Editor: Trà Đá.
Cố Đông Thần cúi đầu, thấy hai tay Lâm Tịch vòng qua hông anh ta, ôm lấy anh ta.
Cô ta vẫn luôn thích ôm anh ta như vậy, nói như vậy khiến cô ta có cảm giác an toàn.
Cố Đông Thần nhớ lại những cảnh trong quá khứ, anh ta từ từ cầm lấy tay Lâm Tịch, nhỏ giọng nói: “Anh biết em không phải loại người như vậy mà.”
Lâm Tịch yêu anh ta, vì muốn anh ta quay lại, Lâm Tịch có thể bị Úc Uyển khích lấy đồ của anh để mang đi giám định DNA, nhưng anh ta biết Lâm Tịch đã lâu, cô ta tuyệt đối sẽ không dùng cái thủ đoạn hèn hạ đó để hãm hại Khương Đường. Như vậy trừ Lâm Tịch, chỉ còn lại Úc Uyển, hơn nữa Khương Đường cũng đã nói, Úc Uyển vẫn luôn để lộ tin tức của anh và Lâm Tịch.
Úc Uyển………………….
Ánh mắt Cố Đông thâm trầm, Úc Uyển không thích Khương Đường, sau khi anh ta kết hôn với Khương Đường, thì Úc Uyển luôn nhắm vào Khương Đường, cái loại luôn chĩa mũi nhọn khích bác người khác, không cần Khương Đường nói anh ta cũng có thể đoán ra được. Nhưng anh ta vẫn luôn cho là Úc Uyển tức giận thay cho Lâm Tịch nên mới giận cá chém thớt lên người Khương Đường như vậy, bây giờ suy nghĩ lại, bản thân Úc Uyển cũng không thích Khương Đường sao? Đều là con dâu của nhà họ Cố, Khương Đường xinh đẹp hơn Úc Uyển, danh tiếng hơn Úc Uyển, thậm chí bởi vì anh ta là người thừa kế nhà họ Cố, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì tương lai địa vị của Khương Đường cũng sẽ cao hơn Úc Uyển. Úc Uyển làm giám định DNA, thật sự chỉ muốn giúp anh ta quay lại với Lâm Tịch sao? Hay vì tư lợi của bản thân cô ta? Cho nên Úc Uyển liên tục giật giây Lâm Tịch, cô ta lòng dạ độc ác bứt tóc của một đứa con nít, thậm chí đêm đó Khương Đường say rượu cũng không phải là ngoài ý muốn………….
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh phải về nhà một lát, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cụ nhất định đang nổi giận.” Cố Đông Thần vỗ vỗ vai Lâm Tịch, giọng nói anh ta mệt mỏi.
Lâm Tịch khóc lóc ngăn anh ta lại, vùi đầu ở trong lòng anh ta: “Đông Thần, đều là tại em, nếu như em cẩn thận hơn, thì hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy………. Đông Thần, chúng ta chia tay đi, bởi vì em mà bác trai bị đả kích lớn như vậy, em không đóng phim nữa, em ra nước ngoài lại đây………….”
“Đừng có nói bậy, cũng chỉ là lời đồn thôi mà, không ảnh hưởng nhiều đâu.” Cố Đông Thần cúi đầu hôn đỉnh đầu cô ta, “Tiểu Tịch, anh nói rồi, chuyện trước đó đã là quá khứ rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau đi về phía trước, em lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vì một chút chuyện nhỏ nhặt này mà không chịu nổi? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, em ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Lâm Tịch nức nở gật đầu, lại ôm anh ta không chịu buông.
Cố Đông Thần bất đắc dĩ cười một cái, ôm lấy Lâm Tịch, rồi bế cô ta đặt lên giường trong phòng ngủ, nhỏ giọng trấn an một lúc, sau đó rời đi.
Lâm Tịch lặng lẽ nằm trên giường, sau khi xác nhận bên ngoài có tiếng đóng cửa, cô ta tiếp tục nằm chờ thêm vài phút nữa, chắc chắn Cố Đông Thần không quay lại đây, cô ta mới nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho Úc Uyển. Điện thoại reo chừng mấy cái mới thông, Lâm Tịch còn chưa mở miệng, thì đã nghe tiếng hét giận dữ của Cố Đông Lâm truyền đến: “Cô đừng có cãi chày cãi cối nữa, bây giờ tôi sẽ đi tìm ông cụ, tôi và cô ly hôn.”
“Ly thì ly, tôi mà cần anh sao!” Úc Uyển giải thích nửa ngày, nhưng Cố Đông Lâm vẫn không tin cô ta, tính khí tiểu thư của cô ta nổi lên, mắt thấy Cố Đông Lâm bước nhanh ra khỏi cửa, cô ta nhớ lại sau khi Khương Đường ly hôn thì Cố Đông Lâm cũng thay đổi thái độ đối với cô ta, buổi tối cũng ngủ ở phòng khác, Úc Uyển nổi giận đến bốc hỏa, cầm cái ly lên ném về phía Cố Đông Lâm.
Cái ly thủy tinh không đập chính xác vô người Cố Đông Lâm, rớt xuống đất bể tan tành.
Cố Đông Lâm quay đầu lại, thấy trên mặt đấy đầy mảnh thủy tinh, anh ta hung hăng trợn Úc Uyển một cái, rồi mau chóng đi tìm ông cụ Cố.
Úc Uyển giận đến đỏ mặt. Đóng cửa rầm một cái, lúc này mới nhớ ra là có người điện thoại tới, cúi đầu xem một chút, rồi giơ điện thoại lên nói: “Cậu có thấy gì trên blog của tên họ Thẩm chó chết đó không? Cố Đông Lâm mới vừa chửi tớ không ra gì. Thật là tức chết mà, ly hôn thì ly hôn, tớ cũng không chịu nổi hắn ta rồi, một chút bản lĩnh cũng không có, hắn ta tưởng không có hắn thì tớ sống không được sao? Một đám dâm ô khốn kiếp! Tớ nhổ vào!”
Lâm Tịch một tay nghe điện thoại, một tay nắm chặt chăn, đè nén hưng phấn khuyên cô ta: “Uyển Uyển, đừng có xúc động quá như vậy, bây giờ cậu ly hôn, thì chính là thừa nhận hãm hại Khương Đường rồi, chẳng lẽ cậu muốn bị công chúng chỉ trích sao? Uyển Uyển, mới vừa nãy Đông Thần cũng chất vấn tớ, tớ cứ cam đoan là chúng ta không làm, anh ấy tin rồi, tính tình Đông Lâm kích động, cậu đừng có làm to chuyện với cậu ta, bình tĩnh giải thích, từ từ cậu ta cũng sẽ tin cậu thôi.”
“Tin cái con khỉ, hắn vẫn luôn nhớ thương Khương Đường, từ lâu đã không muốn ở cùng với tớ nữa rồi!” Úc Uyển tức giận đá cái bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói. Khương Đường chính là một con hồ ly tinh, quyến rũ Cố Đông Thần đã không nói tới rồi, còn làm cho Cố Đông Lâm mê muội, nếu không thì cô ta chẳng thèm đối phó với Khương Đường làm gì.
“Chuyện này………….. Uyển Uyển, cậu phải hiểu rõ……………..” Lâm Tịch cố gắng khuyên giải.
Úc Uyển đi tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh sắc tiêu điều ở bên ngoài, suy nghĩ lòng vòng, chợt cười lạnh một tiếng: “Tớ muốn rõ ràng, cậu chờ mà xem, đôi cẩu nam nữ kia muốn dội nước bẩn lên đầu tớ sao, hừ, tớ sẽ dội lại y nguyên như vậy với bọn nó, tớ muốn xem thử Thẩm Kình yêu cô ta nhiều đến mức nào, bọn nó muốn chơi, tớ sẽ chơi tới cùng!”
Lâm Tịch hốt hoảng: “Cậu định làm gì?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.” Úc Uyển có ý định trả thù Cố Đông Lâm, cô ta cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
~
Ở bên kia, Cố Đông Thần ngồi ở trong xe, nhắm mắt lại suy nghĩ, xe chạy ra khỏi khu biệt thự rồi, anh ta mở mắt, lấy điện thoại di động ra, vào blog của Thẩm Kình.
Từ lúc Thẩm Kình đăng bài trên blog đến giờ, chưa tới một tiếng, lượt xem đã hơn năm con số, những bình luận ở phía dưới đều là cổ vũ, rầm rộ hơn rất nhiều so với bài viết chiến thắng của vận động viên quốc gia, tất cả đều khuyến khích Thẩm Kình, thay mặt Thẩm Kình theo đuổi Khương Đường giúp anh. Hô hấp của Cố Đông Thần dồn dập, từng chữ từng chữ quét qua mắt của anh ta, thấy Thẩm Kình miêu tả về đêm hôm đó, Cố Đông Thần vô thức nắm chặt tay lại thành quyền.
Thẩm Kình chính là một tên khốn. Đã biết rõ Khương Đường uống rượu say mà còn lợi dụng cô, Thẩm Kình có tư cách gì để theo đuổi Khương Đường? Mặt mũi nào công khai theo đuổi Khương Đường? Lại còn cái gì mà rút thưởng, làm như chỉ có Thẩm Kình mới là người có tiền đúng không? Hèn gì Khương Đường khinh thường là đúng………………
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Đường hiện lên trong tâm trí anh ta, nhịp tim của Cố Đông Thần chợt ngừng đập một chút, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Khương Đường không thích Thẩm Kình, không thích nhà giàu mới nổi, cô thích đàn ông trí thức, cô thích anh ta, nhưng anh ta không thể làm một người chồng tốt, anh ta khiến cô đau lòng, anh ta làm hại cô nửa đêm uống say, bị nhà giàu mới nổi hãm hại chà đạp, sinh ra một đứa bé………. Đóa Nhi……….
Cố Đông Thần cúi đầu, hai tay chen vào tóc.
Thẩm Kình chửi anh ta là đúng, anh ta không có tư cách nhắc đến Khương Đường, không có tư cách để bồi thường cho cô, nhưng nghĩ đến Đóa Nhi là máu mủ của Thẩm Kình, nghĩ đến Khương Đường có thể vì Đóa Nhi mà chấp nhận Thẩm Kình, có thể bởi vì anh ta vô tình khích tướng Thẩm Kình, lồng ngực Cố Đông Thần giống như có một tảng đá lớn đè xuống. Lúc ly hôn anh ta không có cảm giác gì, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu, Khương Đường đã đi, đi thật rồi.
Sau khi làm xong các thủ tục ly hôn, cô chưa bao giờ liên lạc lại với anh ta, anh ta chỉ có thể theo dõi tin tức cô trên mạng, cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn tự tin trang nhã như vậy, giống như chuyện ly hôn với anh ta cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cố Đông Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, vào blog của Khương Đường, hôm nay cô không nói bất cứ điều gì trên blog, cũng không trả lời màn tỏ tình của Thẩm Kình, nhưng blog của cô rất rộn ràng, có rất nhiều bình luận, chủ yếu là thay mặt Thẩm Kình để nói chuyện.
“Đường Đường, lúc chị ly hôn em không có khóc, nhưng hôm nay em khóc, chúc chị và anh Thẩm Kình mãi hạnh phúc!”
“Gả cho Thẩm Kình, gả cho Thẩm Kình!”
“Thẩm Kình tốt như vậy, cô không cần thì cho tôi đi!”
“Mắt cô to mà đẹp như vậy, tôi không tin cô mù, nhanh chấp nhận Thẩm Kình đi mà! Mau mang ba của Đóa Nhi về nhà đi!”
“Nhanh chóng chấp nhận Thẩm Kình đi, đàn ông tốt như vậy sắp bị tuyệt chủng hết rồi, đàn ông tri thức có gì tốt chứ, người đàn ông đối xử tốt với cô mới là thật lòng.”
“Cái cũ không đi thì sao cái mới tới được, hàng mới còn nguyên đai nguyên kiện, cô mau vui vẻ hốt hàng về đi!”
“Khương Đường Thẩm Kình, Thẩm Kình Khương Đường!”
“…………”
Bình luận cổ vũ, chỉ trích cũng có đủ, hiện tại giống như Khương Đường và Thẩm Kình ở cùng một chỗ với nhau vậy.
Cố Đông Thần nhắm mắt lại, một lúc sau, đi xem blog Lâm Tịch.
Hôm nay Lâm Tịch xuất viện, chỉ có một bức hình lúc buổi sáng, anh ta nhìn những bình luận ở phía dưới, ban đầu đều là bình luận chúc phúc, hy vọng cô ta sớm khỏe lại, bây giờ nhìn lại, số bình luận đã tăng vọt hơn mười vạn, hầu như đều là chỉ trích cô ta:
“Thấy cuộc sống của Khương Đường sau khi ly hôn tốt hơn rất nhiều, cô vui vẻ rồi chứ?”
“Hao tổn tâm cơ tranh giành hàng đã xài rồi, quá tệ, tôi xấu hổ thay cho cô luôn đó.”
“Tôi làm việc thiện một chút, cho cô xem blog người ta nói gì nè.”
Cố Đông Thần nhấn vào đường dẫn, nhìn thấy được tên chủ ID rất quen thuộc, Lâm Tịch hai lần bị chỉ trích, cả hai bài viết đều tác động cực mạnh lên công chúng. Cố Đông Thần biết rõ đối phương sẽ nói lời không tốt đẹp gì, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nhìn xuống.
Tựa đề bài viết: Hoa Hải Đường thuộc về Optimus Prime (Một nhân vật trong bộ phim Transformers).
Khi Bạch Liên và hoàng tử Ếch hạnh phúc đi cùng với nhau, tâm trạng của tôi rất phức tạp, Bạch Liên khôn lanh hơn người giành lại được hạnh phúc, đây thật sự là một năng lượng miệt mài, tôi rất khâm phục Bạch Liên thông minh, cũng khâm phục tấm lòng độ lượng của hoàng tử Ếch, tôi thật lòng chúc phúc cho bọn họ, nhưng lại không thể dừng được việc cảm thấy thương cảm cho Hải Đường.
Hài Đường ra đi rất tự nhiên, cô xuất hiện một lần nữa trong rừng rậm với nụ cười tươi trên môi, tôi hiểu rõ cô có thể sống tốt như trước, nhưng tôi vẫn rất đau lòng, đặc biệt là dưới sự so sánh với Bạch Liên, tôi hy vọng cô sẽ có được một kết thúc có hậu. Vào lúc tôi sắp tuyệt vọng, thì Optimus Prime từ trên trời giáng xuống.
Optimus Prime không thắng không thua, anh giơ tay ra, tiếp nhận đóa hoa xinh đẹp kiên cường Hải Đường.
Lời văn có hạn, đây là bức tranh biểu đạt hạnh phúc của cặp đôi này trong mắt tôi, tôi tin chỉ với bức tranh này đã khiến tôi yên lòng.
Đoạn blog viết đến đó là kết thúc, phía dưới là bức tranh, thủ lĩnh Transformers Optimus Prime nâng cánh tay rô-bốt lên, một đóa hoa Hải Đường xinh đẹp đang chậm rãi rơi vào lòng bàn tay rô-bốt. Ở bên chân trái của Optimus Prime bị cột một sợi dây to màu hồng, Cố Đông Thần dán mắt vào sát màn hình để nhìn theo sợi dây, anh ta phát hiện ở giữa kẽ chân của Optimus Prime là Bạch Liên đang nằm trên người một con ếch xanh……….
“Rầm” một tiếng, màn hình điện thoại di động đập thật mạnh vào cửa xe.
Tài xế sợ hết hồn, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, thấy khuôn mặt của Cố Đông Thần tái mét. Tài xế nơm nớp lo sợ thu hồi tầm mắt, không dám thở mạnh, yên lặng cầu nguyện tổng giám đốc Cố có tức giận gì thì về nhà mà xả, tuyệt đối đừng đè đầu anh ta ra mà xả cơn tức. Mà vận số của tài xế cũng may, trên đường đi Cố Đông Thần không có một động tĩnh nào khác, xe dừng lại ở trước biệt thự của nhà họ Cố, Cố Đông Thần trầm mặt bước xuống xe, đi vào trong biệt thự.
Vừa đến cửa, Cố Đông Thần đã thấy Úc Uyển đang xách hành lý ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Đông Thần nhìn chằm chằm vào mắt Úc Uyển, lạnh giọng hỏi cô ta: “Khương Đường say rượu có phải do cô làm đúng không?”
“Tôi không có rảnh rỗi để làm mấy việc đó.” Úc Uyển khinh thường nói, định bước vòng qua anh ta.
Cố Đông Thần ngăn cô ta lại, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy tại sao cô lại nghi ngờ Đóa Nhi?”
Úc Uyển cười khinh, ánh mắt khiêu khích nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Anh muốn biết sao? Chờ xem đoạn phỏng vấn của tôi đi!”
Cô ta phỏng vấn?
Tầm mắt Cố Đông Thần quét qua đống hành lý của Úc Uyển, trái tim anh ta chợt tỏa ra một dự cảm xấu, anh ta đi lại ngăn Úc Uyển: “Cô mang hành lý đi đâu?”
“Ly hôn, em trai anh không cần tôi nữa, tôi ở lại nhà các người làm gì?” Úc Uyển đi vòng qua Cố Đông Thần một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta: “Bây giờ tôi và nhà họ Cố các người không có bất cứ quan hệ gì nữa, anh đừng có để ý đến tôi, anh lo mà quản lý người em trai tốt của anh kia kìa!”
Úc Uyển nói xong rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước thẳng đi.
Bây giờ cô ta cũng là một trong những người có liên quan, các phóng viên chạy đến đứng đầy bên ngoài biệt thự. Úc Uyển lái xe ra ngoài, thấy đám phóng viên, cô ta cười lạnh, chẳng những không tăng tốc chạy đi, ngược lại cố ý lái xe đến trước mặt các phóng viên, tháo kính râm xuống, nở nụ cười quỷ dị chờ phóng viên hỏi.
Cố Đông Thần cúi đầu, thấy hai tay Lâm Tịch vòng qua hông anh ta, ôm lấy anh ta.
Cô ta vẫn luôn thích ôm anh ta như vậy, nói như vậy khiến cô ta có cảm giác an toàn.
Cố Đông Thần nhớ lại những cảnh trong quá khứ, anh ta từ từ cầm lấy tay Lâm Tịch, nhỏ giọng nói: “Anh biết em không phải loại người như vậy mà.”
Lâm Tịch yêu anh ta, vì muốn anh ta quay lại, Lâm Tịch có thể bị Úc Uyển khích lấy đồ của anh để mang đi giám định DNA, nhưng anh ta biết Lâm Tịch đã lâu, cô ta tuyệt đối sẽ không dùng cái thủ đoạn hèn hạ đó để hãm hại Khương Đường. Như vậy trừ Lâm Tịch, chỉ còn lại Úc Uyển, hơn nữa Khương Đường cũng đã nói, Úc Uyển vẫn luôn để lộ tin tức của anh và Lâm Tịch.
Úc Uyển………………….
Ánh mắt Cố Đông thâm trầm, Úc Uyển không thích Khương Đường, sau khi anh ta kết hôn với Khương Đường, thì Úc Uyển luôn nhắm vào Khương Đường, cái loại luôn chĩa mũi nhọn khích bác người khác, không cần Khương Đường nói anh ta cũng có thể đoán ra được. Nhưng anh ta vẫn luôn cho là Úc Uyển tức giận thay cho Lâm Tịch nên mới giận cá chém thớt lên người Khương Đường như vậy, bây giờ suy nghĩ lại, bản thân Úc Uyển cũng không thích Khương Đường sao? Đều là con dâu của nhà họ Cố, Khương Đường xinh đẹp hơn Úc Uyển, danh tiếng hơn Úc Uyển, thậm chí bởi vì anh ta là người thừa kế nhà họ Cố, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì tương lai địa vị của Khương Đường cũng sẽ cao hơn Úc Uyển. Úc Uyển làm giám định DNA, thật sự chỉ muốn giúp anh ta quay lại với Lâm Tịch sao? Hay vì tư lợi của bản thân cô ta? Cho nên Úc Uyển liên tục giật giây Lâm Tịch, cô ta lòng dạ độc ác bứt tóc của một đứa con nít, thậm chí đêm đó Khương Đường say rượu cũng không phải là ngoài ý muốn………….
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh phải về nhà một lát, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cụ nhất định đang nổi giận.” Cố Đông Thần vỗ vỗ vai Lâm Tịch, giọng nói anh ta mệt mỏi.
Lâm Tịch khóc lóc ngăn anh ta lại, vùi đầu ở trong lòng anh ta: “Đông Thần, đều là tại em, nếu như em cẩn thận hơn, thì hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy………. Đông Thần, chúng ta chia tay đi, bởi vì em mà bác trai bị đả kích lớn như vậy, em không đóng phim nữa, em ra nước ngoài lại đây………….”
“Đừng có nói bậy, cũng chỉ là lời đồn thôi mà, không ảnh hưởng nhiều đâu.” Cố Đông Thần cúi đầu hôn đỉnh đầu cô ta, “Tiểu Tịch, anh nói rồi, chuyện trước đó đã là quá khứ rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau đi về phía trước, em lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vì một chút chuyện nhỏ nhặt này mà không chịu nổi? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, em ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Lâm Tịch nức nở gật đầu, lại ôm anh ta không chịu buông.
Cố Đông Thần bất đắc dĩ cười một cái, ôm lấy Lâm Tịch, rồi bế cô ta đặt lên giường trong phòng ngủ, nhỏ giọng trấn an một lúc, sau đó rời đi.
Lâm Tịch lặng lẽ nằm trên giường, sau khi xác nhận bên ngoài có tiếng đóng cửa, cô ta tiếp tục nằm chờ thêm vài phút nữa, chắc chắn Cố Đông Thần không quay lại đây, cô ta mới nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho Úc Uyển. Điện thoại reo chừng mấy cái mới thông, Lâm Tịch còn chưa mở miệng, thì đã nghe tiếng hét giận dữ của Cố Đông Lâm truyền đến: “Cô đừng có cãi chày cãi cối nữa, bây giờ tôi sẽ đi tìm ông cụ, tôi và cô ly hôn.”
“Ly thì ly, tôi mà cần anh sao!” Úc Uyển giải thích nửa ngày, nhưng Cố Đông Lâm vẫn không tin cô ta, tính khí tiểu thư của cô ta nổi lên, mắt thấy Cố Đông Lâm bước nhanh ra khỏi cửa, cô ta nhớ lại sau khi Khương Đường ly hôn thì Cố Đông Lâm cũng thay đổi thái độ đối với cô ta, buổi tối cũng ngủ ở phòng khác, Úc Uyển nổi giận đến bốc hỏa, cầm cái ly lên ném về phía Cố Đông Lâm.
Cái ly thủy tinh không đập chính xác vô người Cố Đông Lâm, rớt xuống đất bể tan tành.
Cố Đông Lâm quay đầu lại, thấy trên mặt đấy đầy mảnh thủy tinh, anh ta hung hăng trợn Úc Uyển một cái, rồi mau chóng đi tìm ông cụ Cố.
Úc Uyển giận đến đỏ mặt. Đóng cửa rầm một cái, lúc này mới nhớ ra là có người điện thoại tới, cúi đầu xem một chút, rồi giơ điện thoại lên nói: “Cậu có thấy gì trên blog của tên họ Thẩm chó chết đó không? Cố Đông Lâm mới vừa chửi tớ không ra gì. Thật là tức chết mà, ly hôn thì ly hôn, tớ cũng không chịu nổi hắn ta rồi, một chút bản lĩnh cũng không có, hắn ta tưởng không có hắn thì tớ sống không được sao? Một đám dâm ô khốn kiếp! Tớ nhổ vào!”
Lâm Tịch một tay nghe điện thoại, một tay nắm chặt chăn, đè nén hưng phấn khuyên cô ta: “Uyển Uyển, đừng có xúc động quá như vậy, bây giờ cậu ly hôn, thì chính là thừa nhận hãm hại Khương Đường rồi, chẳng lẽ cậu muốn bị công chúng chỉ trích sao? Uyển Uyển, mới vừa nãy Đông Thần cũng chất vấn tớ, tớ cứ cam đoan là chúng ta không làm, anh ấy tin rồi, tính tình Đông Lâm kích động, cậu đừng có làm to chuyện với cậu ta, bình tĩnh giải thích, từ từ cậu ta cũng sẽ tin cậu thôi.”
“Tin cái con khỉ, hắn vẫn luôn nhớ thương Khương Đường, từ lâu đã không muốn ở cùng với tớ nữa rồi!” Úc Uyển tức giận đá cái bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói. Khương Đường chính là một con hồ ly tinh, quyến rũ Cố Đông Thần đã không nói tới rồi, còn làm cho Cố Đông Lâm mê muội, nếu không thì cô ta chẳng thèm đối phó với Khương Đường làm gì.
“Chuyện này………….. Uyển Uyển, cậu phải hiểu rõ……………..” Lâm Tịch cố gắng khuyên giải.
Úc Uyển đi tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh sắc tiêu điều ở bên ngoài, suy nghĩ lòng vòng, chợt cười lạnh một tiếng: “Tớ muốn rõ ràng, cậu chờ mà xem, đôi cẩu nam nữ kia muốn dội nước bẩn lên đầu tớ sao, hừ, tớ sẽ dội lại y nguyên như vậy với bọn nó, tớ muốn xem thử Thẩm Kình yêu cô ta nhiều đến mức nào, bọn nó muốn chơi, tớ sẽ chơi tới cùng!”
Lâm Tịch hốt hoảng: “Cậu định làm gì?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.” Úc Uyển có ý định trả thù Cố Đông Lâm, cô ta cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
~
Ở bên kia, Cố Đông Thần ngồi ở trong xe, nhắm mắt lại suy nghĩ, xe chạy ra khỏi khu biệt thự rồi, anh ta mở mắt, lấy điện thoại di động ra, vào blog của Thẩm Kình.
Từ lúc Thẩm Kình đăng bài trên blog đến giờ, chưa tới một tiếng, lượt xem đã hơn năm con số, những bình luận ở phía dưới đều là cổ vũ, rầm rộ hơn rất nhiều so với bài viết chiến thắng của vận động viên quốc gia, tất cả đều khuyến khích Thẩm Kình, thay mặt Thẩm Kình theo đuổi Khương Đường giúp anh. Hô hấp của Cố Đông Thần dồn dập, từng chữ từng chữ quét qua mắt của anh ta, thấy Thẩm Kình miêu tả về đêm hôm đó, Cố Đông Thần vô thức nắm chặt tay lại thành quyền.
Thẩm Kình chính là một tên khốn. Đã biết rõ Khương Đường uống rượu say mà còn lợi dụng cô, Thẩm Kình có tư cách gì để theo đuổi Khương Đường? Mặt mũi nào công khai theo đuổi Khương Đường? Lại còn cái gì mà rút thưởng, làm như chỉ có Thẩm Kình mới là người có tiền đúng không? Hèn gì Khương Đường khinh thường là đúng………………
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Đường hiện lên trong tâm trí anh ta, nhịp tim của Cố Đông Thần chợt ngừng đập một chút, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Khương Đường không thích Thẩm Kình, không thích nhà giàu mới nổi, cô thích đàn ông trí thức, cô thích anh ta, nhưng anh ta không thể làm một người chồng tốt, anh ta khiến cô đau lòng, anh ta làm hại cô nửa đêm uống say, bị nhà giàu mới nổi hãm hại chà đạp, sinh ra một đứa bé………. Đóa Nhi……….
Cố Đông Thần cúi đầu, hai tay chen vào tóc.
Thẩm Kình chửi anh ta là đúng, anh ta không có tư cách nhắc đến Khương Đường, không có tư cách để bồi thường cho cô, nhưng nghĩ đến Đóa Nhi là máu mủ của Thẩm Kình, nghĩ đến Khương Đường có thể vì Đóa Nhi mà chấp nhận Thẩm Kình, có thể bởi vì anh ta vô tình khích tướng Thẩm Kình, lồng ngực Cố Đông Thần giống như có một tảng đá lớn đè xuống. Lúc ly hôn anh ta không có cảm giác gì, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu, Khương Đường đã đi, đi thật rồi.
Sau khi làm xong các thủ tục ly hôn, cô chưa bao giờ liên lạc lại với anh ta, anh ta chỉ có thể theo dõi tin tức cô trên mạng, cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn tự tin trang nhã như vậy, giống như chuyện ly hôn với anh ta cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cố Đông Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, vào blog của Khương Đường, hôm nay cô không nói bất cứ điều gì trên blog, cũng không trả lời màn tỏ tình của Thẩm Kình, nhưng blog của cô rất rộn ràng, có rất nhiều bình luận, chủ yếu là thay mặt Thẩm Kình để nói chuyện.
“Đường Đường, lúc chị ly hôn em không có khóc, nhưng hôm nay em khóc, chúc chị và anh Thẩm Kình mãi hạnh phúc!”
“Gả cho Thẩm Kình, gả cho Thẩm Kình!”
“Thẩm Kình tốt như vậy, cô không cần thì cho tôi đi!”
“Mắt cô to mà đẹp như vậy, tôi không tin cô mù, nhanh chấp nhận Thẩm Kình đi mà! Mau mang ba của Đóa Nhi về nhà đi!”
“Nhanh chóng chấp nhận Thẩm Kình đi, đàn ông tốt như vậy sắp bị tuyệt chủng hết rồi, đàn ông tri thức có gì tốt chứ, người đàn ông đối xử tốt với cô mới là thật lòng.”
“Cái cũ không đi thì sao cái mới tới được, hàng mới còn nguyên đai nguyên kiện, cô mau vui vẻ hốt hàng về đi!”
“Khương Đường Thẩm Kình, Thẩm Kình Khương Đường!”
“…………”
Bình luận cổ vũ, chỉ trích cũng có đủ, hiện tại giống như Khương Đường và Thẩm Kình ở cùng một chỗ với nhau vậy.
Cố Đông Thần nhắm mắt lại, một lúc sau, đi xem blog Lâm Tịch.
Hôm nay Lâm Tịch xuất viện, chỉ có một bức hình lúc buổi sáng, anh ta nhìn những bình luận ở phía dưới, ban đầu đều là bình luận chúc phúc, hy vọng cô ta sớm khỏe lại, bây giờ nhìn lại, số bình luận đã tăng vọt hơn mười vạn, hầu như đều là chỉ trích cô ta:
“Thấy cuộc sống của Khương Đường sau khi ly hôn tốt hơn rất nhiều, cô vui vẻ rồi chứ?”
“Hao tổn tâm cơ tranh giành hàng đã xài rồi, quá tệ, tôi xấu hổ thay cho cô luôn đó.”
“Tôi làm việc thiện một chút, cho cô xem blog người ta nói gì nè.”
Cố Đông Thần nhấn vào đường dẫn, nhìn thấy được tên chủ ID rất quen thuộc, Lâm Tịch hai lần bị chỉ trích, cả hai bài viết đều tác động cực mạnh lên công chúng. Cố Đông Thần biết rõ đối phương sẽ nói lời không tốt đẹp gì, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nhìn xuống.
Tựa đề bài viết: Hoa Hải Đường thuộc về Optimus Prime (Một nhân vật trong bộ phim Transformers).
Khi Bạch Liên và hoàng tử Ếch hạnh phúc đi cùng với nhau, tâm trạng của tôi rất phức tạp, Bạch Liên khôn lanh hơn người giành lại được hạnh phúc, đây thật sự là một năng lượng miệt mài, tôi rất khâm phục Bạch Liên thông minh, cũng khâm phục tấm lòng độ lượng của hoàng tử Ếch, tôi thật lòng chúc phúc cho bọn họ, nhưng lại không thể dừng được việc cảm thấy thương cảm cho Hải Đường.
Hài Đường ra đi rất tự nhiên, cô xuất hiện một lần nữa trong rừng rậm với nụ cười tươi trên môi, tôi hiểu rõ cô có thể sống tốt như trước, nhưng tôi vẫn rất đau lòng, đặc biệt là dưới sự so sánh với Bạch Liên, tôi hy vọng cô sẽ có được một kết thúc có hậu. Vào lúc tôi sắp tuyệt vọng, thì Optimus Prime từ trên trời giáng xuống.
Optimus Prime không thắng không thua, anh giơ tay ra, tiếp nhận đóa hoa xinh đẹp kiên cường Hải Đường.
Lời văn có hạn, đây là bức tranh biểu đạt hạnh phúc của cặp đôi này trong mắt tôi, tôi tin chỉ với bức tranh này đã khiến tôi yên lòng.
Đoạn blog viết đến đó là kết thúc, phía dưới là bức tranh, thủ lĩnh Transformers Optimus Prime nâng cánh tay rô-bốt lên, một đóa hoa Hải Đường xinh đẹp đang chậm rãi rơi vào lòng bàn tay rô-bốt. Ở bên chân trái của Optimus Prime bị cột một sợi dây to màu hồng, Cố Đông Thần dán mắt vào sát màn hình để nhìn theo sợi dây, anh ta phát hiện ở giữa kẽ chân của Optimus Prime là Bạch Liên đang nằm trên người một con ếch xanh……….
“Rầm” một tiếng, màn hình điện thoại di động đập thật mạnh vào cửa xe.
Tài xế sợ hết hồn, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, thấy khuôn mặt của Cố Đông Thần tái mét. Tài xế nơm nớp lo sợ thu hồi tầm mắt, không dám thở mạnh, yên lặng cầu nguyện tổng giám đốc Cố có tức giận gì thì về nhà mà xả, tuyệt đối đừng đè đầu anh ta ra mà xả cơn tức. Mà vận số của tài xế cũng may, trên đường đi Cố Đông Thần không có một động tĩnh nào khác, xe dừng lại ở trước biệt thự của nhà họ Cố, Cố Đông Thần trầm mặt bước xuống xe, đi vào trong biệt thự.
Vừa đến cửa, Cố Đông Thần đã thấy Úc Uyển đang xách hành lý ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Đông Thần nhìn chằm chằm vào mắt Úc Uyển, lạnh giọng hỏi cô ta: “Khương Đường say rượu có phải do cô làm đúng không?”
“Tôi không có rảnh rỗi để làm mấy việc đó.” Úc Uyển khinh thường nói, định bước vòng qua anh ta.
Cố Đông Thần ngăn cô ta lại, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy tại sao cô lại nghi ngờ Đóa Nhi?”
Úc Uyển cười khinh, ánh mắt khiêu khích nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Anh muốn biết sao? Chờ xem đoạn phỏng vấn của tôi đi!”
Cô ta phỏng vấn?
Tầm mắt Cố Đông Thần quét qua đống hành lý của Úc Uyển, trái tim anh ta chợt tỏa ra một dự cảm xấu, anh ta đi lại ngăn Úc Uyển: “Cô mang hành lý đi đâu?”
“Ly hôn, em trai anh không cần tôi nữa, tôi ở lại nhà các người làm gì?” Úc Uyển đi vòng qua Cố Đông Thần một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta: “Bây giờ tôi và nhà họ Cố các người không có bất cứ quan hệ gì nữa, anh đừng có để ý đến tôi, anh lo mà quản lý người em trai tốt của anh kia kìa!”
Úc Uyển nói xong rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước thẳng đi.
Bây giờ cô ta cũng là một trong những người có liên quan, các phóng viên chạy đến đứng đầy bên ngoài biệt thự. Úc Uyển lái xe ra ngoài, thấy đám phóng viên, cô ta cười lạnh, chẳng những không tăng tốc chạy đi, ngược lại cố ý lái xe đến trước mặt các phóng viên, tháo kính râm xuống, nở nụ cười quỷ dị chờ phóng viên hỏi.
Danh sách chương