Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

Sở Du Nhiên không phản kháng, chủ động ôm lấy cổ Wales, tư thái muốn gì cứ lấy gợi lên dục hỏa của y, nụ hôn thứ hai trở nên tràn đầy dục vọng chiếm hữu, thời điểm tình đến nồng, Wales đột nhiên kéo áo Sở Du Nhiên xuống, nhoài người hung hăng hôn một cái ở chỗ xương quai xanh của cậu, một dấu hôn đậm màu lưu lại trên đó, lúc này mới thở hổn hển nằm trên người Sở Du Nhiên, đè xuống xao động của mình.

Sở Du Nhiên không hiểu mở mắt ra, nhìn Wales đột nhiên dừng lại.

Wales chọc chọc cái bụng mềm của cậu, giọng nói khàn khàn, “Cho em ăn no trước đã, buổi tối trừng phạt tiếp!”

Sở Du Nhiên: “…” Đây là tiết tấu để cậu khôi phục trạng thái tốt trước nhất, sau đó sẽ ăn thả ga sao? Ôm Wales qua bộ quân trang, Sở Du Nhiên trái lại không có mấy cảm giác mâu thuẫn, cậu biết lúc nào nên muốn cái gì, biết bản thân phải nắm được cái gì, dường như không chút nào để ý đến lời uy hiếp kia, Sở Du Nhiên chà mặt Wales, không hài lòng với cái cảm giác trơn tuột này lắm, lông nhung mềm đâu rồi? Cậu tóm lấy phù hiệu trên vai Wales, ngữ khí chậm rãi, nghe tới tai Wales liền tự động chuyển thành làm nũng: “Buổi tối nghe lời anh, bây giờ thì nghe em, anh mau biến thân đi, em muốn ôm một chút.”

Hình người không được hoan nghênh bằng hình thú, Wales bệ hạ cảm thấy tâm tình mình hiện giờ còn đen hơn cả lông. Nhưng mà, người bên cạnh đang dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm y, mang đầy ước ao, nếu như y không thể thỏa mãn, quả bóng lông đáng yêu này thật giống như có thể khóc ngay được, khóe miệng Quốc vương Bệ hạ giật giật, cuối cùng không nói ra lời cự tuyệt được, vì giống cái của mình mà thỏa hiệp lần thứ hai —— lại mềm lòng rồi!

Cảm giác lông nhung đã trở lại, Sở Du Nhiên vui vẻ nhéo nhéo lỗ tai ôm ôm cổ xoa xoa mặt, sau đó không nhịn được dùng mặt cọ cọ, trong lòng không khỏi thỏa mãn mà cảm thán: Màu lông của Quốc vương Bệ hạ thật tốt, cứ như dùng thuốc làm đẹp lông vậy, bóng loáng không dính nước, cảm giác trên tay thật tuyệt vô cùng!

Cưng chiều nhìn giống cái ôm cổ mình chiếm tiện nghi, tâm tình Wales tốt hơn nhiều, không nỡ để Sở Du Nhiên ở lại một mình, do đó tự cho mình một ngày nghỉ, cùng Sở Du Nhiên ăn trưa, buổi chiều thì biến thành hình thú nằm trong sân cỏ hoa đầy vườn, phơi nắng híp mắt, mặc cho Sở Du Nhiên “sỗ sàng” trên người y.

Quốc vương Bệ hạ mở ra kỷ nguyên mới cưng chiều giống cái của mình, tất cả tôi tớ thị vệ đều trợn mắt nhìn một màn khó hiểu này, Quốc vương Bệ hạ biến thành hình thú để một giống cái làm xằng làm bậy trên người mình! Vậy mà biểu tình còn rất chi là hưởng thụ!

Vì vậy, mọi người khiếp sợ đem Sở Du Nhiên từ đệ nhất dũng sĩ có thể trị được Quốc vương Bệ hạ, tăng lên mức thú thần luôn.

Cũng không biết ai truyền đi bát quái này, mấy ngày toàn Đế tinh đều biết: Chuẩn vương hậu là thú thần tái thế, đặc biệt đặc biệt cao đại thượng (cao sang, vĩ đại, đẳng cấp)!

Lúc này, Sở Du Nhiên đã sờ soạng toàn bộ đầu và lưng Wales, đang lúc mím môi mừng thầm, Wales bất thình lình mở mắt ra, hỏi cậu: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

“A?” Sở Du Nhiên trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Wales, lúc này cậu mới nhớ ra đối phương hỏi cái gì, nhận mệnh gật đầu, Sở Du Nhiên cười nói: “Anh xem rồi sắp xếp đi, em cũng chạy không được, hiện tại mặc kệ đến chỗ nào người khác cũng đều biết quan hệ của anh và em rồi.”

Lỗ tai Wales run một cái, sau đó trầm ổn gật gật đầu, “Vậy ngày mai chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”

Sở Du Nhiên nắm lấy đuôi Wales, phản ứng kích động hỏi: “… Lúc nào cơ?!”

“Ngày mai.” Wales nghiêm túc lập lại.

“Không được! Quá vội rồi, không cần chuẩn bị hai, ba tháng sao? Không phải cần chọn ngày đính hôn trước à? Tối thiểu phải ba tháng!” Sở Du Nhiên hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của thú nhân, thế này quá gấp rồi!

Wales liếm liếm cái tay đang nắm lấy đuôi mình của Sở Du Nhiên, giảm bớt cảm giác căng thẳng của cậu, ngữ điệu trầm ổn, giống như chuyện này dưới cái nhìn của y căn bản không có gì phải để ý cả, “Chúng ta đã đính hôn rồi, căn bản không cần phức tạp như thế, nửa tháng là đủ rồi.”

“Một tháng, ít nhất cũng phải một tháng, không thể ít hơn nữa.” Sở Du Nhiên một dạng anh có nói gì em cũng không lui bước đâu.

Wales nghiêm túc gật đầu, đồng ý rất nhanh, “Được, vậy thì một tháng.”

Sở Du Nhiên -_-|| Cứ cảm thấy mình bị lừa rồi…

Nhưng mà ngẫm lại cũng không sao, ngày đó sớm muộn gì cũng đến, nhưng mà thân thế của mình… Nghĩ tới đây, Sở Du Nhiên rút ra mấy cành hoa nhỏ, vừa ngồi bện chúng thành vòng hoa, vừa sắp xếp lại suy nghĩ, “Thật ra, em đã nhớ lại chuyện lúc trước rồi, anh nói chúng ta kết hôn, gia tộc Lehmann sẽ có phản ứng gì?”

Gia tộc Lehmann, chính là gia tộc vốn dĩ của cậu.

Tinh cầu Siler nằm cách Đế tinh vô cùng xa, là một trong số ít đại Tinh cầu có tên riêng mà không phải là số hiệu. Nơi đó khí hậu lạnh giá, nhiệt độ trung bình cả năm đều chừng âm mười mấy độ.

Sở Du Nhiên khi còn bé như một quả bóng lông, không hoàn toàn là mập, mà càng nhiều hơn là lông, cần thiết để cậu chống lạnh.

Phụ thân Sở Du Nhiên, chính là người quản lý Tinh cầu kia, Công tước Lehmann.

Mẫu phụ Sở Du Nhiên, là trưởng tử Hayes – sau khi xuất ngũ từ Không quân về quy ẩn – của Công tước Khalsa.

Hai gia tộc thông gia, vốn cũng không có bao nhiêu cảm tình, tính cách Hayes hờ hững, cao quý lãnh tình, cho dù đối xử với chồng mình cũng không có mấy lúc cười. Ấn tượng nhiều nhất của Sở Du Nhiên, chính là mẫu phụ và phụ thân ly thân, mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ nhìn trời xanh bên ngoài như có điều tâm sự. Còn nhớ đối phương đã từng muốn trồng một gốc cây ngô đồng, nhưng trong cái hoàn cảnh kia, cây làm sao có thể lớn lên được.

Chỉ là trong những kí ức Sở Du Nhiên nhớ lại được ấy, bản thân khi bé vẫn được rất nhiều người yêu thương, lúc đó cậu giống như một quả bóng tuyết vậy, ở tại Tinh cầu đó, màu sắc giống tuyết là sự tồn tại thánh khiết, giống như Thượng Đế hay thiên sứ người phương Tây tôn sùng, thú nhân cũng sùng bái Thú Thần cùng người bảo vệ họ, đều nói Hoàng tộc là do Thú Thần phái đến che chở đồng tộc, mà Sở Du Nhiên từ nhỏ toàn thân trắng như tuyết bởi vì tinh thần lực đạt được cấp S hiếm thấy mà định ra hôn ước với Wales, địa vị có thể thấy được chút ít.

Nhưng mà bất ngờ xảy ra năm Sở Du Nhiên sáu tuổi, sáu tuổi là thời điểm đại đa số ấu tể có thể biến thành hình người, Sở Du Nhiên vậy mà lại là tóc đen mắt đen hiếm thấy. Tại Tinh cầu Siler, tóc đen mắt đen không rõ tượng trưng, hơn nữa Khalsa bản thể bạch hạc cùng Công tước Lehmann bản thể là bạch hổ, thì sao có thể sinh ra đứa con tóc đen mắt đen được, hơn nữa Sở Du Nhiên sáu năm nay đều là dáng vẻ bàn điểu (chim mập) núc ních, không giống hạc lại càng không giống hổ.

Lời tám nhảm là thứ vũ khí có sức thương tổn mạnh nhất, bọn họ đem những suy đoán ác ý áp lên một đứa trẻ sáu tuổi, địa vị của Sở Du Nhiên xuống dốc không phanh. Tuy rằng khi đó Sở Du Nhiên có tư duy của người trưởng thành không để ý đến, mẫu phụ cậu cũng không thèm để ý, lúc người khác nói Sở Du Nhiên không phải con ruột của Công tước Lehmann, hắn chỉ cười ôm lấy con trai, dành sự dịu dàng duy nhất cho mình cậu. Nhưng mà sắc mặt của Công tước Lehmann đối với cha con bọn họ ngày càng không tốt.

Sở Du Nhiên vốn sống rất tốt dưới sự bảo hộ của Hayes, nhưng đáng tiếc lúc đó Công tước Khalsa bởi vì trợ giúp Wales đăng vị mà hy sinh tính mạng, ngay sau đó Hayes cũng bị bệnh. Trong hai năm chăm sóc Hayes, tinh thần lực của Sở Du Nhiên ngày một giảm xuống, ngay sau khi Hayes qua đời, Công tước Lehmann ngang nhiên mang tình nhân của mình cùng một nhi tử giống cái tuổi xấp xỉ Sở Du Nhiên về nhà, ý đồ thay thế vị trí chuẩn Vương hậu của cậu. Sở Du Nhiên căn bản không phải rời nhà trốn đi, mà là sau khi nhìn thấu quỷ kế ám sát của phụ thân mà chạy khỏi Tinh cầu Siler.

Sở Du Nhiên kể toàn bộ chuyện mình nhớ lại được cho Wales, sau đó nắm lấy đuôi y, lồng vòng hoa vào. Giọng nói cậu có chút hờ hững, kể lại quãng thời gian không vui đó, giống như đang nói về chuyện của người khác.

Wales sau khi nghe xong, ánh mắt dần thẫm lại, “Không khác mấy kết quả ta tra được, vốn là để sau khi em nhớ lại sẽ trừng trị bọn họ, nhưng nếu bọn họ dám đến thì cũng được thôi.”

Tay Sở Du Nhiên dừng lại, “Anh tra ra từ lúc nào?”

Wales ngẩng đầu lên, trầm tư một chút nói: “Ngay lần đầu tiên em cầu (xin) ta.”

Sở Du Nhiên: “…” Sao lại là cầu, lúc đó cậu chỉ nói có thể hay không thôi, làm gì có cầu đâu.

Wales thích ý gãi gãi phía dưới tai, vừa vặn lộ ra cái đuôi còn có gắn vòng hoa giấu trên đùi Sở Du Nhiên. Tôi tớ xung quanh đi ngang qua sợ đến mắt như muốn rớt luôn, lại nhìn nụ cười trên dung nhan xinh đẹp của Sở Du Nhiên, nhất thời thán phục: Vương hậu tuyệt đối là Thú Thần tái thế! Ai dám nói hắn có thể đeo vòng hoa lên đuôi Bệ hạ mà vẫn còn sống thì xem như kẻ đó thắng! (câu này chém chém nhưng ý chắc là đúng =-=)

Wales như cảm nhận được ánh nhìn xung quanh, phát hiện vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, y hừ một tiếng, tâm tình tốt không thèm phản ứng, lười biếng nằm nhoài trong ngực Sở Du Nhiên cọ cọ, “Thật ra ta còn một tin tức mà em không biết, muốn nghe không?”

Sở Du Nhiên ừm một tiếng, phát hiện đối phương không có động tĩnh gì, khóe miệng run rẩy nâng mặt mèo của đối phương lên, hôn một cái lên cái mũi ít lông, vì để thỏa mãn lòng tự trọng của mèo lớn mà làm bộ tò mò nói: “Em muốn biết, xin anh nói cho em đi.”

Mèo lớn hài lòng lỗ tai run một cái, lúc này mới nói: “Mẫu phụ em là bất đắc dĩ bị ép gả cho Lehmann.”

“A?” Sở Du Nhiên đầu óc mơ hồ, có ý gì?

“Theo ta được biết, ông ngoại em có nhược điểm bị rơi vào tay Lehmann, mẫu phụ em vì thế mới không thể không gả, mà trước khi hắn lấy chồng, đã mang thai em rồi.”

Sở Du Nhiên Σ( ° △°)

“Cho nên, em và gia tộc Lehmann căn bản không có quan hệ gì.”

Sở Du Nhiên chấn kinh rồi một lúc lâu, sau đó thanh tĩnh lại, “Ồ.”

Wales còn đang chờ cậu nói tiếp, kết quả sau khi ‘ồ’ một tiếng xong Sở Du Nhiên không nói gì nữa, tay nhỏ xấu xa tiếp tục “chiếm tiện nghi” trên người y. Wales ngẩng lên, không hiểu nhìn cậu, không muốn nói thêm chút gì sao?

Sở Du Nhiên thở dài, rầu rĩ nói: “Em chỉ có chút tò mò, đến cùng thì em thuộc chủng tộc gì? Mẫu phụ em là bạch hạc, em lại chỉ là… Dù sao em và người không giống nhau, nhất định là em theo cha ruột.”

Wales nhíu mày, “Em đang vướng mắc cái này?”

Sở Du Nhiên gật gật đầu, “Nợ cũ năm xưa, em không muốn bởi vì bản thân tò mò lại đi vạch trần vết sẹo tìm hiểu ngọn ngành sau khi mẫu phụ đã chết rồi, đó chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Bởi vì đang có rất nhiều thời gian tốt đẹp chờ em, em thích nhìn anh híp mắt tắm nắng, thích nhìn đám Dillow chơi đùa, em chỉ biết mình là con trai Sở Hồng Vũ, những chuyện khác, em mới không cần để trong lòng đâu.”

Muốn nói cậu thoải mái, chẳng bằng nói cậu nhỏ nhen, thứ có thể khiến Sở Du Nhiên đặt trong lòng quá ít. Hiện tại cậu hạnh phúc như vậy, nợ cũ năm xưa có là gì? Nếu như gia tộc Lehmann đến gây phiền phức, cậu chắc chắc sẽ không giảng hòa, nếu thực sự không được thì trực tiếp đóng cửa thả cục than lớn than nhỏ ra, sức chiến đấu tuyệt đối max!

Wales yên lặng đặt đầu lên đùi bạn lữ, không nén được tiếng cười trầm thấp, cưng chiều thổ tào một câu: “Vật nhỏ vô tâm vô phế.”

Sở Du Nhiên bất mãn nhéo lỗ tai mèo, lườm y, “Nói chuyện cẩn thận!”

Phát hiện bạn lữ từ sau khi nhớ lại mọi chuyện liền trở nên “kiêu căng” hơn rất nhiều, Wales cảm thấy nhất định là quả bóng lông bị ủy khuất nên làm nũng với y, vì vậy yên lặng nhịn xuống hành vi nhéo tai vô lý này. Quốc vương Bệ hạ trẻ tuổi còn không biết, chút tật xấu nếu không ngăn lại sớm, vậy khẳng định là chịu cả đời rồi. Cảm thấy bị nhéo tai trước mặt nhiều tôi tớ vẫn rất là tổn hại mặt mũi, quốc vương Bệ hạ trầm giọng nói: “Đang nhiều người ở đây, nhanh buông ra.”

Sở Du Nhiên: “Phì!” Ý là lúc không có ai thì có thể nhéo hả?

Chiếm được cam kết lúc không có ai thì có thể nhéo lỗ tai, Sở Du Nhiên liền vui vẻ vuốt lông mèo lớn trò chuyện với Wales cả một buổi trưa. Vừa mới khôi phục kí ức, đại não còn đang trong giai đoạn chỉnh lý có chút không theo kịp tiết tấu, lúc đến giờ đón Dillow, Sở Du Nhiên có chút mệt mỏi. Wales đuổi cậu về phòng ngủ, vừa muốn rời đi thì bị Sở Du Nhiên ôm lấy cổ, chính sự giải quyết xong rồi, Sở Du Nhiên bắt đầu lôi chuyện cũ ra, “Sao anh lại tự mình đi cứu em? Đã vậy còn mang theo Dillow, không dẫn quân theo, tự mình chiến một chiến hạm thì oai lắm hả? Anh bị điên đúng không!”

Wales nhịn xuống câu nói bất kính kia, xoa xoa đầu Sở Du Nhiên, giải thích: “Em là giống cái của ta, nào có đạo lý để người khác cứu chứ, bảo vệ em là chức trách của ta.”

Sở Du Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Vạn nhất anh gặp nguy hiểm, toàn bộ Đế quốc đều gặp nguy hiểm, bảo vệ con dân Đế quốc cũng là chức trách của anh đó.”

Wales nhíu mày, uy hiếp nói: “Em có ngủ hay không?”

Sở Du Nhiên híp mắt, “Khi còn bé anh chê em xấu, còn đánh bay em …” Rõ ràng do bản thân không muốn giả vờ sợ hãi rụt rè khiến Wales ghét bỏ đánh bay, giờ lại bị Sở Du Nhiên lấy ra dùng.

Quả thật sắc mặt Wales cứng ngắc, quốc vương Bệ hạ quyết định giữ im lặng. Dự đoán sai lầm này sẽ bị Sở Du Nhiên xem là nhược điểm bắt bí y cả đời, Wales dĩ nhiên không tìm được lý do phản bác, cuối cùng chỉ có thể để Lindsay chăm sóc thật tốt Sở Du Nhiên, bản thân mượn cớ đi đón Dillow, trong mắt Sở Du Nhiên đây chính là chạy trối chết!

“Ngu ngốc!” Sở Du Nhiên cười nói thầm một tiếng, ngã vào cái giường to khủng khiếp của Wales, cảm giác nơi này đâu đâu cũng có mùi của Wales, đặc biệt có cảm giác an toàn. Gửi một cái tin cho Sở Hồng Vũ, nói cho đối phương biết mình không sao, sau đó không đợi đối phương trả lời lại, liền chìm vào giấc ngủ thiếp đi.

Không lâu lắm, cùng Wales trở về ngoài Dillow, còn có Sở Hồng Vũ vẻ mặt khẩn trương.

Nhìn nhi tử nằm ngủ không hề phòng bị trên giường của một giống đực “khác”, hiệu trưởng Sở nhíu mày, xoi mói nhìn Wales một cái.

Wales thả Dillow xuống, nhìn nhóc con lặng lẽ cọ đến bên người Sở Du Nhiên, trên mặt lộ vẻ ôn hòa ít có, “Ta đã cho người an bài lễ kết hôn, lễ cưới sẽ sớm được tổ chức.”

Sắc mặt Sở Hồng Vũ lúc này mới hòa hoãn lại một chút, đưa ‘áo bông nhỏ’ mình nuôi lớn cho người ngoài, là một người cha, khó tránh khỏi tâm lý không cân bằng. May mà cũng không tính là người quá ngoài, Wales là học trò duy nhất của ông. Nếu như là người khác, Sở Hồng Vũ quả thật không nỡ.

Trong lòng ba ba khổ sở, thế nhưng ba ba có nói ra cũng chẳng ai thương xót, còn không bằng không nói!

Sợ ầm ĩ Sở Du Nhiên nghỉ ngơi, Wales chỉ trỏ Dillow, làm động tác bảo nhóc nhẹ nhàng một chút, rồi cùng Sở Hồng Vũ đi ra ngoài, nói với đối phương: “Em ấy đã nhớ lại chuyện trước kia, bao gồm cả nguyên nhân mất trí nhớ.”

Sở Hồng Vũ trở nên trầm mặc, đôi mắt đào hoa hẹp dài lóe lên sự cay đắng khôn kể, ông tự giễu cười cười, “Sớm muộn cũng sẽ có ngày đó, nhớ ra cũng không sao.”

Wales lẳng lặng nhìn Sở Hồng Vũ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hơi có chút trêu chọc, “Em ấy nói, phụ thân chỉ có một, và chỉ có thể là thầy.”

Sở Hồng Vũ ngẩn người, lúng túng chớp mắt một cái, không khỏi nhìn về phía phòng ngủ, mặt già đỏ ửng, “Tính ra vật nhỏ này còn có lương tâm!”

Wales hừ một tiếng, đặc biệt khinh bỉ cho đối phương một ánh mắt lạnh, “Nếu như em ấy biết thầy là…”

“Câm miệng!” Sở Hồng Vũ trong nháy mắt trở mặt, “Chuyện này ngươi phải để nó mục rữa ở trong bụng, cả đời không được nói ra! Lúc nó sắp đoán ra được, ngươi cũng phải giấu đi!”

Wales nhíu mày, ghét bỏ nhìn thầy giáo của mình, giống như không nghĩ tới ông chú đối diện này lại ấu trĩ như vậy, y hỏi ngược lại: “Em ấy luôn tò mò giống tộc của mình, cứ để em ấy mơ hồ cả đời vậy sao?”

Sở Hồng Vũ sờ sờ cằm, “Nguyên hình à, ngươi cứ nói cho nó là con gà vàng (tiểu hoàng kê) không phải là được sao? Dù sao cũng không khác cái đồ chơi kia là mấy, chỉ là hình thể to nhỏ khác biệt mà thôi.” (bạn Sở màu trắng mà nhỉ, sao lại cho thành gà vàng =v=)

“Cứ mãi là con gà vàng sáu tuổi?” Wales cảm thấy buồn cười, “Chờ con của chúng ta xuất thế, nếu có ấu tể của bộ tộc thầy, em ấy thấy con mình là gà, thì sẽ nghĩ thế nào? Nếu như là ấu tể giống đực, ” Wales đột nhiên khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trường miêu tả: “Em ấy nhìn con mình từ quả bóng lông màu trắng hoặc vàng từ từ mọc ra móng vuốt sắc nhọn cánh như lợi kiếm, màu sắc cả người dần biến thành đỏ hoặc đen, hơn nữa còn giương cánh phun lửa, em ấy sẽ có tâm trạng gì?”

Sở Hồng Vũ: “…”

————————

Giờ cơm tối, Điện hạ Dillow nhận được nhiệm vụ đi đánh thức thầy giáo ăn cơm tối rốt cục có thể danh chính ngôn thuận bò lên giường, dùng đệm thịt hai móng vuốt che lấy mũi Sở Du Nhiên, thành công khiến Sở Du Nhiên ngộp tỉnh.

Thấy cậu mở mắt ra, Dillow đến gần liếm liếm mặt của cậu, trầm gọi: “Thầy ơi…”

Không bảo vệ được thầy và em trai, Dillow hiện tại đặc biệt u buồn _(:з” ∠)_

Sở Du Nhiên cười bắt lấy cục than nhỏ, nhấn vào lòng xoa nhẹ mấy cái, kinh ngạc hít một tiếng, “Sao lại gầy thế này? Trước đây chỗ bụng nhiều thịt lắm mà.”

Tâm tình Dillow vốn đang mất mát trong nháy mắt bĩu miệng, rầm rì một tiếng, biểu thị ta không muốn nói chuyện với thầy nữa, đúng là nói hươu nói vượn, thầy làm ta quá thương tâm rồi.

Wales đẩy cửa tiến vào, liền thấy hai người ôm nhau lăn trên giường, khuôn mặt tuấn tú tối sầm, đi tới nhấc Dillow lên, bất mãn lườm cháu trai: Lớn như vậy rồi còn nhõng nhẽo, quá tệ!

Dillow bất mãn giơ giơ móng vuốt, một lần nữa đột phá hạn chế thông thường của động vật nhà họ Mèo bị xách thịt sau gáy sẽ biến thân trở thành bé ngoan, hận không thể cào đầy mặt ông chú xấu xa, vật nhỏ vừa cào vừa kêu: “Thả ta ra!”

“Ngươi chắc chắn chứ? Được thôi, thả ra đây.” Wales quay người, xách cháu trai tới bên cửa sổ, cong khóe miệng vươn tay, thả ra, mắt thấy Dillow ở giữa chân không xoay mình một cái, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, Wales hài lòng, đóng hai cánh cửa lại, xoay người nhìn Sở Du Nhiên, trong con ngươi mang ý cười: “Dậy ăn chút gì đi.”

Sở Du Nhiên đứng lên mặc áo khoác vào, bất đắc dĩ nói: “Dillow vẫn còn nhỏ, anh đừng trêu nó thế.”

Wales hừ một tiếng, thờ ơ nói: “Không nhỏ, sau này đừng để nó cọ trong ngực em nữa.”

Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày, đi tới ôm mặt Wales kéo xuống, nhón chân lên hôn một cái lên trán, “Chỉ có thể cọ với anh, đúng không?”

Wales trầm mặt, nghiêm túc gật đầu, lỗ tai dưới ánh nhìn trêu chọc của Sở Du Nhiên dần biến thành hồng nhạt, Sở Du Nhiên nỗ lực áp chế ý cười xấu xa nơi khóe miệng, cảm thấy nếu lúc này Wales ở hình thú, nhất định sẽ xấu hổ cuộn đuôi lại. Wales híp mắt, bất mãn nâng cằm Sở Du Nhiên lên, vừa định chứng tỏ chút địa vị giống đực của mình, liền nghe thấy tiếng vèo đằng sau, Wales lạnh mặt, ôm eo Sở Du Nhiên nhoáng cái đã đi đến cửa, mang theo người yêu đi ăn cơm.

Dillow đánh lén ngã sấp trên giường, sau đó bò dậy thật nhanh đuổi theo, càng đánh càng hăng!

Nhưng mà vừa nhìn thấy ăn, báo nhỏ liền đàng hoàng, đánh nhau cái chi á, ăn no xong đã rồi nói tiếp ~

Đáng tiếc, động vật họ mèo ăn xong liền mệt rã rời không thể nào tái chiến một hồi với ông chú ngu xuẩn, nằm lỳ ở trên giường, gối đầu lên đùi Sở Du Nhiên, thằng nhỏ buồn ngủ rồi.

Sở Du Nhiên vuốt lưng nhóc, thấy nhóc ngủ say rồi, lúc này mới để quan hầu ôm nhóc đi.

Bớt đi một cái bóng đèn, Sở Du Nhiên nhìn Wales vừa tắm xong mặc áo ngủ ngồi bên cạnh cậu, trong nháy mắt liền cảm thấy lúng túng, hơi đỏ mặt, ánh mắt chỉ có thể dịch ra chỗ khác, Sở Du Nhiên biệt nữu nhìn sàn nhà nói chuyện, “Thân thể em đã tốt hơn rồi, ngày mai nên về thôi, hiện tại ở cùng một chỗ… Khụ, chỗ phụ thân, em cũng không yên lòng.”

Wales cúi đầu nhìn biểu tình của Sở Du Nhiên, đột nhiên nhếch miệng đến gần, trán tựa trán Sở Du Nhiên, khiến cậu sợ hết hồn. Cái câu nuôi cho tốt rồi gặm ăn đặc biệt có tính uy hiếp, hiện giờ chạy đến che kín đầu óc Sở Du Nhiên —— nuôi tốt rồi gặm! Cho ăn no rồi yên tâm gặm!

“Anh đừng quậy ” Sở Du Nhiên căng thẳng muốn tránh, ánh mắt lại bị đôi mắt vàng kim phía trước bắt lấy, trong đôi mắt Wales mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh đèn lờ mờ, che đi dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của y, trên gương mặt tuấn tú còn mang theo tia cười nhẹ, trong nháy mắt này khiến trong lòng Sở Du Nhiên hoảng hốt, khoang ngực như đang nổ pháo hoa lấp lánh, chấn động đến mức đầu ong ong không nói được gì, người trước mắt nhìn đẹp đến nỗi cậu không rời mắt đi được.

Ngây ngốc nhìn vài giây, Sở Du Nhiên yên lặng quay đầu, có chút không nhịn được nghĩ muốn che mặt: Cục than này có độc! Tuyệt đối có độc!

Trong đầu cậu còn chưa quên câu nói thả ra để ăn của đối phương, hiện tại mắt lại không khống chế được ngắm nhìn người ta, Sở Du Nhiên cũng cảm thấy bản thân mình có bệnh, thật sự có bệnh rồi!

Wales bị dáng vẻ mâu thuẫn của cậu chọc phát cười, ngón trỏ nắm lấy cằm Sở Du Nhiên, xoay khuôn mặt ửng đỏ như bị thiêu về, Wales mang theo nụ cười đến gần, nhẹ nhàng hôn khẽ một cái lên môi Sở Du Nhiên, nhìn Sở Du Nhiên đỏ bừng mắc cỡ, cũng không nhịn được nữa nhào tới áp đảo người ta.

Sở Du Nhiên bị đè rên lên một tiếng, bất mãn đẩy vai Wales, “Sức anh lớn như vậy mà còn nhào qua, coi em là con mồi hả?”

Wales cọ cọ chóp mũi cậu, thâm tình hôn lên, cảm giác dưới thân người dần dần thả lỏng lại, hai mắt mông lung nhìn mình, quên cả khước từ, y cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Sở Du Nhiên: “Đúng, đêm nay em chính là con mồi của ta, ăn từ đâu, ăn thế nào, đều phải nghe ta.”

Sở Du Nhiên hít sâu một hơi, đột nhiên căng thẳng.

Wales an ủi cậu: “Đừng sợ, nếu như không thoải mái, em có thể kêu dừng bất cứ lúc nào.”

Sở Du Nhiên: “Dừng.”

Wales: “…”

“Đùa em thôi.”

Im lặng đến không khí cũng ngưng tụ lại…

Sở Du Nhiên theo bản năng mở to hai mắt, muốn nhìn vẻ mặt của Wales, kết quả trên mông liền bị bóp một cái không nặng không nhẹ, Sở Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng gì, ngay sau đó eo đã bị ôm chặt, một nụ hôn sâu mang theo ý trừng phạt ấn xuống, Wales dùng phương thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất của thú nhân biểu đạt tình cảm của mình với người yêu, mỗi một tế bào đều kêu gào cướp đoạt chiếm giữ. Kỳ quái là, Sở Du Nhiên lại như kì tích mà buông lỏng, thậm chí trái tim còn cảm thấy chân thực, không từ chối nữa, Sở Du Nhiên không tiếng động dung túng bạn lữ của mình, phối hợp khẽ nâng cổ lên, tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ cùng chiếm đoạt ấy của đối phương…

Trong không gian mờ tối, Wales nhìn người dưới thân đuôi mắt ửng hồng, trong cặp mắt đào hoa tinh xảo có một lớp sương mù, si ngốc nhìn mình, đến gần liếm liếm đôi mắt của Sở Du Nhiên, đôi mắt vàng kim vì hưng phấn mà càng sáng hơn.

Áo tắm trên người Sở Du Nhiên trong lúc hôn môi đã bị Wales xé ra từng chút một, vô cùng kiên nhẫn hưởng thụ bữa tiệc lớn. Bàn tay to mang theo vết chai thuận theo đường nét da thịt mà xoa nắn, khiến thân thể ngây ngô của Sở Du Nhiên run rẩy từng đợt, ngón tay thon dài cuối cùng dừng tại vị trí mà mình sớm nghĩ tới, Wales dừng lại, kiên nhẫn vuốt ve, nắn bóp, mãi đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ tràn ra giữa răng môi người dưới thân, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ tươi bị mình hôn đến sưng lên, rốt cục Wales không khắc chế nổi nữa, hung ác nhào tới…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện