Editor: Vân Tích

Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi

Đối mặt với sự đả kích không nể nang của Wales, Dillow bị chọc giận, vừa định vung móng vuốt đánh thúc thúc ngu xuẩn một trận, lại bị Wales dùng hai móng vuốt túm lên, lắc qua lắc lại rồi nhét vào trong một rương nhỏ có lắp thiết bị cách âm. Chỉ vì tránh cho cháu trai cản trở, Wales bệ hạ đã sớm chuẩn bị tốt hòm sủng vật, thật đúng là kẻ xảo quyệt!

Banksy đứng ngoài cửa vẫn muốn thử lại lần nữa, mà Crewe lại không dám trực tiếp ném người đi, dẫu sao thì vị Thủ tướng này tuổi cũng cao rồi. Mà lúc này, giọng nói uy nghiêm của Wales truyền ra: “Vương hậu ta đã tìm được, ngài sớm chuẩn bị lễ cưới đi, nếu không có chuyện gì đặc biệt, đừng đến làm phiền ta.”

Banksy đại nhân: “Thật?”

Crewe phó quan: “Thật!”

Banksy đại nhân: “Ta không tin!”



Sở Du Nhiên tắm xong, cả người mệt mỏi, dây thần kinh lười biếng còn chưa kịp bật, đã cảm thấy ghê tởm. Hắn nhìn quanh phòng một lượt, lại ngó ra bên ngoài, nhưng không thấy thứ gì, hơi có chút chột dạ. Gần đây, tinh thần lực của hắn hình như càng ngày càng nhạy cảm, cái cảm giác như bị thú dữ nhìn chằm chằm này, thật sự chỉ là ảo giác thôi ư? Lúc này, quang não để trên bàn tích tích kêu lên vài lần, Sở Du Nhiên không nghĩ nhiều về chuyện ban nãy nữa, cầm lên xem, thì ra là thư của Dillow. Sau khi bắt máy, hắn sững sờ khi không thấy bóng dáng Dillow, báo đen như hòa tan vào màn đêm, soi cũng không thấy.

Dillow không hề biết việc này, nhóc đập đập móng, hừ một tiếng: “Thầy, thúc thúc nhốt ta trong một gian phòng nhỏ, ta không muốn làm bài tập.” Bài tập về nhà hôm nay chính là hôn người thân một cái, nói cho bọn họ biết là nhóc rất yêu người a. Bài tập này chính là bài tập thích hợp nhất dành cho Dillow, người từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thân, nhưng mà, nhốt trong phòng nhỏ là cái quỷ gì? Sở Du Nhiên bất mãn, đây là bạo hành gia đình à!

Dịu dàng an ủi nhóc con một câu, Sở Du Nhiên hỏi: “Dillow, con…Con đang ngồi chỗ nào vậy?”

“Ở chỗ này này!” Dillow giơ móng vuốt.

Sở Du Nhiên nhìn màn ảnh đen vẫn hoàn đen, nhớ tới bộ lông đen bóng của Dillow, khóe môi co giật, từ bỏ việc xem biểu cảm của đứa nhỏ: “Dillow, mách thầy là tại sao thúc thúc lại nhốt con trong phòng tối?”

Dillow duỗi dài bốn móng vuốt: “Thúc thúc ngu xuẩn mỗi ngày đều đi hẹn hò, ngày nào cũng đều đặn ba người, hừ, y thấy ta vướng víu!” Lời nói non nớt phát ra từ cổ họng, lại mang theo chút oan ức không dễ thấy, mà với cảm xúc nhạy bén, Sở Du Nhiên lại sớm phát hiện ra. E rằng trong lòng Dillow, nhóc đang lo sợ thúc thúc kết hôn sẽ có con của chính mình, sớm muộn cũng vứt bỏ nhóc.

Thân phận kiểu này dễ gây khó xử lắm nha…

Sở Du Nhiên hít sâu một hơi, đăng nhập internet, gửi tin nhắn đến Wales: “Chào buổi tối, Wales tiên sinh, Dillow còn nhỏ, bị nhốt sẽ gây trở ngại cho sự hình thành tâm lý, ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành. Nếu ngài lo lắng Dillow phá hỏng hẹn hò của mình, có thể gửi nhóc tới chỗ của ta!”

Cảm giác cách viết của mình có hơi tỏ ra khó chịu, Sở Du Nhiên lại gửi thêm một khuôn mặt tươi cười thân thiên: ^_^

Wales tức đến ứa nước mắt, hẹn hò?

Lại một lần nữa thành công bôi xấu thúc thúc, Dillow điện hạ đang ở trong phòng tối bị móng vuốt của thúc thúc tóm chặt lấy cái gáy múp míp đầy thịt. Dillow duỗi cả bốn móng ra, vẻ mặt già nua của thúc thúc ngu xuẩn ở ngay trước mặt nhóc, cách đầu móng chưa đầy một centimet, chỉ cần nỗ lực chút xíu là có thể cào nát.

Đáng tiếc, cho dù mệt như chó, Dillow cũng không thành công.

Thiên hạ không có chuyện gì có thể tồi tệ hơn chuyện này  biết việc là do cháu trai mách lẻo, Wales lập tức kéo nhóc về phòng của y, ném một phát lên giường, sau đó nhảy xổ tới, dùng móng vuốt ấn cháu trai xuống, suy nghĩ một lát rồi mới trả lời tin nhắn: “Xem mắt là bị bức ép, ngươi không nên hiểu lầm.”

Sở Du Nhiên ngẩn người, xem mắt? Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Sở Du Nhiên gật đầu, không phải loại đào hoa lăng nhăng là tốt rồi, dẫu sao lần đầu tiên thấy đối phương cũng cảm giác đối phương là người chững chạc. Dillow còn nhỏ, có thể có chút hiểu lầm, tưởng xem mắt là hẹn hò. Nghĩ vậy, hắn vội vàng xin lỗi, cũng tiện thể nhắc nhở Wales, là hiểu lầm thì phải giải thích rõ với trẻ nhỏ, Dillow nhìn bề ngoài tưởng mạnh mẽ, thật ra rất nhạy cảm.

Wales: Sau này Dillow nhờ ngươi chăm sóc.

Sở Du Nhiên hồi âm, nói: Được.

Sở Du Nhiên cảm thấy cuộc sống của đôi thúc cháu này cũng không dễ dàng gì. Phụ thân và mẫu phụ của Dillow cùng lúc qua đời, để lại Dillow một mình sống cùng thúc thúc độc thân. Một nam nhân mang theo một đứa nhỏ, bận tới mức không có thời gian chăm sóc không nói, đáng nói là tất cả giống cái đều không không muốn sống trong cảnh như vậy. Bởi vì mang theo một đứa con ghẻ, cho nên dù thúc thúc của Dillow có xem mắt vô số lần, cũng không lấy nổi vợ!

Ta đồng tình sâu sắc với ngươi!

Ngón tay dừng lại trên màn ánh sáng một lúc, cuối cùng, Sở Du Nhiên vẫn đưa ra đề nghị: Wales tiên sinh nếu rảnh rỗi, có thể xem một số sách nuôi dạy trẻ con, tìm hiểu suy nghĩ cảm xúc của Dillow, ta đề cử cuốn “Tâm lý học ấu tể”, cuốn này không nhiều chữ, viết cũng đơn giản ^_^

Wales sau khi xem xong, trầm tư một hồi, lúc nghĩ xong xuôi mới phát hiện người kia đã offline. Trong bóng tối, con ngươi màu vàng kim sáng quắc lên, cảm giác lông tơ mềm mại của thú con cọ vào đệm thịt, lòng hơi ngứa ngáy. Đứa nhỏ kia, lá gan càng lúc càng lớn, đùa vui đến nỗi y rất muốn cào một cái.

Ngày thứ hai tới trường, Sở Du Nhiên lại hỏi Dillow một ít chuyện trong nhà, thế nhưng Dillow còn nhỏ, chỉ biết bản thân từ khi còn trong trứng đã được thúc thúc nuôi dưỡng, những cái khác hoàn toàn không biết. Thúc thúc nhóc rất bận, mỗi ngày hoặc là không để ý tới nhóc, hoặc là hẹn hò với giống cái, hoặc là đi đánh nhau với người ta, hơn nữa ngày nào cũng bắt nạt nhóc, tóm lại là không làm chuyện gì đứng đắn.

Là một kẻ chuyên “bôi đen” thúc thúc, lời Dillow điện hạ nói kỳ thực cũng không sai.

Xử lý công vụ = không để ý tới nhóc!

Bị ép xem mắt = hẹn hò với giống cái, hơn nữa không chỉ là một người!

Thị sát quân đội = đi đánh nhau với người ta!

Dùng gậy bông luyện tập năng lực nhảy cao và cắn xé của Dillow = bắt nạt nhóc!

Sở Du Nhiên cảm thấy chuyện này còn tiếp diễn như vậy thì không ổn, hắn nhất định phải tìm cơ hội thảo luận vấn đề này với thúc thúc của Dillow. Nam nhân độc thân như thế, phương pháp giáo dục con trẻ rất có vấn đề.

Đến lúc tan học, Sở Du Nhiên tự mình đưa nhóm ấu tể đến cổng phía đông, xếp thành hàng năm, từng hàng từng hàng trông như một chuỗi thịt viên mập mạp. Các lớp khác đều xếp thành hàng dài, trong hàng đều là những loài gần gũi, không có khác biệt nhiều. Chỉ có lớp của Sở Du Nhiên thì to nhỏ đủ kiểu, thoạt nhìn giống như là mấy nhóc suy dinh dưỡng bị xếp vào lớp mẫu giáo bé. So với đám gần hai mươi con sư tử hổ báo ở lớp sát vách, thì càng nhỏ bé tới đáng thương.

Sở Du Nhiên đối với ánh mắt đánh giá của người ngoài, trong lòng thờ ơ không để tâm, có lẽ có thể nói, đối với giống cái, bảo vệ con non là thiên tính, cho nên trong lòng hắn, mấy đứa nhỏ này cái gì cũng đều là nhất.

Thấy Sở Du Nhiên hoàn toàn không để tâm, ung dung bình thản, một tiếng hừ lạnh từ lớp sư tử hổ báo vọng tới, một giọng nói không cao không thấp giễu cợt: “Tiện dân.”

Tại trường học này, thầy giáo đều là con cháu quý tộc. Mà Sở Du Nhiên, mặc dù trên danh nghĩa là con trai của Sở Hồng Vũ, nhưng ai cũng biết hắn là đứa bé được Sở Hồng Vũ nhặt về từ một tinh cầu rác rưởi. Trẻ con sinh ra ở nơi đó, trừ đám bình dân ở tinh cầu cấp thấp ra thì không còn ai khác. Cho nên hai chữ “tiện dân” Josh nói ra, ai cũng hiểu là muốn trào phúng ai.

Thầy giáo lớp bên bất mãn nhíu mày, Josh thật là càng ngày càng không hiểu chuyện, nhưng mà người này là chủ nhiệm lớp con mình, anh trai lại nắm chức vụ trọng yếu trong quân đội, cho nên người bình thường không ai dám chọc vào.

Sở Du Nhiên lại chỉ cười, không thèm để ý, chậm rãi nói: “Thầy giáo Josh định dùng thân phận để dọa ta? Thân phận của ngài thật sự rất cao.” Hắn dễ tính cũng không có nghĩa là dễ bị người ta ức hiếp, trên đời này cũng không có ai nguyện ý mặc cho người khác khinh bỉ mình, trừ phi kẻ đó cuồng ngược.

Josh nghiến răng, định nói thêm lại bị Claude kéo tay: “Ân oán cá nhân của các ngươi thì ngầm giải quyết với nhau thôi, không sợ dọa bọn nhỏ sao!” Từ phương diện khác mà nói, Claude vẫn là thầy giáo rất có trách nhiệm, hiểu rõ cãi nhau chốn đông người khó coi đến mức nào.

Josh lườm một cái, không tiếp tục ở trước mặt học sinh gây phiền phức cho Sở Du Nhiên nữa, nhưng trong bụng nghĩ gì người khác đều hiểu. Phần lớn thì đồng tình với Sở Du Nhiên, bởi vì Sở Du Nhiên tuyệt đối là đang bị giận cá chém thớt. Josh thích một giống đực giỏi giang mọi mặt, nhưng đối phương lại nhất kiến chung tình với Sở Du Nhiên, thậm chí dù bị Sở Hồng Vũ đánh cho một trận cũng không thay lòng. Josh mỗi lần thấy Sở Du Nhiên đều muốn gây sự, ánh mắt nhìn Sở Du Nhiên như nhìn kẻ thứ ba nơi nơi chỉ biết giả thanh cao câu dẫn đàn ông, rất không vừa mắt.

Sở Du Nhiên nhìn về phía Claude, mỉm cười cảm kích. Khí chất của hắn ôn hòa, lúc cười lên con mắt màu đen sâu thẳm, đen óng như mực, phản chiếu trọn vẹn hình ảnh của đối phương, thoạt nhìn đặc biệt chân thành. Claude tức giận quay mặt đi không thèm nhìn hắn, trong lòng thầm nói Sở Du Nhiên này có bị ngốc không vậy, ai bảo là mình giải vây cho hắn chứ? Nhưng trước mặt đông người, Claude cũng không tiện nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Josh, ai bảo mi chọc giận hắn, mỗi lần đều bị hắn làm cho giận không nuốt trôi, lại còn khiến người bên ngoài lưu lại ấn tượng xấu, mi có ngốc không vậy?

Sở Du Nhiên vẫn là bộ dạng ôn hòa, khóe miệng cong lên, nụ cười ấm áp trên gương mặt xinh đẹp, phối với đồng phục màu xanh nhạt càng tôn thêm vẻ tươi trẻ phong nhã, khiến đám nhóc con lớp sư tử hổ báo cũng theo bản năng mà ngóng nhìn. Dillow bất mãn việc giáo viên của mình bị dòm ngó, căm ghét vung móng vuốt: “Một lũ ngu xuẩn!”

Josh trừng Dillow, rất không vừa mắt với bộ dạng kiêu ngạo của nhóc, cảm thấy giống y như Sở Du Nhiên, chán ghét vô cùng!

Đúng năm giờ một khắc, vòng bảo hộ đúng giờ mở ra, Sở Du Nhiên nhìn ra bên ngoài, khiếp sợ trợn tròn mắt khi thấy cặp mắt màu vàng kim vô cùng quen thuộc, khiến hắn có chút dở khóc dở cười.

Phóng tầm mắt ra xa, hơn trăm phụ huynh của mấy đứa nhóc, không giống như những hôm trước lao tới các lớp đón con, bởi vì một con liệp báo màu đen khỏe khoắn đang bễ nghễ ngồi xổm chắn trước cửa. Da lông đen bóng, hệt như một khối vải thượng hạng, khiến người khác chỉ cần nhìn đã muốn sờ thử. Nhưng mà, không biết tại sao, mặc kệ người tới đón là phụ huynh hay tôi tớ trong nhà, tất cả đều đứng cách y rất xa, để lại giữa hai bên là một mảng nhỏ khu vực không người.

Nhìn thấy Sở Du Nhiên, báo đen bự ép lỗ tai ra sau, lắc một cái, mặt nghiêm túc nói: “Ta tới đón Dillow.”

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường vô trách nhiệm:

Sở Du Nhiên: “Thân ái, tư thế ngồi xổm của ngươi đặc biệt đẹp trai!”

Wales: “Ngươi có thấy ta (beep beep) không?”

Sở Du Nhiên: “Hả?”

Wales: “Thời điểm ở dạng thú hình không ai mặc quần, cho nên ngươi có thấy không…”

Sở Du Nhiên: “Cút!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện