Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

Bị phụ thân đối xử thô lỗ như thế, Josh ôm mặt, nước mắt từ kẽ hở trào ra, đôi mắt nhòa lệ, luống cuống nói: “Con cũng không biết, con giống như đang nằm mơ, thật sự không biết tại sao lại ném pha lê đi, thậm chí ngay cả bộ dạng người kia con cũng không nhớ được! Phụ thân, người phải cứu con! Người nhất định phải cứu con!”

Linder tức giận không thèm để tâm tới con trai, sao hắn lại nuôi một thằng ngu như thế chứ! Bị người khác ám thị tinh thần cũng không biết! Chỉ có thể chờ phía Sở Du Nhiên, xem bệ hạ có mở một con đường sống không thôi.

Sáng sớm, sau khi mở mắt ra, Sở Du Nhiên cảm thấy cả người vẫn như đang trong cõi mộng, cậu nhẹ nhàng buông con mèo bự cực kỳ mềm dẻo trong lòng ra, lại rụt chân lại, đưa mắt nhìn bộ dạng say ngủ của đối phương. Sở Du Nhiên sửng sốt năm giây, nhất thời nuốt một ngụm nước miếng. Cậu hẳn là người đầu tiêu dám đem đương kim bệ hạ biến thành gối ôm đi, aizz, mình tuyệt đối có thể trở thành dũng sĩ đệ nhất đế quốc.

Nhìn con mèo bự trước mắt say giấc không còn chút cảnh giác nào, Sở Du Nhiên nhớ lại câu nói của đối phương tối hôm qua, bởi vì ngươi rất ngốc. Khóe miệng theo bản năng cong lên, Sở Du Nhiên nhìn lỗ tai tròn vo của đối phương, không kìm được duỗi đầu ngón tay ra, chọc một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì, lại không nhịn được thò tay nhẹ nhàng sờ soạng cái bụng, liền thấy lỗ tai mèo tròn vo hơi rung rung. Cậu cảm giác tim mình đập như trống dồn, vội hít sâu một hơi, nhanh chóng rụt tay lại, bởi vì cậu sợ bản thân không kìm lòng được sẽ dùng cả hai tay đi véo lỗ tai của hoàng đế bệ hạ.

Làm thế là không lịch sự, phải kiềm chế!

Ngay thời điểm Sở Du Nhiên còn bận suy nghĩ lung tung, đã thấy mèo bự bên cạnh chậm rãi mở mắt ra, lộ ra con ngươi ngập tràn ý cười. Sở Du Nhiên bị y túm lấy, trong nháy mắt trở nên lúng túng…

Trong phòng, khắp nơi đều như viết lên hai chữ lớn “ám muội”, hai người gối đầu lên cùng một cái gối, trong mắt chỉ có đối phương.

Sở Du Nhiên âm thầm vực lại trạng thái bình thường, cậu không phải là lén lút sờ, mà là danh chính ngôn thuận sờ mà! Việc kết hôn này không thể bàn lùi, cho nên, giờ chỉ có thể ngẫm xem, sau này mỗi ngày phải sống làm sao. Cảm giác của cậu với mèo bự còn chưa phải là yêu, cùng lắm mới là thưởng thức. Mà mèo bự với cậu, hẳn cũng không phải là yêu, cùng lắm là thích, hoặc là có trách nhiệm.

Đúng, tình cảm của hai người bọn họ đặc biệt đơn thuần, từ lúc chuyển sang giai đoạn kết thân vẫn thích ứng không khác gì lúc trước, cho nên lỗ tai, vẫn có thể sờ nhỉ!

Wales mỉm cười, nhìn người bên gối ánh mắt không ngừng phát sáng, con ngươi trong suốt, lại mang theo hơi nước mơ hồ, đuôi mắt hẹp dài, phác họa lên bộ dạng lười biếng khi vừa thức giấc. Wales trực tiếp lại gần, liếm lên đuôi mắt ửng hồng của Sở Du Nhiên, con ngươi vàng kim hơi tối lại.

Đầu lưỡi loài mèo có xước măng rô nham nhám, cũng không gây đau đớn, chỉ khiến cảm giác càng thêm rõ ràng. Sở Du Nhiên trừng mắt nhìn, theo bản năng sờ lên chỗ bị liếm, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy mèo bự nằm trên người mình hóa thành người, sau đó miệng lập tức bị bịt lại, nụ hôn nóng rực tràn ngập dục vọng chinh phục, khiến giống cái như Sở Du Nhiên không hề có chút cảm xúc muốn phản kháng gì.

Tinh thần lực của hai người kết nối với nhau, dẫn tới thân thể như chạm vào điện, tê dại cả người. Sở Du Nhiên nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, trong cổ họng vô ý thức phát ra tiếng rên khe khẽ, khiến nụ hôn của hai người càng thêm nồng nhiệt.

Sau đó, Wales dùng sức ôm chặt eo của Sở Du Nhiên, để cậu áp chặt vào lòng mình, nghe tiếng thở mạnh của y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Sở Du Nhiên, khóe miệng cong lên, mang theo hơi thở thỏa mãn.

Sở Du Nhiên bị động tác này làm cho ngứa ngáy, thân thể ngây ngô chưa trải sự đời như thế, căn bản không chịu nổi trêu chọc dường này. Túm lấy ngón tay đang vuốt ve khuôn mặt, Sở Du Nhiên khẩn trương nói: “Đừng cử động!”

Giọng nói khàn khàn nhuốm màu tình dục, nghe ra càng thêm chọc người yêu thương. Sở Du Nhiên bất đắc dĩ che mặt lại, lần đầu tiên tiếp xúc đã mãnh liệt như vậy, chẳng khác nào tát cho cái đứa vừa mới tự nhủ hai người họ đặc biệt thuần khiết một cái thật đau. Hơn nữa, cậu nhận ra bản thân không hề có ý muốn chống cự, giống như chuyện này là chuyện đương nhiên vậy, thật sự là…đặc biệt thuần khiết!

Wales thấy hắn “co rụt lại”, cười khẽ, chọc chọc trán của Sở Du Nhiên, thì thầm: “Chúng ta bao giờ mới cử hành hôn lễ?”

“Cái gì?” Sở Du Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn gò má hoàn mỹ của đối phương, khổ sở đáp: “Chuyện này, có thể chờ chút không?”

Về tuổi tác, tâm lý của cậu quá thành thục, cho nên cậu hiểu rõ, chỉ có sống với nhau lâu mới có thể thấu hiểu đối phương, biết co biết duỗi cho vừa lòng nhau. Wales quả thực là đối tượng tốt, chân thực thận trọng lại không táo bạo, có thể nói là hoàn hảo. Thế nhưng, thân phận y cao như vậy, nếu hai người họ bên nhau, trọng trách vương hậu đè nặng trên vai, làm sao cậu có thể giống như bây giờ, ung dung tự tại. Nghĩ tới những tháng ngày trước mắt, cậu liền muốn lẩn tránh.

Sau khi bị cự tuyệt, Wales cũng biết bản thân vừa rồi quá đường đột, Sở Du Nhiên là giống cái đầu tiên khiến y động lòng, cho nên y không được qua loa như thế. Hơn nữa, người trong lòng mới vừa thành niên, đang ở thời điểm ảo tưởng lãng mạn. Y xoa đầu Sở Du Nhiên, giống như đang vuốt ve một quả cầu lông mềm mại, vô cùng cẩn thận, khiến Sở Du Nhiên cảm giác mình giống như một con gà vàng đang được nâng niu.

“Ta nhất định sẽ thể hiện tốt hơn nữa.” Wales nghiêm túc nói.

Sở Du Nhiên nhíu mày, cảm giác hình như đối phương vừa hiểu lầm chuyện gì đó.

Sau khi rời giường, Dillow lại chạy tới tìm Sở Du Nhiên, phát hiện thầy giáo và thúc thúc ngu xuẩn của mình nằm cùng nhau, liền quay ngoắt đuôi đi ra. Thầy giáo nằm nhoài trong lòng thúc thúc ngu xuẩn ngủ, nhìn thúc thúc ngu xuẩn quần áo như vậy, nhất định thầy giáo phải phụ trách rồi. Aizz, thầy giáo ngu xuẩn giờ thành người nhà bọn họ, thật không thể ngờ ┏(`ー)┛——————————

Sau khi ăn xong điểm tâm, Wales nhấc cháu trai lên, vỗ vỗ bụng nhỏ của nhóc, ám chỉ đối phương mập lên nha, thành công chọc giận cháu trai, rồi lại vô tình trấn áp, khiến cháu trai tức giận bỏ chạy. Lúc này, y mới ôm eo Sở Du Nhiên, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của đối phương, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc nói: “Phán quyết dành cho Josh ta đã ký, em nhìn xem.”

Wales cân nhắc tới chuyện Sở Du Nhiên đã cầu xin, cho nên xóa bỏ tội danh Josh mưu hại ấu tể hoàng gia, đổi thành vô lễ với vương hậu. Phán quyết tuy giữ mạng cho hắn, nhưng lại đuổi khỏi đế tinh, cả đời không thể quay trở lại.

Mà người hạ ám thị tinh thần lên Josh, cũng khiến Wales cảnh giác. Mặc dù Josh không thể mô tả đối phương, nhưng y cũng không vì thế mà từ bỏ, lập tức phái người đi điều tra kĩ lưỡng.

Sở Du Nhiên xem rất nhanh, tò mò hỏi: “Chỉ như vậy thôi?”

“Có điều tra nữa cũng không ra được gì thêm, còn không bằng để em bán ân tình cho Linder.” Wales không hề che giấu ý đồ, “Ta làm như vậy là bởi vì ta sủng ái em.”

Sở Du Nhiên cảm giác eo của mình bị giữ chặt, muốn né cũng không né được, chỉ biết câm lặng nhìn người trước mặt, lời nói buồn nôn như vậy cũng nghiêm trang nói ra được, ê ê, anh lại gần tôi làm gì? Thấy Sở Du Nhiên không đáp lại, Wales thở dài, giọng nói cưng chiều lại có chút ghét bỏ: “Là giống cái, em trước hết phải học được cách làm nũng chứ, ngốc chết.”

Sở Du Nhiên: “…Làm nũng thế nào?”

Wales trừng mắt nhìn Sở Du Nhiên, đưa tay ôm chặt gáy của đối phương, đẩy người lại phía mình, miệng vừa vặn chạm lên mặt y, đúng, là như vậy đó!

Sở Du Nhiên sửng sốt nhìn đối phương mười mấy giây, sau đó đột nhiên cười phì ra tiếng. Cậu cứ tưởng Dillow đã là kẻ không được tự nhiên điển hình rồi, không ngờ làm thúc thúc, không được tự nhiên đã trở thành đáng yêu siêu cấp đến đòi mạng, đôi chú cháu này thiệt là đáng yêu.

Wales thấy cậu không mâu thuẫn với đụng chạm của mình, trái lại còn cười vui vẻ như vậy, khóe miệng y cũng cong lên, nện bước thoải mái bỏ đi.

Đối phương đã ra đến cửa, Sở Du Nhiên đột nhiên đuổi theo, “Wales!”

Wales quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cậu.

“Tôi muốn biết chuyện lúc trước, anh điều tra giúp tôi được không?”

Khóe miệng Wales cong lên, bạn đời ỷ lại như vậy chính là lời khẳng định vững chắc địa vị của y, cho nên chiếm được thỏa mãn lớn, hoàng đế bệ hạ vô cùng tự nhiên gật đầu, chỉ cầu là quả cầu nhỏ này muốn, y sẽ đáp ứng.

Sở Du Nhiên tươi cười tiễn đối phương, sau đó đi tìm Dillow đang trốn trong tủ quần áo mà giận dỗi, mang nhóc đi học. Vết thương trên lưng cậu, thật kỳ diệu là đến ngày thứ hai đã khỏi. Vì không muốn cho đám trẻ có cơ hội tiếp tục kéo bè kéo đảng đánh nhau, Sở Du Nhiên quyết định quay về trường – nhìn chằm chằm đám nhãi con này!

—————

Khu mẫu giáo, lớp số chín.

Đám nhỏ bị Hal dùng xe đẩy chở về lớp, chưa kịp xuống xe đã nhếch mũi nhỏ lên, tập thể đều thấy thơm quá ( ′▽.)

Ở giữa khu mẫu giáo có một bàn tròn tương đối thấp, đứng bên cạnh là một người trẻ tuổi tóc xám mắt xám, khuôn mặt tuấn tú, cười rộ lên như mang theo ánh sáng ấm áp. Hal nghệt mặt nhìn người này, thầy giáo trường quân đội sao lại đến khu mẫu giáo vậy?

Trong tay Elton mang theo một cái hộp, trên hộp in hình bánh ngọt trang trí rất đẹp, màu sắc tươi tắn, khiến người khác thèm nhỏ dãi. Hơn nữa bánh này mang hương vị sữa hơi nhạt, chẳng trách bọn nhỏ đều lộ ra vẻ thèm thuồng.

Nhìn thấy Hal và đám nhỏ quay về lớp, Elton đặt hộp lên trên bàn tròn, lễ phép gật đầu, nói với Hal: “Phiền ngươi đưa nó cho Du Nhiên, đây là điểm tâm ngọt cậu ấy thích nhất.”

Hal nhanh chóng nhận lấy, nhìn bóng lưng đối phương bước đi mà thở dài, thầy giáo Sở đã có vị hôn phu rồi, sao ngươi vẫn không từ bỏ.

Đám nhỏ có hứng thú cực lớn với bánh ngọt, mắt thấy Hal quay lưng đi rót nước cho bọn chúng, chuột đồng Vic đã xông lên, dùng móng vuốt chấm một cái, sau đó liếm sạch bơ trên móng vuốt.

Mấy bé khác vội vã nhìn Vic: Ăn ngon không?

Vic trợn tròn mắt chuột: Ăn ngon!

Vì vậy, vài cục lông sau khi liếc mắt nhìn nhau, tập thể giơ móng vuốt ra, nhẹ nhàng cào nát hộp giấy, móc bánh ngọt ra, nhanh như chớp chia phần. Đến lúc Hal quay lại, đã thấy đám nhỏ, đứa nào đứa nấy đều túm chặt một miếng bánh ngọt thơm ngát. Móng vuốt của Jimmy đè lên một miếng khác, dường như định giữ lại cho Dillow, bé nào bén mảng lại gần liền bị cào một cái, bộ dạng thần giữ của như vậy, dũng mãnh chẳng hề giống ấu tể giống cái.

Thầy giáo Hal sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, quà của thầy giáo Sở bị đám nhỏ ăn mất…ăn…ăn…đã từng có quý tộc đưa quà có tẩm thuốc kích dục cho thầy giáo Sở, cho nên bánh ngọt này…

Thầy giáo Hal sợ ngây người: thầy giáo Sở mau cứu mạng a! Lỡ may bánh này cũng bị hạ thuốc thì phải làm sao bây giờ!

Tác giả có lời muốn nói:

Dillow: “Ngày mai, ta nhất định sẽ đem chuyện thầy giáo nằm nhoài trong lòng thúc thúc ngu xuẩn ngủ, thúc thúc ngu xuẩn quần áo như thế nói cho toàn thế giới biết, để toàn thế giới đều biết thầy giáo ngu xuẩn là người nhà của ta!”

Sở Du Nhiên: “…Cầu buông tha!!”

———-Đốt nến cho con trai, mèo cha lao nhanh qua———-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện