Đêm qua gió lớn lại nổi lên, thổi đến cánh cửa sổ đã cũ kỹ bởi sự dày vò của năm tháng, khiến nó tạo ra tiếng “C..ó..t … k..é..t … cạch… c… ạ…ch…” đứt quãng trong đêm dài tĩnh mịch.
Không gian từ từ trở về sự yên tĩnh vốn có, ở nơi xa xa những tia nắng sớm hơi mờ nhạt đang cố gắng len lỏi chiếu rọi.
Dư Đường bị đánh thức nên không muốn ngủ thêm nữa, cậu mau chóng rời khỏi chiếc giường đang còn hơi ấm, xỏ đôi dép bông vào chân rồi đi đánh răng rửa mặt, tiện tay đun một ấm nước để uống thuốc.
Nhìn viên thuốc to bằng ngón tay cái khiến người bệnh chán ghét, cậu khá chật vật, nhẫn nhịn mà nuốt viên thuốc đó xuống.
Dư Đường đặt ly nước đã uống xong lên bàn gỗ, đưa tay vỗ vỗ nhẹ ngực mấy cái. Vất vả một hồi cậu mới đem cái cảm giác cuồn cuộn muốn nôn mửa mà nhịn xuống. Cậu nhắm mắt lại để cảm giác khó chịu dần ổn định, như thể đã trút được gánh nặng nào đó mà thở dài.
Trong chảo dầu trên bếp là một quả trứng gà vừa được cậu chiên giòn xong, mùi thơm của trứng rán còn lưu lại tạo cảm giác ấm áp bên trong không gian nhỏ.
Dư Đường chợt nhớ tới ngày hôm qua, dì Lý ở bên cạnh nhà có cho cậu một ít bánh bao. Vậy mà cậu lại quên mất nên túi bánh bao vẫn còn treo ở bên ngoài dưới mái hiên.
Thời tiết mới vào đầu xuân nên trời vẫn còn lạnh, vì thế không cần phải lo lắng bánh bao sẽ thiu.
Tiêu biểu là nơi Dư Đường đang sống là trên núi thì càng không phải bàn. Vì nơi đây đang vào đầu xuân, tựa như cái tủ lạnh mà đất trời ban tặng nên không sợ đồ ăn vào mùa này sẽ mau chóng bị hỏng.
Cậu tranh thủ đi rửa tay sau khi làm một bữa sáng đơn giản cho bản thân. Một trong những điều ưu đãi ở nơi đây ngoài bốn mùa rõ rệt thì còn nước sinh hoạt trên núi cũng sẽ thay đổi khi vào đông và chớm xuân.
Cậu mở van nước để rửa tay, nước chảy từ vòi mang theo hơi khí bốc lên, thì ra nước ở trên núi rất lạnh nhưng cậu lại quên mất mà đưa tay vào rửa, cảm giác nước chảy ào qua da bắt đầu lạnh cóng đến nỗi làm ngón tay của cậu run lên.
Giật mình theo phản xạ tự nhiên mà rút tay về. Thân hình nhỏ gầy trong áo len nhìn qua rất đơn bạc.
Dư Đường đưa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình đang run lên vì lạnh đến bên miệng nhỏ, hà hơi vài lần để sưởi ấm. Nhìn từ xa trông hành động lúng túng của cậu rất đáng yêu.
Sau khi thổi vài cái thì đôi tay đụng nước lạnh của cậu khi nãy đã có chút ấm áp trở lại. Bàn tay vừa lấy lại được chút nhiệt độ của cơ thể.
Cậu chợt nhớ ra phải ra ngoài nên đưa tay chạm vào ổ khóa cửa bằng kim loại. Bỗng nhiên, cậu cảm giác như một dòng điện lạnh thấu xương từ ổ khóa chạy dọc vào cơ thể cậu khiến cậu cảm thấy tê cóng cả cánh tay.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề để đi ra ngoài, Dư Đường đang mãi mê suy nghĩ điều gì đó thì đụng vào một dáng người cao ngất.
Khi cậu ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt đầy dò xét từ đối phương.
Đã một tháng kể từ ngày Dư Đường bỏ đi thì Tô Sóc rốt cuộc cũng tìm đến tận cửa. Hắn một đường trèo núi lội sông, không thể nói là không vất vả để đến tận đây.
Cửa nhà đang mở, Tô Sóc bước vào nhà tiện thể đưa mắt nhìn mọi thứ ở đây rồi đưa ra nhận xét trong lòng.
Diện tích trong nhà không tính là rộng rãi, hình như có hai, ba căn phòng nhìn khá nhỏ, vì tiết kiệm diện tích nên được bố trí không mấy thuận mắt. Cách trang trí trong nhà cũng bình thường, càng không có gì ấn tượng đối với hắn.
Còn nữa, hình như căn nhà không được sáng sủa lắm vì hướng nam thiếu cửa sổ khiến không gian khá ngột ngạt. Đồ vật trong nhà cũng không có gì mới, quá bình thường khiến hắn càng nhìn càng cảm thấy rõ sự đơn sơ mộc mạc đến nỗi keo kiệt của chủ nhân đối với ngôi nhà này.
Trong nhà hình như không có lò sưởi, càng khiến Tô Sóc cảm giác như lúc đứng ngoài trời lạnh so với bây giờ cũng không khác biệt mấy.
Điều này có hơi khác về suy đoán của hắn với Dư Đường.
Trong mắt của hắn thì Dư Đường cũng như các Omega khác đều yếu ớt, dáng vẻ mong manh luôn cần người che chở. Có lẽ là được gia đình bảo bọc khá nhiều, đặc biệt là được ba ba chăm sóc cẩn thận từ thuở nhỏ đến lớn. Hắn hừ lạnh trong lòng thầm nghĩ cuộc sống sinh hoạt trước đây của Dư Đường có lẽ được nhiều người hầu kẻ hạ nên tính cách chắc sẽ rất khó chiều chuộng.
Bởi vì hắn ấn tượng mãi khi biết lần đầu tiên gia đình cậu đến Tô gia đã đưa một văn bản dài như tấu sớ dâng vua. Đòi hỏi đủ thứ như trong phòng tân hôn phải có lò sưởi âm tường, chăn nệm cũng phải thay mới mà phải là loại tốt nhất trên thị trường hiện nay. Còn kén chọn đủ trò, gì mà tủ lạnh ở nhà bếp cũng là phải là loại hiện đại nhất.
Đi ra ngoài cũng không muốn đi các phương tiện giao thông công cộng bình thường, càng không thích đi xe thể thao hay xe hơi con cóc bé tí. Mà khi ra ngoài thì phải ngồi ở xe có không gian rộng rãi, sang trọng như Rolls Royce Sweptail hoặc Mercedes Maybach Exelero.
Có thể nói rằng, đợt phiền phức ầm ĩ lần này cho hắn thấy được Omega có vẻ ngoài nhỏ bé này đã hy sinh rất lớn. Xem như hắn được mở rộng tầm mắt nhìn thấy khả năng diễn xuất của Dư Đường.
Khóe miệng của Tô Sóc nhếch lên nhìn là biết đang thiếu đòn, trên gương mặt kiêu ngạo nặn ra một nụ cười:
“Chào buổi sáng.”
Dư Đường ban đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vội vàng bình tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt không hề ngạc nhiên khi thấy Tô Sóc xuất hiện. Dư Đường né tránh, lách qua người Tô Sóc để ra ngoài.
Hắn thì thảm hơn rồi. Trời còn chưa sáng thì Tô Sóc đã bị mẹ mình gọi dậy bắt phải từ bỏ tấm chăn ấm áp và cái giường êm ái của mình để tìm cậu về. Còn chưa kịp ăn chút gì lót bụng thì đã bị mẹ đá đít ra khỏi nhà. Một người và một bản đồ chỉ đường mà lặn lội đến đây, tốn hơn một giờ đồng hồ thật vật vã để tìm Dư Đường đang trốn trên núi.
Giờ phút này hắn bắt đầu cảm nhận được cái lưng dẻo dai của mình bắt đầu đau nhức, chân thì có dấu hiệu mỏi. Vậy mà không hiểu sao tinh thần lại sảng khoái hớn hở như tới mùa xuân được đi chơi vậy. Thật phấn khởi quá mà.
Tô Sóc ung dung, thong thả đi sau lưng của Dư Đường tới trước cửa sổ ở gần mái hiên, bộ dáng như một cái đuôi to đang vẫy đuôi ngoe nguẩy kia nhìn ngứa mắt mà không đuổi được.
Hắn nhìn bộ dáng nhón chân ngốc nghếch của Dư Đường đang cố với lấy túi bánh được treo trên mái hiên, so với chiều cao của cậu thì nó khá cao. Cậu cố gắng nhảy lên mấy lần nhưng vẫn không với tới.
Tô Sóc biết cậu sẽ không mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ hắn nên có chút đắc ý, đứng vênh mặt bên cạnh Dư Đường xem cậu tính làm gì. Xem chán chê rồi hắn mới bỏ tay ra khỏi túi quần, thong thả bước đến lấy cái túi bánh giúp cậu.
Dư Đường rũ mắt xuống tiếp nhận đồ trong tay của hắn, quay người trở vào nhà không nói một câu cảm ơn nào. Tô Sóc biết mình sẽ bị nhốt ở bên ngoài nên nhanh chân chặn cửa, chen nhanh vào nhà.
Thoải mái ngồi trên sofa lớn, nói:
“Không thể hiểu được tại sao cậu lại chạy đến ở nơi khỉ ho gà gáy này để tận hưởng kỳ nghỉ phép nữa.”
Dư Đường không thèm để ý tới hắn, đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm lồng hấp chuẩn bị hấp lại bánh bao.
Tô Sóc đã quen thuộc với thái độ lạnh lùng, hờ hững của Dư Đường. Tô Sóc ngó đông ngó tây rồi mới lơ đễnh nói: “Ồ! Từ khi nào mà cậu đã học làm quen với nhà bếp vậy?”
Dư Đường không quan tâm đến hắn hắn, lửa trên bếp đã vặn bếp rồi mà không cháy, cậu xoay người cúi xuống xem mình đã mở khóa bình gas chưa.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt này thì Tô Sóc bỗng nhiên cất tiếng nói: “Hôm qua anh trai của cậu lại đến tìm tôi. Hỏi tôi đã đem giấu cậu ở chỗ nào rồi. Không nghĩ tới chuyện mấy ngày qua cậu và người nhà lại không giữ liên lạc đấy.”
Tô Sóc với dáng vẻ thiếu đòn nhìn khá đáng ghét, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ cậu nên gọi điện cho anh trai mình báo bình an và nơi cậu đang ở. Lần này xem như tôi bỏ qua, không tính toán với anh của cậu. Nhưng mà đến lần thứ hai lại chạy đến chỗ tôi đòi người thì đừng trách tại sao tôi không nể mặt cậu.”
Rốt cuộc Dư Đường cũng phản ứng khi nghe hắn nói, quay lại nhìn Tô Sóc với ánh mắt lạnh lùng như cũ, giống như đang nhìn một người xa lạ đang cố tình gây sự.
Lúc cậu quay lại nhìn hắn chằm chằm làm Tô Sóc có chút hoảng hồn. Dư Đường có một đôi mắt vô cùng đẹp, con ngươi to tròn lại đen nhánh mềm mại. Khóe mắt hơi cong lên, nhìn vừa ngây ngô lại mang sắc thái mị hoặc đối phương, khiến cho người khác cảm giác như bị câu dẫn đến thất thần.
Bởi vì Dư Đường lớn lên lại xinh đẹp, vẻ đẹp này khiến hắn rất thích. Trong buổi tiệc đón tân sinh viên hôm đó hắn gặp cậu ở trong khuôn viên khách sạn.
Rõ ràng ở đó rất ồn ào vậy mà Tô Sóc không thể nào rời mắt khỏi cậu được. Trời xui đất khiến, hắn ôm người đi vào khách sạn quấn tới quấn lui, làm chuyện nên làm suốt một đêm.
Ai mà ngờ được, nhìn dáng vẻ nhu thuận, nhỏ nhắn của Omega nhưng không phải vậy của cậu mà hắn bị đánh một đòn quá đau.
Ngày thứ hai thức dậy thì hay tin cậu đã trở mặt làm loạn, giở trò khóc nháo, ầm ĩ không thôi. Càng không nói nhiều lời, đi một mạch đến tận cửa Tô gia bàn chuyện kết hôn. Cái bản lĩnh không sợ trời không sợ đất này của Dư Đường thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, không thể không phục được.
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra nhanh đến nỗi không tin được, càng khiến Tô Sóc không thể nào không khỏi tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay, giận rung người. Bởi vì trong cuộc đời, hắn ghét nhất là gặp những kẻ thích tính toán mà dùng thủ đoạn uy hiếp hắn.
Không ngờ được ở đâu lại xuất hiện một Dư Đường nhìn tưởng vô hại như vậy, lại đụng vào một trong những điều cấm kỵ trong quy tắc sống của hắn. Nghĩ đến điểm này thì hắn không thể nào thuyết phục bản thân có thể sống chung với kiểu người như cậu.
Trong không gian ngột ngạt này, Tô Sóc còn tỏ vẻ như không có gì liên quan đến hắn mà ngửa người ra sau, tựa thân thể cao lớn của hắn vào ghế sofa, lười biếng ngáp một cái, nói: “Đây chính là thái độ của tiểu thiếu gia nhà họ Dư đối đãi với khách sao?”
Dư Đường nhìn hắn một lúc, cậu đặt dĩa bánh bao trong tay xuống, đưa tay chỉ ra cửa chính, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Không cần Tô Sóc trả lời thì cậu đã gằn giọng lập lại câu nói khi nãy:
“Anh không phải là khách trong nhà em. Mau đi ra ngoài. “
Giọng của Dư Đường mềm mại lại pha chút trầm trầm giống như tính cách lạnh lùng của cậu, khiến người nghe không cảm nhận được một chút cảm xúc nào trong lời cậu nói.
Tô Sóc như bừng tỉnh nhận ra gì đó, nói: “À. Chút nữa thì quên mất một chuyện. Tuy chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng chưa công khai, để sau này báo một tiếng với mọi người để họ chúc phúc. Thế nhưng trên phương diện pháp luật thì tôi đã là chồng hợp pháp của cậu.”
Vừa dứt câu xong thì Tô Sóc đưa tay chỉ chỉ vào gò má của mình, nói: “Đến đây nào cục cưng, hôn anh một cái nào.”
Dư Đường nhếch miệng cười khẩy một chút, trực tiếp đi tới cửa không nói đùa với hắn mà lặp lại câu nói khi nãy: “Anh mau ra ngoài.”
Tô Sóc lười biếng đứng dậy, không để ý đến lời nói Dư Đường mà đi thẳng đến nhà bếp đánh giá sơ lược, hắn nhìn thấy phần trứng chiên còn nằm trong chảo cùng với ít bánh bao nằm trong dĩa mới được hấp nóng lại. Dùng giọng điệu như nhận xét mà nói: “Nhìn cũng không tệ đấy. Tôi cũng chưa ăn sáng…”
Lời của hắn còn chưa nói xong liền bị Dư Đường bước đến nắm lấy cánh tay của hắn kéo ra ngoài. Tô Sóc giả vờ cùng cậu lôi lôi kéo kéo đi theo vài bước.
Vừa tới cửa chính thì hắn liền đảo khách thành chủ. Hắn dùng chút lực bóp chặt cánh tay mảnh khảnh, nhìn như đang giả vờ giở thủ đoạn này của Dư Đường. Rồi đem cậu ấn lên tường trong chớp mắt.
Thân thể omega trời sinh vốn gầy yếu, xương bả vai phải bị đập lên tường khiến cậu cảm thấy đau đớn. Cắn răng dùng sức giãy dụa mấy lần, tìm đủ mọi cách để thoát ra nhưng không được, dần dần cậu không thể động đậy nữa. Thể lực giữa alpha và omega vốn chênh lệch rất nhiều, mà Tô Sóc lớn lên lại cao to, sức mạnh cũng vô cùng cường tráng.
Hiện tại cậu mà phản kháng với hắn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không có tác dụng gì. Tô Sóc dễ dàng chế trụ hai cánh tay của Dư Đường, từ trên cao nhìn xuống mái tóc rối xù xù của cậu nhìn khá buồn cười, khom người xuống bên cạnh tai cậu thì thầm: “Đến việc đãi tôi ăn sáng cũng không cho. Sao cậu nhỏ mọn vậy?”
Giọng của Tô Sóc rất trầm thấp chuyển vào lỗ tai cậu nghe như vừa trêu ghẹo lại có ý trách móc đối phương, khiến lỗ tai của cậu run rẩy mà đỏ lên trông thấy.
Dư Đường cắn chặt môi lại, hít một hơi sâu rồi điều chỉnh lại hô hấp ổn định, nói: “Tôi sẽ nói chuyện với người nhà. Bây giờ anh có thể đi được rồi.”
Hai người đang trong tư thế ôm nhau khá mờ ám, điều này gợi cho Tô Sóc chút hứng thú muốn trêu ghẹo Dư Đường. Còn có mùi hương nhàn nhạt của cậu mãi quanh quẩn ở mũi hắn không chịu rời đi. Thật sự quá khiêu khích bản năng của hắn.
Điều đó như câu dẫn Tô Sóc càng khom người về phía trước nơi có mùi hương ấy, thấp giọng nói: “Tôi đi thật đấy. Cậu bỏ mặc tôi đi thật sao?”
Cùng lúc đó, Dư Đường cũng ngửi được mùi pheromane của Tô Sóc mang theo ý đồ xâm chiếm trong không khí. Cậu cố gắng né tránh hành động gây hấn từ hắn thì đột nhiên đôi tai nhỏ lại cọ phải bờ môi ấm áp, khô ráo của Tô Sóc. Trong chớp nhoáng, nhiệt độ xung quanh hình như tăng vọt lên bất ngờ.
Dư Đường như bị điện mà rụt người theo phản xạ tự nhiên của omega.
Tô Sóc lại có chút suy tư, rơi vào trầm ngâm thầm suy nghĩ kiểu người như Dư Đường mang đến cho khác cảm giác không bị bó buộc, càng không màng đến danh lợi.
Giống như một đóa hoa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng rồi lớn lên trong lồng kính vậy. Ngày qua ngày, đóa hoa đó được chăm sóc tỉ mỉ từng chút một mới có thể không hiểu rằng bên ngoài kia đầy rẫy sự dối trá, lừa gạt để rồi cuối cùng yên lặng mà lớn lên. Không tạo chút tiếng động lại có sức hút mê hoặc con người khi nhìn vào.
Sau đó, hắn cũng sửng sốt vì hắn rất hiếm khi bắt gặp được biểu cảm trên gương mặt của Dư Đường. Bình thường cậu hay lạnh lùng nhưng hôm nay lại xuất hiện những nét biến hóa mới mà hắn không biết nên nói sao cho phù hợp.
Tựa như vừa rồi trên mặt cậu xuất hiện loại cảm xúc như thương tâm, làm cho hắn nghĩ giống như bản thân đã làm chuyện ác đến nỗi trời đất cũng không tha. Nhưng ý nghĩ đó cũng nhanh chóng vụt tắt khi nhìn thấy thái độ đầy chán ghét của Dư Đường đang tìm cách thoát khỏi hắn.
Tô Sóc lập tức tỉnh táo, dùng lực nắm chặt cậu hơn lúc nãy, nhếch miệng cười khẩy nói: “Không biết ai dùng trăm phương ngàn kế để bò lên giường của tôi? Cũng không biết người nào lại dùng hết tâm tư, tìm đủ mọi cách để gả đến Tô gia. Thế nào? Hiện tại lại muốn đuổi người đi à. Đây gọi là chiêu [ Lạc mềm buộc chặt ] mà mọi người hay nói à?”
Trái tim của Dư Đường đau đến nỗi co thắt lại trong phút chốc, tưởng như đã ngạt thở, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tô Sóc với ánh mắt không thể tin được. Càng không biết nên nói như thế nào khi nghe những lời đó từ hắn.
Lần đầu tiên, khi hắn nhìn thấy Dư Đường cũng là vẻ mặt này là tại khu vực trong khuôn viên khách sạn gần cửa quầy bar, bên trong là nơi đón tiếp sinh viên mới tham đến tham gia buổi tiệc đêm của đại học A. Tại thời điểm đó, Tô Sóc mới vừa lên năm thứ ba đại học.
Hắn chợt nhớ ra những người bạn cùng tuổi hắn dựa vào gia đình có điều kiện đã sớm đi du học để đào tạo, bồi dưỡng nghiệp vụ chuyên môn cho bản thân hết rồi. Còn hắn thì sao? Chẳng bao lâu nữa thì hắn cũng đến lúc rời xa ngôi trường đại học này mà tiến đến kế thừa sự nghiệp của gia đình. Trên danh nghĩa thì mang tiếng là người trong nhà cùng nhau xây dựng cơ nghiệp. Nhưng sau lưng lại đâm chọt, lừa gạt để đạt được lợi ích riêng cho mình.
Càng nghĩ thì hắn lại càng không muốn ra trường đúng hạn. Đương nhiên, điều đó càng không có khả năng với chức học trưởng như hắn rồi.
Mọi người tham gia trong buổi tiệc đều chú ý đến hắn, có một số chủ động tiến về phía hắn mà chào hỏi rồi mời rượu xã giao. Trong đám người mời rượu hắn thì thành phần nào cũng có.
Tiêu biểu như những đàn em mới đến thật ngây thơ, đơn thuần chỉ muốn mời hắn một ly vì ngưỡng mộ chức vị học trưởng của hắn đảm nhiệm đến tận năm cuối. Hay cũng có kẻ lợi dụng cơ hội này muốn tạo mối quan hệ với hắn để sau này hợp tác lâu dài trên thương trường. Càng có người không chút ý tứ, thừa dịp hắn uống nhiều rượu mà tỏa ra tin tức tố của bản thân ẩn nấp trong đám đông, âm thầm quyến rũ hắn.
Nếu như mọi ngày thì Tô Sóc không ngại cùng bọn họ chơi đùa một chút. Dù sao thì ai ai trong đám bạn đều biết hắn yêu thích nhất là dáng vẻ năng động, tự tin lại trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết lại không kém phần ngọt ngào, khiêu gợi dễ bị bắt nạt khi lên giường với hắn.
Bản thân hắn cảm những mối quan hệ thể xác trên phương diện đó không có vấn đề gì cả. Bởi vì trong cuộc chơi này mọi người đã là người trưởng thành nên việc anh tình tôi nguyện, chúng ta cùng nhau lên giường thoải mái chẳng qua là chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý của đôi bên thôi.
Vì nghe không ít lời đàm tiếu về lối sống thoải mái thích đi qua nhiều bụi hoa của con trai mình nên ba hắn càng không muốn để ý đến nữa. Thậm chí ông còn có suy nghĩ đem đứa con riêng bên ngoài giá thú của mình để về thừa kế đống gia sản này để sản nghiệp càng ăn nên làm ra còn có lý hơn. Lợi dụng danh nghĩa anh em cùng nhau [ Cạnh tranh công bằng ] để xem ai có tài năng thật sự mà phát triển nguồn lực vốn có và phẩm chất tốt để kế thừa công ty. Thì ra ông ấy lại cho rằng thằng con hư hỏng như Tô Sóc sẽ cạnh tranh không lại đứa con riêng của mình lâu nay bồi dưỡng ở bên ngoài.
Mẹ hắn thấy vậy cũng lo lắng cứ cách hai ba hôm thì nhắc hắn đi xem mắt hay suy nghĩ về việc lập gia đình. Nhắc nhở hắn lo tập trung vào công việc làm ăn để giành lấy tài sản, sao mà có thể để cho người ngoài được lấy đi đơn giản như vậy được. Vậy là mẹ hắn lên một danh sách thật tỉ mỉ cho hắn đi gặp mặt vợ tương lai.
Đa số đối tượng mà mẹ hắn giới thiệu hầu như là các tiểu thư trong các gia đình không nhiều tiền, nhiều bất động sản thì cũng có chức quyền, có địa vị nhất định trong giới thượng lưu này. Các nàng dâu mà mẹ hắn lựa chọn đều am hiểu sâu xa về kinh tế, xu hướng hiện nay của xã hội, càng có thể là hậu phương vững chắc đứng sau lưng trợ giúp hắn sau này trong kinh doanh. Bà vốn trải đường hoa sẵn cho hắn bước đi, tốn không ít tâm tư hết lần này đến lần khác khuyên nhủ hắn đi với bà. Tô Sóc lại sợ chọc giận mẹ, khiến bà không vui nên hắn cũng qua loa ứng phó với các buổi xem mắt chứ không mấy hài lòng.
Hắn mới vừa tròn 20 tuổi, chơi còn chưa chán thì làm sao mà kết hôn sớm được chứ. Mấy hôm trước hắn cùng đám bạn uống rượu rồi bọn họ quay sang đùa giỡn nói hắn thật hăng hái trong việc giường chiếu. Qua đêm với không biết bao nhiêu mỹ nhân rồi cùng với mỹ nam làm những chuyện thú vị không thôi. Còn dặn hắn phải cẩn thận vì không may mà đến tai ba hắn lại không hay cho lắm.
Trời biết đất biết chỉ có mỗi hắn không biết sao chuyện ấy đến tai của ba mình. Ông tức giận đến nỗi không muốn hắn được hưởng quyền thừa kế nữa mà cãi nhau một trận lôi đình với Tô Sóc. Đáp lại sự tức giận của ông thì hắn lại lơ đễnh, bộ dáng không mấy quan tâm sự đời mà nhúng vai rồi nửa thật nửa đùa, nói: “Phải nói sao nhỉ? Bậc sinh thành đã rữa nát thì làm sao cho con cái nể phục mà nghe lời dạy bảo quan tâm này đây? Con chỉ là cảm thấy ngưỡng mộ ba vì đã cùng mẹ sinh ra con. Như người ta thường nói [ Hổ phụ sinh hổ tử ] đúng là không sai thật.”
Sau trận cãi nhau ầm ĩ đó thì hai cha con cạch mặt nhau từ đấy. Không hiểu sao khi đến những nơi náo nhiệt như buổi tiệc tối nay thì hắn cảm giác không mấy tha thiết tham gia cho lắm. Thậm chí không lưu luyến những bụi hoa xung quanh đang tỏa hương quyến rũ mình.
Hắn bắt đầu hòa mình vào buổi tiệc, cùng mọi người xã giao đôi câu. Sau một hồi làm xong các thủ tục xã giao nhàm chán thì hắn quay lưng bước ra bên ngoài hút thuốc.
Không khí bên ngoài thật trong lành và mát lạnh khiến hắn muốn làm một điếu thuốc. Đi dạo loanh quanh tản bộ một vòng thì vừa mới đến ngoài cửa quầy bar, hắn đứng thở dài rồi tiện tay lấy cái bật lửa ra để hút thuốc.
Ai mà biết được ở đâu xuất hiện một dáng người gầy gầy, nhỏ nhắn, đang loạng choạng từ phía sau đụng vào người hắn. Người đó nhanh tay vứt điếu thuốc mới vừa đốt còn chưa kịp hút trên môi của hắn xuống đất với dáng vẻ khó chịu.
“Ở đây không được phép hút thuốc.” Người nọ chợt lên tiếng.
Tô Sóc đang bị hành động của đối phương làm cho bất ngờ vẫn còn sửng sốt. Hắn đang suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì người kia bỗng nhiên cười rộ lên rất ngọt ngào, cùng với đôi mắt xinh đẹp cong con như vầng trăng khuyết đang quyến rũ con thú trong người hắn.
Hắn đang suy nghĩ nên trêu ghẹo vị mỹ nam này như thế nào để có thể cùng nhau vui vẻ thì không khỏi bất ngờ. Hành động tiếp theo của đối phương là trực tiếp chủ động giang hai cánh tay của mình ôm lấy thân hình cao lớn của Tô Sóc.
Sau khi ôm được hắn thì không dừng lại tiếp tục khẽ nhón chân lên cao, thì thầm vào tai hắn với một chất giọng mềm mại khiến lòng hắn ngứa ngáy như tiếng mèo gào gầm gừ lúc tới mùa động dục, lâu lâu cào lên cửa gỗ trong đêm, nói: “Học trưởng, mau mang em về nhà…”