, một đống đồ bị đào thải.
Thằng hề móc kim chỉ từ trong túi áo ra, cầm một con thú bông lên và bắt đầu may nó lại.
Sau khi vá xong, thằng hề đứng trước cái gương nửa người mình bị nứt tanh bành, hát lên bài ca thiếu nhi mà ai cũng quen thuộc bằng một chất giọng lanh lảnh: “Tìm đây tìm đây tìm bạn bè ——”
Thằng hề đẩy con thú bông được may xong về phía gương, bỗng có một cổng vào không gian méo mó xuất hiện giữa vết nứt trên gương, con thú bông hoàn toàn đi vào trong gương thông qua chiếc cổng đó.
“Tìm được một người bạn tốt ——” Thằng hề vừa hát vừa lấy con thú bông từ trong gương ra.
“—— Chào hỏi nào, nắm tay nào, cậu là bạn tốt của tớ.” Thằng hề vừa hát vừa cầm bàn tay nhỏ của con vịt bông vàng.
Tự dưng con mắt bằng nhựa của con vịt bông vàng nhanh chóng rung lắc, nó phát ra tiếng cười ‘hì hì hì’ và cũng hát theo thằng hề: “—— Cậu là bạn tốt của tớ.”
Thằng hề mở một ngăn tủ ra, bên trong có hơn cả trăm con thú bông từng bị vá lại, mắt của con nào cũng nhanh chóng dựng lên, chúng cùng hát: “—— Cậu là bạn tốt của tớ~”
Chú thích nhẹ:
*Con mèo của Schrödinger: một thí nghiệm chưa được thực hiện nhưng từng lóe lên trong đầu nhà vật lý học Schrödinger – nhốt con mèo vô một chiếc hộp kín rồi dùng thiết bị phát tia phóng xạ với xác suất 50% là sẽ giết con mèo trong vòng 1 tiếng đồng hồ -> kết luận của ông: con mèo có thể sống hoặc chết sau khi mở nắp hộp ra, hoặc nằm trong trạng thái chồng chập nửa sống nửa chết với một biên độ như nhau (nguồn TEDtalk, wikipedia).
Đây cũng là lần đầu tiên Tổ 0 gặp phải tình huống này, Giản Hoài không giống như ‘vật sót lại’. Bản chất của vật sót lại là nguồn năng lượng còn sót lại sau khi hai thế giới giao nhau, nó có đặc tính của hai thế giới và có thể tạo ra ảnh hưởng đối với thế giới này tựa như người cộng hưởng tư duy.
Giản Hoài lại là một người hoàn toàn đến từ một thế giới khác, ảnh hưởng mà cậu mang đến thế giới này được quyết định bởi chuyện người khác có thấy được cậu hay không.
Những người cộng hưởng tư duy như Thời Trường Phong có thể nhìn thấy Giản Hoài. Họ đã cho phép Giản Hoài lên xe, cho phép Giản Hoài bước vào căn cứ của Tổ 0, cho phép Giản Hoài sử dụng vật phẩm trong căn cứ. Thế nên Giản Hoài có thể tạo ra một ảnh hưởng nào đó với căn cứ ở một mức độ nhất định, vì cậu đã được người của thế giới này ‘mời’ và ‘cho phép’.
Nhưng đối với một người thường như bác sĩ Dương, họ không thể nhìn thấy Giản Hoài, Giản Hoài không hề tồn tại đối với họ. Giản Hoài không thể đụng vô họ và vật phẩm của họ, cũng như không thể bước vào lãnh địa của họ luôn. Tương tự ở trong căn cứ, Giản Hoài có thể ra vào ký túc xá của Thời Trường Phong bất cứ lúc nào, nhưng dù ký túc xá của bác sĩ Dương đang mở cửa, Giản Hoài cũng sẽ bị ngăn ngoài cửa bởi một tấm chắn vô hình, đó là lãnh địa riêng mà cậu không thể xâm lấn.
Còn những vật phẩm khách quan, ví dụ cây bút kia, đó là thứ mà Thời Trường Phong đã đưa cho Giản Hoài, nên cậu có thể sử dụng. Tương tự, sau khi Giản Hoài cầm cây bút này, chiều của nó và mức mực đã bị đồng hóa bởi Giản Hoài. Cho nên khi cậu viết bằng cây bút đó, Thời Trường Phong có thể nhìn thấym nhưng bác sĩ Dương thì không.
“Cho nên đây là một hiện tượng vật lý học vi mô với kết quả được quyết định bởi quá trình,” Bác sĩ Dương đưa ra kết luận cho hiện tượng này sau thí nghiệm, “Lấy chuyện đánh giá tâm lý này làm ví dụ, Thời Trường Phong có thể nhìn thấy Giản Hoài, quá trình ‘Giản Hoài làm đánh giá tâm lý’ này sẽ tồn tại; tôi không thấy được Giản Hoài, quá trình ‘Giản Hoài làm đánh giá tâm lý’ này sẽ không hề tồn tại ở chỗ này của tôi.”
Bác sĩ Dương thở dài: “Không ngờ ‘con mèo của Schrödinger’ lại có tồn tại thật, một người có thể xen vào giữa hai trạng thái ‘có’ và ‘không’ trong cùng một lúc, cậu ấy ‘tồn tại’ nhưng lại ‘không tồn tại’.”
Sau khi nghe thấy kết quả kiểm tra, cuối cùng Giản Hoài cũng có phản ứng. Cậu hỏi với giọng bình tĩnh: “Như vậy cũng tốt.”
Cậu nói với Thời Trường Phong: “Anh không cần phải lo lắng tôi sẽ gây hại cho thế giới này rồi.”
Giản Hoài nghĩ, dù sao cậu vẫn là một người có cảm xúc không ổn định, trong cơ thể còn có một nguồn sức mạnh vô danh, bản thân cậu lại chưa có chút kinh nghiệm tiếp xúc với người bình thường nào. Thế giới dựng thẳng một bức tường trong suốt trước mặt cậu như thế cũng tốt cho cả hai thôi.
Tình huống của cậu quá đặc biệt, phải sắp xếp như thế nào còn cần phải xin chỉ thị của lãnh đạo.
Thật ra trước đó Thời Trường Phong đã tranh thủ đãi ngộ đội viên dự bị trong Tổ 0 cho Giản Hoài. Sau khi trải qua một khoảng thời gian để trị liệu tâm lý, học về chuyên ngành, đào tạo chính trị và huấn luyện thể năng, Giản Hoài chỉ cần vượt qua bài kiểm tra là sẽ có thể trở thành một thành viên chính thức của Tổ 0. Dù Giản Hoài không muốn chấp hành nhiệm vụ ở tiền tuyến, thì cũng có thể làm những công việc hậu cần dựa theo trình độ văn hóa giống như Vương Tiểu Soái.
Tổ 0 sẽ cho Giản Hoài một thân phận chính thức, công việc cũng như tiền lương và phúc lợi không thấp, Giản Hoài có thể dần hòa nhập với thế giới này.
Hiện giờ, kế hoạch này còn chưa bắt đầu đã chết yểu.
Thời Trường Phong nói: “Tôi sẽ chép lại bài làm đánh giá của Giản Hoài, xin bác sĩ Dương hãy thực hiện đánh giá bước đầu.”
“Còn có ý nghĩa gì nữa à?” Giản Hoài hỏi, “Tiến hành đánh giá tâm lý với tôi chủ yếu là vì muốn xác định tôi có gây hại cho xã hội, cũng như trạng thái tinh thần của tôi có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của thân người và tài sản của những người khác hay không thôi. Bây giờ tôi đã không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì cho thế giới của mấy anh, đồng nghĩa với việc không thể gây hại hay tạo ra giá trị tốt gì. Đánh giá tâm lý với một người như vậy chẳng có nghĩa lý gì hết.”
Trước khi đón chào tận thế, thế giới của Giản Hoài cũng không khác gì thế giới của Thời Trường Phong. Giản Hoài chưa từng được dạy học một cách bình thường, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu chẳng biết mô tê gì. Ngược lại, dưới sự dạy dỗ của Giản Bác Hàn, cậu có một nhận thức cực kỳ tỉnh táo đối với xã hội.
Điều kiện tiên quyết để Tổ 0 tiến hành theo dõi và trợ giúp cậu là do tính nguy hiểm cũng như khả năng tạo ra giá trị tốt của cậu thôi.
Giản Hoài không phải kiểu người ăn không ngồi rồi, Thời Trường Phong có thể đưa cậu tới một thế giới an toàn cũng vì Giản Bác Hàn đã đổi lấy bằng mọi thủ đoạn. Thậm chí nếu cậu đã muốn có được điều gì thì phải cố gắng ngang sức để chạm tới nó.
Khi nhìn thấy bầu trời sao lộng lẫy, Giản Hoài đã chịu thử bước ra nửa bước đầu tiên. Vì thế cậu đã nghe theo sự sắp xếp của Tổ 0, cũng tưởng tượng mình sẽ gia nhập Tổ 0 như Vương Tiểu Soái và đổi lấy những đãi ngộ tương ứng.
Cậu cánh tay đầy ắp vết thương của mình ra với thế giới mới mẻ này, nhưng cậu lại bị từ chối.
Thời Trường Phong nghĩ rồi nói: “Cậu nói có lý lắm. Nếu chỉ cân nhắc theo góc độ giá trị báo đáp thì đúng là phải để cậu tự sinh tự diệt theo lời cậu nói. Nhưng Giản Hoài à, trên thế giới không chỉ có ích lợi không, mà còn có cả tình cảm nữa.
Dù cậu không muốn làm việc ở Tổ 0, tôi cũng hi vọng cậu có thể sống một cách bình thường ở thế giới này, để cậu làm những thứ mà cậu nên làm ở độ tuổi này.
Đừng bao giờ từ bỏ chính mình.”
Nói xong, Thời Trường Phong đưa Giản Hoài về ký túc xá để cậu nghỉ ngơi cho tốt. Làm xong thí nghiệm trời cũng sập tối, Vương Tiểu Soái đã lên xe lửa về quê từ lâu, Giản Hoài gần như không ngủ nghỉ gì suốt hai ngày hai đêm, nên đã mệt khủng khiếp lắm rồi.
Đúng ra Giản Hoài không mệt như vậy. Nhưng khi biết mình không được thế giới chính thức chấp nhận, cậu lại cảm thấy cả người mỏi mệt, mỗi khúc xương đều đang kêu gào kiệt sức.
Sau khi trở lại ký túc xá, Giản Hoài ngã người lên giường rồi ngủ thiếp đi, cậu đã không còn sức lực để suy nghĩ về tương lai nữa.
Sau khi nhận được kết quả đánh giá tâm lý từ bác sĩ Dương, Thời Trường Phong kết hợp với báo cáo kiểm tra trước đó của Giản Hoài, tự viết một đơn xin rồi giao cho vị lãnh đạo – Tổ trưởng Tạ.
Tổ trưởng Tạ là tổng phụ trách người ở khu Hoa Hạ, với thế giới bên ngoài lại là một trong những người lãnh đạo nòng cốt của Cơ quan An ninh Quốc gia. Nơi làm việc chính thường ngày của hắn không ở trong căn cứ của Tổ 0. Hôm nay bị Thời Trường Phong bắt chờ ở đây cả ngày, cuối cùng cũng nhận được báo cáo vào lúc rạng sáng.
“Cậu cũng biết viết công văn nữa nhỉ? Giọng điệu nghe trôi chảy lắm đấy.” Tổ trưởng Tạ bình luận sau khi xem qua báo cáo và đơn xin.
“Tôi đã làm đội trưởng suốt ba năm, phải luyện ra chứ ạ.” Thời Trường Phong nói.
Tổ trưởng Tạ nhìn khuôn mặt ngày càng thành thục của Thời Trường Phong, ai có thể ngờ người đàn ông này trông có vẻ chững chạc và biết tự kiềm chế này năm nay chỉ mới 25 tuổi đâu.
Mười năm trước khi Thời Trường Phong bị Tổ 0 mang về căn cứ, anh chỉ mới có 15 tuổi thôi.
Tổ trưởng Tạ nói: “Tôi không phải là người cộng hưởng tư duy, nên không thể tận mắt nhìn thấy Giản Hoài, chỉ có thể hiểu được người này nhờ báo cáo của cậu, cậu cần phải bảo đảm rằng báo cáo này đủ công bằng và khách quan.”
“Đánh giá tâm lý của bác sĩ Dương cũng khách quan lắm. Đơn xin của tôi có bao gồm những suy đoán và nguyện vọng mang tính chủ quan mãnh liệt.” Thời Trường Phong trả lời thành thật.
“Đúng là cậu đã đủ thẳng thắn rồi,” Tổ trưởng Tạ bị chọc cười bởi khí thế của Thời Trường Phong, “Vật sót lại mới cứ ở trên người Giản Hoài, không chịu giao cho tổ kỹ thuật để bảo tồn, đừng để tình cảm của một người làm ảnh hưởng tới công việc chứ.”
Thời Trường Phong nói: “Không chỉ là tình cảm của một người không đâu ạ. Trước mắt, con dao găm này có thể được xem là vật sót lại hệ khống chế tinh thần. Cấp của thế giới mà tôi đã trải qua là A, nhưng cấp của con dao găm này rõ ràng lại là A+, thậm chí còn đang tiếp cận cấp S nữa. Chúng ta khó thể đóng kín để bảo tồn những vật sót lại như thế được. Cách xử lý thông thường là chôn sâu xuống dưới lòng đất hoặc những khu không người bơi tới dưới đáy biển, nhưng những cách này có tai hoạ ngầm, với lại còn lãng phí một vũ khí mạnh khủng nữa.
Hơn nữa, không phải chúng ta từng có tiền lệ giao vật sót lại cho người bảo quản sao ạ?”
“Tiền lệ đó có thể so với thứ này à?” Tổ trưởng Tạ đã không còn sức để giận nữa, hắn cầm đơn xin của Thời Trường Phong và nói, “Cậu xin giao Giản Hoài và vật sót lại hết để cậu toàn quyền phụ trách. Ở thế giới hiện thực thì còn được, một khi cậu đi làm nhiệm vụ thì phải làm sao? Nếu cậu ta rời khỏi, lực lượng cảnh sát của cả thế giới cũng không tìm thấy cậu ta được đâu.”
“Tôi sẽ khuyên Giản Hoài đi làm nhiệm vụ cùng với tôi, cậu ấy có thể khỏi thực thi nhiệm vụ, tôi có thể bảo vệ cậu ấy.” Thời Trường Phong nói.
“Cậu ta không phải người cộng hưởng tư duy, lại còn bị từ chối bởi một thế giới mà mình không thuộc về, cậu ta còn đi làm nhiệm vụ được nữa à?” Tổ trưởng Tạ hỏi.
Thời Trường Phong nói: “Cậu ấy làm được. Giản Hoài bị thế giới của chúng ta từ chối là do thế giới của chúng ta đang vận chuyển một cách bình thường, tương đương với một cơ thể với hệ miễn dịch khỏe mạnh, có thể thải những thứ có hại ra ngoài. Nhưng hệ miễn dịch của một thế giới bị thu hút bởi ‘cộng hưởng tư duy’ đã hỏng mất, dù là chúng ta hay Giản Hoài cũng có thể đi vào hết ạ.”
“Cậu có thể chắc chắn một trăm phần trăm à?” Tổ trưởng Tạ hỏi.
Thời Trường Phong nói chắc giọng: “Tôi có thể, hơn nữa không ai hiểu rõ chuyện này hơn tôi cả.”
Màu mắt trái của anh trở nên đậm hơn, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh thôi mà cứ như linh hồn mình đang bị hút vào.
“Cậu nói đúng, không ai chuyên nghiệp về mảng này hơn cậu hết.” Tổ trưởng Tạ nói, “Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời cậu nói đi.”
“Cảm ơn lãnh đạo.” Vẻ mặt nặng nề của Thời Trường Phong cuối cùng cũng dính chút nét cười.
“Tuy nhiên, cậu làm trái với quy định, mang người từ dị thế giới về thế giới của chúng ta. Tôi sẽ đè chuyện này xuống giúp cậu, sẽ không để người của khu khác biết được. Nhưng vẫn phải có trừng phạt, cậu cần phải chấp nhận.” Tổ trưởng Tạ nói nghiêm nghị.
“Tôi xin chấp nhận bất cứ trừng phạt nào mà tổ chức đưa ra.” Thời Trường Phong đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu.
Tổ trưởng Tạ nói: “Trừ trợ cấp cho nhiệm vụ lần này, cả tiền thưởng cuối năm và tiền lương tháng này luôn, có ý kiến gì nữa không?”
