Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Sở Du Nhiên mái đầu bạc trắng, nắm chặt lấy Wales cũng già nua. Cho dù mắt cậu đã mờ, nhưng khi nhìn người yêu vẫn tràn đầy dịu dàng như trước, vừa quyến luyến vừa yêu thương, không ngừng nhắc đi nhắc lại lời dặn: “Thân ái, sau khi em ra đi, anh nhất định phải sống tốt, đừng có làm điều ngu ngốc.”

Wales tóc giờ cũng trắng xóa, y giơ ngón tay run rẩy, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của bạn đời, cảm giác luồng tinh thần lực luôn quấn quít với mình đang dần dần tan biến, chỉ biết gật đầu nắm chặt tay Sở Du Nhiên.

Suốt một trăm năm qua, hai người sớm chiều bầu bạn. Nay Sở Du Nhiên đã hơn một trăm hai mươi tuổi, mỹ nhân năm xưa ở tuổi xế chiều nhan sắc đã tàn phai. Từng giọt từng giọt nước mắt nơi khóe mắt Wales rơi xuống, ướt đẫm nơi hai bàn tay đang xiết chặt. Mặc cho làn da người yêu đã nhăn nheo, không còn trắng nõn mềm mại như trước, Wales vẫn như đang nâng niu một thứ bảo bối, không muốn xa rời.

Sở Du Nhiên cứ nhìn Wales chăm chú như vậy, khóe miệng mỉm cười, lưu luyến hồi lâu mới nhắm mắt lại, thì thầm: “Nếu có kiếp sau, nhớ phải tìm em.”

Nhìn thấy Wales gật đầu, Sở Du Nhiên muốn cố gắng mỉm cười khích lệ người yêu lần nữa. Nhưng cậu đột nhiên cảm nhận được tinh thần lực quấn quít lấy hạch dị năng của Wales bắt đầu vỡ vụn, khiến cậu chỉ biết trân trối nhìn y, không thốt nổi nên lời.

Cơ thể càng lúc càng mệt, linh hồn bắt đầu tan biến, ý thức càng lúc càng mơ hồ. Trong cơn mê ấy, cậu tựa như thấy Wales đang ngã lên người mình, y mỉm cười, thì thầm bên tai cậu: “Đồ ngốc, ta đã nói không có khả năng em chết trước ta mà. Không có em, cuộc sống với ta có khác nào sự tra tấn.”

Sống hơn một thế kỷ đã ba mươi năm, Wales cảm thấy, so với cha mẹ và anh chị chết oan chết uổng của mình, y đã sống lời được nhiều năm lắm rồi. Nay không còn người sớm tối kề bên, để lại y đơn độc tưởng nhớ, vậy sống còn có ý nghĩa gì? Hạch dị năng vỡ nát, chứng minh sinh mệnh của giống đực đã đi tới hồi kết.

Sở Du Nhiên tuy rằng đã sớm có dự cảm, biết Wales sẽ làm điều ngốc nghếch, nhưng cậu không thể ngờ, ngay cả chút ít thời gian đối phương cũng không để cho mình mà một lòng muốn cùng cậu rời khỏi thế gian này.

Muốn oán trách vài câu, nhưng lại không thể cất lời, chỉ một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt, Sở Du Nhiên dồn hết hơi tàn, túm lấy bàn tay của Wales. Khóe miệng cậu cong lên, không rõ trong lòng đang có cảm giác gì, chỉ thấy vô cùng bình yên. Như vậy cũng tốt, để mình được chăm sóc Wales đến khi cuối đời, thật tốt.

Ít nhất, Wales đang cười.

Sống cùng giường, chết cùng huyệt.

Kiếp sau, bọn họ khẳng định vẫn có thể chung đôi.

TOÀN VĂN HOÀN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện