Editor: Trà Đá.
Có thêm gia đình nhà họ Lục bầu bạn, chuyến bay đến Paris dường như cũng ngắn đi rất nhiều, Đóa Nhi cực kỳ thích người bạn mới Đại Bảo, Khương Đường cũng vui mừng vì có Thẩm Đại đi cùng, hai người tán gẫu chuyện quần áo người mẫu rồi đủ loại chuyện trên đời, tán gẫu say mê đến mức giao Đóa Nhi và Đại Bảo cho Thẩm Kình và Lục Trì chăm sóc, tình hữu nghị nhanh chóng nóng lên.
Vậy mà Thẩm Kình và Lục Trì lại tỏ vẻ không hài lòng vì có “Tình địch”, vừa xuống máy bay, Lục Trì lập tức đưa vợ con đi.
“Anh......”
Lên xe, Đóa Nhi đương nhiên vẫn không quên Đại Bảo, ngẹo đầu nhìn ra phía ngoài xe. Thẩm Kình có chút ghen tỵ, nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái dụ dỗ: “Đóa Nhi không cần anh Đại Bảo, chờ đi, tương lai ba sinh cho con một đứa em trai, để em trai chơi với con.” Nói xong, anh liếc nhìn Khương Đường một cái. Trong lòng anh muốn có đứa thứ hai, con trai con gái không quan trọng, lúc Khương Đường mang thai Đóa Nhi thì anh đã không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô, đó chính là điều tiếc nuôi lớn nhất cả đời này của Thẩm Kình.
Khương Đường vừa mới sinh em bé, con gái chưa tới hai tuổi, trong khoảng thời gian này cô không có kế hoạch sinh thêm đứa nữa, vì vậy coi như không hiểu ý tứ của Thẩm Kình, cúi đầu nghiêm túc cài dây an toàn cho con gái. Không được đáp lại, Thẩm Kình cười ha ha cho đỡ xấu hổ, thừa dịp lúc Khương Đường ngẩng đầu, anh vội vàng sờ soạng gương mặt cô một cái.
Khương Đường trừng anh.
Thẩm Kình cười xong ngồi lại ngay ngắn, ý bảo tài xế cho xe chạy, đến nhà riêng của anh.
Ngày hôm sau, Thẩm Kình bế con gái đi dạo phố cùng với Khương Thục Lan và Tiêu Hàng, trước tiên Khương Đường đi đến chỗ tập cùng với Thẩm Tố, đi bàn bạc trao đổi với người phụ trách, sau đó bắt đầu khẩn trương tập luyện, liên tiếp ba ngày đến tối muộn mới về tới nhà. Mấy ngày sau đó cũng tương đối rảnh rỗi, Thẩm Kình lập tức bế con gái đến chỗ tập của Khương Đường.
Nụ cười là ngôn ngữ thông dụng nhất thế giới, Đóa Nhi vừa lộ mặt, đã lập tức chinh phục tất cả người mẫu trên thế giới đang luyện tập ở đó, thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Kình và Đóa Nhi bị bao vây xung quanh, phía trước phía sau đều muốn chụp hình. Thẩm Kình giữ mình trong sạch, toàn thân bị vùi lấp bởi sóng ngực và chân dài, nhưng ánh mắt anh vẫn rất quy củ, tay chân càng thêm đàng hoàng, như một vệ sĩ chuyên nghiệp chỉ một lòng bảo vệ công chúa nhỏ trong lồng ngực.
Đóa Nhi nhìn mọi người vây xung quanh thật lâu, những người đẹp tóc vàng mặc quần áo rất giống mẹ, Đóa Nhi đã sớm quen, nên người nào hôn người nào sờ tóc vuốt mặt đều được, cô bé cười tít cả mắt. Có người chào hỏi với Đóa Nhi, tiểu nha đầu nhanh chóng nói “Bát cửu, bát cửu”, chọc cho những người mẫu đứng xung quanh cười ngửa tới ngửa lui.
Có người muốn chụp hình chung với hai ba con, Thẩm Kình rộng rãi đồng ý, đôi tay vốn đang ôm con gái, đột nhiên phía bên phải có một người mẫu nhào tới, theo phép lịch sự, Thẩm Kình phải đưa tay ra khoác bên hông người mẫu, bày ra tư thế ôm, nhưng tay phải của anh siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía ống kính sáng ngời cùng với nụ cười anh tuấn.
Chu Châu để ý đến chi tiết này, nhanh chóng chụp hình, sau đó kéo Khương Đường tới đứng bên cạnh Thẩm Kình chụp một tấm.
Khường Đường đến, Thẩm Kình đương nhiên muốn ôm bà xã, lần này bàn tay của anh hoàn toàn ôm sát bên hông Khương Đường. Chu Châu vội vàng chụp được, khóe miệng cong lên, đã có thể đoán ra được trên mạng và tivi sẽ tán dương Thẩm Kình như thế nào rồi.
Bỗng nhiên có người xôn xao, muốn Đóa Nhi lên trên sàn diễn. Đối với nhóm người mẫu mà nói, tuần lễ thời trang chính là yến tiệc, bận rộn nhưng lại sung sướng, trạng thái hưng phấn kéo dài cả một thời gian dài, ý kiến này lập tức được ủng hộ, vì vậy hơn mười mấy người mẫu đi lên sàn diễn vây quanh hai mẹ con Khương Đường, mọi người xếp hàng dọc hai bên sân khấu thành một hàng dài, Khương Đường đi phía trước, Đóa Nhi bắt đầu đi phía sau Khương Đường một khoảng cách.
Âm nhạc nổi lên, trước hết Khương Đường di chuyển đôi chân dài, Đóa Nhi mờ mịt đứng trên sàn diễn, thấy mẹ đi, tiểu nha đầu đương nhiên muốn đuổi theo mẹ, lạch bạch như vịt con vui vẻ đi theo sau lưng mẹ. Đóa Nhi vừa đi, thì hai hàng người mẫu bắt đầu di chuyển theo, giống như hai hàng nữ thị vệ. Đóa Nhi nhìn trái nhìn phải, đưa cái đầu nho nhỏ nhìn ngó xung quanh, nhưng tiểu nha đầu thấy trên mặt ai cũng đang tươi cười, cho nên lập tức nở nụ cười, tiếp tục đuổi theo mẹ.
Chu Châu và các nhiếp ảnh gia khác đồng thời quay phim chụp hình.
Thẩm Kình đứng ở phía trước sàn diễn, nhìn công chúa lớn xinh đẹp như nữ thần tiến về phía trước, lại nhìn thấy công chúa nhỏ đáng yêu vui vẻ đi sau lưng mẹ, Thẩm Kình kìm lòng không được nở nụ cười, tròng mắt đen nhìn thẳng vào mắt Khương Đường, cho đến khi Khương Đường đi càng lúc càng gần đến cuối sân khấu, thì anh đứng phía dưới dang rộng hai cánh tay, ngừa đầu nhìn Khương Đường.
Khương Đường cũng một mực nhìn chằm chằm anh, cự ly xa thì giống như nhìn thấy ngay phía trước mắt, nhưng càng đến gần, bởi vì góc nhìn, nên cô không thể không cúi đầu, ánh mắt cô quấn lấy Thẩm Kình. Dây dưa, tự tin quyến rũ nhưng bước chân không có bất kỳ biến hóa nào, như một nữ vương đứng ở trên cao. Đột nhiên, nữ vương đi đến cuối con đường, trước mắt chính là vách đá, nhưng cô mỉm cười, không một chút hèn nhát lập lức nhảy xuống.
Nự vương bay lên không rồi!
Cô ngã xuống phía trước, Thẩm Kình vững vàng ôm lấy cô!
Giống như hoàng tử và công chúa, giọng điệu yêu đương mãnh liệt, khi Thẩm Kình vững vàng ôm được Khương Đường, tất cả mọi người dưới sàn diễn hay trên sàn diễn đều vỗ tay một cách chân thành, có rất nhiều nhiếp ảnh gia cũng kích động đặt máy ảnh xuống vỗ tay, chỉ có Chu Châu vẫn giữ máy ảnh trên tay, hoàn thành đoạn thu hình.
~
Chuyện Khương Đường tham gia tuần lễ thời trang ở Paris cũng không tuyên truyền, trừ vài người bạn tốt, thì cũng không một ai biết, một nhà ba người đến Paris, truyền thông chỉ nói Khương Đường có khả năng trình diễn, đều cho rằng tiếng tăm của Khương Đường cao hơn những người mẫu khác rất nhiều, thậm chí tới Paris xem trình diễn, cho đến khi buổi trình diễn bắt đầu, truyền thông mới nhanh chóng tung ra những bức ảnh Khương Đường trình diễn.
Khương Đường đóng phim rất được, nhưng lúc cô đi catwalk trên sàn diễn thì năng lực lại càng mạnh hơn.
Cô làm diễn viên, nhân vật An Khang của cô phần lớn đều là tức giận, có thể được đi trên sàn diễn là một sự việc khác. Trên đời nhiều phụ nữ như vậy, có mấy ai nổi danh cả vóc dáng và khuôn mặt? Có mấy ai có thể được đứng trên sàn diễn trong tuần lễ thời trang Paris? Có mấy ai được ăn mặc xa hoa nhãn hiệu đắt tiền cho toàn cầu nhìn ngắm? Nếu như nói nhân vật An Khang khiến cô thu hoạch được một phân, thì buổi trình diễn thời trang hôm nay, lại khiến một phân đó đột nhiên thành một mảng lớn. Cô rất đẹp, giống như một nữ vương ở trên cao, cô đáng giá khiến người ta phải ngước nhìn lên, những người đã từng có ý đồ chửi bởi bêu xấu cô, đều không đáng tôn trọng. Cóc nhái, bọn họ chỉ có thể dám khinh miệt nhưng không dám ra mặt.
Buổi trình diễn thời trang vừa kết thúc, lúc trước vì giữ bí mật nên Chu Châu không thể tung đoạn video lên mạng, vì vậy khi Chu Châu vừa tung đoạn video lên, thì cảm giác yến tiệc lại được bày ra một lần nữa, mắt thấy Khương Đường và Đóa Nhi được các người mẫu trên thế giới hộ tống đến chỗ Thẩm Kình, thì truyền thông điên rồi, tất cả mọi người điên rồi!
Thẩm Kình Khương Đường, Thẩm Kình Khương Đường, Thẩm Kình Khương Đường!
Tại sao trời đất lại tạo nên một đôi trời sinh như vậy?
Thẩm Kình Khương Đường!
~
Ngày 10 tháng 4, tuần lễ thời trang kết thúc, vậy mà đề tài về cô trên blog vẫn nóng như cũ, cuồng nhiệt cho đến khi phát hiện ra một đề tài leo lên tới vị trí thứ sáu: #Lâm Tịch và Cố Đông Thần đính hôn#, sau đó rất nhanh bò lên tới vị trí thứ hai, vững vàng đứng ở vị trí phía dưới đề tài #Khương Đường - Tuần lễ thời trang#, nhưng số lượt truy cập vẫn còn tăng rất cao, nếu như sức nóng của Khương Đường giảm bớt, thì Lâm Tịch nhất định đoạt được vị trí thứ nhất.
Hiện tại Lâm Tịch và Khương Đường, người nào có nhiều người hâm mộ hơn?
Nhóm người hâm mộ dùng hành động để trả lời, giống như chỉ cần một cái nháy mắt, đề tài về Khương Đường vừa hạ nhiệt lập tức nóng lên lại, thậm chí chủ đề #Hoa Hải Đường áp đảo Bạch Liên# cũng leo lên thứ hạng cao.
Lâm Tịch rất không vui, nếu là người khác cũng không thể vui được, trong quan niệm truyền thống, đính hôn và kết hôn đều là chuyện quan trọng cả đời của người phụ nữ, một đại minh tinh đính hôn như cô ta, lại còn không sánh bằng chuyện Khương Đường đi trình diễn thời trang? Mắt thấy ngày mai phải đính hôn, nếu như chuyện đính hôn cũng không thể leo lên trang dầu, thì cô ta còn mặt mũi gì nữa?
Lâm Tịch có tiền, cô ta có thể mua sức nóng cho bản thân cô ta bằng tiền, nhưng cô ta không muốn, cô ta hướng về phía Cố Đông Thần, lần đầu tiên bởi vì loại chuyện này mà khóc lóc: “Đông Thần, chẳng lẽ chuyện đính hôn của chúng ta lại không sánh bằng chuyện Khương Đường ra nước ngoài trình diễn thời trang sao? Anh có thấy đột nhiên có rất nhiều người hâm mộ ủng hộ cô ta không, còn không phải là do Thẩm Kình bỏ tiền ra mua tiếng tăm cho cô ta sao?”
Cố Đông Thần đang rất phiền não, sức kiềm chế của anh ta vốn rất tốt, nhưng lại liên tục bị Thẩm Kình đè ở trên đầu, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Lâm Tịch khóc lóc kể lể chính là ép vỡ phòng tuyến lý trí cuối cùng của anh ta, Cố Đông Thần rời khỏi ghế salon, đi tới trước cửa sổ trầm mặc gọi điện thoại cho trợ lý, chưa tới năm phút, đề tài #Lâm Tịch và Cố Đông Thần đính hôn# như hỏa tiễn được rót đầy nhiên liệu……..
Thẩm Kình ngồi trước máy tính xem náo nhiệt: “Đường Đường, con ếch xanh nhà họ Cố mua số lượt truy cập rồi.”
Một nhà ba người vẫn còn ở Paris, buổi chiều ở Bắc Kinh, thì ở Paris là buổi sáng, Khương Đường đang mặc quần áo cho Đóa Nhi, nghe vậy lập tức cong khóe miệng, không khỏi châm chọc.
“Thì anh cũng mua.” Thẩm Kình nghiêng người nhìn cô: “Chẳng qua anh lên tiếng chào hỏi phía bên kia khi đề tài về hắn sắp vượt qua, nên thành ra anh vẫn đè ép hắn, tức chết hắn.”
“Đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.” Khương Đường lườm anh, nhưng miệng thì cười.
Thẩm Kình nhe răng cười, rồi gọi điện thoại cho trợ lý, thật sự muốn làm vậy.
Hai tiếng sau, Tề Minh điện thoại lại cho anh: “Tổng giám đốc Thẩm, bên kia nói nhà họ Cố ra giá cao hơn.”
Một nhà ba người đang đi dạo ngắm cảnh, Thẩm Kình hôn lên đỉnh đầu Đóa Nhi, sau đó nói: “Chúng ta ra giá gấp đôi.”
Cúp điện thoại, chốc lát sau Tề Minh lại gọi điện thoại cho anh một lần nữa, ba phen mấy bận, Thẩm Kình bất đắc dĩ cười nói: “Thôi để cho hắn ở trang đầu đi.”
Thật ra thì anh đã thắng từ sớm rồi, Cố Đông Thần và Bạch Liên hoa dùng tiền để mua lượt truy cập mới có thể leo lên trên trang đầu, còn anh và Khương Đường hoàn toàn bằng thực lực.
“Cô ta xách giày cho em cũng không đáng nữa.” Thẩm Kình ôm lấy người phụ nữ của mình, anh không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện nhảm nhí đó nữa.
Khương Đường thưởng cho anh một nụ hôn.
Bắc Kinh, tận mắt thấy đề tài đính hôn nằm trên trang nhất, Cố Đông Thần lại không cảm thấy vui vẻ, cũng hết sức lừa mình dối người rồi. Cố Đông Thần quét mắt qua cửa phòng ngủ Lâm Tịch, sau đó nương đến ghế salon, mệt mỏi nhắm mắt lại. Đính hôn, đính hôn phải vui vẻ, nhưng anh ta và Lâm Tịch đính hôn…….
Khóe miệng Cố Đông Thần nhếch lên cười khổ, anh ta bắt đầu mê man, sau ngày cưới của anh ta và Lâm Tịch, không biết sẽ biến thành cái dạng gì?
Mặc kệ mê man bao nhiêu, mặc kệ có một tia hối hận nào hay không, trời tối lại sáng, bắt đầu một ngày mới, anh ta phải đính hôn.
Cố Đông Thần thay âu phục, bắt buộc bản thân lên tinh thần, tham gia bữa tiệc đính hôn cùng với Lâm Tịch.
Tâm đã chết, tất cả nghi thức đều biến thành nhiệm vụ, Cố Đông Thần mệt mỏi, Lâm Tịch cũng mệt mỏi, bởi vì bọn họ biết, hôm nay tất cả khách đến đây, chắc chắn chỉ muốn cười vào mặt bọn họ. Nhưng như vậy thì sao, bọn họ đã sớm có kinh nghiệm, đã sớm hình thành thói quen mang mặt nạ cười xã giao với mọi người, người tới người đi, chủ và khách đều vui vẻ.
“Xin chú rể đeo nhẫn cho cô dâu!”
Đính hôn cũng phải có nhẫn, Cố Đông Thần cười đi tới trước mặt Lâm Tịch, móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, ánh mắt chứa chan tình cảm nồng nàn nhìn thẳng vào mắt Lâm Tịch, chốc lát nữa đây sẽ phải quỳ gối xuống, ánh mắt yêu kiều của Lâm Tịch nhìn anh ta, mặc kệ Cố Đông Thần như thế nào, giờ phút này trong thâm tâm cô ta đang rất thỏa mãn. Ngay đúng lúc Cố Đông Thần vừa hơi khuỵu đầu gối xuống, thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng động ồn ào huyên náo.
Tất cả mọi người di chuyển qua hai bên.
Bốn người mặc đồng phục cảnh sát với vẻ mặt lạnh lùng đi tới, không thèm để ý đến nét mặt đầy khiếp sợ của những người có mặt ở đó, bọn họ chuẩn xác dừng lại trước mặt Cố Đông Thần và Lâm Tịch: “Cố tiên sinh, Lâm tiểu thư, hiện tại chúng tôi có chứng cứ hoài nghi hai người là kẻ khả nghi đã mưu sát Úc Uyển, mời hai người đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát, phối hợp điều tra.”
Cố Đông Thần cau mày, vừa muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào, thì trong lòng anh ta bỗng dưng đánh thịch một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay qua quan sát nét mặt của Lâm Tịch trước, lại thấy khuôn mặt hồng hào của Lâm Tịch không biết đã trở nên trắng bệch từ lúc nào, trong mắt cô ta đầy sợ hãi.
Không phải hoang mang, mà là sợ hãi.
Chiếc nhẫn trong tay Cố Đông Thần đột nhiên rớt xuống đất, kêu một tiếng “Keng”.
Có thêm gia đình nhà họ Lục bầu bạn, chuyến bay đến Paris dường như cũng ngắn đi rất nhiều, Đóa Nhi cực kỳ thích người bạn mới Đại Bảo, Khương Đường cũng vui mừng vì có Thẩm Đại đi cùng, hai người tán gẫu chuyện quần áo người mẫu rồi đủ loại chuyện trên đời, tán gẫu say mê đến mức giao Đóa Nhi và Đại Bảo cho Thẩm Kình và Lục Trì chăm sóc, tình hữu nghị nhanh chóng nóng lên.
Vậy mà Thẩm Kình và Lục Trì lại tỏ vẻ không hài lòng vì có “Tình địch”, vừa xuống máy bay, Lục Trì lập tức đưa vợ con đi.
“Anh......”
Lên xe, Đóa Nhi đương nhiên vẫn không quên Đại Bảo, ngẹo đầu nhìn ra phía ngoài xe. Thẩm Kình có chút ghen tỵ, nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái dụ dỗ: “Đóa Nhi không cần anh Đại Bảo, chờ đi, tương lai ba sinh cho con một đứa em trai, để em trai chơi với con.” Nói xong, anh liếc nhìn Khương Đường một cái. Trong lòng anh muốn có đứa thứ hai, con trai con gái không quan trọng, lúc Khương Đường mang thai Đóa Nhi thì anh đã không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô, đó chính là điều tiếc nuôi lớn nhất cả đời này của Thẩm Kình.
Khương Đường vừa mới sinh em bé, con gái chưa tới hai tuổi, trong khoảng thời gian này cô không có kế hoạch sinh thêm đứa nữa, vì vậy coi như không hiểu ý tứ của Thẩm Kình, cúi đầu nghiêm túc cài dây an toàn cho con gái. Không được đáp lại, Thẩm Kình cười ha ha cho đỡ xấu hổ, thừa dịp lúc Khương Đường ngẩng đầu, anh vội vàng sờ soạng gương mặt cô một cái.
Khương Đường trừng anh.
Thẩm Kình cười xong ngồi lại ngay ngắn, ý bảo tài xế cho xe chạy, đến nhà riêng của anh.
Ngày hôm sau, Thẩm Kình bế con gái đi dạo phố cùng với Khương Thục Lan và Tiêu Hàng, trước tiên Khương Đường đi đến chỗ tập cùng với Thẩm Tố, đi bàn bạc trao đổi với người phụ trách, sau đó bắt đầu khẩn trương tập luyện, liên tiếp ba ngày đến tối muộn mới về tới nhà. Mấy ngày sau đó cũng tương đối rảnh rỗi, Thẩm Kình lập tức bế con gái đến chỗ tập của Khương Đường.
Nụ cười là ngôn ngữ thông dụng nhất thế giới, Đóa Nhi vừa lộ mặt, đã lập tức chinh phục tất cả người mẫu trên thế giới đang luyện tập ở đó, thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Kình và Đóa Nhi bị bao vây xung quanh, phía trước phía sau đều muốn chụp hình. Thẩm Kình giữ mình trong sạch, toàn thân bị vùi lấp bởi sóng ngực và chân dài, nhưng ánh mắt anh vẫn rất quy củ, tay chân càng thêm đàng hoàng, như một vệ sĩ chuyên nghiệp chỉ một lòng bảo vệ công chúa nhỏ trong lồng ngực.
Đóa Nhi nhìn mọi người vây xung quanh thật lâu, những người đẹp tóc vàng mặc quần áo rất giống mẹ, Đóa Nhi đã sớm quen, nên người nào hôn người nào sờ tóc vuốt mặt đều được, cô bé cười tít cả mắt. Có người chào hỏi với Đóa Nhi, tiểu nha đầu nhanh chóng nói “Bát cửu, bát cửu”, chọc cho những người mẫu đứng xung quanh cười ngửa tới ngửa lui.
Có người muốn chụp hình chung với hai ba con, Thẩm Kình rộng rãi đồng ý, đôi tay vốn đang ôm con gái, đột nhiên phía bên phải có một người mẫu nhào tới, theo phép lịch sự, Thẩm Kình phải đưa tay ra khoác bên hông người mẫu, bày ra tư thế ôm, nhưng tay phải của anh siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía ống kính sáng ngời cùng với nụ cười anh tuấn.
Chu Châu để ý đến chi tiết này, nhanh chóng chụp hình, sau đó kéo Khương Đường tới đứng bên cạnh Thẩm Kình chụp một tấm.
Khường Đường đến, Thẩm Kình đương nhiên muốn ôm bà xã, lần này bàn tay của anh hoàn toàn ôm sát bên hông Khương Đường. Chu Châu vội vàng chụp được, khóe miệng cong lên, đã có thể đoán ra được trên mạng và tivi sẽ tán dương Thẩm Kình như thế nào rồi.
Bỗng nhiên có người xôn xao, muốn Đóa Nhi lên trên sàn diễn. Đối với nhóm người mẫu mà nói, tuần lễ thời trang chính là yến tiệc, bận rộn nhưng lại sung sướng, trạng thái hưng phấn kéo dài cả một thời gian dài, ý kiến này lập tức được ủng hộ, vì vậy hơn mười mấy người mẫu đi lên sàn diễn vây quanh hai mẹ con Khương Đường, mọi người xếp hàng dọc hai bên sân khấu thành một hàng dài, Khương Đường đi phía trước, Đóa Nhi bắt đầu đi phía sau Khương Đường một khoảng cách.
Âm nhạc nổi lên, trước hết Khương Đường di chuyển đôi chân dài, Đóa Nhi mờ mịt đứng trên sàn diễn, thấy mẹ đi, tiểu nha đầu đương nhiên muốn đuổi theo mẹ, lạch bạch như vịt con vui vẻ đi theo sau lưng mẹ. Đóa Nhi vừa đi, thì hai hàng người mẫu bắt đầu di chuyển theo, giống như hai hàng nữ thị vệ. Đóa Nhi nhìn trái nhìn phải, đưa cái đầu nho nhỏ nhìn ngó xung quanh, nhưng tiểu nha đầu thấy trên mặt ai cũng đang tươi cười, cho nên lập tức nở nụ cười, tiếp tục đuổi theo mẹ.
Chu Châu và các nhiếp ảnh gia khác đồng thời quay phim chụp hình.
Thẩm Kình đứng ở phía trước sàn diễn, nhìn công chúa lớn xinh đẹp như nữ thần tiến về phía trước, lại nhìn thấy công chúa nhỏ đáng yêu vui vẻ đi sau lưng mẹ, Thẩm Kình kìm lòng không được nở nụ cười, tròng mắt đen nhìn thẳng vào mắt Khương Đường, cho đến khi Khương Đường đi càng lúc càng gần đến cuối sân khấu, thì anh đứng phía dưới dang rộng hai cánh tay, ngừa đầu nhìn Khương Đường.
Khương Đường cũng một mực nhìn chằm chằm anh, cự ly xa thì giống như nhìn thấy ngay phía trước mắt, nhưng càng đến gần, bởi vì góc nhìn, nên cô không thể không cúi đầu, ánh mắt cô quấn lấy Thẩm Kình. Dây dưa, tự tin quyến rũ nhưng bước chân không có bất kỳ biến hóa nào, như một nữ vương đứng ở trên cao. Đột nhiên, nữ vương đi đến cuối con đường, trước mắt chính là vách đá, nhưng cô mỉm cười, không một chút hèn nhát lập lức nhảy xuống.
Nự vương bay lên không rồi!
Cô ngã xuống phía trước, Thẩm Kình vững vàng ôm lấy cô!
Giống như hoàng tử và công chúa, giọng điệu yêu đương mãnh liệt, khi Thẩm Kình vững vàng ôm được Khương Đường, tất cả mọi người dưới sàn diễn hay trên sàn diễn đều vỗ tay một cách chân thành, có rất nhiều nhiếp ảnh gia cũng kích động đặt máy ảnh xuống vỗ tay, chỉ có Chu Châu vẫn giữ máy ảnh trên tay, hoàn thành đoạn thu hình.
~
Chuyện Khương Đường tham gia tuần lễ thời trang ở Paris cũng không tuyên truyền, trừ vài người bạn tốt, thì cũng không một ai biết, một nhà ba người đến Paris, truyền thông chỉ nói Khương Đường có khả năng trình diễn, đều cho rằng tiếng tăm của Khương Đường cao hơn những người mẫu khác rất nhiều, thậm chí tới Paris xem trình diễn, cho đến khi buổi trình diễn bắt đầu, truyền thông mới nhanh chóng tung ra những bức ảnh Khương Đường trình diễn.
Khương Đường đóng phim rất được, nhưng lúc cô đi catwalk trên sàn diễn thì năng lực lại càng mạnh hơn.
Cô làm diễn viên, nhân vật An Khang của cô phần lớn đều là tức giận, có thể được đi trên sàn diễn là một sự việc khác. Trên đời nhiều phụ nữ như vậy, có mấy ai nổi danh cả vóc dáng và khuôn mặt? Có mấy ai có thể được đứng trên sàn diễn trong tuần lễ thời trang Paris? Có mấy ai được ăn mặc xa hoa nhãn hiệu đắt tiền cho toàn cầu nhìn ngắm? Nếu như nói nhân vật An Khang khiến cô thu hoạch được một phân, thì buổi trình diễn thời trang hôm nay, lại khiến một phân đó đột nhiên thành một mảng lớn. Cô rất đẹp, giống như một nữ vương ở trên cao, cô đáng giá khiến người ta phải ngước nhìn lên, những người đã từng có ý đồ chửi bởi bêu xấu cô, đều không đáng tôn trọng. Cóc nhái, bọn họ chỉ có thể dám khinh miệt nhưng không dám ra mặt.
Buổi trình diễn thời trang vừa kết thúc, lúc trước vì giữ bí mật nên Chu Châu không thể tung đoạn video lên mạng, vì vậy khi Chu Châu vừa tung đoạn video lên, thì cảm giác yến tiệc lại được bày ra một lần nữa, mắt thấy Khương Đường và Đóa Nhi được các người mẫu trên thế giới hộ tống đến chỗ Thẩm Kình, thì truyền thông điên rồi, tất cả mọi người điên rồi!
Thẩm Kình Khương Đường, Thẩm Kình Khương Đường, Thẩm Kình Khương Đường!
Tại sao trời đất lại tạo nên một đôi trời sinh như vậy?
Thẩm Kình Khương Đường!
~
Ngày 10 tháng 4, tuần lễ thời trang kết thúc, vậy mà đề tài về cô trên blog vẫn nóng như cũ, cuồng nhiệt cho đến khi phát hiện ra một đề tài leo lên tới vị trí thứ sáu: #Lâm Tịch và Cố Đông Thần đính hôn#, sau đó rất nhanh bò lên tới vị trí thứ hai, vững vàng đứng ở vị trí phía dưới đề tài #Khương Đường - Tuần lễ thời trang#, nhưng số lượt truy cập vẫn còn tăng rất cao, nếu như sức nóng của Khương Đường giảm bớt, thì Lâm Tịch nhất định đoạt được vị trí thứ nhất.
Hiện tại Lâm Tịch và Khương Đường, người nào có nhiều người hâm mộ hơn?
Nhóm người hâm mộ dùng hành động để trả lời, giống như chỉ cần một cái nháy mắt, đề tài về Khương Đường vừa hạ nhiệt lập tức nóng lên lại, thậm chí chủ đề #Hoa Hải Đường áp đảo Bạch Liên# cũng leo lên thứ hạng cao.
Lâm Tịch rất không vui, nếu là người khác cũng không thể vui được, trong quan niệm truyền thống, đính hôn và kết hôn đều là chuyện quan trọng cả đời của người phụ nữ, một đại minh tinh đính hôn như cô ta, lại còn không sánh bằng chuyện Khương Đường đi trình diễn thời trang? Mắt thấy ngày mai phải đính hôn, nếu như chuyện đính hôn cũng không thể leo lên trang dầu, thì cô ta còn mặt mũi gì nữa?
Lâm Tịch có tiền, cô ta có thể mua sức nóng cho bản thân cô ta bằng tiền, nhưng cô ta không muốn, cô ta hướng về phía Cố Đông Thần, lần đầu tiên bởi vì loại chuyện này mà khóc lóc: “Đông Thần, chẳng lẽ chuyện đính hôn của chúng ta lại không sánh bằng chuyện Khương Đường ra nước ngoài trình diễn thời trang sao? Anh có thấy đột nhiên có rất nhiều người hâm mộ ủng hộ cô ta không, còn không phải là do Thẩm Kình bỏ tiền ra mua tiếng tăm cho cô ta sao?”
Cố Đông Thần đang rất phiền não, sức kiềm chế của anh ta vốn rất tốt, nhưng lại liên tục bị Thẩm Kình đè ở trên đầu, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Lâm Tịch khóc lóc kể lể chính là ép vỡ phòng tuyến lý trí cuối cùng của anh ta, Cố Đông Thần rời khỏi ghế salon, đi tới trước cửa sổ trầm mặc gọi điện thoại cho trợ lý, chưa tới năm phút, đề tài #Lâm Tịch và Cố Đông Thần đính hôn# như hỏa tiễn được rót đầy nhiên liệu……..
Thẩm Kình ngồi trước máy tính xem náo nhiệt: “Đường Đường, con ếch xanh nhà họ Cố mua số lượt truy cập rồi.”
Một nhà ba người vẫn còn ở Paris, buổi chiều ở Bắc Kinh, thì ở Paris là buổi sáng, Khương Đường đang mặc quần áo cho Đóa Nhi, nghe vậy lập tức cong khóe miệng, không khỏi châm chọc.
“Thì anh cũng mua.” Thẩm Kình nghiêng người nhìn cô: “Chẳng qua anh lên tiếng chào hỏi phía bên kia khi đề tài về hắn sắp vượt qua, nên thành ra anh vẫn đè ép hắn, tức chết hắn.”
“Đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.” Khương Đường lườm anh, nhưng miệng thì cười.
Thẩm Kình nhe răng cười, rồi gọi điện thoại cho trợ lý, thật sự muốn làm vậy.
Hai tiếng sau, Tề Minh điện thoại lại cho anh: “Tổng giám đốc Thẩm, bên kia nói nhà họ Cố ra giá cao hơn.”
Một nhà ba người đang đi dạo ngắm cảnh, Thẩm Kình hôn lên đỉnh đầu Đóa Nhi, sau đó nói: “Chúng ta ra giá gấp đôi.”
Cúp điện thoại, chốc lát sau Tề Minh lại gọi điện thoại cho anh một lần nữa, ba phen mấy bận, Thẩm Kình bất đắc dĩ cười nói: “Thôi để cho hắn ở trang đầu đi.”
Thật ra thì anh đã thắng từ sớm rồi, Cố Đông Thần và Bạch Liên hoa dùng tiền để mua lượt truy cập mới có thể leo lên trên trang đầu, còn anh và Khương Đường hoàn toàn bằng thực lực.
“Cô ta xách giày cho em cũng không đáng nữa.” Thẩm Kình ôm lấy người phụ nữ của mình, anh không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện nhảm nhí đó nữa.
Khương Đường thưởng cho anh một nụ hôn.
Bắc Kinh, tận mắt thấy đề tài đính hôn nằm trên trang nhất, Cố Đông Thần lại không cảm thấy vui vẻ, cũng hết sức lừa mình dối người rồi. Cố Đông Thần quét mắt qua cửa phòng ngủ Lâm Tịch, sau đó nương đến ghế salon, mệt mỏi nhắm mắt lại. Đính hôn, đính hôn phải vui vẻ, nhưng anh ta và Lâm Tịch đính hôn…….
Khóe miệng Cố Đông Thần nhếch lên cười khổ, anh ta bắt đầu mê man, sau ngày cưới của anh ta và Lâm Tịch, không biết sẽ biến thành cái dạng gì?
Mặc kệ mê man bao nhiêu, mặc kệ có một tia hối hận nào hay không, trời tối lại sáng, bắt đầu một ngày mới, anh ta phải đính hôn.
Cố Đông Thần thay âu phục, bắt buộc bản thân lên tinh thần, tham gia bữa tiệc đính hôn cùng với Lâm Tịch.
Tâm đã chết, tất cả nghi thức đều biến thành nhiệm vụ, Cố Đông Thần mệt mỏi, Lâm Tịch cũng mệt mỏi, bởi vì bọn họ biết, hôm nay tất cả khách đến đây, chắc chắn chỉ muốn cười vào mặt bọn họ. Nhưng như vậy thì sao, bọn họ đã sớm có kinh nghiệm, đã sớm hình thành thói quen mang mặt nạ cười xã giao với mọi người, người tới người đi, chủ và khách đều vui vẻ.
“Xin chú rể đeo nhẫn cho cô dâu!”
Đính hôn cũng phải có nhẫn, Cố Đông Thần cười đi tới trước mặt Lâm Tịch, móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, ánh mắt chứa chan tình cảm nồng nàn nhìn thẳng vào mắt Lâm Tịch, chốc lát nữa đây sẽ phải quỳ gối xuống, ánh mắt yêu kiều của Lâm Tịch nhìn anh ta, mặc kệ Cố Đông Thần như thế nào, giờ phút này trong thâm tâm cô ta đang rất thỏa mãn. Ngay đúng lúc Cố Đông Thần vừa hơi khuỵu đầu gối xuống, thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng động ồn ào huyên náo.
Tất cả mọi người di chuyển qua hai bên.
Bốn người mặc đồng phục cảnh sát với vẻ mặt lạnh lùng đi tới, không thèm để ý đến nét mặt đầy khiếp sợ của những người có mặt ở đó, bọn họ chuẩn xác dừng lại trước mặt Cố Đông Thần và Lâm Tịch: “Cố tiên sinh, Lâm tiểu thư, hiện tại chúng tôi có chứng cứ hoài nghi hai người là kẻ khả nghi đã mưu sát Úc Uyển, mời hai người đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát, phối hợp điều tra.”
Cố Đông Thần cau mày, vừa muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào, thì trong lòng anh ta bỗng dưng đánh thịch một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay qua quan sát nét mặt của Lâm Tịch trước, lại thấy khuôn mặt hồng hào của Lâm Tịch không biết đã trở nên trắng bệch từ lúc nào, trong mắt cô ta đầy sợ hãi.
Không phải hoang mang, mà là sợ hãi.
Chiếc nhẫn trong tay Cố Đông Thần đột nhiên rớt xuống đất, kêu một tiếng “Keng”.
Danh sách chương