Thời Trường Phong gật đầu, trừng phạt này đã quá nhẹ rồi.
“À thêm nữa, khu mua sắm kế bên đang tuyển bảo vệ, cậu cứ đi làm bảo vệ trước nhiệm vụ tiếp theo để cảm nhận thử xem trần gian lạnh ấm, lòng người dễ đổi là gì đi.” Tổ trưởng Tạ nói.
Thời Trường Phong: “…”
“Lãnh đạo, ngài cũng biết là tôi…”
“Thời Trường Phong,” Tổ trưởng Tạ nói, “Tôi biết bắt cậu tiếp xúc với người thường là một việc rất nguy hiểm, nhưng cậu đừng từ chối ‘người’ nữa.”
Thời Trường Phong lặng im.
Tổ trưởng Tạ hỏi chân thành, “Lúc khuyên Giản Hoài chấp nhận thế giới, chả phải cậu đã giải hòa với thế giới cũng như bản thân mình rồi à? Cậu tưởng tôi không biết cậu thật sự nghĩ gì trong lòng khi mang Giản Hoài trở về thế giới à?”
“Tôi đã biết, tôi sẽ đi làm bảo vệ.” Thời Trường Phong nói.
“Đi điền bản khai vật sót lại đi, dù không nộp lên thì cũng phải lập hồ sơ chứ!” Tổ trưởng Tạ ném một xấp bản khái cho Thời Trường Phong.
“Đã rõ.”
“Trở về nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt trình diện ở khu mua sắm.”
“Vâng.”
Thời Trường Phong nhận lấy nhiệm vụ, vừa đứng dậy đinh rời khỏi văn phòng thì lại bị Tổ trưởng Tạ gọi lại: “Thuận tiện gọi Đan Cô Lan tới giùm tôi luôn, sao lại tự làm hại mình nữa rồi không biết? Một cậu một cô chẳng khiến ai bớt lo được hết!”
“Vâng!”
Giản Hoài ngủ một giấc này rất sâu, tỉnh lại đã thấy có một bản khai nằm trên đầu giường, ——
Số hiệu: A-088
Hệ: Tạm xác định là tinh thần.
Năng lực và tác dụng phụ: Có thể gợi lên hồi ức khủng bố nhất sâu trong lòng một người, những cái khác chưa rõ
Cách thu vào: Chưa rõ
Người nắm giữ: Giản Hoài
Tên gọi cho vật sót lại chưa được điền, hình như là để lại cho Giản Hoài.
Con dao găm vẫn được Giản Hoài để dưới gối như lúc còn ở bệnh viện tâm thần, dù ai muốn lấy nó đi thì Giản Hoài cũng sẽ bừng tỉnh.
Sau khi nhìn thấy, Giản Hoài sờ dưới gối theo bản năng, dao găm vẫn còn đó, tim cậu thoáng thả lỏng.
Đối với Giản Hoài, con dao găm này là mối liên hệ duy nhất giữa cậu và thế giới gốc. Vết máu trên dao tựa như di vật của Giản Bác Hàn, không thể nào lau khỏi.
“Cậu tỉnh rồi?” Thời Trường Phong mặc một bộ đồng phục bảo vệ bước vô ký túc xá, “Cậu ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ luôn đấy.”
“Cảm ơn.” Giản Hoài cầm bản khai nói với Thời Trường Phong.
Có vẻ Giản Hoài không giỏi cảm ơn người khác, cậu gục hẳn đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt Thời Trường Phong.
“Trước tiên đừng nói cảm ơn gì hết, việc đó cũng có kèm điều kiện mà.” Thời Trường Phong nói.
Giản Hoài ngẩng đầu, lần này lại trở nên thản nhiên hơn.
Cậu không muốn ăn không ngồi rồi, nhưng lại bằng lòng có được thứ mình muốn thông qua phương pháp trao đổi.
Thời Trường Phong nói: “Điều kiện để cậu nắm giữ A-088 là cần phải chấp nhận chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, bảo đảm cậu sẽ không làm tổn thương người khác bằng A-088. Vì một khi cậu rơi mất A-088, tác dụng phụ của vật sót lại này sẽ dẫn đến một đợt hỗn loạn trong xã hội.
Cho nên cậu phải luôn đi theo tôi, ký túc xá này chỉ là nơi ở tạm trong lúc làm nhiệm vụ thôi, thông thường tôi không ở đây. Nhà tôi nằm trong một tiểu khu cách căn cứ chừng 3 cây số, cậu phải dọn sang đó ở với tôi.”
“Có cửa sổ không? Có thể nhìn thấy ngôi sao chứ?” Giản Hoài hỏi.
Ký túc xá trong căn cứ nằm dưới mặt đất, nên không nhìn thấy bầu trời.
“Đương nhiên là có thể rồi, căn hộ của tôi mang ánh sáng vào cũng không tệ cho lắm đâu.” Thời Trường Phong cười một cái, “Ngoài ra, khoảng vài tiếng nữa tôi phải đi làm việc ở khu mua sắm kế bên, cậu phải đi làm với tôi.”
“Được.” Giản Hoài không có ý kiến về chuyện mình phải làm gì tiếp theo, cậu sẵn lòng chấp nhận điều kiện của Thời Trường Phong để có được quyền sử dụng con dao găm.
Thời Trường Phong đã chuẩn bị quần áo và giày cho Giản Hoài trước. Giản Hoài thích áo sơ mi trắng hơi bất chấp, Thời Trường Phong cũng đành chiều theo ý cậu thôi.
Hai người sửa soạn xong thì đi trình diện ở ‘Khu mua sắm mang về nhà’ gần công ty du lịch.
Sau khi nhận được bộ đàm sử dụng cho công việc, Thời Trường Phong dẫn Giản Hoài đi tuần tra trên tầng 1.
Khu mua sắm còn chưa mở cửa, nhưng các nhân viên đã vào chỗ sẵn sàng.
Một thằng hề trét màu đầy mặt làm hoạt động ngoài khu mua sắm chợt sửng sốt khi nhìn thấy Thời Trường Phong và Giản Hoài rồi đi lướt qua hai người.
Thằng hề đi vô nhà kho của khu mua sắm, trong này không có cửa sổ, đèn đuốc lờ mờ, vài con thú bông trong máy gắp thú đang nằm lộn xộn trong bóng tối, chúng ít nhiều gì cũng đã bị phá hư, một đống đồ bị đào thải.
Thằng hề móc kim chỉ từ trong túi áo ra, cầm một con thú bông lên và bắt đầu may nó lại.
Sau khi vá xong, thằng hề đứng trước cái gương nửa người mình bị nứt tanh bành, hát lên bài ca thiếu nhi mà ai cũng quen thuộc bằng một chất giọng lanh lảnh: “Tìm đây tìm đây tìm bạn bè ——”
Thằng hề đẩy con thú bông được may xong về phía gương, bỗng có một cổng vào không gian méo mó xuất hiện giữa vết nứt trên gương, con thú bông hoàn toàn đi vào trong gương thông qua chiếc cổng đó.
“Tìm được một người bạn tốt ——” Thằng hề vừa hát vừa lấy con thú bông từ trong gương ra.
“—— Chào hỏi nào, nắm tay nào, cậu là bạn tốt của tớ.” Thằng hề vừa hát vừa cầm bàn tay nhỏ của con vịt bông vàng.
Tự dưng con mắt bằng nhựa của con vịt bông vàng nhanh chóng rung lắc, nó phát ra tiếng cười ‘hì hì hì’ và cũng hát theo thằng hề: “—— Cậu là bạn tốt của tớ.”
Thằng hề mở một ngăn tủ ra, bên trong có hơn cả trăm con thú bông từng bị vá lại, mắt của con nào cũng nhanh chóng dựng lên, chúng cùng hát: “—— Cậu là bạn tốt của tớ~”
Chú thích nhẹ:
*Con mèo của Schrödinger: một thí nghiệm chưa được thực hiện nhưng từng lóe lên trong đầu nhà vật lý học Schrödinger – nhốt con mèo vô một chiếc hộp kín rồi dùng thiết bị phát tia phóng xạ với xác suất 50% là sẽ giết con mèo trong vòng 1 tiếng đồng hồ -> kết luận của ông: con mèo có thể sống hoặc chết sau khi mở nắp hộp ra, hoặc nằm trong trạng thái chồng chập nửa sống nửa chết với một biên độ như nhau (nguồn TEDtalk, wikipedia).
Danh sách chương