Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

Sở Du Nhiên nhìn biểu hiện cảnh giác của Dillow, nhíu mày, Dillow luôn rất nhạy bén, cũng là đứa nhỏ khinh thường bịa chuyện, nhất định là phát hiện ra gì đó mới có biểu hiện như vậy. Không nghĩ nữa Sở Du Nhiên gửi tin cho Sở Hồng Vũ, để ông phái người tra một chút xem thời gian gần đây có kẻ khả nghi nào xuất hiện hay không.

Bởi vì nhà Công tước Zarro gặp biến, đột nhiên mất đi hai đứa con trai, chỉ còn lại một giống cái khúm núm nhát gan sợ phiền phức, Công tước Zarro trực tiếp cự tuyệt lời khiêu chiến của Sở Hồng Vũ, lúc này tâm tình của Hiệu trưởng đại nhân còn đang trong sầu muộn.

Trong lòng vốn đang khó chịu, con trai lại một đêm không về, điểm tâm chỉ có thể tự mình giải quyết, tâm tình Hiệu trưởng đại nhân càng thêm khó chịu, sau khi thấy tin nhắn của con trai Hiệu trưởng đại nhân lập tức phái người đi thăm dò, nhất định là có tên tiện nhân nào đó không biết xấu hổ coi trong thằng con ngốc xinh đẹp như hoa của ông, lén lút trốn đi nhìn trộm! Nhất định phải bắt được tên đó đánh cho một trận, khiến con trai cảm động ôm lấy tay ông kêu khóc nói ba ba lợi hại hơn tên mèo nhép kia!

Đáng tiếc, sau khi tra xét video thì không phát hiện được gì cả.

Hiệu trưởng Sở tiếp tục hậm hực trong lòng…

Sở Du Nhiên sau khi có được kết quả cũng hỏi Dillow một lần, đứa nhỏ cũng nói không rõ ràng, chỉ là có cảm giác đó, cũng không nói được gì khác, Sở Du Nhiên chỉ có thể lưu lại một phần cảnh giác, thả Dillow đi chơi.

Sau đó, Dillow liền đi khiêu khích lớp bên…

Sở Du Nhiên ( ̄▽ ̄ “)

————————————

Lúc này, Elton mở cửa phòng, nhìn bên ngoài trống trơn, sau khi dừng lại 2 giây lần thứ hai đóng cửa lại.

Trong phòng, một con hồ ly xám tro dần hiện ra hình thể, hắn nằm trên đất, bày ra tư thế quỳ xuống, ngữ khí đồng dạng thành kính, “Điện hạ, con báo đen nhỏ kia hình như phát hiện ra thuộc hạ ẩn thân, xin Điện hạ trách phạt.”

Elton lẳng lặng nhìn hồ ly dưới chân một cái, mắt híp lại, ngữ điệu giương lên mang theo vài phần ý lạnh: “Báo đen nhỏ? Ấu tể hoàng thất kia đã thức tỉnh dị năng rồi, dùng thiên phú của nó, sớm muộn cũng sẽ thành kẻ địch vướng tay vướng chân của Đế quốc, tìm cơ hội trừ khử nó đi là được.”

“Thuộc hạ nhớ rồi.”

“Sở Du Nhiên thế nào?”

“Cậu ta vô cùng cảnh giác, không hề giống giống cái phổ thông, hơn nữa tinh thần lực quá cao, một chút gió thổi cỏ lay cậu ta cũng sẽ phát hiện, cho dù không có Wales ở đó, thuộc hạ cũng không dễ tới gần.” Hồ ly xám đánh giá vô cùng khách quan, còn tiết lộ nhiệm vụ theo dõi khó thực hiện được.

Elton sờ tấm thẻ thủy tinh trong tay, trên đó Sở Du Nhiên vẫn cười ôn nhuận tao nhã như trước, dáng vẻ vô hại khiến người ta muốn săn sóc, hắn hiểu ý cong môi cười lên, là dáng vẻ thẳng thắn vô hại như ngày thường, “Sau khi Wales đi thì tận lực ra tay, chúng ta nên trở về nước rồi.”

“Vâng.”

————————————————

Sở Du Nhiên ở bên này, còn đang xem bọn Dillow khiêu khích lớp sư hổ.

Lần này Dillow ném một cục đất vào sân nhà người ta, gấu mèo mập mấy hôm nay vẫn luôn quan sát bọn nhỏ đánh nhau cũng tương đối nghịch ngợm, đứng sau cửa cũng bắt chước Dillow nhặt đất ném qua, đây hình như là lần đầu gấu mèo mập gây hấn, không có chừng mực gì cả, cục đất ném qua vừa vặn đập vào cửa kính nhà người ta.

Vừa thấy mình gây rắc rối, gấu mèo mập ngày thường lười đến hận không thể biến thành quả cầu thịt nhanh chóng chạy đi, ục ịch chạy về trốn sau cây chờ.

Đám sư hổ nhỏ chạy tới xem thấy ba kẻ tái phạm đang ngồi xổm đó, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhào tới, khai chiến!

Gấu mèo mập chỉ biết phóng hỏa không biết dập lửa trốn kĩ, mắt thấy bọn họ đánh nhau, thì như một bé ngoan ngồi dựa lưng dưới tàng cây, lấy gậy trúc từ trong vòng tay không gian ra gặm, thật giống như chuyện đập phá cửa kính nhà người ta không liên quan gì đến mình vậy.

Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, tên nhóc này trời sinh đen tối!

Khiêu khích lần này có chút nghiêm trọng, có thể là chọc giận nhóm sư hổ rồi, cũng có thể là bị thầy Claude mắng nên đám sư hổ nhỏ đã học được động não, vậy mà học được cách dùng chiến thuật. Trước tiên là mấy đứa béo béo nhào lên áp đảo Dillow nhanh nhẹn nhất, những đứa còn lại tách Archer và Caly ra vây đánh, ba thằng nhỏ lần đầu tiên bị đánh cho mặt mày xám xịt, lông trên đuôi Caly không biết bị ai gặm trụi mất một mảng.

Chiến bại!

Dillow tức quá chừng, đám này tứ chi phát triển ngu xuẩn kia lại dám dùng thịt mỡ áp nó, không thể nhẫn nhịn!

Archer tức giận đập đất, ngoài Dillow, Hỏa sư tử tuổi xấp xỉ luôn đánh đâu thắng đó phát thệ nhất định phải đập đám hỗn tạp kia ra bã!

Đuôi bị trụi đối với trị số đẹp trai của tiểu soái sói mà nói cũng là hoàn toàn không thể nhẫn nhịn, tức giận gào gừ gào gừ hô hoán lên.

Sở Du Nhiên nhìn bọn nhỏ chịu thiệt, khóe miệng cong lên, thua thiệt là được rồi, không có người nào đánh đâu thắng đó đâu, sức mạnh cá nhân có mạnh, cũng không sánh được một đội nhà người ta. Xem thường người khác, sẽ bị người khác đè lại, kẻ không biết tôn trọng đối thủ một ngày nào đó sẽ bị chính sự kiêu ngạo của mình đánh bại. Sở Du Nhiên cũng không nói gì với bọn nhỏ, chỉ mang nước và thức ăn ra, cho bọn thú con bổ sung thể lực.

Cậu muốn thả bọn nhỏ tự do trưởng thành, chỉ cần không có nguy hiểm thì cứ mặc bọn chúng tự thăm dò. Hiển nhiên phương diện này thầy Claude làm tốt hơn cậu, bởi vì thầy Claude dưới điều kiện tiên quyết là đám nhỏ nhà mình không chịu thiệt thì sẽ không đi ra can thiệp chuyện đánh nhau →_→ Xem đi! Lần này nhóm ấu tể bên họ thắng hắn đâu có hiện thân ra đòi giải thích đâu.

Nhìn bọn nhỏ chật vật như vậy, Sở Du Nhiên chụp mấy tấm hình, lần lượt gửi cho gia trưởng nhà bọn nhỏ: Đánh thua nhóm sư hổ lớp bên, tất cả đều không vui ^_^

Mẫu phụ Archer: Không sao, trở về ta cho nó ăn cơm nhiều chút là lấy lại sức liền!

Mẫu phụ Caly: Ái chà chà, đuôi trụi cả rồi, con nhà ai đấy? Xấu chết rồi!

Chú Dillow: Ngu!

Sở Du Nhiên không nhịn được bật cười, phụ huynh thế giới này đều vô cùng đáng yêu, nếu chuyện này xảy ra ở nhà trẻ kiếp trước, tuyệt đối sẽ là chuyện lớn, khiếu nại, trách cứ, gây sự, đòi giải thích vv.., dù sao mỗi nhà chỉ có một bảo bảo, bị chút xíu thương tổn liền như khoét thịt trong lòng cả nhà vậy.

Mà ở thế giới này, ấu tể đánh nhau bị bắt nạt là chuyện bình thường, cha mẹ chỉ cảm thấy con nhà mình dốt nát, về nhà giáo dục một trận, lần sau đánh lại là được.

Về phần chữ ngu xuẩn của con mèo lớn kia, Sở Du Nhiên lựa chọn không nhìn, Dillow một câu ông chú ngu xuẩn, Wales cũng hai câu thằng cháu ngu ngốc, cậu đã quen rồi.

Khi tâm linh ba đứa đang bị tổn thương tức đến xoay vòng, Panda lần thứ hai bám tường nhìn sang bên kia, ngay cả Miller cũng thấy kinh ngạc, chuyện phá cửa kính này thật có khoái cảm kì lạ, thời điểm nghe thấy tiếng ‘choang’ kia dường như có thể khiến tinh thần phấn chấn. Thế là Miller cũng thích quan sát tham gia đội ngũ của Panda, hai đứa đều nhìn sang đối diện.

Chuột đồng Vic vẫn không để ý chuyện bên ngoài như cũ, chỉ một lòng gặm bánh quy nhỏ.

Về phần Jimmy, đã sớm chạy đi an ủi Dillow.

Là ấu tể đệ nhất Đế quốc, Dillow điện hạ chắc chắn sẽ không bị một đám ô hợp đánh ngã, vì vậy sau khi thấy Jimmy thì nhanh chóng đứng lên biểu thị bản thân không yếu đuối đến mức cần ấu tể giống cái an ủi! Không phải chỉ là thua thôi à, nhóc ở trước mặt ông chú ngu xuẩn từ xưa, đến, giờ, ‘đao’, có thắng được!

Dillow đại nhân chưa bao giờ sợ thua!

Thua, đánh lại là được!

Mấy ngày kế tiếp, Dillow dĩ nhiên “Không ngại học hỏi kẻ dưới” thỉnh giáo ông chú ngu xuẩn, làm sao dùng sức của một người dẹp loạn được đám gia hỏa sau khi bị đánh nhiều đã biết cách phối hợp kia, còn nghiêm túc học kiểm soát dị năng.

Sở Du Nhiên rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là ‘mèo bắt người không kêu to’, Dillow tuyệt đối là kiểu im lặng làm việc lớn, mấy ngày này không sợ nhóm sư hổ khiêu khích, khắc chế bản tính không có xông lên, đây là muốn tích lũy sức lực, chờ nắm chắc thời điểm rồi mới động thủ lại.

Rốt cục, sau mấy ngày dạy cháu trai Wales phải đi chiến khu thị sát, trước khi đi một ngày quyết định để Dillow chuyển đến chỗ Sở Du Nhiên, miễn cho sau khi trở về một mình Dillow ở trong cung điện to như vậy, khẳng định nhóc không thích ứng được.

Lúc Dillow dọn nhà vừa vặn là ngày nghỉ, nhóm thú con cũng nghỉ, Caly nhắn tin video với Dillow, nói Archer đang làm khách tại nhà nhóc, hỏi Dillow có muốn tới nhà nó chơi hay không. Sau vụ đồng thời bị đánh, giữa ba đứa nhỏ vậy mà lại hình thành một tình hữu nghị kì quái.

Lỗ tai Dillow rung một cái, rầm rì một tiếng, cao quý lãnh diễm nói: “Ta không rảnh, ta phải chuyển đến nhà thầy giáo ở, giờ đang thu dọn đồ nè.” Nói rồi ngậm lấy một quả bóng lông ném vào xe đồ chơi, chứng minh bản thân thật sự rất bận.

Vừa nghe Dillow được ở trong nhà thầy ‘dáo’ mỹ nhân, Archer cùng Caly không bình tĩnh được, tại sao mi có thể mà chúng ta lại không được?!

Dillow khinh bỉ nói: “Bởi vì ông chú ngu xuẩn sắp kết hôn với thầy giáo ngu ngốc rồi, thấy giáo ngu ngốc còn sắp sinh cho ta một ổ đệ đệ ngu xuẩn nữa! Tất cả đều là lông đen đó!” ╮(╯▽╰)╭ Archer + Caly (⊙o⊙)!

Mẫu phụ của Archer cùng Caly đồng dạng khiếp sợ, hai vị phu nhân lập tức liên hệ với trượng phu, cùng lớn lên với Wales – hiện đang là Tổng tư lệnh một tả một hữa của quân khu Đế quốc: Anh yêu à! Bệ hạ muốn kết hôn rồi! Tin tức chính xác trăm phần trăm, chính mồm Dillow điện hạ nói, nghe đâu còn có cả ấu tể rồi, anh nói chúng ta nên chuẩn bị gì đây?!

Đáp: Còn chuẩn bị cái gì nữa? Cũng đã mang bầu rồi em nói xem chuẩn bị cái gì? Trải qua trò đùa ầm ĩ của Archer và Caly, tất cả bọn nhỏ trong lớp đều đã biết trong bụng thầy giáo có bảo bảo, là con của chú Dillow, Dillow sắp làm anh trai rồi, đều cùng màu với Dillow —— là kiểu bóng lông đặc biệt đặc biệt đen ~ đáng yêu quá à ~~~

Sở Du Nhiên “mang thai” đang tự mình dọn một cái tủ nhỏ, tự mình đặt đồ của Dillow vào, hoàn toàn không biết Dillow đã làm ra cho cậu một trận ô long lớn đến mức nào.

Wales ngồi bên cửa sổ uống trà lẳng lặng nhìn Sở Du Nhiên đi qua đi lại, giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt không thể nói được, đặc biệt là lúc khom lưng kia cái mông đáng yêu vểnh lên một độ cong mê người, y biết cái mông đó có xúc cảm như thế nào.

Thần kinh Sở Du Nhiên không thô, bị ánh mắt nóng bỏng nhìn như vậy, nhất thời bị đốt đến không làm được gì nữa, bất đắc dĩ nghiêng đầu lườm người bên cửa sổ một cái, ý bảo y thu liễm một chút.

Wales đổi một tư thế càng thoải mái hơn, nâng cằm, tiếp tục nhìn Sở Du Nhiên, bạn lữ của y hai chân nhỏ nhắn thẳng tắp, da dẻ nhẵn nhụi bóng loáng, sờ lên giống như bắt được bóng mỡ dê (???) vậy, khiến người ta yêu thích không buông tay được.

Sở Du Nhiên đầu đầy hắc tuyến quay lại, “Wales!”

Lần đầu tiên nghe Sở Du Nhiên gọi cái tên này của y, Wales nhíu mày, tầm mắt rời khỏi đôi chân trần của Sở Du Nhiên, sau khi liếc nốt một lần nữa, mới vững vàng dừng trên mặt Sở Du Nhiên, thấy mặt cậu đỏ ửng, mới vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Du Nhiên: “… Anh nói xem?”

Wales nghiêm mặt, biểu thị chính mình cũng không biết làm sao.

Sở Du Nhiên: “…” Muốn đánh người, làm sao bây giờ?

Thấy cậu không nói gì nữa, Wales lần thứ hai đề nghị: “Chờ ta trở về em hẳn đã suy nghĩ kĩ, chúng ta kết hôn đi.”

Khóe miệng Sở Du Nhiên giật một cái, đừng tưởng rằng cậu không biết trong đầu cục than bự này đang nghĩ cái gì nhé!

Wales đứng dậy, đi tới phía sau ôm lấy eo Sở Du Nhiên, cọ cọ bên tai cậu như con mèo, cọ mãi cho đến khi Sở Du Nhiên dùng hai tay cố định đầu y lại, híp mắt bất mãn, “Không được nháo!”

Wales hôn nhẹ lên tay Sở Du Nhiên một cái, trong con mắt vàng kim tràn đầy tâm tình, y hạ giọng dịu dàng lưu luyến gọi một câu: “Bóng lông nhỏ.”

Lỗ tai trắng nõn của Sở Du Nhiên nháy mắt nhiễm đỏ, đại não bị tiếng nói dịu dàng này quẹt đến down máy (tắt máy), đến tận khi bị nhấn trên giường hôn sâu, cũng không phất lên được chút suy nghĩ phản kháng nào.

Cục than lớn này có độc!

Tuyệt đối có độc!

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dillow: “Theo tác giả Miêu nói, đập cửa kính nhà người ta rất có khoái cảm, keng, choang, loảng xoảng!”

Sở Du Nhiên: “Bé ngoan không nghịch, tác giả Miêu khi còn bé cùng một đám nít ranh thi đập cửa kính nhà người ta, người khác đều dùng đá nhỏ ném chơi, bả lượm hẳn cục gạch hùng hổ ném, buổi tối mẹ bả xách cổ áo bả tới nhà người ta đền tiền cửa bị đập vỡ, con tuyệt đối không được học bả ý!”

Hắc Miêu: “… Tuổi thơ ấu không có lịch sử đen tối thì không phải tuổi ấu thơ! Bọn mi đều đi shi (chít) đê!!!”

——Trên người cục than lớn mang theo một đàn than nhỏ nghiêm túc đi ngang qua
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện