Lê Hân hơi giật mình, A Mộc vẫn luôn khá bài xích với việc khôi phục ký ức, lúc trước nhắc đến chuyện này chắc chắn sẽ rất tức giận, vậy tại sao bây giờ lại chủ động muốn khôi phục? Nhìn thấy bộ dạng bối rối của hắn, A Mộc đưa tay gạt đi mớ tóc trên trán Lê Hân, lộ ra vầng trán trơn bóng, khẽ hôn một cái. Mái tóc bị Nghiêm Sí hung tàn cắt bỏ trước kia hiện tại đã không còn ngắn, A Mộc vừa hôn lên, những sợi tóc vụn kia liền rũ xuống, rơi lên chiếc mũi cao thẳng của A Mộc, thoạt nhìn có chút buồn cười.

“Vô luận có khôi phục ký ức hay không, ta đều muốn bảo hộ em.” A Mộc nhẹ giọng nói bên tai Lê Hân.

Trong giây lát, Lê Hân cảm thấy sợi tóc quét qua mũi mình, làm hắn chua xót không thôi, trong hơi thở tựa như mang theo một chút âm mũi sụt sùi.

Trước đây A Mộc không muốn khôi phục ký ức, là vì sợ sau khi bản thân trở lại thành Nghiêm Sí, sẽ giống Thẩm Uyển Như lợi dụng lực lượng của hắn làm ra một số chuyện hắn không muốn, là vì bảo hộ hắn. Mà lúc này lựa chọn khôi phục ký ức, là vì chân chính hiểu được suy nghĩ của Lê Hân. Một khi chiến tranh khai hỏa, Lê Hân sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, một khi đã như vậy, một mình A Mộc là không đủ, chỉ có thân phận trung tướng đế quốc, Nghiêm Sí và thế lực tập đoàn quân mới có thể làm được.

Vậy nên, cho dù việc khôi phục ký ức sẽ làm loãng ký ức nguyên bản thuộc về A Mộc, y vẫn muốn khôi phục, tất cả bất quá đều vì Lê Hân.

“Anh sẽ không có việc gì.” Lê Hân đặt tay lên má A Mộc, nghiêm túc nhìn y. “Ta vẫn luôn nhìn nên ta biết rõ, Nghiêm Sí chính là anh, anh chính là Nghiêm Sí. Anh phải tin tưởng chính mình, chỉ cần là anh, liền vĩnh viễn không có khả năng thương tổn ta.”

“Nghiêm Sí chưa từng gặp qua em, vì sao lại yêu em?” A Mộc đột nhiên hỏi.

Bởi vì hai anh cùng là một người? Nhưng khi Nghiêm Sí nhìn thấy hắn trước đó, đoạn ký ức thuộc về A Mộc đã chịu tổn thương, Nghiêm Sí không nhớ ra được. Chính là dù không có ký ức, thì tình cảm vẫn còn đó, nếu coi A Mộc cùng Nghiêm Sí thành hai người, vậy tại sao Nghiêm Sí lại yêu hắn? Lê Hân bị giả thiết hư giả “Không phải một người” này của A Mộc làm choáng váng, có chút mơ hồ mà nhìn y.

“Bởi vì ta vẫn luôn thông qua y để yêu em, chỉ cần Nghiêm Sí yêu em, thì ta cũng ở trong đó.” A Mộc đặt tay Lê Hân lên trái tim mình, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy.

“Ta biết anh vẫn luôn ở đó, trước giờ đều chưa từng bỏ đi.” Nếu không, hắn đã không vì nhất cử nhất động của Nghiêm Sí mà lấy làm quen thuộc, cũng sẽ không động tâm. A Mộc cùng Nghiêm Sí trước nay luôn là một người, nếu phải tách ra mà nói, vậy Nghiêm Sí chính là một quân nhân lãnh tĩnh, luôn phấn đấu vì hoà bình của đế quốc. Còn A Mộc lại là tất cả những nhu tình Nghiêm Sí vẫn luôn che giấu tới nay, giờ đây chỉ mở ra với một mình Lê Hân.

Nếu thật sự nói như thế, vậy người yêu hắn từ đầu tới cuối đều là A Mộc, quân nhân lãnh tĩnh mà lại nghiêm cẩn kia trên thực tế cũng là người tàn khuyết, không có A Mộc, y căn bản không có chức năng yêu đương. Lê Hân đáp lời, cũng vẫn luôn từ tình yêu của A Mộc.

Mặc kệ biến hóa như thế nào, yêu hắn vẫn luôn là A Mộc. Lê Hân hiểu điều này một cách sâu sắc.

Sau đó, những ngày ở cùng A Mộc thật giống như trộm được, hai người đều rõ một khi Lê Hân khôi phục năng lực, đó là ngày A Mộc phải khôi phục ký ức. A Mộc có thể chuyên tâm chỉ nhìn về phía Lê Hân, nhưng sau khi khôi phục ký ức, Nghiêm Sí lại phải gánh vác nhiều thứ. Bọn họ lúc này, chẳng qua là có được kỳ nghỉ ngắn ngủi, chờ thời gian vừa đến, cần phải khôi phục quỹ đạo.

Như vậy hiện tại, phải hảo hảo hưởng thụ thôi.

Vốn dĩ định dùng buổi hòa nhạc tẩy não Thẩm Uyển Như trước khi khôi phục tinh thần lực, ai ngờ lúc này lại đổi mới nhạc cụ. Nếu như lấy mức độ thuần thục cổ cầm có chút đáng thường này của Lê Hân lên biểu diễn, quả thực chính là làm trò cười cho thiên hạ. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể tiếp tục những ngày ở trong nhà luyện tập, mà A Mộc thì mua một đống dưa chuột đặt vào tủ giữ tươi, mỗi ngày đem một ít đến phòng huấn luyện dưới tầng hầm để luyện tập. Lê Hân xem như đã nhìn ra, thứ này đã sớm nhịn không nổi, liền tính chính mình khôi phục tinh thần lực, cũng nhất định sẽ làm một phát hai phát ba phát trước khi khôi phục ký ức……

Mỗi lần nhìn thấy A Mộc dứt khoát rắc rắc ăn mảnh vỡ của quả dưa chuột, Lê Hân liền không tự chủ được mà muốn sờ eo, liệu cậu có thể theo kịp bước chân của A Mộc sao?

Nguyên bản hẳn là ba ngày liền khôi phục tinh thần lực, nhưng lần này cư nhiên thật sự không có khôi phục. Ngày thứ mười Lê Hân vẫn là phế vật cấp ba, tinh thần lực vô pháp ngoại phóng, bất quá tinh thần lại tốt hơn rất nhiều. Không có biện pháp, chỉ có thể dò hỏi hệ thống, đáp án hệ thống đưa ra cũng không khác với phân tích của Lê Hân lắm, hình thức tự cứu và thuốc thay đổi thân phận bị lạm dụng quá mức, tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, sẽ mất một thời gian mới hồi phục được.

Nếu hệ thống đã đưa ra giải thích, việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian, Lê Hân cũng không quá sốt ruột, tiếp tục mỗi ngày luyện cổ cầm, mở ra hình thức luyện tập điên cuồng. Liền tính tinh thần lực cấp 3, lúc đàn tấu cũng sẽ có tinh thần lực bám vào, tuy rằng rất yếu, nhưng cũng rất tốt cho việc điều trị tinh thần lực hằng ngày, củng cố trạng thái tinh thần những người khác cũng không tồi. Lê Hân không lãng phí khoảng thời gian này mà luyện tập nhạc khúc, chọn một ít khúc đã đàn thuần thục đi thu âm, dự định đóng gói tất cả cùng một lúc cho Phil khi phải rời đi.

Hai người nhà ốc* không ra, Phil lại khá cởi mở với điều này, trước kia hắn từng tiếp xúc với A Mộc, thời điểm ban đầu Lê Hân còn một tuần chỉ diễn tấu một lần, hai người gắn bó keo sơn dính đến không ra, giờ muốn ở thế giới hai người cũng không gì đáng trách. Hắn nhìn nhận một cách cởi mở không có nghĩa những người khác cũng vậy, hai ngày không tổ chức biểu diễn thành viên Fire liền nổi giận, bọn họ chờ Lê Hân chờ hơn nửa năm, sau khi trở về lại chỉ mở biểu diễn trực tiếp một lần liền không mở nữa, là khi dễ bọn họ không có tiền sao? Mỗi người đều tích cóp tiền lương hơn nửa năm, có rất nhiều ngân phiếu, cùng lắm thì không ăn thực phẩm dinh dưỡng, chỉ sử dụng dịch dinh dưỡng là được rồi.

Cũng may Phil ở trong Fire nói một không hai, tương đối có lực uy hiếp, có thể áp xuống cảm xúc bất mãn ấy. Phong Liệt Vân tuy rằng cũng rất không vừa lòng, nhưng nghĩ đến sở dĩ Lê Hân thảm như vậy chính là vì giúp mình làm phẫu thuật, đại não thanh tỉnh mỗi ngày khiến cho lương tâm vốn đã mất của y giờ có chút tác dụng, không đi quấy rầy Lê Hân không nói, còn trấn an người Hắc Ám tinh, thân thể Lê Hân không tốt, mở trực tiếp một lần liền có thể mệt chết, phải kiên nhẫn chờ đợi.

Người Hắc Ám tinh đều đã trải qua khoảng thời gian “Những năm đó chúng ta cùng nhau dưỡng cacbon” cùng Lê Hân, cách giải thích thập phần sơ hở của Phong Liệt Vân cư nhiên làm bọn họ tin. Lê Hân là ai, đó chính là người có thể chết vì tắm rửa ( tắm trong hố nước băng), chết vì bị mưa xối ( mưa axit), chết vì ăn ( ăn kim loại nặng), ngủ ngủ đến chết ( ngủ ở nhiệt độ -120), gia hỏa yếu ớt như vậy, thổi tiêu thổi đến chết đúng là quá bình thường ( a uy)!

Cảm xúc mọi người đều được trấn an, duy chỉ Thẩm Uyển Như lại vô cùng buồn bực. Nàng bị giam lỏng ở Emir, tiền tuyến rốt cuộc phát sinh chuyện gì căn bản không biết được, đệ đệ mất trí nhớ còn nối giáo cho giặc, không có biện pháp tìm Lê Viêm tính sổ, khó chịu trong lòng từ từ khiến nàng bực dọc. Chỉ có đêm đó khi nghe Lê Hân diễn tấu cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, muốn nghe tiếp, không nghĩ tới Lê Hân không mở.

Hai vợ chồng canh giữ nàng thường xuyên lén lút đeo tai nghe không biết đang nghe cái gì, mỗi lần nghe biểu tình đều sẽ thập phần say mê. Thẩm Uyển Như muốn xác minh phỏng đoán của mình, đột nhiên công kích Giả Lệ Nhĩ, đương nhiên là có Áo Tư Lạc bảo vệ, nàng muốn đánh bại hai người rồi trốn đi là không có khả năng, bất quá mục tiêu của Thẩm Uyển Như không phải đả đảo hai người, mà là tai nghe của Giả Lệ Nhĩ.

Thành công đoạt lấy tai nghe và nghe, tuy rằng là nhạc khúc chưa từng nghe qua, nhưng Thẩm Uyển Như theo bản năng biết rằng đây là bài hát của Lê Hân.

“Đã có nhạc khúc, liền phát ra ngoài nghe, vì sao không cùng chia sẻ thứ tốt!” Thẩm thượng tướng phẫn nộ nói với Giả Lệ Nhĩ.

Tinh thần lực của Lê Hân bám vào âm nhạc trong đĩa, phóng ra ngoài sẽ khiến chút tinh thần lực ấy nhanh chóng biến mất theo sự khuếch tán của âm nhạc, tinh thần lực hao tổn đặc biệt lớn. Chỉ có sử dụng tai nghe theo cách này, mới có thể đảm bảo 99% tinh thần lực được sử dụng. Mỗi người Emir đều nghe nhạc như thế, mọi người đều thành thói quen.

“Không phải ngươi rất ghét Lê Hân sao?” Giả Lệ Nhĩ không muốn giải thích chuyện này với người ngoài, dùng sức đoạt lấy tai nghe, sau khi trừng mắt nhìn Thẩm thượng tướng một cái, đeo lên tai tiếp tục nghe.

Thẩm Uyển Như cư nhiên cảm thấy Giả Lệ Nhĩ nói có đạo lý!

Vì thế nàng thông qua Giả Lệ Nhĩ tìm được Phil, muốn giáp mặt nói chuyện với Lê Hân. Nhưng Phil lại nói: “Gần đây Lê Hân không có thời gian, cô cho rằng cậu ấy chữa trị tinh thần cho Nghiêm trung tướng mà không cần trả giá sao? Tinh thần lực của cậu ấy đã suy kiệt nghiêm trọng, miễn cưỡng ra ngoài thổi vài bài cho mọi người nghe, hiện tại lại trở về nghỉ ngơi, tốt hơn hết cô đừng làm phiền cậu ấy vào lúc này. Cậu ấy nói hy vọng có thể thay đổi suy nghĩ của cô, về sau nhất định sẽ tìm cô.”

Thẩm Uyển Như sửng sốt một lúc, đúng vậy, trước đây nàng luôn bị năng lực của Lê Hân che hai mắt, vì sao hoàn toàn không nghĩ tới, Nghiêm Sí đã chịu chấn thương nặng như vậy, có thể khiến y khôi phục tất nhiên sẽ hao phí rất nhiều tinh lực. Nhớ lại vẻ mặt có chút tái nhợt của Lê Hân lúc bọn họ gặp nhau, hiển nhiên là dáng vẻ rất khó chịu, chính mình lúc ấy lại bị tình cảm che mắt, cái gì cũng không nhìn ra.

Thẩm Uyển Như bình tĩnh lại, gật đầu với Phil: “Ta biết rồi, hy vọng chờ khi hắn khôi phục một chút, giúp ta truyền đạt ý muốn nói chuyện cùng hắn, hãy nói với hắn, lần này chắc chắn khác với lần trước, ta cũng muốn thảo luận với hắn một số giải pháp khả thi.”

Phil gật đầu, hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ám chỉ theo lời của Lê Hân có hiệu quả? Chính là tinh thần lực hắn chưa có khôi phục, cũng không có lén tiếp xúc cùng Thẩm Uyển Như, chỉ có một buổi biểu diễn, chính hắn cũng đi nghe, không nhìn ra ý tứ ám chỉ gì.

Bất quá hắn cũng không cự tuyệt Thẩm Uyển Như, có Nghiêm Sí ở, Lê Hân không có khả năng làm gì với người nhà của y, cũng sẽ không làm hại một vị thượng tướng đế quốc vào thời điểm đế quốc đang gặp phải nguy cơ, Lê Hân chính là người biết lý lẽ như thế. Nếu đã vậy, đây là kết quả tốt nhất để hai bên đều lui một bước đàm phán cùng Thẩm Uyển Như, nếu Thẩm Uyển Như có ý tưởng, hắn sẽ không cự tuyệt Lê Hân gặp mặt nàng.

Cứ như vậy, Lê Hân ở nhà tĩnh dưỡng suốt nửa tháng, miễn cưỡng đem mức độ thuần thục cổ cầm nâng cao một chút, hệ thống đưa tặng khúc cổ cầm《Cao Sơn Lưu Thủy》, và các bài như《Ngư Chu Xướng Vãn》, 《Mai Hoa Tam Lộng》, 《Phượng Cầu Hoàng》, 《Dương Xuân Bạch Tuyết》v..v… cũng đều có thể đàn mượt mà. Đồng thời, tinh thần lực hắn lần này không giống lúc trước, đến ngày thứ mười liền lập tức khôi phục đến cấp 5, mà là có chút giống dưỡng thương, từ cấp 3 lên cấp 4, hiện tại đang từ cấp 4 khôi phục lên cấp 5.

Xem ra tác dụng phụ của thuốc đã biến mất vào ngày thứ mười, sau đó sẽ là tình trạng cơ thể hắn, hậu quả tiêu hao quá mức nghiêm trọng. Xem ra tinh thần lực không phải chỉ ngủ một giấc là có thể lập tức khôi phục, cũng cần có thời gian phục hồi từ từ. Trong khoảng thời gian này, đánh đàn là một loại tu thân dưỡng tính, trợ giúp rất lớn cho việc khôi phục tinh thần lực, tự đóng cửa nghỉ ngơi là chính xác.

A Mộc đã luyện với dưa chuột không tồi, buổi tối kéo Lê Hân vào lòng ngủ, luôn nhịn không được hôn hôn sờ sờ, động tác vô cùng chừng mực. Nếu không phải thân thể Lê Hân còn chưa khôi phục, sớm muộn gì cũng bị A Mộc cả da lẫn xương nuốt xuống bụng không thừa miếng nào. Cố tình bản thân Lê Hân còn rất hưởng thụ, thấy A Mộc luôn ẩn nhẫn còn đặc biệt ngượng ngùng, lúc này liền cho một cái hạn cuối, dùng các loại mánh khóe giúp A Mộc giải tỏa bớt, kết quả chờ nửa tháng, Lê Hân phát hiện hạn cuối của mình đều đã vứt sạch hết, còn không bằng trực tiếp làm đâu, tương đối dâm đãng nha.

Bất quá nhìn thấy đôi mắt mỗi ngày đều sáng ngời kia của A Mộc, Lê Hân liền nghĩ, không hạn cuối liền không hạn cuối đi, dù sao cái giới hạn này, vốn dĩ chính là để người đánh vỡ ( a uy)!

Hai mươi ngày trôi qua như hưởng tuần trăng mật, thời gian Lê Hân trở lại Emir đã được một tháng, còn một tháng nữa là trường học khai giảng, hắn cũng nên trở lại Thủ Đô Tinh tiếp tục biểu diễn Tinh Tế.

Vì vậy trước đó, vẫn nên nhanh chóng giải quyết vấn đề của Thẩm Uyển Như thôi. Hiện giờ tinh thần lực của mình còn chưa khôi phục đến cấp 5, muốn ám chỉ có lẽ có chút khó khăn, bất quá mỗi ngày tìm Thẩm thượng tướng trò chuyện tâm sự, nói đến một tháng sau, cũng không sai biệt lắm.

Không tiếp tục lãng phí thời gian, Lê Hân liền tổ chức một buổi biểu diễn vào đêm hôm đó, bởi vì kỹ năng cổ cầm còn kém, lần này hắn lấy ca hát là chủ, chỉ đàn một khúc 《Cao Sơn Lưu Thủy》khi kết thúc, hơn nữa tuyên bố mình phát hiện nhạc cụ mới, về sau sẽ luyện cổ cầm cho mọi người cùng nghe. Chờ luyện tốt cổ cầm, lúc đó có khả năng sẽ xuất hiện ba loại nhạc cụ tỳ bà, ống tiêu, cổ cầm trong cùng một buổi biểu diễn. Ngay sau khi tin tức được công bố, khán giả muốn nghe thổi tiêu càng thêm nhiệt tình, cũng có rất nhiều người trong số họ đều nhớ tỳ bà a, lúc ấy Lê Hân ở Emir, chính là dùng tỳ bà để mở lòng mọi người, thứ đầu tiên luôn khiến người ta lưu luyến nhất, người Emir làm sao mà không nhớ nhung tỳ bà khúc cho được.

Trong số các bài hát hôm nay, Lê Hân lại lần nữa hát《Vén Rèm Châu》. Đây chỉ là bài hát chọn ngẫu nhiên, lúc hắn hát cũng là muốn hát gì thì hát đó, không có suy nghĩ quá nhiều.

Mà bài hát này, khiến Thẩm Uyển Như lúc trước tham dự tiệc hoan nghênh tân sinh đã xem Lý Hâm diễn qua bị kích thích thật lớn.

Lúc trước nàng đã rất thích bài này, dù là một nữ hán tử, trong lòng mỗi người phụ nữ đều sẽ có một mảnh nhu tình  như vậy, khi ấy bài hát 《Vén Rèm Châu》mang theo hơi thở bi thương đã khiến Thẩm Uyển Như chấn động khá lớn. Cũng chính vì bản nhạc này, nàng cảm thấy Lý Hâm cùng Nghiêm Sí rất xứng đôi, tân sinh năm nhất đại học Saint Tevez hoàn toàn có thể trở thành người đứng cạnh Nghiêm Sí. Nếu Lê Hân ở Hắc Ám tinh đã từ chối đệ đệ mình, vậy không cần nghĩ tới hắn nữa, nghiêm túc theo đuổi Lý Hâm đi.

Kết quả sau khi đến Emir, Nghiêm Sí hoàn toàn ném Lý Hâm ra sau đầu, bị tiểu hồ ly Lê Hân này nắm chặt trong lòng bàn tay. Thẩm Uyển Như đã sớm chấp nhận Lý Hâm, sự xuất hiện của Lê Hân giống như kẻ thứ ba, còn là kẻ thứ ba dùng thủ đoạn đê tiện xóa ký ức Nghiêm Sí. Quan trọng nhất là, trước kia Lê Hân rõ ràng nói qua mình có người yêu, còn lợi dụng đệ đệ nàng như vậy, Thẩm Uyển Như làm sao thích hắn được. Người một khi bị thành kiến che mờ hai mắt, dù là người tỉnh táo nhất, cũng rất dễ có thành kiến, Thẩm Uyển Như chính là như thế. Càng thành kiến, hảo cảm càng thấp, trong lòng cảm thấy Lê Hân trở nên càng đê tiện.

Nàng nhịn không được có chút thương hại thiếu niên đế quốc Lý Hâm kia, Grant từng nói qua, khi Nghiêm Sí nhận được đặc lệnh thời chiến trước đó, phong thư duy nhất để lại chính là cho Lý Hâm. Nói cách khác, lúc ấy Nghiêm Sí và Lý Hâm đã xác định tình cảm, thế nhưng lại bị Lê Hân hoành đao đoạt ái*. Lý Hâm ở đế quốc hẳn là đã nhận được bức “di thư” kia, trong lúc hắn đang đau lòng vì Nghiêm Sí, Lê Hân lại đê tiện mà lừa được Nghiêm Sí, Thẩm Uyển Như thực sự đồng cảm với thiếu niên cả người tràn đầy linh khí kia.

*Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱  – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác).

Nhưng sau khi nghe  《Vén Rèm Châu》của Lê Hân, Thẩm Uyển Như cau mày thật sâu.

Cho dù nàng nghe không hiểu nhạc khúc khác, nhưng nếu cùng là một bài, âm thanh, động tác, ánh mắt thậm chí thói quen phát âm đều giống nhau như đúc, làm thế nào nàng còn không nhận ra!

Lê Hân = Lý Hâm, đẳng thức này xuất hiện trong đầu Thẩm Uyển Như. Sau khi bị Blake ức chế dị năng, nàng không cần phải thắc mắc tại sao xét nghiệm gien nhập học của Lý Hâm lại không phát hiện hắn cùng Lý Hâm là cùng một người, Black nhất định có khả năng này.

Như vậy, người đã cự tuyệt Nghiêm Sí ở Emir, vì sao lại thay đổi thân phận chạy đến đế quốc tìm người? Còn cùng Nghiêm Sí dây dưa không rõ, sau khi trở lại Emir vẫn như cũ không buông tha? Ma xui quỷ khiến, nàng nghĩ tới lúc Nghiêm Sí được Grant mang về đế quốc, bởi vì sử dụng hình thức vô dưỡng ( không có oxy) dài đến 72 giờ, toàn thân trên dưới đều đang không ngừng hư thối. Khi đó trên người Nghiêm Sí quấy đầy băng gạc, trên mặt huyết nhục mơ hồ, người bình thường đều nhận không ra người kia là Nghiêm Sí.

Thẩm Uyển Như cảm thấy, nàng thật sự cần biết một chút về Lê Hân, ít nhất nghe xem hắn giải thích thế nào về việc Lê Hân = Lý Hâm, cùng hành vi lần đầu tiên cự tuyệt Nghiêm Sí, lần thứ hai lại không từ thủ đoạn giữ y lại.

Mà nàng còn chưa tìm đến Phil, đã thấy Nghiêm Sí hướng mình đi tới. Nghiêm Sí lúc này trong mắt Thẩm Uyển Như thập phần xa lạ, ánh mắt y nhìn mình không chứa bất cứ cảm xúc gì, lạnh như băng mà nói: “Lê Hân bảo ta mang ngươi về, cậu ấy muốn nói chuyện cùng ngươi.”

“Vừa lúc, ta cũng lần nữa muốn nói chuyện với hắn. Bất quá trước đó” Thẩm Uyển Như do dự một hồi rồi nói “Ta hy vọng ngươi có thể cho ta biết trước, lần đầu tiên ngươi ở Emir, là bộ dáng gì?”

A Mộc khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giải thích, lúc này trong mắt y hiện lên độ ấm không dễ phát hiện: “Toàn thân thối rữa, quấn băng gạt, yết hầu bị phá hỏng, không thể nói chuyện. Hắn ngay cả dung mạo của ta cũng nhận không ra, giọng nói cũng nghe không được, lại nguyện ý hôn một người mà người không người quỷ không ra quỷ như ta, nguyện ý đau lòng vì ta. Sau khi Grant mang ta đi, hắn thậm chí không nhận ra Nghiêm Sí chính là ta, cự tuyệt lời tỏ tình của một thiếu tướng đế quốc, chỉ vì chờ một kẻ lưu lạc không rõ sống chết là ta.”

Thẩm Uyển Như trầm mặc, xem ra những gì nàng đoán trước đó không khác biết mấy. Nếu đúng như lời Nghiêm Sí nói, trước đó Lê Hân giả trang thành Lý Hâm đến đế quốc, chỉ sợ cũng là vì…… Khi đó, hắn nhận ra Nghiêm Sí chính là kẻ lưu lạc ở Emir, mới bằng lòng tiếp nhận tình cảm của y.

Nếu Lê Hân thật sự trả tình cảm như vậy….. Thẩm Uyển Như nghĩ, giống như quân nhân bọn họ, công trạng, quân hàm trong mắt thế nhân thoạt nhìn cao không thể với, vô số người muốn leo lên bọn họ, muốn chia sẻ phần vinh quang kia. Nhưng khi những sĩ quan này từ bỏ quân đội do chứng dị biến tinh thần, khi bị thương nghèo túng, lại có ai liếc mắt nhìn bọn họ một cái đâu?

Lúc Nghiêm Sí còn là thiếu tướng, trung tướng đế quốc, có bao nhiêu người tre già măng mọc muốn câu dẫn y. Mà kia y là kẻ lưu lạc bị quái bệnh đáng sợ sống ở Emir, những người này còn dám theo đuổi y sao?

Lê Hân dành cho Nghiêm Sí, chính là một phần tình cảm như vậy.

Thẩm Uyển Như nghĩ, nếu ai có thể kiên định mà đứng cạnh mình như vậy, dành cho mình thứ tình cảm không dụ lợi như vậy, sợ rằng chính mình cũng muốn say chết trước sự dịu dàng của người này. Liền tính người nhà phản đối thì đã sao, nàng sẽ luôn đứng về phía người đó, không bao giờ rời bỏ.

Nghiêm Sí được Thẩm Uyển Như dạy dỗ lớn lên, hai người cũng là tỷ đệ, tính cách của họ sẽ có phần tương tự ở một mức độ nào đó. Chẳng qua hai người đều đem an nguy đế quốc đặt lên hàng đầu, dùng lý trí khống chế tình cảm của mình. Mà A Mộc lại là một chính mình chân thành thuần khiết sau khi vứt đi phần ý thức trách nhiệm ấy.

“Khi Lê Hân biết ngươi là Nghiêm Sí, hắn thích là chính ngươi hay Nghiêm thiếu tướng?” Thẩm Uyển Như vừa đi vừa hỏi.

A Mộc dừng chân, nhìn Thẩm Uyển Như một cái thật sâu: “Đáp án này, ngươi hẳn đã sớm biết đi?”

Đúng vậy, sớm tại Hắc Ám tinh, sau khi Lê Hân quyết đoán cự tuyệt lời tỏ tình của Nghiêm Sí, Thẩm Uyển Như nên biết. Thiếu niên này, tình yêu trước giờ không phải là địa vị cao không với tới hay tuyên bố lừng lẫy trong mắt mọi người, hắn chính là yêu Nghiêm Sí, thân phận với hắn mà nói không có ý nghĩa.

“Nghiêm Sí.” Thẩm Uyển Như dừng chân nói “Dù ngươi không có ký ức về quá khứ, ngươi cũng là đệ đệ ta. Có câu này vẫn nên nói trước cùng ngươi.”

A Mộc cũng dừng lại nhìn nàng.

“Chúc mừng ngươi, có thể có được tình cảm chân thành như vậy.” Thẩm Uyển Như nhìn về phía Lê Hân nơi chiến hạm, nhẹ giọng nói “Nhưng mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, ta vẫn là một vị thượng tướng đế quốc. Năng lực Lê Hân có thể cứu được tính mạng của trăm triệu chiến sĩ đế quốc, cho dù ngươi không muốn, dù phải trở mặt thành thù với ngươi, ta cũng sẽ lôi hắn ra chiến trường trong lúc gặp nguy cấp. Đến khi ấy, xin ngươi nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt.”

Lời nói nàng tự mâu thuẫn, rồi lại không thể làm gì hơn. Đó là cuộc đấu tranh giữa tình cảm và sứ mệnh, là tình cảm chân thành nhất của một người, hai người đều không thể từ bỏ.

“Cậu ấy không mềm yếu như ngươi tưởng tượng.” Buông những lời này, A Mộc dẫn Thẩm Uyển Như vào trong chiến hạm.

Thẩm Uyển Như chưa hiểu được ý tứ của câu này, sau khi trở lại biệt thự, Lê Hân liền đi thẳng vào vấn đề mà giải thích.

“Thẩm thượng tướng, ta sẽ không trở lại viện nghiên cứu cùng ngươi.” Lê Hân nói “Nhưng mà, liền tính tôi là cư dân Emir, ta cũng là một thành viên của đế quốc, cho nên ta sẽ không mặc kệ chiến sĩ tiền tuyến đi chịu chết.”

“Ta cho rằng lời nói của ngươi rất mâu thuẫn.” Thẩm Uyển Như nhíu mày “Ý của ngươi là sẽ đi tiền tuyến? Thế nhưng một khi ngươi đi tiền tuyến, như vậy nhất định sẽ bại lộ trước mặt thế nhân, đến lúc đó ngươi không muốn vào viện nghiên cứu cũng không được.”

“Thoạt nhìn quan điểm của cô với tôi đã có chút thay đổi?” Lê Hân có chút kinh ngạc, thái độ của Thẩm Uyển Như sao lại có thể ôn hòa như vậy? Hắn cái gì cũng chưa làm a.

“Có một chút, bất quá cái nhìn của ta với ngươi cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi dự tính thế nào để không mặc kệ chiến sĩ tiền tuyến đi chịu chết?” Lúc này Thẩm Uyển Như đã khôi phục điềm tĩnh, bình tĩnh nhìn về phía Lê Hân.

“Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi chịu hợp tác, ta liền có thể điều chỉnh ngoại hình a.” Lê Hân thoải mái nói “Một khi chiến trường xuất hiện trùng dị hình, ta sẽ lập tức chạy tới, sau khi tiêu diệt chúng nó, cần các ngươi yểm hộ giúp ta rời đi. Chỉ cần động tác nhanh một chút, cho dù có người nhìn thấy, cũng không biết được ta là ai, bất quá cái này tự ta làm không được, cần các ngươi hỗ trợ. Trung tướng tập đoàn quân Đệ Nhất, thượng tướng tập đoàn quân Đệ Tứ, ít nhất trên chiến trường hai tập đoàn quân này, ta không gặp nguy hiểm gì đi?”

“Ngươi ngược lại sử dụng tài nguyên rất tốt……” Thẩm Uyển Như trầm ngâm một lát nói “Có thể, nhưng không phải kế lâu dài, hơn nữa tập đoàn quân Đệ Nhị…… Quên đi, cùng lắm thì ngươi dùng tinh thần lực khống chế Grant là được, dù sao không phải người trong nhà không cần đau lòng. Hơn nữa Lê Viêm của tập đoàn quân Đệ Tam là người khó đối phó, ngươi định làm sao bây giờ?”

“Ta biết không phải kế lâu dài, ta cũng không muốn giấu quá lâu. Không gạt ngươi, tinh thần lực của ta đang không ngừng tăng trưởng, lúc lực lượng đạt tới độ cao nhất định, ta muốn ta cũng có tư cách nói chuyện cùng viện nghiên cứu, chứ không phải bị họ bắt đi nghiên cứu. Ít nhất đối với đế quốc mà nói, còn chưa có biện pháp chống lại tinh thần lực.” Lê Hân trầm tĩnh nói, hắn đã sớm nghĩ xong những việc này “Hơn nữa về tập đoàn quân Đệ Tam…… Ta hy vọng lúc tập đoàn quân Đệ Tam  xảy ra chuyện, tập đoàn quân Đệ Nhất, Đệ Tứ có thể phái người theo ta đi tiếp viện, yểm hộ cho ta, tạm thời ta không muốn xung đột cùng Lê Viêm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện