Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi

Đang ở quân bộ, Wales thấy tin Sở Du Nhiên gửi đến, lại nhìn tới biểu hiện ở trường hôm nay của Dillow, con ngươi lạnh lùng nghiêm nghị nháy mắt trở nên nhu hòa, y dặn dò Crewe bên người: “Nơi này giao cho ngươi, buổi tối báo cáo tiến độ cho ta.”

Crewe nghiêm cẩn đáp lại, nhìn Wales rời đi, đợi y đi rồi tâm tình phức tạp trong mắt lóe lên rồi biến mất, phục vụ bệ hạ mười mấy năm nay, lần đầu tiên thấy y rời đi đúng giờ ăn cơm. Ngẫm lại người có thể chờ y cùng nhau ăn tối, Crewe thở phào nhẹ nhõm, e rằng thứ hấp dẫn bệ hạ, chính là phần thuần chất cùng dịu dàng đó.

Thời điểm Sở Du Nhiên nhận được tin phải ăn tối cùng nhau của Wales, trong lòng cũng không rõ có tư vị gì, chưa từng có ai nói ‘ngươi phải chờ ta cùng ăn cơm’ với cậu, cái cảm giác bị yêu cầu thế này làm cậu đặc biệt xoắn xuýt. Nếu như đối phương chỉ là người bình thường, có lẽ cậu sẽ đồng ý thử, dẫu sao không dễ gì gặp được người vừa mắt, có thể ổn định mà sống qua ngày lại càng không dễ. Oanh oanh liệt liệt, không bằng đồng cam cộng khổ, Sở Du Nhiên thích những tháng ngày yên bình hơn.

Đáng tiếc, thân phận này… Sở Du Nhiên hoài nghi, thật sự không có ai tìm đến gây sự với cậu sao? Đương lúc Sở Du Nhiên đang thấp thỏm trong lòng, quan hầu bên ngoài báo cáo: “Thưa ngài, tiên sinh Linder cầu kiến.”

“Linder?” Sở Du Nhiên nhíu mày, phụ thân của Josh, chủ nhiệm phòng giáo dục Mike * Linder. Thân là chủ nhiệm trường quân đội, học trò của Linder khắp thiên hạ không thể nói hết, mạng lưới quan hệ của ông ta ở quân bộ cũng tuyệt đối không ít, lúc này không đi xem con trai mình, sao còn tìm tới cậu?

Sở Du Nhiên do dự một chút, mặc thêm quần áo nói với người hầu: “Mời ông ta vào đi.” Nếu đã tới thì không thể chặn ngoài cửa, cho dù là giả vờ bệnh hay giả bộ ngủ, đối phương đều biết là lời thoái thác, như vậy trái lại càng đắc tội người ta hơn.

Sở Du Nhiên đi đến phòng khách, Linder vừa vặn mở cửa vào, hiển nhiên đối phương đã chờ ở cửa.

Sở Du Nhiên nhếch miệng, một bên pha trà một bên khách khí vấn an, “Chú Linder, ngài tìm cháu thì trực tiếp nhắn tin video là được rồi, hà tất phải tự mình đi một chuyến.”

Linder đại khái hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc mắt đen mũi ưng, ánh mắt dị thường ác liệt. Ông là một người thầy nghiêm khắc, càng là một chính khách. Ông không giống Sở Hồng Vũ, mang theo tên tuổi hiệu trưởng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sống phóng túng, ngoại trừ đứa con trai là Sở Du Nhiên ra, Sở Hồng Vũ thật giống như không để cái gì vào lòng cả, thậm chí ngay cả chuyện trong trường cũng không thèm quản, Linder là người có dã tâm, nếu như Sở Hồng Vũ không phải thầy giáo của Wales, hơn nữa giá trị vũ lực cao đến khiến ông ta không có cách nào khiêu chiến, Linder đã sớm thế chỗ rồi.

Lúc này, thấy dáng vẻ ôn nhuận của Sở Du Nhiên, thật giống như không để ý chuyện lúc trước một chút nào, Linder không thể không âm thầm phỏng đoán suy nghĩ của Sở Du Nhiên. Josh làm hại Sở Du Nhiên bị thương là sự thực, nếu như không phải bị bệ hạ dồn ép, ông cũng sẽ không đích thân tới tìm Sở Du Nhiên, dù là người rộng lượng đến đâu thì đối với kẻ hại mình sẽ không dễ dàng tha thứ, Sở Du Nhiên nhìn như yếu đuối nhu nhược, nhưng cũng chưa thấy ai bắt nạt cậu ta, người thế này cũng thật khó nắm bắt.

Nhìn Sở Du Nhiên bưng trà tới, Linder gật đầu một cái, “Làm phiền rồi.”

“Chú Linder quá khách khí.” Sở Du Nhiên cười ngồi đối diện Linder, đặc biệt bình tĩnh.

Linder bất đắc dĩ, chỉ có thể nâng chung trà lên khẽ ngửi một chút, tán dương: “Trà ngon!”

“Cũng là khẩu vị của ngài tốt.” Sở Du Nhiên vẫn cười như cũ.

Điều này khiến Linder cảm thấy một quyền của mình đấm vào bông, mặc kệ ngươi nói cái gì, người trước mắt chỉ mỉm cười không tiếp trà, thở dài, Linder chỉ có thể chủ động nói ra mục đích của mình, “Chuyện của Josh, ta rất xin lỗi.”

Sở Du Nhiên lắc đầu, cười nhẹ như cũ.

Linder hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng hơi buồn phiền. Dạy nhiều học sinh như vậy rồi, một đám cứng đầu đều có thể trị đến ngoan ngoãn vâng lời, nhưng lại không có lấy loại hình như Sở Du Nhiên. Thiếu niên trước mắt ôn nhuận dịu dàng, giơ tay nhấc chân tao nhã quý khí, dáng vẻ khi cười phảng phất như có thể hòa tan toàn bộ cái lạnh, chẳng qua, khí thế lại không chịu thua chút nào. Cậu ta giống như có lĩnh vực đặc biệt của riêng mình, mặc kệ người kia mạnh hay yếu, đều không dùng được trước mặt cậu.

Linder không thể không hòa hoãn ngữ khí lần hai, kiên trì nói: “Chuyện của Josh, chú muốn xin cháu giúp một chuyện, ta biết bây giờ nói xin lỗi cũng vô dụng, thế nhưng Josh còn trẻ, có thể nhờ cháu cầu xin bệ hạ được không, ta nhất định sẽ bồi thường cho cháu.”

Linder nói xong chăm chú nhìn sắc mặt Sở Du Nhiên, đương kim bệ hạ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thủ đoạn vô cùng cứng rắn, quân bộ cùng người ở quốc hội đều không trông cậy được, hiện tại Josh không chỉ có cõng một cái tội danh tập kích Vương hậu tương lai, thậm chí còn có tội danh tập kích Hoàng tử, hai cái tội này cho dù là cái nào đi nữa, hắn cũng không gánh nổi.

Sở Du Nhiên một mực mỉm cười, thật giống đang suy nghĩ trả lời thế nào.

Trong hai phút cậu trầm mặc này, sắc mặt Linder càng ngày càng khó coi, trên trán mơ hồ có mồ hôi thấm ra, quả thực một giây trôi qua như cả năm. Chưa từng nghĩ đến, trước một người không có tính khí gì lại có thể khiến ông cảm thấy bất an, đem lý do đẩy cho có thể cứu con trai mình hay không thì phải xem thái độ của Sở Du Nhiên, Linder cũng không có nghĩ sâu, chỉ nhìn Sở Du Nhiên, chờ cậu trả lời.

Sở Du Nhiên khẽ nhấp một ngụm trà, thở dài, “Chú Linder, nếu trong chuyện này người bị thương không phải là cháu, mà là Dillow, ngài nói sẽ có hậu quả gì?”

Sắc mặt Linder trắng bệch, hậu quả chính là có bồi thêm cả nhà bọn họ cũng không đủ để chôn cùng.

“Người ấy à, chung quy phải có trách nhiệm với hành động của mình, không thể bởi vì tuổi còn nhỏ hoặc là không hiểu chuyện liền được tha thứ, như thế là không công bằng với người bị hại, ngài nói có đúng hay không?” Sở Du Nhiên thấy Linder lộ vẻ lo lắng, không nhanh không chậm nhấp ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng đặt trên bàn, động tác mềm nhẹ, khóe miệng mỉm cười, khiến người ta nhìn không thấu cậu đến cùng muốn nói cái gì. Ngay lúc Linder tuyệt vọng, Sở Du Nhiên lúc này mới nói tiếp: “Chẳng qua, cháu cảm thấy bản tính Josh không xấu, nể mặt mũi của ngài, cháu sẽ tha thứ cho cậu ta.”

Linder ngẩn người, trong mắt lộ vẻ kích động, sau đó liền bị ông ép xuống.

Tinh thần lực Sở Du Nhiên nhạy cảm, nhìn rõ ràng tâm tình của đối phương, thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của ông ta, cậu liền mở miệng, “Cháu cảm thấy Josh bị lợi dụng, bản thân cậu ấy không có ý muốn thương tổn Dillow, ngài có thể đi gặp cậu ấy một chuyến, khuyên cậu ấy một chút, đừng che chở cho người giật dây nữa, như vậy mới có thể tẩy tội của mình được, nếu không lại liên lụy cả gia tộc ngài.”

Lời này của Sở Du Nhiên cho thấy cậu đã tha thứ cho Josh, chẳng qua Josh cũng phải phun ra người sau màn đen, không thể để một mình gánh tội, Linder ngạc nhiên nhìn Sở Du Nhiên, trên mặt khó nén kích động, “Chú cám ơn cháu, đứa trẻ ngoan, cháu là người rộng lượng!”

Sở Du Nhiên cười cười, “Ngài chờ cháu nói hết đã, cháu sẽ cố hết sức bảo vệ Josh, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải nói ra người giật dây, thường ngày phụ thân cháu bận rộn, chuyện công tác liền phiền ngài rồi.”

Sắc mặt Linder cứng lại, nhìn Sở Du Nhiên tao nhã ôn hòa trước mặt, nhất thời tự giễu cười cười, ông vẫn là coi thường cậu ta, “Ta đáp ứng.” Giọng Linder có chút cụt hứng.

Dillow cuối cùng bò ra từ trong tủ treo quần áo, vèo vèo chạy đến phòng khách, vừa nhìn thấy có khách, đứng ở cửa gật gật đầu, có lễ phép lui về.

Linder vừa nhìn Dillow ở đây, liền biết Wales rất nhanh sẽ về, cũng không quấy rầy Sở Du Nhiên nữa, sau khi đạt thành thỏa thuận liền nhanh chóng cáo từ.

Sau khi đối phương đi rồi, Sở Du Nhiên nhìn cốc trà trống không thở dài, cậu không phải thánh nhân, cứ như vậy tha cho Josh, mà là cậu muốn để lại một con đường cho cha mình, ông già vô lại kia vẫn luôn không đứng đắn, ngày nào đó nhiều người khiếu nại ông, ‘mèo lớn’ không gánh được áp lực của người quốc hội khiến ông mất chức thì làm sao bây giờ? Khiến Linder nợ một ân tình, sau đó ông già vô lại kia gây sự mới có người chống sau lưng cho ông, coi như chừa cho ông một đường lui đi.

Lúc này, liền nghe thấy trong phòng ngủ choang một tiếng, Sở Du Nhiên nhanh chóng đứng lên, khẩn trương gọi: “Dillow!” Nhãi con này lại làm gì rồi?!

Vừa chạy vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Wales đứng ở cửa sổ nhìn mảnh thủy tinh, vẻ mặt lạnh lùng, Dillow nằm lỳ ở trên giường ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm chú của mình, sau khi thấy Sở Du Nhiên lập tức giơ móng ghét bỏ: “Ông chú ngu xuẩn làm hỏng cửa sổ rồi! Ngu ngốc!”

Wales: “…”

Khóe miệng Sở Du Nhiên giật một cái, “Ngươi lại leo cửa sổ đúng không?” Hỏi xong cậu thấy mình quá phí lời rồi, sự thực đã rõ. Chẳng qua càng khiến cậu câm nín là: Hiện tại thủy tinh đều được làm từ chất liệu đặc thù, cứng đến có thể dùng làm chùy sắt, vậy mà lại bị con mèo lớn này không cẩn thận đá nát… Người và người có chênh lệch, nhưng sao lại lớn vậy chứ?

Wales mặt lạnh, ánh mắt lóe lên ảo não, nhưng vẫn giải thích với Sở Du Nhiên: “Ta thấy em có khách, không muốn thêm phiền phức cho em.” Cho nên lựa chọn leo cửa sổ, cho nên không cẩn thận đá hỏng cửa, còn bị thằng cháu ngu xuẩn thấy toàn bộ quá trình đồng thời còn vô tình công bố cùng cười nhạo…

Sở Du Nhiên muốn cười, lại cảm thấy trong lòng ấm áp, đi tới vỗ vỗ sống lưng thẳng tắp của Wales, nhịn cười khuyên nhủ: “Không sao, hỏng thì đổi, dù sao ngươi cũng có tiền.”

Wales nhíu mày, nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên, khí thế trên người hòa hoãn một chút, kéo Sở Du Nhiên một cái ôm vào ngực, ghé vào lỗ tai cậu nghiêm túc nói: “Ta bồi thường cho em một căn nhà mới.”

Cả người Sở Du Nhiên cứng đờ, nói thế nào mà liền ôm luôn rồi?!

Dillow nhìn qua nhìn lại, vô cùng ghét bỏ hừ một tiếng, ông chú ngu xuẩn lớn như vầy rồi còn cần ôm an ủi, ngốc chết luôn! ╭(╯^╰)╮——————————

Ăn cơm xong, Sở Du Nhiên thấy Wales mang theo Dillow vào phòng ngủ của cậu, cậu không hiểu nhìn hai chú cháu trước mặt, “Các ngươi không đi sao?”

Wales mặt lạnh gật đầu, ném Dillow lên giường, bắt đầu cởi y phục của mình. Vóc người thon dài gợi cảm căng mịn, tràn đầy mùi vị nam tính thành thục, trong ánh mắt khiếp sợ của Sở Du Nhiên Wales quay lưng lại, cởi y phục của mình…

Sau đó trực tiếp biến thành báo đen, nhảy lên giường.

Sở Du Nhiên cảm giác mặt mình bị lửa sém một cái, ngay cả cổ cũng nhiễm một tầng hồng nhạt, trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông trần trụi (lõa nam đồ)… Biến thú thì phải cởi quần áo à? Đều phải cởi trước à? Cần phải cởi sạch sao? Sở Du Nhiên hoàn toàn không biết. Chẳng qua cậu biết được, giường của cậu bị chiếm! Đây là tiết tấu gì chứ?!

Wales dùng móng kéo cháu trai qua, lạnh giọng nói: “Ngủ!” Ý tứ uy hiếp hàm xúc rất rõ ràng, hoặc là tự ngươi ngủ, hoặc là ta vỗ ngươi choáng đến ngủ.

Dillow mơ mơ màng màng dùng móng nhỏ cọ cọ măt, nhắc nhở: “Còn chưa làm bài tập nữa.”

Sở Du Nhiên đột nhiên chà chà hai tiếng, ý vị thâm trường nhắc nhở: “Đúng, chớ quên làm bài tập!” ^_^

____________________

Tác giả có lời muốn nói:  Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Linder ╰_╯  “Không nghĩ tới ngươi là người như thế! Nhãi con hư hỏng!”

Sở Du Nhiên ^_^ “Chú nói cái gì? Cháu không nghe rõ.”

Sở Hồng Vũ ╰_╯ ╬ “Đứa nào dám nói con ta hư hỏng? Đến đấu với ông đây một trận!”

Sở Du Nhiên ^_^ “Chú Linder vừa nói con hư hỏng? Có ý gì ạ?”

Linder: “…”

———————— Dillow đen sì lao nhanh qua ——————————
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện